[Dịch]Đan Đỉnh Tu Diễm Lục

Chương 56 : Mỹ nữ bị kiếp (thượng)




Ai chưa từng thấy ánh sáng cơ chứ, chỉ cần là người có mắt mỗi ngày lúc mở mắt ra sẽ thấy được ánh sang từ trời sao phát ra, có màu vàng, có màu bạc hoặc là ngũ sắc. Ánh sáng là người bạn ấm áp nhất của vạn vật, bất cứ thứ gì cũng đều sinh tồn trong ánh sáng.

Có điều hiện tại lại không phải như vậy, từ trong vết nứt kia không chỉ là một luồng ánh sáng mà nó còn mang theo năng lượng, nó như là một loại năng lượng tượng trưng cho thần thánh.

" Cực quang!!!" Một gã kiếm sĩ cuồng hô lên, tâm thần của hắn liền chấn động. Những người này đương nhiên đã từng thấy cực quang, hai siêu cấp tuyệt chiêu này của Kiếm quang phái vốn chính là đòn sát thủ của kiếm sĩ đoàn Phó đoàn trưởng Kim Đức, đám kiếm sĩ đã vô số lần chứng kiến Kim Đức dụng cực quang đồ lục địch thủ nhưng bọn họ lại vạn vạn không có nghĩ đến lại có một ngày chiêu cực quang sáng lạn này sẽ bộc phát trên đầu mình.

Đó là kiệt tác của Dương Hạo. Sau khi dùng hết toàn lực giết chết Kim Đức, Dương Hạo đối với kiếm thuật của kiếm quang phái rất là tò mò, mà cơ duyên xảo hợp Hỗn nguyên tử vô tình hiểu rõ phương pháp tu luyện của kiếm quang phái, sau đó lão cùng Dương Hạo tốn hao vài phen nghiên cứu dĩ nhiên thật sự mò ra cực quang. Mặc dù phương pháp không hẳn là chính xác nhưng ít ra uy lực cũng không kém hơn Kim Đức. Mà quan trọng nhất chính là Dương Hạo sử dụng nó vào lúc này là hoàn toàn phù hợp.

Đoàn cực quang sau khi bay vào Chính điện lập tức phát tán thành mấy ngàn tia quang mang mảnh mai hướng khắp bốn phương tám hướng bất kể góc độ bay ra. Có người đúng lúc bị tia sang bắn trúng lập tức thân thể bạo liệt mà chết. Vương giả chi trận dù có lợi hại thì cũng là muốn dùng để đối phó với địch thủ hoặc nếu có người công kích thì kiếm trận lập tức khởi động căn bản không liên quan đến việc ra chiêu trước hay sau. Nhưng bây giờ, tấn công họ không phải người mà là vô số quang mang, điều này khiến cho kiếm trận căn bản là không có chỗ dụng, cho nên những người đã tạo thành kiếm trận cũng không thể không rời bỏ vị trí tự mình tận lực tránh né.

Rốt cục kiếm trận của hoàng gia kiếm sĩ đoàn xem như đã hoàn toàn bị phá hủy, bất quá những kiếm sĩ này dù sao cũng là tinh duệ lực lượng, động tác của bọn họ siêu nhanh, có hơn phân nửa người đã tránh thoát khỏi lần công kích đầu tiên của cực quang. Nếu đòn tấn công của Dương Hạo thật sự chỉ có uy lực như thế sợ rằng hắn cũng sẽ không để cho Long tướng quân mạo hiểm tính mạng, chiêu cực quang dụng ở chỗ này mấu chốt chính là ở biến hóa phía sau nó.

Chính điện là một căn phòng được chế tạo hoàn toàn từ hoàng kim, dù là cột trụ dưới sàn hay là vách tường đều ốp kín hoàng kim bong loáng. Những tia quang mang mỏng manh bắn lên vách tường hoặc dưới sàn rồi đột nhiên phản xạ lại ngay lập tức, điều đó mới thật sự là náo nhiệt. Năng lượng cực quang không ngừng phản xạ, mấy ngàn tia sáng bắn qua lại trong cung điện với tốc độ kinh người, chỉ trong vài phút ngắn ngủn ít nhất cũng qua lại hơn mười vạn lần. Cho dù tốc độ của đám kiếm sĩ có nhanh hơn nữa cũng không thể hoàn toàn tránh hết được. Cho nên lúc năng lượng của cực quang đã hoàn toàn tiêu hết thì hầu như toàn bộ người trong Chính điện đã chết hết, khắp nơi đều là thi thể bị cực quang làm bạo liệt ra. Những người này nếu nói về vũ lực đều là cao thủ nhất đẳng có điều gặp phải độc chiêu của Dương Hạo sử dụng lại thích hợp với hoàn cảnh cho nên bọn họ căn bản không có cơ hội giao thủ, chỉ có thể nhất nhất ôm hận mà chết.

Tình hình bên trong Chính điện những người ở bên ngoài đương nhiên không thể thấy được, bất quá bọn họ lại rõ ràng nghe thấy trong cung điện nổi lên vô số tiếng kêu thảm thiết cùng thanh âm của thi thể nổ tung. Toàn bộ Hoàng thất vệ đội đều kinh ngạc vì Dương Hạo lại có thể bằng vào một khe nứt mà hoàn toàn giết sạch gần năm mươi cao thủ.

Dương Hạo tự nhiên là đang rất đắc ý, hắn đời này cũng chưa từng có lúc nào tự hào như vậy, trước kia luôn là người khác dựa vào vũ lực khi dễ hắn, bây giờ thì lại hoàn toàn ngược lại .

Hắn nghiêng tai lắng nghe một hồi, những tiếng kêu thảm thiết trong cung điện rốt cục đã tắt hết Dương Hạo mới lên tiếng :" Tất cả bọn chúng đã chết hết rồi."

" Tất cả ?" Toàn bộ thành viên của Hoàng thất vệ đội đều trợn tròn mắt, mặc dù chiêu này của Dương Hạo lợi hại nhưng mới chỉ vài phút đã giết chết gần năm mươi kiếm sĩ, chuyện này quả thực thuộc về kỳ tích từ cổ chí kim cũng chưa từng nghe nói qua " Có thể có cạm bẫy hay không, tưởng gạt chúng ta đi vào chăng?" Không ít người đang thầm nghi ngờ.

Dương Hạo nhăn mặt lại, chỉ có duy nhất hắn là người khẳng định không hề có cạm bẫy :" Yên tâm đi, những người bên trong khẳng định đều đã bị giết rồi, còn một người nào sống sót ta sẽ tự bỏ họ Dương."

Dương Hạo tỏ vẻ đầy chắc chắn, những lần huấn luyện trước đây lúc cực quang mỗi lần phóng ra uy lực đã không thể xem thường, huống chi lại được phát ra trong Chính điện do vô số kính diện tạo thành, ánh sáng phản xạ khẳng định uy lực sẽ rất lớn, không có khả năng còn có người chạy thoát.

" Vậy ngươi hãy tự bỏ đi!"

Đang lúc Dương Hạo đắc ý dương dương thì một thanh âm từ trong Chính điện lạnh lùng truyền ra, sau đó cánh cửa bị Long tướng quân bắn vào dần dần mở ra.

Đúng là chỉ có khởi động năng lượng nguyên tử mới có thể từ bên trong mở cửa ra. Cho nên, làm người nhất định không thể quá đắc ý, Dương Hạo bị coi thường bao nhiêu năm, thật vất vả mới có cơ hội đắc ý một lần mà lại bị người ta phá hủy ngay sau đó. Hắn trợn mắt há mồm nhìn cánh cửa kia từ từ mở ra, từ trong chỗ kim quang lấp lánh, từ chỗ sâu trong cung điện âm u, từ trong không khí tràn ngập mùi máu tanh đột nhiên đi ra hai người.

Chính xác là hai người, Dương Hạo tưởng rằng chỉ một người sống cũng không thể mà bây giờ lại có đến hai người tùy tùy tiện tiện xuất hiện. Càng làm cho hắn buồn rầu chính là hai người kia bất cứ ai nhìn thấy cũng đều sẽ khẳng định rằng bọn họ vốn sẽ không thể chết cũng không nên chết.

" Vương Thao......" Dương Hạo miệng đầy khổ sở, thanh âm cũng thành ngắc ngứ " Hóa ra ngươi cũng ở bên trong."

Hai người từ trong Chính điện đi ra, một người quả nhiên là Vương Thao, hắn vẫn mang vẻ phong độ như trước, bộ tóc dài buông xõa, trên người mặc quân phục màu đen của quân đội đế quốc. Nếu không phải hắn xuất hiện vào lúc này thì có thể tưởng rằng hắn quần áo chỉnh tề sắp đi tham gia kiểm duyệt nữa chứ.

Từ sau khi bọn Dương Hạo triển khai đại phản kích tới giờ vẫn không thấy Vương Thao, vốn tất cả đều tưởng Vương Thao không có ở trong hoàng cung, ai có thể ngờ rằng hắn vẫn đang trốn trong Chính điện, hơn nữa còn tránh thoát khỏi chiêu cực quang của Dương Hạo.

" Nhìn thấy ta mà không thấy tình nhân cũ của ngươi sao?" Vương Thao nắm chặt thanh kiếm trong tay cất tiếng hỏi.

Dương Hạo thực ra đã sớm nhìn thấy, đó cũng chính là lý do vẻ mặt hắn đầy vẻ khổ sở. Thì ra kiếm của Vương Thao vẫn đang đặt trên cổ một nữ nhân, nữ nhân kia mặc dù là đi ra theo Vương Thao nhưng hiển nhiên nàng đã bị áp bức từ rất lâu rồi, hơn nữa còn đang trở thành tấm bùa hộ thân tốt nhất của Vương Thao.

Nữ nhân ung dung hoa quý, dù đang trong nguy hiểm mà dung nhan cũng không hề thay đổi chút nào chính là nhân vật tôn quý nhất Lôi Mông tinh bây giờ —— Minh hậu.

Toàn bộ Hoàng thất vệ đội đều đồng loạt quỳ trên mặt đất, trước khí tức cao quý của hoàng hậu ngay cả đầu của bọn họ cũng không dám ngẩng lên.

" Tại sao lại thành như vậy?" Dương Hạo thở dài, lắc đầu. Thắng bại dường như lại đang xoay chuyển.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.