[Dịch]Đan Đỉnh Tu Diễm Lục

Chương 64 : Sanh tử tương tùy (hạ)




Dương Hạo khóc không ra nước mắt, lúc hắn giết Vương Thao lại một chút cảm giác hoan hỉ cũng không có, chỉ tựa như hắn vừa làm một chuyện đơn giản. Đúng vậy, Dương Hạo giết Vương Thao, hơn nữa còn khiến thân thể hắn hoàn toàn hủy diệt, biến thành một đám bụi bay trong gió. Hoàn toàn hủy diệt đến nỗi cũng không ai biết Vương Thao đã khởi động hạch bạo trang bị, cũng không ai biết, bọn họ vừa rồi đã gần với cái chết thế nào nên tất cả mọi người đều không hề cảm giác được nguy hiểm.

Dương Hạo vốn không có cách nào xuyên thủng bảo vệ tráo được, mặc dù hắn hiểu rõ điểm đó nhưng hắn vẫn tấn công một đòn toàn lực, tựa như muốn cùng chết đi với Sư Sư. Dương Hạo vốn không hề suy tính đến hậu quả của mình nhưng ngay lúc Dương Hạo bay vụt tới sắp chạm lên vòng phòng ngự của Vương Thao thì trong nháy mắt thân hình Dương Hạo đột nhiên xảy ra biến hóa kỳ dị, hắn chợt biến thành một thanh kiếm, một thanh trường kiếm màu vàng.

Vào thời điểm đó trên thế giới Dương Hạo đã biến mất nhưng lại xuất hiện một thanh kiếm, một thanh Dương Hạo kiếm. Dương Hạo cũng chính là kiếm mà năng lượng của thanh kiếm đó còn mạnh hơn gấp nhiều lần năng lượng của Dương Hạo. Nó tựa như chém xuống đậu phụ, dễ dàng tách đôi vòng phòng ngự, hơn nữa còn thừa lực xả lên thân Vương Thao. Sau đó, thân thể Vương Thao hoàn toàn phân giải. Không có nổ mạnh, cũng không có tiếng động rung trời, hết thảy đều diễn ra tự nhiên, tự nhiên như thể khi mũi kiếm chạm vào thân thể thì thân thể đã trực tiếp thăng hoa thành khí vậy.

Tất cả mọi người giương mắt nhìn Vương Thao đang sống sờ sờ rồi chỉ qua một phần mười giây ngắn ngủn đã biến thành bụi, sau đó tan thành mây khói, chẳng còn gì tồn tại .

Dương Hạo chán nản ngã xuống đất. Hắn giết Vương Thao. Đơn giản, đơn giản tựa như một loạt chuyện vừa xảy ra đều không phải là thật. Nhưng trong lòng Dương Hạo vẫn không có nửa điểm vui sướng, nước mắt hắn rốt cục không ngăn được đã trào ra, tất cả nước mắt có lẽ của cả đời hắn đều cuồn cuộn tuôn ra. Ngay phía trước Dương Hạo đám cháy khổng lồ vẫn còn đang tiếp tục, phảng phất có thể vĩnh viễn như vậy cho đến lúc thế giới tận diệt.

Ngọn lửa đương nhiên không có khả năng vĩnh viễn cháy được, dù đó có là do thần long kỳ kiếm tạo ra. Khi nước mắt Dương Hạo chậm rãi bay vào trong đám cháy thì ngọn lửa đột nhiên từ từ nguội tắt.

Đây đúng là một kỳ tích bất chợt xay ra trước mặt tất cả mọi người.

Thân hình Dương Hạo khựng lại, trong mắt hắn úc kết vô hạn bi thương, hắn đã chuẩn bị tâm lý chấp nhận mọi tình cảnh trước mắt, cho dù là một cỗ thi thể đã biến thành than, thậm chí không còn một thứ gì tồn tại. Dương Hạo đau thương đến nỗi hắn có thể đối mặt với hết thảy, hắn chỉ khẽ nhủ như tự nói cho chính mình rằng, nữ nhân đã từng muốn vĩnh viễn ở lại bên người hắn đã vì hắn mà chết.

Ngọn lửa rốt cục hoàn toàn tắt. Nhưng bên trong không hề xuất hiện cảnh tượng mọi người đều tưởng rằng sẽ gặp phải, thân thể Sư Sư dĩ nhiên vẫn hoàn hảo không tổn hao gì, chỉ là hơi thở đã không còn, thân hình cứng lại, khuôn mặt nàng vẫn như trước nhưng bất cứ ai cũng có thể nhận ra, nàng đã không còn linh hồn. Dù thân thể không bị tổn thương nhưng linh hồn nàng đã biến mất.

Sư Sư nằm ở đó, trong lòng gắt gao ôm chặt lấy thanh truyền thế bảo kiếm của Vương gia. Nàng không hề cử động, thân thể hoàn hảo nhưng không có hô hấp. Bốn phía một mảnh yên tĩnh, không ai dám phát ra âm thanh, dường như chỉ một tạp âm cũng sẽ khiến cảnh tượng trước mặt biến thành huyễn cảnh rồi đột nhiên biến mất vậy.

Qua rất lâu sau đó, thậm chí gió lạnh cũng đã mang theo chút hơi ẩm quất lên thân khiến chúng nhân đều thoáng run, vậy mà không có bất kỳ ai di động, bọn họ đều đã bị hàng loạt kỳ tích xảy ra liên miên gây rung động.

Rốt cục, Dương Hạo mở miệng, nghẹn ngào:" Nàng...... Nàng còn sống sao?"

Không ai trả lời.

========================

Biển vũ trụ, từng mảnh bạch ải tinh hoặc tiểu vệ tinh bắn đi với tốc độ của ánh sáng dường như cả trời tuyết lăng loạn, cả thế giới trống trải tịch mịch.

Dương Hạo đang ngồi ở trên đài quan sát của Mạt Nhật chiến hạm, nơi này là chỗ đặc biệt nhất trong chiến hạm, có thể xuyên thấu qua lớp kính trực tiếp quan sát tình hình bên ngoài phi thuyền, cho dù là phi thuyền chuyên dụng cũng rất ít khi có trang bị như vậy.

Rời khỏi Lôi Mông tinh đã gần nửa tháng, trong nửa tháng qua cuộc sống của Dương Hạo lại xảy ra long trời lỡ đất biến hóa. Vào lúc Lôi Mông tinh xảy ra loạn lạc thì Dương Hạo đột nhiên bộc phát ra tâm kiếm nhất cử tiêu diệt Vương Thao, giải quyết tận gốc phiền toái nội loạn trong Lôi Mông tinh hoàng thất sau đó Minh hậu suất lĩnh hoàng thất vệ đội nhanh chóng dập tắt phân tranh, bí mật trục xuất toàn bộ thành viên hoàng thất, cơ sở do thám cùng công khai của đế quốc cũng bị Minh hậu xử tử toàn bộ. Chỉ ba ngày thời gian, Lôi Mông tinh đã hoàn toàn ổn định, con trai của Minh hậu với thân phận hoàng tử thuận lợi lên ngôi vị hoàng đế Lôi Mông tinh còn Minh hậu tự nhiên cũng thuận lý thành chương bắt đầu buông rèm nhiếp chính.

Đối với Minh hậu mà nói, trận cung vi chi loạn mặc dù khiến cho nàng mất đi trượng phu nhưng kết quả coi như không tồi, ngôi vị hoàng đế cũng không bị mất, tinh cầu cũng giữ được ổn định, mặc dù khiến đế quốc nổi giận nhưng đế quốc vô cùng khổng lồ, đối với những tinh cầu thuộc địa ở xa cũng không thể quản hết, tạm thời không cần lo lắng.

Chỉ có mỗi Dương Hạo với đại công dẹp yên chiến loạn lại gặp phải thống khổ lớn nhất trong đời. Mặc dù hắn đã giết chết Vương Thao, vì bản thân mà tẩy sạch tội danh bị vu hãm nhưng Sư Sư vẫn bên bờ tử vong. Ngay lúc Dương Hạo sắp chết dưới thần long kỳ kiếm của Vương Thao thì Sư Sư đã lợi dụng điện lực của chính thân mình hút đòn công kích lên mình. Cuối cùng, uy lực của thần long kỳ kiếm hoàn toàn dụng trên người Sư Sư. Mặc dù sau khi lửa tắt Sư Sư dưới sự phòng ngự của điện lực cũng không chết hẳn nhưng cũng không khác gì đã chết là mấy.

Minh hậu cơ hồ đã triệu tập tới toàn bộ thầy thuốc ở Lôi Mông tinh nhưng tất cả đều kết luận rằng Sư Sư đã sắp tử vong, mặc dù thân thể cơ năng vẫn tiếp tục hoạt động nhưng đại não đã rơi vào trạng thái ngủ đông, nếu trong khoảng thời gian ngắn không thể hoán tỉnh thì sẽ hoàn toàn hương tiêu ngọc vẫn.

Dương Hạo đương nhiên không tin vào chuẩn đoán của đám thầy thuốc, hắn suy luận rằng Sư Sư không chết dưới thần long kỳ kiếm đã là một kỳ tích mà kết quả của kỳ tích tuyệt đối sẽ không thất bại được. Dương Hạo quả quyết rằng người bị phi kiếm của giới tu tiên gây thương tích thì cũng nhất định phải dụng phương pháp của giới tu tiên để trị liệu, cho nên hắn đuổi hết toàn bộ thầy thuốc đi chỉ tự mình làm bạn với Sư Sư.

Đương nhiên, còn có Hỗn nguyên tử. Suốt trong thời gian ba ngày Sư Sư vẫn xinh đẹp đến động lòng người mà Hỗn nguyên tử đã hao tổn tâm cơ mà vẫn bế tắc, sau ba ngày, Hỗn nguyên tử cơ hồ đã buông tay nhưng lão không đành lòng đối mặt với Dương Hạo đang tuyệt vọng nên đã nói cho Dương Hạo một phương pháp.

" Nếu ngươi có thể đạt tới cảnh giới kế tiếp của tu tiên một cách nhanh nhất thì có thể còn có biện pháp." Hỗn nguyên tử chính là nói như vậy " Cảnh giới tiếp theo gọi là Hợp cùng cảnh, là một loại cảnh giới nam nữ song tu, có thể sẽ có kỳ tích xảy ra."

Mặc dù ngay cả Hỗn nguyên tử cũng nhận thấy rằng biện pháp rất xa vời nhưng Dương Hạo lại tựa như bắt được sợi dây cứu mạng :" Phải làm thế nào mới có thể luyện đến cảnh giới tiếp theo? Phải dùng loại thuốc gì?"

" Muốn đạt tới Hợp cùng cảnh thì phải luyện ra chủ đan hợp thể Hùng đảm ngân lộ đan, loại chủ đan này cần hai loại nguyên liệu chủ yếu là ngân lộ cùng thánh hùng đảm, phi thường khó khăn, quá khó khăn ." Hỗn nguyên tử cũng biết rằng nếu trong mười năm thời gian tìm ra hai loại tài liệu kia đã là khó chứ đừng nói đến việc trong ba tháng tới phải luyện thành, nên nhiệm vụ này cơ hồ không có khả năng hoàn thành được.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.