[Dịch]Dày Mặt Đen Lòng

Chương 68 : Đường về




"Chủ soái.. " Ngoài thành An Lạc, Trần Kỷ theo lệnh ra tiếp ứng, nhìn thấy Trương Huân mũ giáp phờ phạc, theo sau đại quân dáng vẻ thảm bại, hắn muốn an ủi vài câu nhưng lại nói không nên lời.

“Hỡi ôi!” Trương Huân thở dài, gương mặt hốc hác, cúi đầu nói nhỏ, “Chúng ta về doanh nói tiếp, trước hết cho binh lính nghỉ ngơi, ăn uống đầy đủ. Hãy ra lệnh cho binh lính bản bộ cẩn thận đề phòng, quân địch bất cứ lúc nào cũng có thể rượt tới. Ngoài ra nhớ kiểm kê tình hình thương vong quân ta!”

Trần Kỷ lập tức tuân mệnh, “Vâng!”

Sau khi tắm rửa cơm nước xong xuôi, Trương Huân khôi phục lại một ít tinh thần, liền kêu gọi các tướng lĩnh đến soái bồng nghị sự.

Đợi mọi người đến đầy đủ, Trương Huân mở miệng nói, “Quân ta vừa mới thất bại, đối với cục diện hiện tại các vị có ý kiến gì không? Cứ việc nói ra, ta không bắt lỗi!”

Mọi người cúi đầu không nói, tất cả đều im lặng!

Trương Huân thấy bầu không khí nặng nề đành phải chỉ phó soái Trần Kỷ, “Trần lão đệ, hãy đem tình hình quân ta thông báo trước đi!”

“Vâng!” Trần Kỷ nhìn các tướng lĩnh chung quanh rồi lên tiếng, “Thương vong hiện đang kiểm kê, tuy vậy căn cứ vào số lượng lương thực đã dùng có thể phỏng chừng còn hai vạn bảy ngàn người, đó là quân của chủ soái và Tôn Văn Đài. Ngoài ra An Lạc và Lỗ Sơn thành còn ba vạn một ngàn người nhưng gần một phần ba sĩ tốt trong thành An Lạc bị nhiễm bệnh không thể chiến đấu. Trước đây quân lương còn đầy đủ quân ta có thể chịu đựng hơn hai mươi ngày, nhưng hiện nay cho dù cắt giảm nhu cầu cũng không thể chống đỡ hơn nửa tháng. Trong khi đó, Kỷ Linh cần ít nhất 20 ngày mới có thể tới. Tóm lại quân ta không thể ở lâu nơi này. Mặt khác đối phương đã điều một vạn quân đến Nam Dương, hiện đang giằng co với quân ta ở hai bên bờ sông.

Tình hình bỗng trở nên căng thẳng, Nam Dương cũng nhân cơ hội xuất binh đúng là bỏ đá xuống giếng. Trương Huân hai hàng lông mày nhíu chặt, “Căn cứ theo lời Trần phó soái, các vị có đề nghị gì? Văn Đài, ngươi nói đi!”

Tôn Kiên nhìn sắc mặt Trương Huân chợt có chút chần chừ, “Hiện nay quân ta sĩ khí thấp, thương binh đông đảo, lương thảo thiếu thốn không còn sức tái chiến không bằng về sớm một bước!” Thấy Trương Huân không phản ứng liền nói tiếp, “Chúng ta cách Cổ thành 10 ngày lộ trình, đến đó chúng ta có được tiếp tế và thành trì phòng ngự để nghỉ ngơi. Hơn nữa vào lúc đó Kỷ tướng quân chắc cũng đủ thời gian vận lương đến rồi. Chúng ta có thể ở đó chờ chỉ thị mới của Viên công một là tái chiến hai là giảng hòa!”

"Văn Đài nói không sai! Xem ra chúng ta chỉ còn cách lui lại!” Nói tới đây Trương Huân nhìn xuống, vẻ mặt các tướng lĩnh đã trở nên thoải mái trong lòng cũng thả lòng không ít. Nếu cả tướng lĩnh cũng như thế thì trong lòng sĩ tốt còn như thế nào nữa. Lập tức Trương Huân nói tiếp, “Bây giờ các vị bàn thảo các bước rút lui!”

Thấy Trương Huân đã xác định đường lui về. Tôn Kiên trong lòng vui sướng lặng lẽ, bây giờ chính là lúc mình cần phải biểu hiện tài năng, cần phải cố hết sức cứu vãn chút binh lực còn lại này, bọn họ là vốn liếng của ta gởi tạm nơi Viên Thuật. Hơn nữa nếu thành công lùi binh về, đám tàn binh bại tướng này sẽ vô cùng cảm kích ta. Tương lai Đông Sơn tái khởi sẽ có nhiều thêm cơ hội, lập tức ta liền đưa ra đề nghị, “Hiện giờ quân Tân Dã và thủy quân Kinh Châu đang truy kích chúng ta mà quân ta xe bắn đá đã giữa đường bỏ lại. Một khi thủy quân Kinh Châu chạy đến thành An Lạc, quân ta vô phương ngăn cản quân Nam Dương qua sông. Khi đó, binh lực địch càng lúc càng mạnh, quân ta lâm nguy. Nếu như chúng ta bị đối phương bao vây sớm muộn gì toàn quân cũng bị sụp đổ vì thiếu lương. Do đó chúng ta để lại một đội quân cản hậu, còn quân chủ lực mang hành trang đơn giản nhanh chóng hướng Cổ thành mà đi!”

Trần Kỷ nghe đến đó lập tức đưa ra nghi vấn, “Nhưng chúng ta có quá nhiều thương binh làm sao hành quân nhanh được. Cho dù có quân cản hậu, việc bị theo đuôi là không thể tránh. Hơn nữa ai là người ở lại cản hậu?”

Tôn Kiên im lặng không trả lời. Muốn chạy nhanh không thể mang theo thương binh, nhưng chính mình không thể nói điều này. Ai biết trong đám thương binh này có họ hàng bà con với kẻ có quyền thế. Lời này nói ra sẽ đắc tội với nhiều người cộng thêm danh tiếng sẽ xuống dốc không phanh, tương lai làm sao Đông sơn tái khởi? Quan trọng hơn nữa là ở lại cản hậu chắc chắn cửu tử nhất sinh, mình không thể chạy đi chịu chết nhưng cũng không thể đẩy người khác vào chỗ chết.

Trong soái bồng, tất cả lại chìm trong yên lặng.

Một hồi sau, Trương Huân mở miệng phá vỡ cục diện bế tắc, “Thương binh cùng sĩ tốt thành An Lạc sẽ do ta ở lại cản hậu. Để lại cho chúng ta 3 ngày lương thực. Trần phó soái dẫn chủ lực lui về Cổ thành!”

Vừa nghe xong, mọi người lập tức kinh ngạc đồng loạt nhìn Trương Huân. Trần Kỷ vôi ngăn cản, “Chủ soái sao có thể tự mình ở lại cản hậu?”

Trương Huân cười khổ trong lòng, ngươi nghĩ ta muốn lắm sao? Lần này thất bại thê thảm, khi trở về Viên Thuật nhất định sẽ giết ta cho hả giận, ở lại phía sau cản địch ít ra cũng còn được các người cảm kích hoặc có thể đầu hàng Trần Bình kiếm đường sống. “Lần này Trương mỗ vô năng làm liên lụy mọi người nên chuẩn bị con đường chết vì không còn mặt mũi đối diện với phụ lão quê nhà.”

Trần Kỷ vẫn chưa từ bỏ ý định khuyên ngăn, “Thắng bại là chuyện thường của binh gia, quân ta chờ đợi cơ hội để báo thù rửa hận!”

“Không cần nhiều lời, ý ta đã quyết!” Còn có lần sau sao? Ngươi nghĩ như vậy nhưng Viên Thuật thì không! Ta hiểu rõ hắn từ lâu rồi! Trương Huân vội cắt đứt lời khuyên của Trần Kỷ, vỗ vai hắn nhắn nhủ, “Trần lão đệ, tất cả việc còn lại dựa vào ngươi đó!”

"Chủ soái!"

Trương Huân lắc đầu, lặng lẽ bước ra khỏi soái trướng.

... ... ... ...

Mấy ngày nay, tâm thần Kỷ Linh đặc biệt khó chịu, mí mắt luôn giật. Điều này làm cho hắn cảm thấy cực kỳ bất an, chẳng lẽ có chuyện gì xảy ra sao? Không thể nào, mình vẫn nằm ở hậu phương, quân địch không thể vượt qua Trần phó soái phòng tuyến. Nhất định là mình suy nghĩ quá nhiều!

Càng ngày càng gần Cổ thành, Kỷ Linh thở thật sâu tâm thần thả lỏng, chính mình kiềm nén quá lâu, vào thành chắc phải kiếm mấy em gái phát tiết xả cơn buồn bực trong lòng. Nên sớm ngày đánh hạ Giang Nam, chỗ này nổi tiếng nhiều người đẹp, gần sông nước, da trơn ngoại hình nhỏ nhắn. Suy nghĩ tới việc ôm người đẹp trong tay muốn làm gì thì làm, cảm giác này thấy sướng rên người. Vẫn là phải đến chỗ gã Đông Phương Huyền kiếm chác dù gì gã mập này cũng có tiền.

Ơ hay! Có việc lạ rồi, hôm nay sao không thấy Đông Phương Huyền ra ngoài thành đón? Tên mập chết tiệt này bình thường vỗ mông rất ân cần cơ mà! Không đúng! Sao hôm nay cửa thành lại vắng teo lạnh lẽo không một bóng người?

"Vù!" "Vù!" "Vù!" "Vù!" ...

Vô số tiếng xé gió vang lên, hàng trăm mũi tên phóng đến bắn Kỷ Linh đang hoài nghi thành con nhím. Đám binh lính đi theo sửng sốt chưa kịp phản ứng thì từ trong thành bỗng tiếng vó ngựa ầm ầm vang lên, xuyên qua cửa thành mở rộng, một đội kỵ binh tay cầm trường thương, mặt mũi hung ác lao thẳng vào Viên quân.

"Có mai phục!" Rốt cục cũng có người phản ứng, tiếng cảnh báo vang lên.

Nhưng tất cả đều quá muộn, không tướng lĩnh hướng dẫn, bộ binh gặp kỵ binh kết quả chỉ có một, toàn diệt!

... ... ... ...

Xa xa trên mặt sông rộng, dày đặc chiến thuyền chở binh lính đến bờ bên kia. Trên lầu thành An Lạc, Trương Huân biết thời khắc mình chờ mong đã đến. Bản thân mình cần phải đánh một trận thật xuất sắc, trước đây đều thảm bại, nếu như không biểu hiện tốt cho dù đầu hàng cũng bị xem thường, nửa đời sau xem như bỏ đi.

Quay đầu lại nhìn vẻ mặt tuyệt vọng của thương bệnh binh của mình, Trương Huân chợt quát lớn, “Các ngươi sợ hãi phải không? Các ngươi hận chính đồng đội đã bỏ rơi các ngươi? Các ngươi không nên sợ hãi, cũng không nên hận đồng liêu đã ra đi. Các ngươi nên hận ta, bởi vì đó là lệnh của ta làm cho bọn họ bỏ rơi các ngươi. Những đồng đội đó không hề có ý nghĩ bỏ rơi các ngươi nhưng vì có thể mang một số người sống sót trở về, ta ra lệnh cho họ làm như vậy. Các ngươi biết vì sao không? Bởi vì các ngươi là thương binh bệnh tật, mang theo các ngươi sẽ làm giảm tốc độ hành quân, liên lụy tất cả mọi người, kết quả là tất cả sẽ chết! Trước sau đều phải chết, tại sao không chết một cách có ý nghĩa? Ít nhất các ngươi có thể đổi lấy một số đồng đội còn sống. Những người còn sống sót này sẽ nhớ kỹ ân huệ của các ngươi cả đời. Cho dù ta thân là chủ soái cũng cần phải ở lại để cùng với các ngươi chết một cách vinh quang. Các ngươi nói đi, làm như vậy các ngươi là hèn nhát sao? Các ngươi sợ hãi lắm sao?”

“Chúng ta không hèn nhát! Chúng ta không sợ hãi!”

"Chúng ta không sợ hãi!"

"Chúng ta... !"

Tiếng hô vang rung trời từ lầu thành An Lạc truyền đến tai Cam Ninh và Hạ Hầu Đôn đang đứng trên chiến thuyền, cả hai đều cau mày suy nghĩ không hiểu tại sao đối phương đấu chí còn cao như thế.

Hạ Hầu Đôn có chút lo lắng, “Lại gặp phiền phức rồi. Đây là một chi quân đội ôm tâm quyết tử để cản quân ta!”

Cam Ninh suy nghĩ một chút rồi khẽ nhếch khóe miệng, “Huynh không cần phải lo, bọn chúng muốn chết cũng cần phải có chúng ta sẵn lòng mới được. Đội quân này hãy để thủy quân giằng co với chúng, ta xem chúng còn bao nhiêu lương thực để chống đỡ. Huynh dẫn quân vượt thành truy đuổi đám quân kia mới là diệu kế. Cộng thêm quân của Hạ Hầu Uyên, hai người hợp một nhất định phải toàn diệt quân địch, nhớ đừng để Văn Tắc chiếm hết công lao. Chủ công khuyến cáo các ngươi, Tử Nghĩa đã dẫn Hổ Báo kỵ lẻn vào phía sau quân địch, đối phương muốn chạy cũng không dễ. Mặt khác, nếu không toàn diệt được đối phương cũng phải bảo đảm Tử Nghĩa an toàn trở về!”

Hạ Hầu Đôn gật đầu, "Đôn sẽ không làm chủ công thất vọng!"

“Vậy thì tốt! Mau cập bờ, thủy quân xuống trước miễn cho quân địch có quỷ kế gì, trên mặt nước chúng ta vĩnh viễn là vô địch!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.