[Dịch]Đan Đỉnh Tu Diễm Lục

Chương 47 : Hoàng cung bí tân




Dương hạo không thể nào quên được, lúc trước hắn bị đuổi ra khỏi học việc, chính là vương thao và hiệu trưởng hai người chật vật vi gian, đồng xếp đặt khiến cho hắn phải rời khỏi học viện, bây giờ vương thao cần tìm một khôi lỗi để đưa vào trong hoàng thất thì dĩ nhiên viện trưởng là người thích hợp nhất.

Minh hậu trong phút chốc sắc mặt trở nên trắng bạch: "hắn đã tới hoàng cung rồi, hôm nay đã sớm tới,là …… các ngươi hiệu trưởng."

"Ra là như thế !" Dương hạo thốt nhiên giận dữ, "thật sự bị ta đoán trúng, minh hoàng ngày hôm qua băng hà, tin tức hoàn đều bị phong tỏa, hiệu trưởng kia sap lại như thế nào biết được tin tức chứ, lại như thế nào kịp chạy tới, dám chắc là đã biết chân tướng sự việc, cho nên mới nhanh chóng quay lại tiếp thu quyền lực."

Minh hậu nhắm lại con mắt, trầm mặc một hồi, tựa hồ là đang tiêu hóa phán đoán của dương hạo . vừa rồi dương hạo nói mặc dù chỉ là đơn giản vài câu, nhưng lại cũng đủ để cho này tinh cầu long trời lỡ đất có một cuộc chiến tranh giành quyền lực. Minh hoàng hậu cũng đã sáng tỏ mọi việc,tại lúc này nàng gần như suy tư vài phút, vẻ mặt bắt đầu trở nên kiên nghị hòa quả quyết: "xem ra ngươi đoán đúng, bất quá chúng ta bây giờ bị vây liệt thế, hoàn toàn liệt thế."

"Nàng là lôi mông tinh đệ nhị hào thực quyền nhân vật a." Dương hạo nghe nói thế liền thốt ra, "chẳng lẽ nàng không thể thay đổi cục diện sao?"

"không thể ……" Minh hậu xác định: "Lôi mông tinh hoàng cung lý quân đội lực lượng chỉ có hai chi, chính là hoàng thất vệ đội và hoàng gia kiếm sĩ đoàn, vương thao cùng hoàng gia kiếm sĩ đoàn đã khống chế được đại bộ phận thành viên hoàng thất, nếu bọn họ lại đưa hiệu trưởng đến kế thừa ngôi vị hoàng đế, vậy thì sẽ trở thành hợp pháp, ai cũng không đánh ngã bọn họ."

"nhưng nàng cũng có hoàng tử a, hẳn là sẽ thuận lợi trở thành người kế thừa, nàng có thể thống lĩnh hoàng thất vệ đội a." Dương hạo hỏi.

"Hoàng thất vệ đội? Hoàng thất vệ đội ……" Minh hậu lắc đầu, "ta đương nhiên có lực ảnh hưởng, nhưng mà bọn này đều là những kẻ ngu trung, trừ phi ta có quả thật có chứng cơ chứng minh rằng vương thao bọn họ hại chết minh hoàng, nếu không không có khả năng để cho bọn họ cùng kiếm sĩ đoàn khai chiến."

"này cũng không được, kia cũng không được, thật sự là gặp quỷ mà." Dương hạo tức giận dậm chân, "Nhưng mà cũng nói lại, chính là phải tìm ra chân tướng cái chết của minh hoàng, nếu không chúng ta cái gì cũng không làm được phải không."

"ngươi tưởng hiểu rõ chân tướng?" Minh hoàng hậu hiển nhiên đối với dương hạo không có tin tưởng, "bây giờ cả hoàng cung ai cũng biết, chân tướng chính là ngươi giết minh hoàng, minh hoàng chính là ăn xuân dược của ngươi mới xảy ra chuyện như thế, ngươi muốn chân tướng, đây là chân tướng. chỉ cần ngươi chết, chân tướng sẽ được định. cho nên kiếm sĩ đoàn cho người khắp nơi tìm ngươi."

"Nghe ra tính mạng của ta cũng đáng giá quá chứ!." Dương hạo tự giễu. "sai rồi, mạng của ngươi không đáng một xu, mà đáng giá chính là thi thể của ngươi, bởi vì thi thể thì không thể nào giải thích được, cho nên bọn họ chỉ cần ngươi chết."

"nàng nói rất đúng." Hỗn nguyên tử cũng nghĩ đến điểm này, "nữ nhân này nói hoàn toàn đúng, đồ đệ ngoan, ngươi bây giờ thật sự là xong đời rồi, sợ rằng cả lôi mông tinh đều đang tìm ngươi, mặc kệ là ai tìm được ngươi, ngươi cũng chỉ có đường chết mà thôi."

"ngươi chính,hay là,vẫn còn đi thôi." Minh hậu trầm mặc một hồi, rốt cục hạ quyết tâm, "ta cho an bài cho ngươi một trận xuyên toa ky, ngươi lập tức trốn đi, chỉ cần chạy ra khỏi tinh hệ, lôi mông tinh hoàng thất ảnh hưởng lực sẽ không đủ để bắt ngươi trở lại."

"ta trốn? ta trốn!!" Dương hạo giống thụ tới vũ nhục, "ta đi rồi thì nàng sẽ ra sao? Bằng hữu của ta sẽ ra sao? Nữ nhân của ta sẽ ra sao? Các cô nhi do ta thu dưỡng sẽ ra sao?"

"Tử." Minh hậu lạnh như băng, "Trừ ta ra, tất cả đều phải chết, ta có lẽ có khả năng sống sót, bất quá, không lại hay,chính là mặt khác một hồi chiến đấu , với ngươi không quan hệ."

"nàng nói nghe dễ dàng, tử. rất đơn giản thế. đối với ngươi mới không cần." Dương hạo nói, "ta không để điều đó xảy ra, muốn bọn họ chết, ta sẽ ngăn cản điều đó, bất luận là ai, ngoại trừ vương thao cùng kiếm sĩ đoàn ra, ai cũng không thể tử, ta có trách nhiệm chiếu cố bọn họ."

"ngươi ngay cả chính mình còn lo chưa xong, còn muốn chiếu cố ai nữa, chiếu cố cái rắm!" Hỗn nguyên tử và minh hậu lập trường nhất trí, "ngươi đừng choáng váng, loại tình huống này đương nhiên là chính mình chạy thoát, chẳng lẽ còn lưu lại đi tìm cái chết sao."

"chờ một chút chờ một chút!" Dương hạo đột nhiên nghĩ tới cái gì, "nàng đã nói cái gì? Minh hoàng là đang cùng nữ nhân trên giường mà hộc máu chết."

"ngươi muốn nói cái gì?" Minh hậu đã cầm lấy thông tấn khí, chuẩn bị công cụ đào tẩu cho dương hạo.

"nữ nhân kia có phải là nàng không?" "nói nhảm, đương nhiên không phải." Minh hoàng hậu nhíu mày, hoàn toàn cảo không rõ ràng lắm dương hạo muốn hỏi cái gì, "ngươi biết, minh hoàng đã rất lâu không có tới nơi này của ta. hơn nữa nếu là ta bây giờ như thế nào còn có thể như vậy tự do cùng ngươi nói chuyện."

"con nữ kia đâu?" Dương hạo cũng không biết từ nơi này tới linh quang vừa hiện, "con nữ kia ở chỗ nào." Minh hoàng hậu quả thật là thông minh, mặc dù vừa rồi không có nghĩ đến, nhưng bây giờ dương hạo một vừa có điểm đột phát thì nàng liền nghĩ được đến tính nghiêm trọng của sự việc: "đó là một ái phi, mới thu vào hậu cung, tuổi còn rất trẻ. Minh hoàng sau khi xảy ra chuyện, nàng đã bị vương thao khống chế."

"còn chưa có chết?" "nàng chỉ bị khống chế mà thôi, kiếm sĩ đoàn sẽ không để nàng chết, cũng chỉ có một mình nàng là nhân chứng, nàng cũng nói rằng mình trong sạch." Minh hậu trên mặt tỏ vẻ hối hận, hiển nhiên không có kịp thời có được nhân chứng mấu chốt của sự việc, thật sự là quá mất sách.

"Tốt, ta sẽ đi tìm con nữ kia." Dương hạo nhẹ nhàng nói, tựa như là muốn đi bái phỏng một người, một bằng hữu đã lâu không gặp, "chỉ cần có thể từ miệng nàng hiểu rõ đáo chân tướng, chúng ta đây cũng sẽ không có việc gì."

"ngươi nói cái gì?" Minh hậu nghe rõ đó chứ, nhưng chính là không tin vào lổ tai của chính mình. "ta nói ta muốn đi tìm con nữ kia, phi tử của minh hoàng, nhân chứng duy nhất. ta muốn tìm hiểu chân tướng của sự việc, ta muốn vạch trần âm mưu của bọn vương thao."

Dương hạo dùng sức trọng phục. "điên rồi điên rồi, hoàn toàn điên rồi." Hỗn nguyên tử trong bụng hắn kêu lên không ngớt, tên tiểu từ này còn không chịu tranh thủ mà chạy trốn mau mau còn ở đây, nếu không đan đỉnh song tu phái từ đây sẽ tuyệt hậu. "ngươi cái gì cũng không hiểu, mà còn tùy tiện nói năng lung tung, ngươi biết nàng ta đang ở đâu không? Tìm nàng? ta cam đoan ngươi còn không có đến gần một trăm thước đã bị phát hiện, sau đó bị bọn phản tặc giết chết." Minh hoàng hậu có điểm tức giận , "Kiếm sĩ đoàn đích nhân chỉ sợ tìm không được ngươi, ngươi còn muốn đưa lên tận cửa để cho bọn họ giết?"

"ta không muốn cả đời làm đào phạm, để cho bằng hữu ta chết vì ta, cũng không muốn mang cái oan uổng này, cho nên ta nhất định phải tìm ra chân tướng. ta muốn cho tên Vương bát đản này biết, ta dương hạo không phải dễ dàng bị khi dễ." Dương hạo nói mấy câu đó, nói một cách rất là chắc chắn, hoàn toàn không giống phong cách bình thường, khuôn mặt tươi cười du thủ hảo nhàn.

Minh hậu có chút kinh ngạc nhìn hắn, phảng phất như đến bây giờ mới bắt đầu nhìn thấy được chân diện của nam tử trước mặt. dương hạo đích quyết định bất quá là một hành động manh động, không biết sẽ gây nên bao nhiêu hậu quả,không biết sẽ có những dạng nguy hiểm cỡ nào đang đợi đây ?

"nữ nhân kia đã được đưa đi rồi, nàng bây giờ bị giam tại tẩm cung của minh hoàng, ngươi biết tẩm cung của minh hoàng không? Đó không phải là chỗ ngươi muốn đến là đến." Minh hậu lắc đầu, hết sức muốn khuyến phục dương hạo.

nhưng dương hạo tâm ý đã quyết, hắn vốn là như thế này, bình thường chuyện có thể tùy hòa, nhưng thời khắc mấu chốt, chính mình khả năng sẽ chết, là nhất định sẽ đi thực hiện. đây là dương hạo vừa mới học hội , một phong cách cứng đầu.

"Mặc kệ đó có là hoàng đế tẩm cung! Lôi mông tinh hoàng thành ta cũng dám trộm , thậm chí là vạn vật thần điện ta cũng có thể đến chôm đồ xá chi một cái tẩm cung thì có gì mà gian nan."

"Đúng vậy, đan đĩnh song tu phái chúng ta không có tiểu nhân vật, chuyện vào hoàng cung tẩm thất chỉ là chuyện nhỏ." Hỗn nguyên tử lão sắc quỷ này đã hoàn toàn quên minh hoàng đã chết, phỏng chừng lão lại có ý định rình coi ái phi của minh hoàng.

"vạn vật thần điện ……!" Minh hậu cười lạnh, "vạn vật thần điện là cái gì mà có thế so sánh với hoàng đế tẩm cung? Nếu đem tất cả bảo vật trong vạn vật thần điện ra mà so sánh thì chưa chắc bằng nửa cái mạng của minh hoàng, như thế nào so sánh được. tại lôi mông tinh này, chỗ có phòng ngự nghiêm ngặt nhất và cũng là nơi không thể nào xâm nhập được đó chính là tẩm cung của minh hoàng, cho nên nói cho ngươi biết, cho dù là đế quốc thập kiếm lưu muốn đi vào cũng chỉ có một đường đổ máu tàn sát mà đi vào, nếu không thì không có cách nào khác để lén vào được."

Dương hạo ngây ngốc nhìn Minh hậu, những lời này nếu không từ Minh hậu nói ra, dương hạo sợ rằng còn có thể tưởng rằng nữ nhân trước mắt này hoàn toàn không có tri thức, một cái cung điện cho dù là có phòng vệ nghiêm mật đến cỡ nào thì cũng nằm trên mặt đất, cung tường rộng lớn và trắc môn hai bên, đều là góc độ tốt nhất để lẻn vào, chỉ cần dương hạo dụng xuất thân pháp, hẳn là có thể vào được.

"ta đã nghĩ qua vấn đề đó, nhưng thân pháp của ta rất lợi hại." nói xong, dương hạo liền khải động liễu phi hoa ảo ảnh thân pháp, hắn đích thân thể hoảng như tàn ảnh, chỉ một thuấn, đã kinh hoảng tới một chỗ khác trong phòng, "nàng nhìn, ta rất nhanh, nhanh đến nỗi mắt người không thể nào nhìn kịp."

nói thật, dương hạo tiểu lộ chiêu thức ấy, quả thật khiến Minh hậu có chút ngạc nhiên, nàng đại khái hoàn chưa thấy qua có người nào lại có tốc độ nhanh như vậy, bất quá, không lại nàng chính,hay là,vẫn còn lắc đầu: "vô dụng, nhất định sẽ vô dụng."

"như thế nào lại vô dụng? chỉ là tẩm cung có cổng có tường, có thể đi vào, ta sẽ có biện pháp lén vào." Dương hạo rất muốn xuy hư chính mình, thân là đại đệ tử của xuân dược tu tiên phái không thể để mất thể diện được, không thể làm gì khác hơn là nói, "dù sao ta cũng có một sư môn rất là lợi hại."

"hảo đồ đệ, không làm mất mặt sư phụ a." Hỗn nguyên tử rất là đắc ý.

"ngươi vào không được, cho dù có nhanh hơn cũng không có khả năng." Minh hậu nói hết sức xác định, kỳ thật nàng từ ngay từ đầu dã xác định, chỉ là đến bây giờ mới đem chân tướng nói ra, "bởi vì tẩm cung của minh hoàng không có cửa cũng không có tường, tẩm cung của hắn không ở trên mặt đất mà là ở ……"

Minh hậu dùng sức dậm chân một cái, bất đắc dĩ nhìn dương hạo.

Dương hạo sửng một hồi mới phản ứng lại: "ở dưới mặt đất? nàng nói minh hoàng tẩm cung ở dưới mặt đất?"

"không chỉ nằm ở dưới mặt đất, mà còn là sâu một trăm thước, ở bên trên đó là một khối hoa cương thạch quáng mạch, minh hoàng tẩm cung đặt ở dưới hoa cương thạch một trăm thước, chỉ có một con đường nhỏ có thể kéo dài đến tẩm cung bên trong, hơn nữa dọc theo đường đi có rất nhiều cửa sắt, quả thực so với lao phòng không sai biệt lắm. tẩm cung như vậy, có ai có khả năng lén đi vào? ngươi có thể sao?"

Dương hạo đương nhiên không thể, hắn chỉ là vừa nghe vừa trợn tròn mắt, muốn nói là mắt thường có thể nhận thấy được địa phương dương hạo hoàn không sợ, nhưng ẩn tàng ở bên dưới mặt đất, chuyện này thật sự là hắn không thể tưởng tượng nổi. muốn nói minh hoàng cũng thật sự là biến thái, vì phòng ngừa người khác giết hắn, cư nhiên cấp chính mình một cái quan tài, bây giờ thật vừa lúc, chỉ cần đem thông đạo phong lại vậy thật sẽ thành lăng tẩm rồi.

"ta nói rồi." Minh hậu đích khóe miệng toát ra nụ cười tự tin, "không ai có thể đi vào, cho nên kiếm sĩ đoàn mới có thể đem con nữ kia đến nơi đó, ngươi tốt nhất là hãy nghe ta nói mau trốn đi thôi, đừng động cái gì mà chân tướng. bây giờ cho dù là cái sư môn lợi hại gì đó của ngươi cũng không có khả năng có biện pháp, ngươi tưởng rằng chính mình thật sự là đệ tử của đế quốc thập kiếm lưu sao?"

"gặp quỷ, gặp quỷ." Hỗn nguyên tử phiền táo bất an đứng lên, "như thế nào lại có người đem chúng ta so sánh với thập kiếm lưu, phá môn này có thể cùng đan đỉnh song tu phái so sánh sao?"

"là xuân dược phái." Dương hạo cũng có chút tâm tro ý lạnh , "nàng nói đúng, chúng ta quả thật là không có biện pháp, cái này chỉ có thể nói môn phái của lão đã thất bại, hoàn toàn thất bại."

"ta sẽ thất bại?" Hỗn nguyên tử bắt đầu phát tiêu, "ngươi nói cho nữ nhân kia biết, chúng ta phải đi tẩm cung, ta sẽ đưa ngươi đi vào."

"lão có biện pháp?" Dương hạo mừng như điên. hắn còn không biết chính mình sắp gặp đại họa trước mắt.

"biện pháp? ta có khi là biện pháp." Hỗn nguyên tử đại ngôn bất tàm, "Cho tới nay, ta lúc nào cho ngươi nếm hết đau khổ? mỗi lần cũng là ta giúp cho ngươi hóa hiểm vi di."

rất hiển nhiên, Hỗn nguyên tử nói những lời thì lão đã quên, mỗi lần Dương Hạo tiến vào nguy hiểm cũng đều là do lão mà ra.

Bất quá. Trọng yếu chính là, dương hạo này chịu nghe lời của lão gia hỏa Hỗn Nguyên Tử, đối với những lời của lão lại không có nghi ngờ.

Tổ đội một người một quỷ của đan đỉnh song tu phái lại sắp đại họa lâm đầu.

thân pháp của Dương hạo mặc dù không thể giúp hắn tiềm xuống đất, nhưng ít ra tại hoàng cung bên trong đảo quanh sẽ không làm cho người ta phát hiện. hắn có Minh hậu đích chỉ điểm, rất nhanh sẽ tìm được minh hoàng tẩm cung phương vị.

Dương hạo tự nhiên sẽ không ngu đến mức trực tiếp tiến vào cái thông đạo nhỏ đi vào tẩm cung, ở đó không biết có bao nhiêu kiếm sĩ đoàn cao thủ đang chờ mai phục.

may mắn tẩm cung minh hoàng chiêm địa rộng lớn, rời đi tiểu dũng đạo gần một ngàn thước mới là chánh thức tẩm cung. Dương hạo dụng nhạy cảm thuật cảm giác một chút, vượt qua vùng đất phía dưới chân, mà qua khoảng đất này hai mươi thước chính là hoa cương thạch cứng rắn, phải lướt qua hoa cương thạch, hắn mới có thể đến tẩm cung nơi đang giam giữ con nữ kia.

"được rồi, lão gia hỏa, nói ra biện pháp của lão đê." Dương hạo cho dù nghĩ nát óc cũng không thể tưởng được có biện pháp gì, hắn không thể làm gì khác hơn là ký hy vọng cuối cùng vào hỗn nguyên tử.

"cái gì biện pháp?" Hỗn nguyên tử bắt đầu trang sỏa, ngữ khí của lão giống như là lần đầu nghe người ta nói đến chuyện này vậy.

"là biện pháp vào tẩm cung." Dương hạo có dự cảm không tốt, mỗi lần hỗn nguyên tử giả ngốc, chính là có chuyện xấu xảy ra, "lão không phải mới vừa nói, là có khi là biện pháp sao, lão có thể giúp cho ta không bị phát hiện mà tiến tẩm cung."

Hỗn nguyên tử thở dài, hắn thở rất dài, tựa hồ là đang tiếc hận chính mình như thế nào lại thu một tên đồ đệ ngốc như Dương Hạo: "ngươi hoàn toàn tin tưởng sao. đồ đệ ngốc, sư phụ ngươi người tu tiên chứ không phải thần tiên, làm sao mà có biện pháp được."

"Cái gì??" Dương hạo kinh hãi thất sắc, "lão không có biện pháp? vậy sao vừa rồi lão nói có thể, lão đến bây giờ mới nói chính mình không có biện pháp?"

"vừa rồi trong tình huống đó, chúng ta như thế nào có thể nhận thua?" Hỗn nguyên tử chấn chấn hữu từ, "ngươi không phát hiện khi ngươi nói nhất định có thể, minh hậu nhìn ngươi với ánh mắt cũng thay đổi sao, vừa rồi nàng khinh thường cả sư môn chúng ta, ta như thế nào có thể để cho nàng xem thường, đương nhiên phải nói xạo một chút."

"Ngừng!" Dương hạo tức giận đấm vào bụng, "con mẹ lão, lão như thế nào không chết đi. Lúc nào rồi mà còn muốn có mặt mũi, chúng ta bây giờ chỉ còn con đường chết thôi lão có biết khôn?" Dương hạo rõ ràng nhớ kỹ, minh hậu lúc cuối cùng tiễn hắn, trong ánh mắt chỉ có liên mẫn và đáng tiếc, rõ ràng chính là xem như hắn đang đi chịu chết, như thế thì có mặt mũi cái gì chứ.

"đồ đệ a đồ đệ." Hỗn nguyên tử lại nói, "ta hôm nay sẽ dạy cho ngươi biểt một điều, là bất cứ lúc nào cũng phải bảo vệ danh tiếng của môn phái, nếu cần thì có thể nói xạo không khoan nhượng, là người làm chuyện lớn thì không câu nệ tiểu tiết … uy ngươi đang là cái gì thể? Uy, đồ đệ, ngươi để làm chi?"

Trong khi Hỗn Nguyên Tử thao thao bất tuyệt, dương hạo đã cởi xuống đai lưng của chính mình, hơn nữa vung tay lên tại nhánh cây thượng hệ liễu một người, cái tử kết, bả đai lưng đả thành viên hoàn trạng, hoàn xả liễu kỷ bả, vẻ mặt hết sức vừa lòng.

"ngươi để làm chi ni, cho dù yếu hoán bì đái cũng không ở,vắng mặt lúc này ba, chúng ta bây giờ chỉ vần cố hết sức mà đào tẩu là được, vũ trụ bao la nhất định sẽ có chỗ cho chúng ta." Hỗn nguyên tử lại bắt đầu an bài kế hoạch tán gái trong tương lai cho Dương Hạo.

Nhưng Dương Hạo thì một chút tâm tình cũng không có, khuôn mặt lạnh như băng: "ta không muốn trốn, dã bất tại hoán bì đái, mà chỉ muốn chuẩn bị một chút về việc tử sát mà thôi. tuy nhiên thượng điếu hậu thi thể hội bỉ giác nan khán,bất quá chí thiểu bỉ cát oản yếu bất thống."

"ngươi điên rồi?" Hỗn nguyên tử kinh hãi thất sắc, "Ngươi muốn chết, trong hoàn cảnh tốt như thế này thì tự sát là gì? Hoạt nị vị liễu ngươi."

"Lão hỗn đản!" Dương hạo tức giận, "bây giờ là lúc nào? ta bị người vu oan là giết minh hoàng! Lôi mông tinh hoàng đế. ta là người bị oan! Lão với nữ nhân kia đều như nhau, muốn ta trốn, ta chạy thoát không phải sẽ trở thành hung thủ giết người sao? ta yếu lưng loại...này tiếng xấu trốn chết yêu? ta đi người nhà ta làm sao bây giờ? bằng hữu và nữ nhân của ta làm sao bây giờ? lão chỉ biết sư môn sư môn, bây giờ sư môn bị người vu oan, bị người hãm hại, lão lại muốn ta trốn đi. ngươi con mẹ nó thật sự là tên hỗn đản, khó trách đan đỉnh phái lại bị hủy trong tay lão."

"tĩnh táo! tĩnh táo!" Hỗn nguyên tử kêu to.

"lão nếu nói thêm câu nữa đào, ta lập tức thượng điếu cho lão xem, làm cho cả sư môn đều chết ở chỗ này, cái gì đan đỉnh phái chó má sẽ biến mất tại vũ trụ."

Dương hạo hôm nay thật sự là phẫn nộ tới cực điểm, hắn đã đem toàn bộ hy vọng đặt ở trên người hỗn nguyên tử, chính là lão gia hỏa nầy cư nhiên như thế nhi hí, bây giờ dương hạo hiểu được chính mình mang trên lưng không chỉ là danh tiếng của sư môn mà còn là vận mệnh của bản thân, quan trọng là, còn có một đại bang nhân đi theo hắn ăn cơm. còn có minh hậu, nếu dương hạo trốn đi, minh hậu sợ rằng cũng là phải chết.

cho nên hắn như thế nào cũng không có thể trốn, hắn bây giờ chí còn nước liều mạng.

"ngươi không chịu trốn đi, ngươi muốn lưu lại bảo vệ danh dự sư môn?." Hỗn nguyên tử cũng là một bụng đích hỏa, mặc dù nhìn không tới hắn bộ dáng, phỏng chừng cũng khí đích râu mép loạn kiều, "ngươi hôm nay là nhất định muốn chém giết đến bên trong tẩm thất của minh hoàng."

Dương hạo cảm giác được hỗn nguyên tử ngữ khí lý có điểm tùng động, không khỏi lại mọc lên một tia hy vọng: "lão có biện pháp? lão tới cùng có hay không có biện pháp?"

"ngươi vấn ta có hay không có biện pháp?" Hỗn nguyên tử đầu đều nhanh tạc liễu, "ta đương nhiên có biện pháp, ta nói cho ngươi, nếu ngươi tu luyện đến trình độ, đừng nói là tẩm cung, vũ trụ khắp ngõ ngách ngươi đều có thể chuyển thuấn đi ra."

"nói nhảm, nếu vậy thì lúc đó ta đã trở thành thần tiên rồi. ta muốn hỏi chính là bây giờ, lão nói cho ta sự thật có được hay không, bây giờ con nữ kia đang bị giam ở dưới chúng ta một trăm thước ngăn cách bởi hoa cương thạch, lão có hay không có biện pháp để cho ta đi xuống, ta nhất định phải làm như vậy."

"có thể." Hỗn nguyên tử đáp đích rất dứt khoát, "chỉ cần ngươi khẳng làm, ta đương nhiên có biện pháp. bất quá ……"

"đừng có bất quá!!" Dương hạo vừa nghe đến thật sự có thể hắn không còn tâm tư lo lắng lập tức hỏi, "làm như thế nào, mau nói cho ta biết!"

"Đào?" hỗn nguyên tử nói, "Hoa cương thạch cũng không phải không thể đối phó, ngươi chỉ cần toản đi xuống, rất nhanh là có thể toản thông."

"Đào?" Dương hạo lại cảm giác được bụng lý tà hỏa tán loạn, "ta dụng cái gì đào, lão không phải là muốn ta tay không có đeo găng tay đào xuyên một trăm thước nham thạch chứ?"

"Dụng phi kiếm của ngươi, đan đỉnh song tu phái mặc dù lấy việc ăn đan dược làm chính nhưng sử dụng phi kiếm cũng là một trong số các tuyệt kỷ, ngươi bây giờ đã có thể sơ bước ngự phi kiếm, xử dụng kiếm có thể toản thấu hoa cương thạch, dù sao ngươi có đều là bảo kiếm."

"đối với ngươi không như vậy khoái đích tốc độ, tốt,hay toản đầu mỗi miểu đều,cũng yếu chuyển mấy ngàn chuyển, ta khả chuyển không được như vậy khoái, tay chân đều,cũng dùng tới đều,cũng không có khả năng." Dương hạo trên người cất giấu năm đoản phi kiếm, sau lưng một thanh trường kiếm có thể phóng thích cực quang, nhưng cảm giác đều là bãi thiết, hắn có bảo vật nhưng lại không biết như thế nào sử dụng.

"ý niệm! ý niệm!" Hỗn nguyên tử hận thiết phải không cương đích loạn hảm, "ngươi mỗi lần đều dùng thân thể khuy động thanh kiếm. thân thể con người đương nhiên có cực hạn, đương nhiên không có khả năng rất nhanh, chính là ý niệm lại có thể. ngươi hiểu hay không, tâm niệm của ngươi,ý thức của ngươi thì không có giới hạn, có thể nhanh đến vô tẫn đầu."

"Lão muốn ta khống chế phi kiếm tăng nhanh tốc độ ?"

"Đây là huyền ảo của phi kiếm, cái gì kiếm pháp, cái gì chiêu thức đều là hoa dạng mà thôi. Nếu ngươi có thể bảo trì tốc độ nhanh nhất thì có thể vô địch." Hỗn nguyên tử nói "Mọi công phu trong thiên hạ đều có thể bị phá, duy chỉ có tốc độ là không thể. Mặc dù ngươi bây giờ không có tốc độ nhanh tuyệt đối nhưng ít nhất ngươi có khả năng đào đá, nếu ngay cả việc này cũng làm không được, ngươi còn nói cái gì muốn tìm chân tướng, không bằng nhanh lên một chút cùng ta trốn đi thôi."

Dương Hạo hít sâu một hơi, tìm một chỗ ngồi xuống, ý niệm vừa động, năm thanh phi kiếm đã thoát ra từ trên người hắn,tự động sắp xếp thành vòng tròn, như một bánh xe hướng xuống bùn đất đào xuống.

Thời gian Dương Hạo sử dụng năm thanh phi kiếm mặc dù không ngắn nhưng bây giờ cũng chỉ khai phát ra thuộc tính của hai thanh băng nhận cùng viêm kiếm, còn ba thanh kia mới chỉ sử dụng giống như phi kiếm bình thường. Dương Hạo tại tu luyện phương diện kỳ thật coi như có chút thiên phú, mặc dù lúc vừa mới bắt đầu tốc độ phi kiếm không hài lòng nhưng từ từ Dương Hạo bắt đầu lĩnh ngộ làm thế nào giải phóng ý thức của chính mình, hắn trước kia chỉ dùng thân thể khống chế ý thức, mà bây giờ được Hỗn nguyên tử chỉ dẫn một chút mới đột nhiên hiểu được, thì ra ý thức có thể không có cực hạn, siêu việt khỏi hạn chế của thân thể.

Tốc độ của phi kiếm càng lúc càng nhanh, giống như không phải là đào xuống nham thạch mà là đào xuống đậu hủ vậy, Dương Hạo cơ hồ không cần nhìn phi kiếm, hắn toàn phó tâm thần lên trên phi kiếm, lúc này, hắn chính là phi kiếm.

"Khiêu!" Hỗn nguyên tử đợi chuẩn thời cơ, hô to.

Dương Hạo không hề nghĩ ngợi, nhảy vào trong cái động kia


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.