[Dịch] Đấu Y

Chương 40 : Vương Lạc Vương tộc trưởng




tiếp thu ý kiến của donquichotte mình không đọc convert rồi dịch nữa từ chương 18 trở đi dịch thẳng từ tiếng hoa sang có vẻ mau hơn chỉnh sửa từ bản convert, mình cần một vài người làm biên tập viên chỉnh sửa chính tả, dịch xong rồi lười đọc lại chỉnh lại để chuyển sang truyện dịch quá.

Chương 40 Vương Lạc Vương tộc trưởng

nhangia

Tiểu tử ngươi khi cầm lấy ba miếng nguyên thạch không phải là rất vui vẻ sao, bây giờ ngược lại còn biết nặng nhẹ, ban đầu ta không phải nói với ngươi rồi sao, đường tuyên truyền quá lớn, có thể kiếm một chút tiền là đủ rồi, kết quả ngươi tốt rồi, nói bán thì bán rồi, chuyện này ồn ào lớn rồi phải không!” Lâm Khiếu Đường cảm giác bản thân đang đối mặt với một bản sao của Hoàng Nhất Đao.

Lâm Bình có thói quen cao ngạo lúc này hết sức hòa thuận ngoan ngoãn giống như một con cừu nhỏ, trải qua mấy tháng tiếp xúc, hắn đối với thiên phú của Lâm Khiếu Đường về phương diện phối dược rất là khâm phục, ngoài Ma Phí Tán, Lâm Khiếu Đường còn cho hắn một số dược phẩm khác.

Có một lần Lâm Bình sốt rất cao, trước đây đều là mất một tuần mới có thể chuyển biến tốt, hai tuần mới có thể hồi phục nguyên khí căn bản, lần đó Lâm Khiếu Đường đưa cho hắn uống hai viên thuốc, một đen một trắng, đến chập tối ngủ say một giấc, trong đêm đó cả người toát mồ hôi, ngày hôm sau đã khỏe lại 7, 8 phần.

Còn có một lần bạn gái nhỏ của Lâm Bình ho khan ho rất nhiều, đây là một loại bệnh hiểm nghèo tương đối hiếm gặp, thông thương đều phải ho khan 100 ngày, thậm chí sẽ dẫn đến tử vong, Lâm Bình mặt dày lại đến tìm Lâm Khiếu Đường, sau đó cầm một bình thuốc nhỏ nước tương màu đen mang về, lúc đó còn có chút không tin, nước tương này nhìn thế nào nghĩ thế nào cũng giống độc dược.

Nhưng bạn gái nhỏ sau mấy ngày uống liên tục, ho khan giống như có phép lạ vậy đã đình chỉ, còn nói nước tương màu đen đó rất dễ uống, muốn uống mấy ngày nữa.

Lâm Bình không thể không đến xin thuốc lần nữa, kết quả bị Lâm Khiếu Đường đồ tể một phen, vét sạch mười mấy mai tử tinh tệ mới đổi cho một bình nhỏ.

“Vương gia rõ ràng là đỏ mắt lên, muốn nghĩ ra chiêu làm tổn hại Lâm gia chúng ta, hơn nữa trước đây ta đã hoài nghi các loại làm ăn của Lâm gia đột nhiên trở nên ảm đạm, cũng là bọn họ đứng sau lưng làm trò quỷ, trộm dược phương là một việc có thể lớn mà cũng có thể nhỏ, nếu lần này thật sự để cho Vương gia thực hiện được, phỏng chừng Lâm gia nguyên khí sẽ đại thương, danh dự càng hạ xuống thấp nhất.” Lâm Bình thần sắc ngưng trọng nói.

Nếu nói tư tâm, sự sống chết của Lâm gia, Lâm Khiếu Đường thật sự không muốn quản, huống chi hắn cũng không cho răng mình có thể quản được, nhưng thật sự phải tuyệt tình tuyệt nghĩa, Lâm Khiếu Đường tự hỏi làm không được.

“Đi thôi, đi xem xem!” Lâm Khiếu Đường cố mà làm.

“Huynh đệ tốt, ta biết ngươi không thể không quản, người sáng tạo ra dược phương này thật sư là ngươi mà, chuyện này khẳng định có thể đòi lại công bằng.” Lâm Bình cao hứng ôm Lâm Khiếu Đường một cái.

Da gà nổi khắp người, Lâm Khiếu Đường trợn mắt một cái, “Nhanh đi, cẩn thận ta đổi ý bây giờ.”

Lâm Bình le lưỡi, chạy nhanh xuống núi!

Đại sảnh của Lâm phủ, khách ngồi đầy phòng, lại không ai nói chuyện không khí trầm lặng, làm chủ nhà trên khuôn mặt của mấy người cao tầng Lâm gia tương đối khó coi, xảy ra chuyện như vậy ai cũng không cao hứng nổi.

Một người con gái trẻ tuổi thân mặc y phục màu xanh nhạt dáng người xinh đẹp, ngồi ở chỗ chủ vị, chính là Lâm Vũ Tuyền tộc trưởng của Lâm gia, vẻ mặt lạnh nhạt nhìn không ra đang nghĩ gì.

Ngồi ở vị trí khách là Vương gia gia chủ Vương Lạc vẻ mặt không chút để ý đang nâng chén trà uống một hớp nhỏ, híp nửa con mắt nói, “thời gian qua đi cũng đã lâu rồi, người nên đến cũng đến rồi, người không nên đến sợ cũng không đến nữa, Vũ Tuyền a, chúng ta vẫn nói một chút nên xử lý chuyện này thế nào đi!”

Lâm Vũ Tuyền lông mày hơi nhíu lại, đối với sự thúc dục của Vương Lạc có chút bất mãn, lạnh nhạt đáp, “Vương tộc trưởng nhẫn nại một chút đi, vẫn hoài nghi sao?”

Vương Lạc cũng không giận, cười nhẹ, “Không bao lâu nữa, chúng ta là người một nhà rồi, làm sao sẽ hoài nghi chứ! Ta đối với con dâu, ta yên 120 cái tâm, nhưng, chuyện ăn cắp lần này, qua quan trọng rồi, kéo dài như thế này cũng không phải là chuyện tốt, ý của ta cũng không muốn chuyện này làm lớn lên, người mình cả cũng không cần làm cứng quá, chỉ cần hiệu thuốc của Lâm gia dừng tiêu thụ dược phẩm này, cũng bồi thường một khoản nhất định là được rồi, đương nhiên rồi, bồi thường này khi nào đưa cung không quan trọng nữa, chỉ là hình thức mà thôi, Vũ Tuyền ngươi xem thế nào?”

Trực tiếp dùng mấy chữ người nhà, Lâm Vũ Tuyền không kiêu ngạo không siểm nịnh nói, “trước khi chuyện này chưa làm rõ, Vương tộc trưởng nói những lời như thế, quả thật là bày đặt hiềm khích, rồi đến ăn cắp gì đó? Chứng cứ đâu ?”

Vương Lạc không nhanh không chậm đáp, “ Chứng cứ? chẳng lẽ người giám định của Tân La Thành đích thân đến đây làm chứng còn không đủ sao? Vũ Tuyên à ngươi không thể hoài nghi sự trình độ giám định của Khâu đại sư sao?”

Một câu gắn ghép khéo léo này, Vương Lạc liền trút hết toàn bộ trách nhiệm lên mình một người khác khác, người này chính là người giám định của Tân La Thành thủ tịch giám định sư Khâu Trạch.

Lâm Vũ Tuyền nôn nóng nhìn qua ngoài sảnh đường, vẫn như cũng không có một bóng người, Lâm Bình tên tiểu tử này hình như biến mất khỏi nhân gian rồi, phái hai người đi gọi rồim cũng không thấy người được gọi đến, chẳng lẽ dược phương thật sự có vấn đề sao?

“trình độ giám định của Khâu đại sư tất nhiên là không cần nghi ngờ.” Lâm Vũ Tuyền rất khẳng định nói.

Vương Lạc gật đầu, trầm giọng nói, “Thế thì tốt, chứng cứ vẫn rất rõ ràng rồi, nói đến con người của Vương mỗ thì không có chuyện bịa đặt rồi.”

Lâm Vũ Tuyền bỗng nhiên sắc mặt lạnh lùng, “nhưng, dược phương là có phải giống nhau hay không, dược phẩm luyện chế ra là có phải giống nhau hay không, điều này hình như không quan hệ gì với việc giám định, cũng có thể trước đây dược phương của hai bên có cùng nguồn gốc, sao có thể có ngay kết luận được, như thế không phải trở thành võ đoán sao, chẳng lẽ thật sự khi dễ Lâm gia chúng ta không có người sao?”

“Nói càn, một người vãn bối, sao thể nói chuyện với trưởng bối như vậy sao?” một lão đầu đang ngồi bên cạnh Vương Lạc đột nhiên giáo huấn.

“Ngươi mới làm càn, đây là việc của các trưởng lão, ngươi có thể nói chuyện như vậy với tộc trưởng sao?” Lâm Vũ Tuyền khí thế gia tăng chỉ vào mặt lão đầu mắng, đôi mắt đen sáng đẹp bắn ra tia quang mang sắc bén.

Làm cho mọi người xung quanh bị dọa nhảy dựng lên, không ngờ được người nữ tộc trưởng trẻ tuổi này vẫn luôn bình tĩnh không tia giận dữ lại đột nhiên phát tác.

Lão đầu nhất thời nghẹn lời, vị trưởng lão Vương gia này cậy già lên mặt bị ăn không ít thua thiệt.

Vương Lạc vẫn luôn giữ vẻ mặt hòa nhã lúc này cũng nhịn không được, trưởng lão này rốt cuộc là người của Vương gia còn ngồi bên cạnh mình, bị người ta chỉ vào mặt mà mắng, làm tộc trưởng của Vương gia, Vương Lạc có thành phủ ở đây đi nữa cũng không thể khắc chế được xúc động khi người nhà bị người ta chửi mắng như chó.

“Lâm tộc trưởng, sự thực bày ra trước mắt, kéo dài nữa cũng không có ý nghĩa, lão phu thấy thời gian cũng không còn sớm, điều kiện hồi nãy đã nói, Lâm gia các người lập tức dừng ngay việc bán những dược phẩm ăn cắp đó, hơn nữa bồi thưởng đủ số lượng cho Vương gia, niệm tình hai nhà giao hảo hơn trăm năm rồi, kế hoạch ban đầu là bồi thường 5 vạn tử tinh tệ, giảm một nửa là được rồi, mầy ngày nữa chỉ cần đưa tiền điến, Vương gia sẽ đem chuyện này xem như chưa hề xảy ra.” Vẻ mặt của Vương Lạc âm trầm nói.

Lâm Vũ Tuyền lạnh lùng cười, “nói nhiều lần như vậy rồi, Vương tộc trưởng xem ra còn chưa hiểu rõ ý tứ, nếu đã thế, mọi người đành phải chiếu theo quy củ mà làm.”

“Tuyền nhi, không thể được, như thế là làm hại đến căn cơ thế hệ trẻ tuổi của Lâm gia…..” Nhị trưởng lão đột nhiên ở phía sau nhỏ giọng nói.

“Tự ta có cân nhắc !” Lâm Vũ Tuyền lạnh lùng trả lời, lập tức làm cho nhị trưởng lão còn muốn nói tiếp phải im lặng.

Vương Lạc biến sắc, “Theo quy củ làm việc? Lâm tộc trưởng, lão phu phải nhắc nhở ngươi một chút, một khi dùng đến quy củ, thì không có chuyện gì để nói nữa rồi, hơn nữa bên thắng sẽ được quyết định, bên thua cần nghe theo sự phát lạc không được có hoài nghi gì.”

Lâm Vũ Tuyền đương nhiên biết mối quan hệ lợi hại trong đó, nhưng bảo nàng ngồi chờ chết, mặc cho Vương gia nói cái gì thì là cái đó, nàng làm không được, so với việc bị người giăng lưới bắt lấy không bằng làm cho cá chết lưới rách.

Nhưng trả giá thật sự quá lớn, dù là một Lâm Vũ Tuyền có thói quen bàn tay sắt, cũng là do dự một chút.

“Tộc trưởng, đệ tử Lâm Bình cầu kiến!”

Một tiếng thông báo giống như trời hạn gặp cơn mưa làm cho lòng người sảng khoái, Lâm Vũ Tuyền lông mày nhẹ nhàng dãn ra, “Cho hắn vào.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.