[Dịch] Đấu La Đại Lục

Chương 41 : Bất phao khí bất phóng khí (Trung)




Làm đệ tử duy nhất, Đường Tam đương nhiên hiểu rõ Đại sư. Nghe song hắn nói, Đái Mộc Bạch chậm rãi gật đầu: “Sợ rằng là như thế. Đợi bọn họ đến đây chúng ta thương lượng một lát”.

Rất nhanh, năm người phía sau đi tới. Đường Tam đối với hình phạt lần này còn có cái nhìn khác.

Áo tư tạp nhíu mày nói: “Đường Tam nói rất đúng. Đại sư hẳn là muốn khảo nghiệm chúng ta. Phụ trọng của chúng ta có sự bất đồng. Hẳn là Đại sư cố ý quên đi thể lực cực hạn của chúng ta. Như Đường Tam cùng Đái lão đại tình huống hẳn là ở cực hạn thậm chí có thể lưu tồn thể lực. Như Mập mạp hẳn là vừa vặn đến cực hạn, tuy nhiên có thể vượt qua cục hạn. Chỉ có mọi người hợp tác mới có thể hoàn thành được. Như vậy vượt qua cực hạn sợ rằng có ta có thể còn có Vinh Vinh.

Nói song hắn không khỏi lộ nụ cười khổ. Chạy mới được hai công lý hắn đã cảm thấy cái giỏ trên lưng càng ngày càng nặng. Trán đầy mồ hôi, trước mặt còn một đoạn đường dài, hắn tự hỏi có thể kiên trì tới đích không.

Tên béo Mã Hồng Tuấn liệt liệt nói to: “Không bằng chúng ta tác tệ đi (tác tệ = cheating = gian lận). Chúng ta trộm dùng một ít Khôi phục hương tràng của Áo tư tạp, còn sợ không đủ thể lực sao?”

“Tác tệ?” Áo tư tạp không khỏi tức giận trừng mắt nhìn Mập mạp, hắn là người thông minh tuyệt sẽ không làm chuyện điên rồi. “Mập mạp, ta hỏi ngươi một câu. Ngươi có dám chắc Đại sư không cho người giám sát chúng ta không? Nếu vừa làm mà phát hiện thì trừng phạt sẽ không đơn giản như thế này nữa. Hơn nữa Đại sư tiến hành trừng phạt thế này nhất đinh có thâm ý, chỉ muốn tốt cho chúng ta. Bây giờ chúng ta phải có biện pháp tiết kiệm thể lực”.

Đường Tam đột nhiên mở miệng: “Sư phụ mặc dù để chúng ta mang phụ trọng chạy, lại không cho dùng hồn lực. Chúng ta bảy người chỉ cần mang đủ tổng phụ trọng là có thể hoàn thành trừng phạt. Áo tư tạp, đưa đá của ngươi cho ta đi”.

Áo tư tạp sửng sôt, cười hắc hắc: “Hảo huynh đệ, bất quá bây giờ không cần phải như vậy. Theo ta thì thế này, bảy người chúng ta chạy cùng một tốc độ. Như vậy chúng ta có thể tụ tập lại. Vả lại có thể tiết kiệm thể lực. Đợi đến lúc ai đó không thể kiên tri đc nữa thì lại điều chỉnh phụ trọng, cứ như vậy có thể tiết kiệm thể lực. Các ngươi thấy thế nào?”

Trữ Vinh Vinh ở một bên cười nói: “Tiểu áo, không ngờ ngươi cũng thông minh như vậy”.

Áo tư tạp trên mặt mang theo tia đắc ý: “Không biết là ta được mệnh danh là Thông tuệ tiểu vương tử sao?. Cái này tính làm gì”.

Đái Mộc Bạch là người lớn tuổi nhất, khí lực cũng lớn nhất, giờ vai trò lãi đại cũng được thể hiện: “Không nhiều lời, nói chuyện chẳng nhẽ không tốn thể lực sao. Cứ theo lời Tiểu áo mà làm”.

Lập tức bảy người bọn họ lại tiếp tục chạy chặng đường dài.

Không nghi ngờ, trong bảy người thì Phụ trợ hệ hồn sư Áo tư tạp cùng Trữ Vinh Vinh có thể lực kém nhất. Mọi người cùng một tốc đọ chạy lên phía trước. Đội quân nhằm hướng Tác thác thành phóng đi.

Chặng đầu tiên trong hành trình dài đã hoàn thành.

Trong quá trình chạy, chúng nhân từ từ cảm thấy áp lực từ phụ trọng. Nếu bình thường mà chạy, dù không sử dụng hồn lực thì lộ trình sáu, bảy công lý đối với họ không có chút áp lực. Hồn lực cải tạo cơ thể khiến bọn họ có một thân thể hơn hẳn thường nhân. Ngay cả như Trữ Vinh Vinh cùng Áo tư tạp mặc dù là phụ trợ hệ hồn sư cũng không ngoại lệ.

Có phụ trọng khiến thân thể có chút không thích ứng. Trữ Vinh Vinh cùng Áo tư tạp toát đầy mồ hôi, những người khác cũng bắt đầu có dấu hiệu mệt mỏi.

Trữ Vinh Vinh chính là người có thể lực yếu nhất. Áo tư tạp mặc dù cũng là Phụ trợ hệ hồn sư nhưng dù sao hắn cũng đã đột phá qua cấp 30 thân thể có Đệ tam hồn hoàn nên thân thể tốt hơn Trữ Vinh Vinh khá nhiều.

Đường Tam cùng Đái Mộc Bạch mang phụ trọng mười năng công cân. Tiểu Vũ, Mã Hồng Tuấn cùng Trúc thanh mang mười công cân. Còn Trữ Vinh Vinh cùng Áo tư tạp chỉ mang có năm công cân nhưng bây giờ đối vối họ chẳng khác gì mang một quả núi lớn trên vai. Thân thể càng ngày càng nặng, nhưng họ vẫn cắn răng duy trì tốc độ cùng mọi người.

Tại cửa của học viện, khiến mọi người có chút ngạc nhiên chính là Đại sư đang đứng ở cửa nhìn bọn họ hoàn thành vòng chạy đầu tiên. Bên cạnh Đại sư là một cái bàn, trên đó là một cái thùng to.

“Mọi người uống đi rồi tiếp tục”. Đại sư đơn giản nói.

Nước lạnh bên trong thùng tựa hồ như có vị hơi mặn. Đại sư cho phép mỗi người uống một chén ôn thuỷ. Lập tức lại đốc thúc họ tiếp tục quãng đường trừng phạt còn lại.

Theo thời gian trôi đi, mặt trời lên cao đến giữa bầu trời. Mang theo hơi nóng lan toả khắp mặt đất. Uống diêm thuỷ ( Nước muối) khiến họ được bổ sung một ít thể lực. Đường Tam cùng Đái Mộc Bạch không có gì nhưng Trữ Vinh Vinh cùng Áo tư tạp lại rõ ràng cảm nhận được mình khôi phục vài phần khí lực.

Nhìn bong lưng đám đệ tử xa xa, mặt Đại sư không có chút thay đỏi gì. Nhưng khi thấy bảy người họ cùng quay trở lại ở sâu trong mắt ông toát lên vẻ hài lòng.

Mang theo cái thùng to vào trong học viện. Lúc này ông không chỉ là sư phụ dạy đệ tử mà đồng thời cũng như cha mẹ quan tâm tới con cái. Không phải là muốn ngược đãi đệ tử mà là để cho bọn họ được chính thức rèn luyện.

Vòng thứ hai, vòng thứ ba, vòng thứ tư, …

Mỗi lần mọi người quay lại đều được Đại sư chuẩn bị tốt nước muối lạnh (muối nhạt thôi). Nước lạnh dễ hấp thu, muối bổ sung lại thể lực thoát ra theo mồ hôi. Trữ Vinh Vinh cùng Áo tư tạp cảm thấy chính mình có chút kỳ tích, có thể bảo trì tốc độ theo mọi người. Ngoài lúc dừng lại uống nước thì họ không hề dùng lại chút nào.

Nhưng khi chặng thứ năm bắt đầu. Áo tư tạp cùng Trữ Vinh Vinh tốc độ rõ ràng đã chậm lại. Cảnh vật trước mắt trở nên mơ hồ, đôi chân càng ngày càng nặng. Chiếc giỏ trúc sau lưng mang lại cảm giác như một quả núi đè trên lưng.

Với tốc độ này thể lực còn có thể bảo trì. Mặc dù lúc này mọj người đã đổ đầy mồ hôi nhưng tinh thần vẫn còn rất tốt.

“Tiểu áo, đưa tảng đá của ngươi cho ta đi”. Đường Tam hướng sang áo tư tạp nói.

Cùng lúc Đái Mộc Bạch cũng hướng Trữ Vinh Vinh ra tay giúp đỡ.

Lúc này Áo tư tạp cùng Trữ Vinh Vinh cũng không cự tuyệt. Họ biết rõ rằng thể lực họ đã giảm xuống, và còn tiếp tục giảm. Sợ ràng dù có kiên trì cũng không có đủ sức hoàn thành vòng này.

Đường Tam cùng Đái Mộc Bạch phụ trọng từ mười lăn công cân tăng lên hai mươi công cân. Giỏ trúc có thêm một tảng đá. Năm công cân mặng dù không nặng, nhưng với thể lực đã tiêu hao phần lớn thì năm công cân này đã gây cho họ gánh nặng. Tốc độ của mọi người vân không thay đổi nhưng hô hấp hai người đã trở nên gấp hơn.

Trái ngược là, mất đi năm công cân Trữ Vinh Vinh cùng áo tư tạp có cảm giác như được siêu thoát. Cả thân thể cảm giác như bay bổng. Thở dốc vài tiếng, nhất thời chạy dễ dàng hơn. Chẵng những bắt kịp lại tốc độ với mọi người mà còn có cảm giác như muốn nhanh hơn.

Vòng thứ năm, thứ sáu, thứ bảy. Ba vòng tương tự như thế kết thúc. Vòng thứ tám bắt đầu thì thời gian đã trôi qua được hai canh giờ. Mặt trời lên cao trên bầu trời, đã qua giữa trưa.

Mọi người hô hấp đề trở nên khó khăn, cảm giác như lửa thiêu tại phế bộ (phổi). Mỗi bước chân đều lưu lại trên mặt đất một vết thuỷ ấn, chính là mồ hôi chảy xuống theo chân. Bắt đầu vòng này, bọn họ tại cổng học viện việc bổ sung diêm thuỷ đã biến thành hai chén. Hơn nữa còn có một thời gian ngắn để nghỉ ngơi. Đại sư cũng không thúc ép họ. Cũng như trước Đại sư đều chuẩn bị tốt ôn thuỷ.

“Không được rồi, ta không ổn rồi”. Người nói là Mã Hồng Tuấn bước tiếp theo lảo đảo, suýt chút nữa thì ngã sấp xuống mặt đất. Mập mạp ngừng lại, hay tay chống lên chân của mình thở hổn hển. Mặt hắn đã tái nhợt, mỗi lần hô hấp đều khó khăn.

Mọi người trước sau dừng lại, giờ phút này đều nói không nên lời. Nhìn lại lẫn nhau mọi người đều thấy mỗi người quần áo đều ướt đẫm mồ hôi. Khả quan nhất chính là Chu trúc thanh, nàng mặc nhù nhỏ tuổi nhất trong ba nữ hài tử nhưng cơ thể nàng lại phát dục nhất. Mồ hôi thấm qua quần áo làm hiện ra những đường cong tuyệt mỹ.

Đáng tiếc là giờ chẳng ai có tinh lực chú ý tới điểm này, mọi người đều đang đứng tại chỗ thở dốc không ngừng.

Vốn Đường Tam cùng Đái Mộc Bạch không xuống sức như thế, nhưng mang trên người phụ trọng của Trữ Vinh Vinh cùng áo tư tạp khiến cho gánh nặng càng thêm nặng.Trong bảy người, người duy nhất có vẻ dễ dàng một chút chính là Tiểu Vũ. Tiểu Vũ cũng đạt tới cấp 30 nhưng phụ trọng của nàng cũng chỉ bằng Chu trúc thanh cùng Mã Hồng Tuấn. Hơn nữa nàng thân mình thể trọng tựu khinh. Lúc này cũng chỉ có nàng là còn có chút thoải mái.

Thở dốc lien tục gần năm phút, chúng nhân dần dần hôi phục.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.