[Dịch] Đấu La Đại Lục

Chương 67 : Thuỷ hoả bất xâm bách độc dễ trừ (Trung)




Độc Cô Bác lạnh lùng liếc hắn một cái, “Không sợ nói cho ngươi biết, đây chính là đan châu do Bích lân xà của ta sau khi tiến hoá mà thành, có thể nói, một nửa thực lực của ta đều nằm ở đây. Nếu ta chết, nó sẽ trực tiếp phát nổ trong cơ thể ngươi, đừng nói là ngươi, cho dù là Phong hào đấu la, cũng dám chắc không thể chịu nổi sức nổ mạnh như thế từ trong cơ thể. Ngươi là tiểu quái vật rất giảo hoạt, lão phu phải cầm đằng chuôi mới được”.

Đường Tam đưa hạt đan châu lên miệng nuốt xuống, chỉ thấy một cỗ nhiệt lưu theo đà chạy thẳng xuống, trong đan điền ấm áp, cảm thấy chẳng những không có gì là khó chịu, ngược lại nhiệt khí kia tan ra hoà nhập vào tứ chi, thoái mái khôn tả.

Độc Cô Bác nhạt giọng nói: “Cảm giác thế nào. Chỉ cần ngươi không lừa gạt, đan châu đối với sự tu luyện của ngươi rất có lợi, giúp xúc tiến sự ngưng tụ của hồn lực. Chờ ngươi giúp ta cho tốt, ta sẽ lấy nó ra”.

“Lão quái vật, ta cũng có điều kiện”. Đường Tam biết trong phương diện này Độc Cô Bác cũng không lừa mình. Cũng chằng cần truy cứu nhiều, trước mắt, ít nhất hắn cũng không có gì nguy hiểm, nhìn sự quan tâm tới Độc Cô Nhạn của Độc Cô Bác, chỉ cần mình không giải được chất độc trên người Độc Cô Nhạn mới bị uy hiếp, trước mắt lão quái vật này sẽ không giết mình”.

Độc Cô Bác nhíu mày, trên mặt lộ ra vẻ buồn cười, “Tiểu quái vật, ngươi có biết không, trong vài chục năm gần đây, ngươi là người duy nhất dám cùng ta nói tới điều kiện. Chỉ sợ là ngày đó, đến Hoàng đế đế quốc cũng phải cung kính khi gặp ta”.

Đường Tam nghe xong cười nói: “Ta bây giờ là hưởng thụ, có giống Hoàng đế muốn đãi ngộ ngươi không chứ? Lão quái vật, điều kiện của ta rất đơn giản, trong khi ta phối chế thuốc cho ngươi, ngươi tuyệt đối không được ở bên cạnh nhìn trộm. Ta sẽ điều chế thuốc ở nơi này. Chỉ cần ngươi mỗi ngày tiếp tế lương thực vầ nước uống là được. Sau đó, vào giờ Hợi mỗi đêm (khoảng 9h-11h đêm), hay cũng chính trước khi bệnh của ngươi phát tác một canh giờ thì đến đây uống thuốc. Ta cũng không biết phải bao lâu mới có thể điều trị tốt cho ngươi. Nói không chừng phải ngoài nửa năm”.

Độc Cô Bác gật đầu, tự nhiên hắn biết Đường Tam sợ hắn học được phương pháp giải độc sẽ thuận tay giết hắn (“hắn” này và “hắn” kia khác nhau nhá ^__^), trước mắt, đối với thiếu niên có tâm tư kín đáo này, hắn không biết mình là có chút chán ghét hay là yêu thích nữa, “Đường Tam, ngươi có nguyện ý bái ta làm sư phụ không?”

Nếu là một gã hồn sư bình thường, nghe Độc Cô Bác nói, sợ rằng cảm kích đến rơi nước mắt mà quỳ xuống, nhưng Đường Tam thì không, hắn chỉ liếc mắt nhìn Độc Cô Bác một cái, trả lời: “Lão quái vật, ta nghĩ tên này rất hợp với ngươi, không muốn thay đổi cách xưng hô, huống chi, ngươi chỉ biết phương diện dùng độc thì ngươi có thể dạy gì cho ta chứ? Nói không chừng có khi ngươi phải gặp ta thỉnh giáo thêm”.

“Ngươi…, Tốt, tốt lắm, tiểu quái vật, ta đi đây”. Độc Cô Bác cố nén tức giận, trừng mắt hung hăng nhìn Đường Tam một cái, lúc này mói bay lên, hướng đỉnh núi mà đi, sau mấy cái lắc người đã không còn thấy bóng dáng.

Độc Cô Bác vừa đi, Đường Tam toàn thân như bị mất hết khí lực, kêu một tiếng, ngã ngồi phệt trên mặt đất, thở hào hển từng chập, lúc này hắn mới phát hiện sau lưng mình một mảng lạnh toát bởi mồ hôi. Mặc dù hắn thành công trong việc nắm chắc tâm lý Độc Cô Bác, nhưng trong thâm tâm cũng không dám nắm chắc mười phần, vạn nhất lão quái vật này hết thảy không thèm để ý mà nổi điên. Vậy ngay lập tức hắn sẽ biến thành một cái xác không hồn.

Nhìn quanh tứ phía, buồn bực ngắm kì trân dược thảo khắp nơi, Đường Tam khoé miệng nở ra một nụ cười mỉm, Độc Cô Bác ơi Độc Cô Bác, xem ra ta thực sự phải cám ơn ngươi. So với nơi này chẳng còn nơi nào có thể hoàn hảo hơn được.

Sờ tay vào trong lông ngực, Cửu tiết phỉ thuý từ trong ngực đưa đến, cổ tay run lên. Đưa nó trực tiếp ném đến Băng hoả lưỡng nghi nhãn.

Cửu tiết phỉ thuý này đã hấp thu máu tươi của hắn, nếu không được Băng hoả lưỡng nghi nhãn phụ trợ, cho dù nó là kịch độc cũng sẽ chết. Mà bản thân mình có thể ẩn thân tại Băng hoả lưỡng nghi nhãn. Đây chính là bí mật bảo vệ tính mạng của Đường Tam, tự nhiên sẽ không biểu hiện trước mặt Độc Cô Bác.

Sờ sờ bụng mình, Đường Tam cũng không khỏi nhịn được cười khổ. Hắn biết mình chẳng cách nào chống lại viên đan châu kia, trước tiên căn bản không cách nào đụng đến, cho dù có thể đụng đến, cũng không dám làm như thế.

Đan châu và Độc Cô Bác tâm huyết lương liên, bất luận chính mình làm gì bất thường, Độc Cô Bác cũng đều phát hiện trước tiên, chỉ là tự đi tìm cái chết mà thôi.

Đáng tiếc, thật sự đáng tiếc. Đường Tam nhìn chung quanh chỗ dược thảo, trong lòng nổi lên một trận oán thán. Mỗi gốc cây ngọn cỏ ở nơi này để là tiên phẩm tuyệt thế, chỉ tiếc là mỹ vị không thể dùng nhiều.

Đường Tam biết, nếu mình nổi lòng tham mà xơi một loại dược thảo tiên phẩm nào, chẳng những không có lợi, mà còn có thể ngay lập tức gặp xui xẻo.

Chi bằng có thể hấp thu một chút Bát giác huyền băng thảo và Liệt hoả hạnh kiều sơ trong cơ thể mình để bớt lo lắng một chút thôi.

Trong đống dược thảo tiên phẩm này, có tới bảy, tám loại có thể đại phúc giúp gia tăng sức mạnh, ít nhất cũng có thể đưa hồn lực của hắn bây giờ tăng lên hơn năm cấp, thậm chí nhiều hơn.

Không quan hệ, không thể chén, chẳng lẽ ta không thể lấy ư?

Trong mắt Đường Tam toát ra tiếu ý, lấy tay vuốt ve bên hông, vận khởi đặc dị công phu (công phu nhặt nhạnh í ^__^, cái này dịch ý nhá), các kiểu các loại đều chui vào xiêm áo hắn, trung một ít, lớn một chút, nhỏ thì vài hộp, vài chai. Chả loại nào giống với loại nào.

Kim, ngân, đồng, thiết, ngọc thạch, từng hộp từng hộp chui vào áo hắn (cái này có lẽ không phải là áo bình thường mà là cái đai mà Đại sư cho rồi, không thì có cất vào mắt T__T).

Những thứ này Đường Tam đã sơm chuẩn bị tốt, vì lý tưởng truy tìm dược thảo chế tác ám khí độc dược sau này mà chuẩn bị, càng là dược thảo trân quý, vơ vét càng lắm.

Có chút muốn kim thủ ngọc trang, có chút muốn ngân thủ thiết tồn, chỉ cần sai một chút, sẽ khiến hiệu quả của dược thảo suy giảm, nặng thì bị héo rũ. Cho nên Đường Tam mới có sự chuẩn bị rất nhiều như thế này.

Đương nhiên, trong lúc bây giờ không phải trang bị dược thảo, Đường Tam kiểm tra cái hộp này một chút, rồi lại đưa chúng vào trong Nhị thập tứ kiều minh nguyệt dạ (biết ngay mà, mình mà có cái này, vào siêu thị, cửa hàng thì ngon), sau đó cẩn thận phân biệt các loại bảo bối chung quanh băng hoả lưỡng nghi nhãn.

Dược thảo có rất nhiều loại, có vài dược thảo hình dáng thập phần gần giống công hiệu, nhưng mà thiên soa địa viễn, Đường Tam không dám chắc bản thân không có sai sót. Dùng độc dược lại thành bổ dược, loại bi kịch này ở Đường Môn trước đây không phải chưa xuất hiện qua.

Độc chi nhất đạo, bác đại tinh thâm, càng không thể có chút hồ đồ, nếu không chính là đùa giỡn với tính mạng mình vậy.

Đêm đó, khi Độc Cô Bác mang thực phẩm và nước uống vào băng hoả lưỡng nghi nhãn cho Đường Tam, không khỏi bực bội, bởi vì căn bản là Đường Tam chưa chuẩn bị dược vật trị liệu cho hắn. Mà lý do Đường Tam đưa ra cũng cực kỳ đường hoàng, nơi này chẳng có cái gì, làm sao có thể điều chế dược phẩm?

Dưới sự bất đắc dĩ, Độc Cô bác phải tự thân đem một vài dụng cụ chuyên môn điều chế dược phẩm mà hắn thường sử dụng hàng ngày vào đây. Lại dựa theo yêu cầu của Đường Tam, kiếm về cho hắn một cái đỉnh đồng thật lớn.

Ở chỗ này căn bản không cần đến lửa. Ngọn lửa nào so với dung nham nóng chảy cũng đều yếu kinh khủng, cơ hồ trước mắt chính là nham thạch. Có khi còn có công hiệu dung kim hoá thiết.

Cứ như thế, bắt đầu từ ngày này, Đường Tam ở dưới Băng hoả lưỡng nghi nhãn. Chỉ cần không có Độc Cô Bác bên cạnh, hắn lại ngâm thân thể trong Băng hoả lưỡng nghi, tiến hành tu luyện.

Như vậy chẳng những có thể xúc tiến Huyền thiên công vận chuyển, đồng thời cũng có thể hấp thu nhanh hơn dược lực của Bát giác huyền băng thảo và Liệt hoả hạnh kiều sơ.

Còn lại buổi chiều là thời gian luyện dược, cũng đã rất nhiều năm hắn không động qua các đồ vật này, vì không nhớ rõ, hắn cực kỳ cẩn thận, theo thời gian sử mới có thể dụng thuần thục lên.

Bất quá, Đường Tam dù sao cũng xuất thân từ Đường Môn, hắn là một hảo thủ chế luyện độc dược, chế luyện bổ dược hắn tựu không hiểu, coi như là một việc tiếc nuối nhất thời. Đường Ba mất thời gian ba tháng, mới có thể phân biệt dược thảo chung quanh Băng hoả lưỡng nghi nhãn một cách rõ ràng, cơ hồ mỗi loại dược thảo hắn đều đã nếm thử một ít.

Về phần bào chế thuốc giải độc cho Độc Cô Bác, kỳ thực căn bản là không có gì. Chỉ là một ít dược phẩm thư cân hoạt huyết mà thôi, nhưng trong mỗi ít thư cân hoạt huyết, Đường Tam đều nhỏ vào một giọt máu tươi của hắn.

Kỳ thật, Độc Cô bác đều là bị Đường Tam gạt, độc trên người hắn, mấu chốt nhất ở chỗ, chính là vẫn còn hai loại dược thảo cực đoan là Bát giác huyền băng thảo và Liệt hoả hạnh kiều sơ.

Chỉ là bất quá, Đường tam cũng không phải hoàn toàn đều là gạt hắn, nếu Độc Cô Bác trực tiếp ăn hai loại dược thảo này, độc công lập tức sẽ bị hoá đi.

Nhưng qua thân thể Đường Tam làm trạm trung chuyển, dược tính đã trở nên ôn hoà rất nhiều, hơn nữa lượng lại nhỏ, không nhận thức được, tự nhiên biến thành trị liệu rất hiệu quả.

Sau khi Độc Cô Bác phục dụng một tuần, sự thống khổ do độc tố phản hồi rõ ràng đã giảm bớt, lại theo lời Đường Tam, chậm rãi dẫn nhập độc tố vào trong hồn cốt của mình, chẳng những thực lực không suy giảm, mà nhiều năm nay, cấp chín mươi mốt chưa từng đột phá cũng có dấu hiệu bị phá vỡ.

Phải biết rằng, sau khi vượt qua cấp chín mươi mốt, mỗi một bậc đều là một cảnh giới vĩ đại, Độc Cô Bác đã dừng ở cấp bậc này suốt mười năm trời. Dấu hiệu đột phá này chính là có làm hắn hưng phấn như điên hay không đây?

Diệu dụng của giải dược khiến thái độ của Độc Cô Bác đối với Đường Tam rõ ràng tốt hơn, chẳng những thân thiết hơn, hơn nữa trong khi mỗi ngày tiếp tế thực phẩm cùng nước uống, còn có thể cùng Đường Tam tham khảo một vài kiến thức về dụng độc.

Đường Tam chính là kế thừa năng lực dùng độc của Đường Môn, nhưng sự vật tại thế giới tiền kiếp của hắn và thế giới này không giống nhau. Mà trong cái thế giới này, không có ai hiểu rõ các loại độc dược hơn Độc Cô Bác.

Từ hắn, Đường Tam tự nhiên học được rất nhiều điều.

Mà Độc Cô Bác cùng với cách giải độc của Đường Tam càng ngày càng kinh ngạc, thiếu niên này chỉ có hơn mười tuổi, đầu óc so với đại dương còn muốn rộng lớn hơn, trong khi giải thích về các loại độc vật, thậm chí khiến hắn sinh ra cảm giác khai thông được những bế tắc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.