Công kích của ma pháp trận cũng không thể ngăn trở được nửa bước tiến của Áo Phỉ Khắc, chỉ là hắn cũng không thể tìm thấy được con mồi, tầm mắt rất mơ hồ, cảm ứng của nguyên thức cũng cực kỳ hỗn loạn.
Lâm Khiếu Đường rất rõ ràng, chỉ bằng một cái lục cấp ma pháp trận mà muốn ngăn cản bước tiến của cao thủ linh hồn giai, điều này tuyệt đối không có khả năng, bất quá năng lực phòng ngự của ma pháp trận này, thực tế đã vượt xa dự đoán trước đó của hắn. Tùy rằng công kích đối với nam tử tóc vàng không hề có bất luận tác dụng gì, thế nhưng tựa hồ đối phương cũng không thể xác định được trung tâm ma pháp trận ở chỗ nào.
Có thể làm cho cao thủ linh hồn giai mất phương hướng trong thời gian ngắn, thì đã thấy được bộ ma pháp trận này tuyệt đối là thượng phẩm. Năng lực của người chế tạo ra nó thuộc hàng nhất lưu.
Tạp Tây Lị Á phiêu phù trên không trung đang mở rộng nguyên thức, muốn tìm kiếm trung tâm của ma pháp trận.
- Cư nhiên lại có đến hai trung tâm, bộ ma pháp trận này đúng là có ý tứ!
Tạp Tây Lị Á hứng thú nhẹ giọng tự nói. Là một thần thánh ma pháp sư, Tạp Tây Lị Á cũng là một trận pháp sư rất cao minh, thế nhưng hiện tại người chế tạo ra ma pháp trận nàng nhìn thấy tựa hồ như cao minh hơn nàng một chút.
Lẽ nào kẻ bị đuổi bắt chính là hậu nhân của Tạp La gia tộc. Chỉ một lục cấp ma pháp trận đã có thể làm cho Áo Phỉ Khắc không tìm được phương hướng, Tạp Tây Lị Á có chút nghi hoặc. Trận pháp sư xuất sắc nhất trong toàn bộ Minh Tây đại lục chính là Tạp La gia tộc của Long Thạch đế quốc, chỉ là tại lần tranh đoạt thần khí trăm năm một lần, Tạp La gia tộc chỉ vì quá tự tin ma pháp trận của chính mình, cư nhiên cùng với quý tộc, hoàng thất của Long Thạch quốc tranh đấu, dẫn đến kết quả toàn tộc bị tiêu diệt, không thể xoay người. Bất quá Tạp La gia tộc cũng không phải hoàn toàn tuyệt tích, tựa hồ như còn có một số tộc nhân tuổi còn trẻ trốn tới quốc gia nơi Đạt Khắc giáo thống trị, hoặc lưu vong đến một nơi nào đó mà Lai Đặc giáo thống trị, vẫn đang mai danh ẩn tích sinh sống qua ngày.
- Ma pháp trận có đến hai điểm trung tâm thì sao chứ?
Tạp Tây Lị Á thì thầm nói, cánh tay bé nhỏ trên khung trung vẽ nên những kí hiệu kỳ quái. Hai khỏa hỏa cầu màu xanh hiện lên phóng ra ngoài.
Hầu như ngay tại lúc Tạp Tây Lị Á định khởi xướng công kích thì đồng thời bên tai truyền đến thanh âm của Da La đại giáo chủ.
- Thánh nữ điện hạ, đã phát hiện ra tung tích của thánh nữ Áo La Lạp. Ngay phía đông hải vực có một chỗ trú chân. Thỉnh ngài và Áo Phỉ Khắc đại nhân nhanh chóng quay về.
Hai khỏa hỏa cầu màu xanh bắn thẳng vào trong ma pháp trận, ầm ầm, song song bắn trúng vào hai điểm trung tâm. Nhìn hai nấm vân bốc lên trời tại hai điểm trung tâm, Lâm Khiếu Đường và Tác Cáp Đồ đang đứng tại điểm trung tâm chân chính không khỏi kinh hãi không ngớt.
Hai điểm trung tâm vừa vặn cách nhau một dặm đường. Hai khỏa hỏa cầu màu xanh này đã đem toàn bộ cây cối vât thể xung quanh trong nháy mắt đốt cháy thành tro tàn.
- Nhiều chuyện!
Áo Phỉ Khắc lần đầu tiên lộ ra biểu tình mất phong độ thân sĩ, bất quá cũng chỉ là lướt qua, ngửa mặt lên trời cười nói:
- Thánh nữ điện hạ, người đối với ta không hề có lòng tin hay sao, một trò chơi nào đó phải chậm rãi hưởng thụ mới có ý tứ.
Biểu tình đạm mạc của Tây Tắc Lị Á cũng chịu đả kích, bởi vì nàng phát hiện ra hai điểm trung tâm nàng vừa mới công kích đều là giả, nét tươi cười trước đó đã thu hồi lại.
- Áo Phỉ Khắc đại nhân, đã không còn thời gian để chơi trò chơi nữa, vừa rồi Da La đại giáo chủ đã truyền âm, hắn phát hiện ra tung tích của Áo La Lạp, muốn chúng ta nhanh chóng quay trở về, tốt nhất để cho ta lập tức giải quyết hai người này.
Trong mắt của Áo Phỉ Khắc đồng thời hiện lên quang mang, Áo La Lạp mới là bữa ăn chính, điểm tâm trước mắt nhanh nhanh một chút ăn cho xong.
- Tử kim hoa khai!
Áo Phỉ Khắc khẽ quát lên. Nắm tay mạnh mẽ hướng về phía trước, trước tầm nhìn lập tức hiện lên một đóa hoa tử kim sắc thật lớn, hoàn toàn do đấu khí biến hóa mà thành.
Nhưng bên trong đóa hoa mỹ lệ ấy lại ẩn dấu lực lượng cực kỳ kinh khủng. Ầm ầm. Đóa hoa bung ra nở rộ, phương viên phía trước bị bạo tạc tạo thanh một cái hố to đường kính lên tới mấy chục trượng. Sóng xung kích thật lớn tràn ra xung quanh, ma pháp trận lung lay sắp đổ. Không gian pháp trận đã không còn quá ổn định.
Ầm ầm, lại thêm một đóa hoa tử tim sắc hiện lên, ma pháp trận rốt cuộc cũng không chống đỡ nổi, ầm ầm sụp đổ.
- Nguyên lai là ở chỗ này!
Tây Tắc Lị Á nhất thời nhìn thấy gã kiếm sĩ và lão ải nhân đứng phía bên trái ma pháp trận, dưới chân còn có một đồ án lục mang tinh rất tiêu chuẩn.
Pháp trận đã sụp đổ, Lâm Khiếu Đường cả kinh, nguyên sa lập tức tràn ra bao phủ toàn thân. Cho dù hắn đã trải qua nhiều cuộc chiến như vậy, nhưng lúc đối mặt với hai cao thủ siêu cấp linh hồn giai, Lâm Khiếu Đường vẫn cảm thấy sự sợ hãi mà từ trước tới nay chưa hề có. So với cảm giác lần trước tao ngộ Thôn Quỷ Lão Ma càng thấy không ổn hơn.
- Cư nhiên là một tổ hợp cổ quái giữa ải nhân và kiếm sĩ.
Áo Phỉ Khắc ngoài ý muốn nói.
Phanh. Lâm Khiếu Đường và Tác Cáp Đồ không biết chuyện gì xảy ra thì đã bị một cỗ lực lượng cực mạnh đẩy ra ngoài. Chiếc mũ trên đầu Lâm Khiếu Đường cũng bị kình khí mạnh mẽ thổi bay đi.
- Tóc đen, mắt đen?
Áo Phỉ Khắc lại một lần nữa ngoài tưởng tượng, đây không phải là đặc thù của những hắc ám tinh linh hay sao chứ? Bất quá da dẻ của người này không phải là màu đen. Khuôn mặt mặc dù cũng rất không tồi thế nhưng hoàn toàn không đạt đến mức hoàn mỹ đến cực điểm như những người trong tinh tinh tộc.
Lâm Khiếu Đường và Tác Cáp Đồ chí ít cũng bị đẩy ra xa đến vài chục trượng, nhưng không đợi hai người có phản ứng nào thì nam tử tóc vàng đã lại xuất hiện phía trước hai người.
Trên mặt của nam tử tóc vàng nở một nụ cười mê người. Điều này làm cho người ta không cảm thấy một hồi chiến đấu mà chỉ là một lúc chơi đùa vui vẻ mà thôi. Bang bang, hai quyền lại chém ra.
Lâm Khiếu Đường và Tác Cáp Đồ không hề nhìn thấy rõ động tác của đối phương đã bị đánh văng ngược lại.
Oa…
Lão ải nhân và Lâm Khiếu Đường đều phun ra một ngụm máu, khẩn trương nhìn chằm chằm vào phương hướng vừa rồi, thế nhưng chỗ đó đã không còn bóng người nào.
- Các ngươi tìm ta hay sao? Ở đây mới đúng.
Phía sau truyền đến thanh âm nam tử nhù hòa như có từ tính, cho dù chỉ nghe được thanh âm thì người ta đã có cảm giác thiết thực chủ nhân thanh âm đó vô cùng u nhã và ung dung.
Lâm Khiếu Đường và lão ải nhân chỉ kịp trừng lớn đôi mắt bất khả tư nghị thì trên lưng lại truyền đến một trận đâu đớn thấu xương, lần thứ hai bị đánh văng đi, va đổ mấy thân cây to lớn trong rừng mới có thể dừng lại được, nặng nề ngã xuống đất.
Thực lực của nam tử tóc vàng đã sớm vượt qua phạm trù thông thường, căn bản không phải là cái gì cao thủ mà chính là một quái vật. Quái vật không phải là người.
Tác Cáp Đồ hầu như choáng váng ngất lên ngất xuống, thân thể già nua lúc này lại lộ vẻ yếu đuối đến như vậy, ánh mắt của Lâm Khiếu Đường thì lộ vẻ mê man vô thần, nhưng điều này cũng là hắn cố ý giả vờ, bởi vì hắn có nguyên sa hộ thể, cho dù bị thường thì cũng không quá nghiêm trọng như nhìn bề ngoài.
- Được rồi! Áo Phỉ Khắc đại nhân. Cuối cùng cũng nên giết bọn chúng đi thôi. Chúng ta không có thời gian nhiều để tiếp tục chơi đùa như vậy!
Hai tay của Tạp Tây Lị Á trên không trung đơn giản làm một vài thủ ấn, hơn mười khỏa quang cầu đột nhiên hiện ra.
Áo Phỉ Khắc vốn còn muốn ra tay vừa nhìn thấy Tây Tắc Lị Á dĩ nhiên dùng đến chiêu này, dưới chân nhẹ điểm một cái, thân thể giống như phù vân phiêu đãng bay lên trời, trong miệng lại thì thầm nói:
- Chỉ giết hai tiểu tử mà lại dùng đến “thánh quang cầu”. Thánh nữ điện hạ thân ái, ngươi hành động cũng quá mạnh tay rồi, chẳng lẽ một chút xương cốt cũng không định lưu lại hay sao chứ?
- Chúng ta đi!
Tạp Tây Lị Á lãnh đạm nói. Nói xong đã tiêu thất trong không trung.
Áo Phỉ Khắc nhìn Tạp Tây Lị Á lấy phương thức thuấn di để bỏ đi, phiết miệng thầm nghĩ: “nữ nhân đúng là giỏi biến hóa.” Bồng, một đạo tử quang bắn thẳng về phía trước.
Mười sáu khỏa quang cầu đường kính đã vượt qua nửa thước phiêu phù trên không trung một hồi, tựa hồ như đang chuẩn bị cái gì đó, đột nhiên, đồng thời bắn hết vào người Lâm Khiếu Đường và lão ải nhân. Hai người này còn đang nghi hoặc vì sao đối phương lại đột nhiên bỏ đi như vậy.
- Má ơi, là thánh quang cầu. Chúng ta chết chắc rồi.
Tác Cáp Đồ kêu to, dưới chân nhanh chóng bỏ chạy.
Lâm Khiếu Đường theo sau đó hỏi:
- Thánh quang cầu là vật gì vậy?
- Thần thánh hệ cửu cấp ma pháp, những khỏa quang cầu này có thể ghi nhớ khí tức nguyên lực của mục tiêu, chúng sẽ đuổi theo chúng ta đến tận chân trời, trừ phi đánh trúng chúng ta, bằng không tuyệt đối không chịu đình chỉ lại, hơn nữa tốc độ lại không nhừng tăng lên.
Lão ải nhân vừa chạy vừa nói.
Hai người một cao một thấp trong rừng cứ thế không ngừng chạy trốn, thế nhưng những khỏa quang cầu phía sau lại càng dần càng gần, hầu như không bao lâu những quang cầu này đã tăng tốc độ của nó lên mấy lần. Đây là loại chiêu số như thế nào, cẳn bản là một trò đùa dai làm cho người ta kinh hoàng trước khi chết mà.
Chỉ chốc lát đã đến cực hạn, lại thêm bị thương không nhẹ, lão ải nhân và Lâm Khiếu Đường đều đã uể oải bất kham. Trong quá trình chạy trốn Lâm Khiếu Đường vẫn một mực tự suy nghĩ cái gì đó, đột nhiên nắm lấy lão ải nhân mạnh mẽ dừng thân hình lại.
- Buông. Người thanh niên muốn chết, nhưng ta còn muốn sống a!
Tác Cáp Đồ kinh hoàng quát lên.
Trên gò má của Lâm Khiếu Đường nhỏ xuống một hạt mồ hôi lớn như hạt đậu, muốn sống thì chỉ có thể mạo hiểm, phú quý tìm trong mạo hiểm, lần này chỉ có thể đánh bạc một lần.
Nhìn ba khỏa quang cầu đang không ngừng đến gần, Lâm Khiếu Đường mạnh mẽ đem khí tức toàn thân tu liễm lại, hầu như trong nháy mắt thánh quang cầu tiếp cận, nguyên lực biến mất, trong thời gian ngắn nhất đem tốc độ tăng lên đến mức lớn nhất.
Thánh quang cầu trước mắt không hề tiếp tục đuổi theo hai người bọn hắn, bắn thẳng vào một thân đại thụ thật lớn, nhất thời bộc phát ra lực lượng hủy diệt thật lớn, cây cối trong chu vi hơn mười trường hoàn toàn biến thành hư vô.
Thành công rồi! Trong lòng Lâm Khiếu Đường cực độ vui vẻ.
Lâm Khiếu Đường tuy rằng đã tránh được công kích chính diện, nhưng lại bị xóng xung kích đẩy văng ra xa, bất quá dựa vào lực lượng của xóng xung kích này, đã có thể đem mười ba khỏa thánh quang cầu còn lại tăng khoảng cách lên một đoạn khá xa. Thế nhưng chỉ là ưu thế trong nháy mắt mà thôi, rất nhanh ưu thế này lại biến mất.
Lâm Khiếu Đường một đường phi nước đại thẳng tới một thân đại thụ khác lại đột nhiên ngừng lại, lần thứ hai đối mặt với thánh quang cầu thi triển trò cũ, trong nháy mắt đem khí tức nguyên khí toàn thân hạ đến mức thấp nhất, rồi trong nháy mắt thánh quang cầu tiếp cận thì di dời.
Ầm ầm, cùng với tiếng nổ cực lớn, lực lượng đại bạo tạc xông thẳng lên trời cao, lúc này đã có bảy khỏa thánh quang cầu bị lừa gạt.
- Người thanh niên, thực thông minh, Tác Cáp Đồ như thế nào lại không hề nghĩ tới.
Tác Cáp Đồ bên cạnh Lâm Khiếu Đường khoa chân múa tay vui sướng kêu lên.
Còn có sáu khỏa. Lâm Khiếu Đường thầm tính trong miệng.
Tây Tắc Lị Á đang phi hành trong không trung đột nhiên ngừng lại. Áo Phỉ Khắc kỳ quái nói:
- Thánh nữ điện hạ, có chuyện gì hay sao?
- Bọn họ né tránh được thánh quang cầu!
Tây Tắc Lị Á không thể tưởng tượng nổi nói.
- Cái gì? Có thể né tránh được thánh quang cầu hay sao?
Áo Phỉ Khắc giật mình.
Trong miệng Tây Tắc Lí Á mặc niệm gì đó, bàn tay nhỏ bé từ xao xuống thấp mạnh mẽ vung lên, không gian hơn vặn vẹo rất nhanh lại khôi phục bình thường, Tây Tắc Lị Á thở phào nhẹ nhõm nói:
- Kết thúc.
Khi Lâm Khiếu Đường lần thứ ba sử dụng chiêu cũ định lừa gạt những khỏa thánh quang cầu còn lại, đột nhiên hắn phát giác có chút sai lầm, thánh quang cầu phảng phất giống như biến hóa từ có lí trí trở thành những dá thú điên cuồng, lao thẳng vào mục tiêu, không hề truy tầm cái gì khí với chả tức, chỉ cần trong thời gian ngắn nhất đem địch nhất tạc chết là hoàn thành nhiệm vụ.
- Sa thuẫn!
Lâm Khiếu Đường hét lớn, mười một mặt sa thuẫn giống như thi triển ma pháp bình thường đột nhiên xuất hiện, đây chính là một biến chiêu lĩnh hội được từ những lần biểu diễn của Áo La Lạp.
Mỗi một mặt sa thuẫn chỉ cách nhau hơn mười thốn. Sáu khỏa thánh quang cầu giống như đạn đạo mạnh mẽ bắn thẳng tới, mãnh liệt xâm nhập vào trong sa thuẫn.
Bang bang bang bang bang phanh…
Sáu tiếng bạo tạc liên tiếp, có một khỏa quang cầu cuối cùng va thẳng vào lồng ngực rắn chắc của Lâm Khiếu Đường còn lão ải nhân tại thời khắc nguy hiểm đó bị Lâm Khiếu Đường mạnh mẽ ném đi.
Thân thể Lâm Khiếu Đường giống như diều không dây bay ngược về phía sau, va đổ hơn mười cây đại thụ thật lớn mới có thể dừng lại được, nặng nề rơi xuống. Ý thức Lâm Khiếu Đường mơ hồ phun ra một ngụm máu tươi, trong ngực đau đớn như có cái gì đó bị xé rách. Huyết mạch toàn thân phảng phất thiêu đốt như đã không còn thuộc về chính mình. Trước mắt tối sầm lại. Lâm Khiếu Đường lập tức không còn tri giác.
Tác Cáp Đồ cảm kích chạy đến bên người LÂm Khiếu Đường, không nói nhiều lời nhanh chóng nâng Lâm Khiếu Đường dậy, liều cái mạng già chạy về phía trước.
- Người thanh niên. Ngươi đã cứu lão ải nhân ta hai lần. Hiện tại lão ải nhân ta sẽ cứu lại ngươi. Ngươi yên tâm, cho dù phải bồi cái mạng già này của ta cũng nhất định phải cứu được ngươi.
Tác Cáp Đồ rơi lệ đầy mặt vừa chạy vừa thì thầm nói.