[Dịch] Dày Mặt Đen Lòng (New: Tiết 72

Chương 19 :  Dày mặt đen lòng Tiết thứ 20 Động Đình tiễu phỉ kí (hai) Dịch Losedow TTV




Thời gian gần đây đám thân sĩ và quan lại Kinh Châu luôn có vẻ hoảng hốt, thời gian này quân đoàn Kinh Châu thường xuyên điều động, không biết thứ sử đại nhân lại muốn làm gì. Lần điều động quy mô lớn trước đây đã có rất nhiều người đen đủi rồi nên bây giờ nhất định phải hỏi thăm xem sao, có điều cái gì cũng không hỏi thăm được. Trăm họ thì vui vẻ hết cỡ, thứ sử đại nhân thực là Thanh Thiên đại lão gia, lần này chắc chắn lại phải bắt một đám ác bá ức hiếp trăm họ rồi.

Đến khi quân đội bắt đầu lập chốt thu thuyền xung quanh hồ Động Đình mọi người mới biết thì ra là thứ sử đại nhân phải tấn công thủy tặc. Đám thân sĩ quan lại thở dài một hơi, trăm họ vẫn vỗ tay vui mừng, những người có thuyền bị trưng dụng cũng nhận được đền bù nên oán hận rất ít. Có điều đám thủy tặc trên đảo thì lại rất sốt ruột, bây giờ khắp nơi có quan ải, không có cách nào ra ngoài đi buôn không vốn, tất cả thuyền bè lại không thể vào hồ, bây giờ gần vạn người trên đảo ăn gì cũng là vấn đề. Mặc dù có thể cướp được chút lương thực tại các thôn nhỏ xung quanh hồ nhưng dù sao cũng không phải kế lâu dài, huống hồ sau mấy lần cướp đoạt các thôn dân cũng đã chạy sạch. Số lương thực lén vận chuyển lên đảo từ những con đường hẻo lánh căn bản chỉ như muối bỏ biển, hơn nữa tình trạng này còn kéo dài, miệng ăn núi lở, sớm muộn mọi người đều phải xong đời.

"Đại đương gia, bây giờ chúng ta làm thế nào? Còn như vậy các anh em sẽ tan rã hết!" Lão Tam đảo Quân Sơn vô cùng sốt ruột.

"Trần Bình tiểu nhi, ngươi đã muốn dồn chúng ta vào chỗ chết thì ta sẽ liều mạng cá chết lưới rách với ngươi".

Lão Nhị đảo Quân Sơn vốn có tiếng trí tuệ vội vàng ngăn cản, "Đại đương gia, không thể. Trên mặt nước ai chúng ta cũng không sợ nhưng nếu như lên bờ tác chiến với quan quân thì chúng ta không hề có đường sống nào".

"Vậy làm thế nào? Chẳng lẽ chờ đến khi chết đói hay sao?"

"Tên Trần Bình này tại Kinh Châu cũng không phải vững như Thái sơn. Lần trước hắn lập uy trong quân đã đắc tội rất nhiều người, những người này chỉ tạm thời khuất phục dưới thế mạnh của Trần Bình nhưng nếu có cơ hội nhất định sẽ có dị động. Bây giờ chúng ta chỉ cần cầm chân quân đội Kinh Châu ở đây chờ biến cố phát sinh là được!"

"Được rồi! Trước hết chúng ta kéo dài thời gian để đợi thời cơ".

Một tháng sau dưới sự tác động của Khoái Lương giá gạo ở Giang Lăng tăng vọt, lương thực trên thị trường thiếu thốn nghiêm trọng, rất nhiều dân chúng vây quanh phủ thái thú gây rối. Ba ngày sau tin tức này đã kinh động Kinh Châu, chủ bạc Kinh Châu Khoái Lương vội hạ lệnh cho thuỷ quân Giang Hạ hộ tống hai mươi thuyền lương thực tới Giang Lăng giải nguy. Đúng lúc này thống lĩnh thuỷ quân Giang Hạ Hoàng Trung cấp báo gần đây lưu khấu khăn vàng liên tiếp xuất hiện tại phụ cận Giang Hạ, quan binh đang phải tìm diệt lưu khấu, chỉ có thể điều động năm trăm binh sĩ hộ tống.

"Đại đương gia, cơ hội của chúng ta đến rồi", lão Nhị mang tin tức vừa nhận được tới báo cáo cho lão Đại đảo Quân Sơn.

"A, cơ hội gì?"

"Giang Lăng thiếu lương, trăm họ đang gây rối, ngày kia sẽ có một lượng lớn lương thực được vận chuyển từ Giang Hạ đến Giang Lăng theo đường thủy, trên đường phải đi qua cửa sông tại Ba Lăng, hơn nữa Giang Hạ có tàn dư khăn vàng gây rối, không cách nào điều động quá nhiều binh lực hộ tống, chúng ta có thể cướp lấy lượng lương thực này. Chỉ cần có lương thực chúng ta sẽ có thể tiếp tục câu giờ với Trần Bình. Hơn nữa cướp được số lương thực này Giang Lăng sẽ hỗn loạn vì không có lương thực, uy danh của chúng ta sẽ lên cao, Trần Bình sẽ không còn chút uy tín gì, đến lúc đó xem hắn áp chế những người Kinh Châu bất mãn với hắn thế nào, Kinh Châu vừa loạn chúng ta liền có thể thừa cơ trỗi dậy rồi".

Đại đương gia trầm ngâm một hồi, "Kế này rất tốt, nhưng Ba Lăng có quan ải, chúng ta sao có thể ra ngoài được?"

"Hiệu úy giữ ải Ba Lăng Tô Phi chỉ là một kẻ tham sống sợ chết, chúng ta dốc toàn bộ sức mạnh cường công quan ải Ba Lăng, hắn chạy còn không kịp, làm sao có thể ngăn chặn được chúng ta?"

"Tốt, ngày kia chúng ta dốc toàn bộ sức mạnh bí mật ẩn nấp tại phụ cận Ba Lăng, đợi khi thuyền chở lương sắp tới thì cường công Ba Lăng. Lão Tam, ngươi lưu lại giữ đảo, không thể cho quan quân cơ hội tập kích sào huyệt của chúng ta".

"Lão Đại yên tâm, nếu như quan quân dám đến ta sẽ ném toàn bộ xuống hoog nuôi ba ba".

2 ngày sau, doanh thuỷ quân Giang Hạ.

"Đại nhân, ngài tọa trấn trong doanh, đám ô hợp này không cần làm phiền đại nhân tự thân xuất mã".

"Hán Thăng, ngươi chê ta trói buộc ngươi hành động à?"

Chính ngươi biết vậy lại còn hỏi, có điều Hoàng Trung cũng không dám nói, "Không dám, có điều đại nhân thân thể vạn kim, chút việc nhỏ này để ti chức làm thay là được rồi".

Mẹ! Ta đến đây để học trộm, không tham chiến thì học kiểu gì, "Hán Thăng, trận này do ngươi toàn quyền phụ trách, ta sẽ không can thiệp ngươi chỉ huy. Cái gì mà thân thể vạn kim, ta cũng lăn lộn trên chiến trường mà ra, nếu trên soái hạm của ngươi mà ta còn có thể gặp chuyện thì trận này cũng không cần đánh nữa".

" Nhưng, đại nhân..."

" Được rồi, không cần nhiều lời, ý ta đã quyết, ngươi mau đi chuẩn bị đi".

"Vâng!"

¥¥¥¥¥¥¥¥¥¥¥¥¥¥¥¥


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.