[Dịch] Đại Tống Chi Phong Lưu Tài Tử

Chương 218 : Không phải thần (hạ)




Thạch Kiên trả lời:

- Các ngươi còn nhớ ta đã nói một câu, chỉ cần chờ đến mùa đông, tấn công trại Kim Minh sẽ không tốn nhiều công sức sao?

Mọi người gật đầu, lúc ấy Thạch Kiên còn dùng lý do này mà ngăn cản ý định muốn hạ trại Kim Minh của mọi người. Nhưng mùa đông và chuyện tấn công trại Kim Minh thì có quan hệ gì?

Thạch Kiên nghĩ tới Kim đại hiệp viết “Lộc đỉnh ký”, lại nghĩ đến triều Thanh của Khang Hi đại đế dùng thập bội lính đối phó với năm ngàn lính hai nước châu Âu cuối cùng thua phải cắt cả đất cho bọn chúng. Có tài mới cầu được bình an. Kỳ thật trong “Ni bố sở điều ước” cũng không ghi lại những sự việc quan trọng của địa phương nhưng so với đời sau thì Khang Hi cũng khá cầu tiến.

Hắn lại nghĩ tới việc tranh luận về diễn viên chính Vi Tiểu Bảo, cũng không biết mình ở thời đại này làm bừa như vậy thì đời sau có xuất hiện Kim Đại Hiệp này không nữa?

Hắn khoan thai ngẫm nghĩ thật lâu rồi đáp:

- Kỳ thật rất đơn giản. Bởi vì trại Kim Minh không quá lớn cho nên dễ dành phòng thủ, đây cũng là nguyên nhân khó có thể phá được nó. Nhưng ta chỉ cần phái binh vây kín bốn cổng của trại, sau đó chế tạo ra một loại dụng cụ, dùng chảo đun chảy tuyết rồi bắn vào bên trong thành. Việc còn lại chỉ là ngồi chờ bọn chúng ra hàng mà thôi.

Chu Hận vẫn còn chưa hiểu, hỏi:

- Như vậy có thể khiến bọn chúng đầu hàng sao?

Chu Sỉ gõ vào đầu anh ta nói:

- Thế nào mà ngươi lại ngu ngốc như vậy? Bây giờ thời tiết lạnh giá, chỉ cần trong trại có nước thì khi đêm xuống binh lính trong thành quần áo ướt sẽ đóng thành băng, đến lúc đó bọn họ đều thành một đám người băng còn đánh nhau thế nào được nữa?

Nghe Chu Sỉ giải thích, Dương công công cũng đã hiểu được, ông ta xoa tay nói:

- Diệu kế.

So với Đông Kinh, mùa đông ở Duyên Châu lạnh hơn nhiều, Thạch Kiên hoàn toàn có thể thực hiện thành công kế sách này, có thể chế tạo loại khí giới bắn được nước đi xa. Nhưng Chu Lịch lại đã thắc mắc:

- Nhưng Thạch đại nhân, thời gian lạnh nhất trong năm đã qua rồi.

Đây là trọng điểm thứ hai trong kế sách. Thời tiết phải rất lạnh. Nhưng giờ sắp sang xuân, chỉ cần lập xuân thì thời tiết sẽ dần ấm lên, kế sách này khó có thể thành công. Mà đến giờ cũng chưa ai thấy Thạch Kiên chế tạo loại khí giới này.

Thạch Kiên nói:

- Cái đó gọi là trước khác nay khác. Lúc ấy ta mới đến Duyên Châu, Nguyên Hạo mặc dù ở thành Duyên Châu tổn hại mấy vạn binh lính nhưng đối với năm trăm ngàn tinh binh Tây Hạ thì đó chỉ là một vết thương nhỏ. Không thể thay đổi điều căn bản này nên ta áp dụng chính sách phòng thủ chờ xem tình hình tiến triển thế nào. Đây cũng là nguyên nhân ta lệnh cho binh lính khai hoang đồn điền, xây dựng trại. Đồng thời ta cũng không muốn dùng nhiều sinh mạng binh lính để khuất phục trại Kim Minh. Nhưng hiện tại xảy ra tình huống? Đầu tiên chúng ta xét về ngoại giao của Nguyên Hạo. Liêu quốc với ta giao hảo. Bởi vì Hưng Bình công chúa và vì Giáp Sơn nên Liêu quốc không thể tấn công Tây Hạ, lại càng không thể bắt tay với Tây Hạ.

Nghe đến đó mọi người đều nhìn hai huynh đệ Chiết gia. Lần này huynh đệ Chiết gia thăng chức chỉ huy sứ đội Long mã (đoạn này mình k chắc, phiền DHN và dg check xem nhé) lập nhiều công trạng. Chỉ có điều khi báo công lên trên lại không thể công khai. Tuy nhiên Thạch Kiên lại nghĩ tới một người khác. Là Ngô Nhiên. Vì hoàn thành nhiệm vụ mà anh ta so với một nam nhân bình thường thì đã hy sinh quá nhiều. Kỳ thật Tống triều từ đầu đến cuối có không ít nhân sĩ tận trung, dù chết không hàng. Đến khi Tống triều cùng Tây Hạ ba lần đại chiến, khiến các binh sĩ tham chiến liên miên nhưng bởi vì cách xa về thực lực nên mới thất bại.

Thạch Kiên còn nói thêm:

- Lại nhìn đến nội bộ bên trong Tây Hạ. Lý Đức Minh chết không rõ nguyên nhân khiến cho rất nhiều đại thần Tây Hạ không phục. Sau đó Nguyên Hạo vì để củng cố địa vị thống trị của mình mà tiến hành tiêu diệt một số bộ tộc. Hiện nay nội bộ Tây Hạ cũng không được yên ổn. Vì vậy mà ta sửa đổi lại một chút, biến thủ thành công.

Dương công công hưng phấn nói:

- Chẳng lẽ Thạch đại nhân muốn tấn công Tây Hạ?

Thạch Kiên cũng biết trong triều có rất nhiều đại thần coi thường Tây Hạ, yêu cầu chủ động tấn công, nên thoáng mỉm cười:

- Bây giờ còn chưa thể tấn công Tây Hạ. Đây là chuyện ta cùng Phạm đại nhân, Dương đại nhân, Tào đại nhân đều có thể chứng minh. Lúc trước Đại Tống chúng ta đánh với Lý Kế Thiên chỉ có hơn mười vạn binh, chia làm năm đường tiến công nhưng đều không thu được thắng lợi. Hiện tại Tây Hạ có tới năm trăm ngàn đại quân, ta không nghĩ có thể chắc thắng được mà còn ngược lại, tổn hao binh lực. Phải biết rằng con dân Đại Tống ta hiện giờ rất quý giá.

Những lời này khiến mọi người đều mỉm cười. Sự thật hiện tại bách tính của Tống triều rất quý giá. Quý đến nỗi nhóm đại địa chủ dù muốn cũng không dễ có được người hầu, càng không thể bắt người cướp của hoặc mua nô lệ được. Hơn nữa về phía Đại lục, Lưỡng Loan còn chưa được khai phá, châu Đại Dương mới chỉ được khai hoang một chút. Nói cách khác đó là sự thiếu hụt về dân số.

Thạch Kiên tiếp tục nói:

- Bởi vậy lần này tấn công trại Kim Minh chỉ là một bước đệm. Bây giờ chúng ta vây nhưng không tấn công, Nguyên Hạo phải đến cứu. Nếu không trong thời gian dài như vậy mà y chỉ ngồi xem năm ngàn binh lính trong trại Kim Minh diệt vong thì các binh lính trong bộ tộc sẽs rất bất mãn. Đồng thời uy tín của y sẽ giảm sút. Như vậy sẽ khiến chiến tranh biên giới nước ta chậm lại. Chúng ta có thiên thời địa lợi nhân hòa, kỳ thật muốn hạ trại Kim Minh thì cũng không cần tốn nhiều sức.

Nói tới đây trong mắt hắn ánh lên hào quang tự tin. Trải qua trận chiến núi Đôn Nhi chẳng những là tôi luyện binh lính mà còn gia tăng niềm tin trong hắn. Lúc ấy hắn viết “Tư trị”, tác phẩm lớn như thế hắn không có khả năng nhớ kĩ tất cả nội dung, bởi vậy đã phải xem xét rất nhiều tư liệu. Đối với sự hưng vong của một triều đại, đặc biệt là chiến tranh hắn đều suy ngẫm rất kỹ. Kỳ thật nếu không xuyên việt qua đây thì sẽ không phát hiện ra, hắn viết “Tư trị” và “Tư Mã Quang Tư trị” đã có khác biệt rất lớn. Trong đó bởi vì Tống triều nhu nhược nên Thạch Kiên đã miêu tả rất cẩn thận tất cả các trường hợp chiến tranh. Nếu nói về năng lực quân sự của hắn thì vượt xa năng lực trong triều, chỉ có điều có quan hệ đến sự hưng vong của quốc gia và mấy vạn, thậm chí mười mấy vạn người nên hắn không thể tùy tiện mà làm. Đồng thời hắn cũng không có đủ tự tin. Một trận chiến Đôn Nhi Sơn cũng đủ khiến cho hắn lột xác hoàn toàn rồi.

Hắn nói thêm:

- Hiện tại chúng ta có hai con đường để chọn. Thứ nhất là không cần đến thương vong binh sĩ cũng có thể bức bách binh lính trong trị Kim Minh đầu hàng.

- Là biện pháp gì vậy? Thạch đại nhân có thể tiết lộ một chút không?

Dương công công hỏi.

- Cũng không có vấn đề gì. Nhưng Dương công công nhất định chỉ bẩm báo điều này cho Hoàng thượng và Thái hậu, không được tiết lộ cho bất kỳ ai.

Thạch Kiên nói những lời này là có dụng ý để tiểu Hoàng đế và Lưu Nga ở trong cung được yên tâm, mặt khác, tránh thị phi chừng nào hay chừng ấy. Hắn thực không thích các đại thần ở trong cung bàn luận lung tung sau lưng hắn, bảy lại nói thành tám.

- Chắc chắn rồi, chắc chắn rồi.

Dương công công mừng rỡ cười tít mắt. Tuy rằng ông ta mặc chiếc áo bông dày nhưng người vẫn run lên. Đó là cảm xúc thật của ông ta. Đây là chiến tranh thật chứ không phải đang đọc “Tam quốc” nữa rồi.

Thạch Kiên nói:

- Tất cả mọi người đều biết trong khoảng thời gian này ta bắt binh lính luyện tập bắn đá thật chính xác. Giờ chỉ cần buộc thuốc nổ vào tảng đá rồi đặt vào máy bắn về phía trại Kim Minh thì mọi người nghĩ sẽ xảy ra chuyện gì?

Mọi người chợt bừng tỉnh. Sau đó liền cảm thấy lạnh người. Thuốc nổ có uy lực thế nào những người này đều biết. Nghĩ đến lúc châm thuốc nổ rồi bắn nó bay qua bên kia thì ngay cả người có võ công cao cường như Dương Văn Quảng cũng bị uy hiếp. Hơn nữa vì thuốc nổ cột vào tảng đá nên thứ nhất nó đã được tăng thêm sức nặng, quán tính lớn khiến nó bay được xa hơn, thứ hai khi tảng đá nổ thì mảnh vỡ có thể gây sát thương lần nữa.

Thạch Kiên nói:

- Ban đầu ta không định thực hiện cách này. Nó chỉ nên được dùng ở đại chiến trường thật sự. Như vậy sẽ gây ra một chút thương vong cho binh sĩ. Nhưng giờ ta lại đang nghĩ hay là diễn tập thực chiến một lần. Hiện tại sĩ khí của quân Tây Hạ ở trại Kim Minh đã xuống cực điểm, tấn công hạ thành sẽ không khiến chúng ta tổn thất quá lớn, nhưng lại khiến cho binh sĩ của ta, đặc biệt là các lính mới tăng thêm kinh nghiệm công thành.

Hắn đứng lên, chắp hai tay sau lưng nhìn về đường chân trời hướng tây, nói:

- Kỳ thật trại Kim Minh chỉ là một hàng rào nhỏ thôi, chẳng đáng để suy tính thiệt hơn. Trên bàn cờ nó thậm chí không bằng một quân tốt nhỏ. Nó chỉ là một màn mở đầu thôi.

Hắn nói rất khẽ, nhưng mọi người đều cảm được trong đó sự cương nghị tự tin.

Tất cả mọi người đều biết hắn có ý nghĩ muốn tiêu diệt Tây Hạ, thu phục U Vân. Nên trại Kim Minh thật sự không đáng là gì cả. Chỉ có Thân Nghĩa Bân biết chí hướng của Thạch Kiên rộng lớn thế nào.

Lúc này một trận gió bắc thổi tới làm lay động áo bào trắng trên người hắn, phản xạ lại tuyết trắng tinh khiến Thạch Kiên đứng đó thoáng như một tiên nhân phiêu diêu thoát tục, phảng phất trông như đang chuẩn bị bay lên.

Dương công công nhìn bóng dáng Thạch Kiên, cảm khái hạ giọng nói:

- Thạch đại nhân thật giống như một thần tiên.

Mọi người nghe xong đều đổ mồ hôi. Tuy nhiên tất cả cũng đã biết chuyện Dương công công lần đầu tiên đến nhà Thạch Kiên tuyên chỉ cũng đã nói câu này.

Chỉ có Thân Nghĩa Bân đáp lại. Thạch Đại hiểu rõ hắn chỉ là quân bài cuối cùng trong tay Thạch Kiên. Chính Thạch Kiên nghĩ ra kế hoạch này, ngay cả bọn họ cũng không biết nhưng nhất định quân bài này sẽ xuất hiện.

Thân Nghĩa Bân nói:

- Thần ở trên trời coi thường sinh linh, nhìn vạn vật không đáng gì, nhưng Thạch đại nhân có nhiều điều phải suy xét, phải xem ý kiến của Thái hậu và Hoàng thượng, còn tính đến lợi ích quốc gia và sinh linh bách tích. Thần thì không có khả năng có nhiều bận tâm e dè như vậy. Cho nên Thạch đại nhân là người, nhưng là một người tốt nhất mực tài hoa.

Tất cả mọi người đều gật đầu. Thạch Kiên chẳng những tài hoa hơn người mà phẩm hạnh cũng khiến bọn họ kính nể. Mấy ngày qua Thạch Kiên và binh lính cùng ăn cùng ở khiến cho các binh sĩ đều rất cảm động. Dưới sự chỉ đạo của hắn, gần như tất cả tướng sĩ đều quan tâm đến binh lính của mình. Ngay cả Tào Vĩ cầm quân nhiều năm như vậy mà cũng chưa từng thấy binh lính Tống triều đoàn kết đến như vậy.

Lúc này, sau khi suy nghĩ thật lâu, Địch Thanh mới đột nhiên nói:

- Thạch đại nhân, ta hiểu rồi.

- Hiểu cái gì?

Thạch Kiên quay đầu lại. Hắn vốn rất coi trọng Địch Thanh.

- Thạch đại nhân muốn dùng năm ngàn binh của trại Kim Minh này làm mồi nhử rồi mai phục tiêu diệt đại quân tiếp viện của Tây Hạ. Khó trách Thạch đại nhân vây trại Kim Minh nhưng lại để lộ ra chút sơ hở ở cửa Bắc để gián điệp của chúng có thể chạy về mật báo.

Gã đang nhắc đến sự việc Thạch Kiên bao vây trại Kim Minh nhưng riêng cửa Bắc lại để thông một đường. Thạch Kiên còn lệnh ở cửa Bắc thì có thể cho binh lính Tây Hạ ra vào. Lúc ấy rất nhiều người không rõ, biết là Thạch Kiên có dụng ý nên cũng không ai thắc mắc.

Thạch Kiên đáp:

- Tất nhiên. Nếu không những bộ tộc kia làm thế nào mà biết tình hình trại Kim Minhi? Cũng chưa chắc đã không gây nổi áp lực cho Nguyên Hạo. Nhưng cũng không nhất định phải tiến hành ở trại Kim Minh.

Nói đến đây hắn cố ý nhìn sang chỗ năm viên tiểu tướng Chu Sĩ.

Tào Vĩ và Chiết Duy Trung hơi sửng sốt nhưng ngay lập tức cũng hiểu ý Thạch Kiên. Bọn họ đều biết đây là Thạch Kiên khảo nghiệm năm thiếu niên này nên chỉ mỉm cười không nói gì.

Một lát sau Đinh Diểu cẩn thận đáp:

- Thiếu gia chỉ thị như vậy, chúng ta gióng trống khua chiêng thì Nguyên Hạo sẽ biết dụng ý của ta.

Thạch Kiên gật đầu tỏ ý khen ngợi. Hiện tại hắn càng ngày càng cảm thấy hài lòng với Đinh Diểu. Thật không ngờ ngày trước cậu ta chỉ là đứa trẻ bướng bỉnh hay bày trò đánh nhau vậy mà giờ đã trưởng thành thế này.

Lúc này Địch Thanh đột nhiên nói:

- Không xong rồi!

- Sao vậy?

Thôi Diệt Lang hỏi.

Địch Thanh gõ đầu mình hai cái, ý nói ngươi dùng đầu óc suy nghĩ một chút, đừng chỉ hỏi người khác như vậy.

Thôi Diệt Lang vẻ mặt liền tỏ ra u oán.

Địch Thanh vội vàng quay đi không dám nhìn ánh mắt Thôi Diệt Lang. Hắn nói với Thạch Kiên:

- Nếu Nguyên Hạo nhìn ra dụng ý của chúng ta, bọn chúng có thể đến cứu viện trại Kim Minh nhưng cũng ngầm tấn công Kinh Châu. Bởi vì chúng ta còn muốn phái binh nên điều động binh lực cũng có hạn. Như vậy khi chúng ta giải cứu Kinh Châu thì bọn chúng có thể lợi dụng lợi thế kị binh giải cứu trại Kim Minh. Nếu chúng ta mai phục ở Kinh Châu thì bọn chúng sẽ đi giải cứu trại Kim Minh, tấn công Duyên Châu. Khi chúng ta đến Duyên Châu thì chúng lại tấn công thành Kinh Châu. Hơn nữa trên đường đầy tuyết đọng sẽ khiến bộ binh của ta đi lại vất vả mệt mỏi.

Thạch Kiên khen:

- Không sai. Vậy chúng ta nên giải quyết thế nào?

Địch Thanh suy nghĩ một hồi nói:

- Chúng ta phải truy tìm gián điệp Tây Hạ trên quy mô lớn. Không được để bọn chúng biết được tình hình điều động quân của chúng ta. Nhưng việc tiếp theo cũng rất khó xử, hiện tại nếu chúng ta chia binh lực thành hai hướng thì không có khả năng tiêu diệt được quân binh Tây Hạ mà ngược lại binh lực không đủ có thể phạm sai lầm lớn. Nếu binh lực chúng ta tập trung một chỗ nhưng không biết hướng tấn công của Nguyên Hạo, không thể tốc chiến tốc thắng thì sẽ khiến Nguyên Hạo tùy ý giết hại bình dân của ta. Như vậy trong triều sẽ gây áp lực rất lớn cho Thạch đại nhân.

Thạch Kiên cười lớn nói:

- Ngươi có thể nhìn ra điểm này thì thật tốt. Hiện tại chúng ta đang ở thế khó xử. Nguyên Hạo cũng sẽ gây chuyện nên chúng ta chỉ có thể chờ.

- Chờ?

Mọi người đồng loạt sửng sốt.

Thạch Kiên giải thích:

- Mấu chốt là chúng ta không được sốt ruột mà chính Nguyên Hạo mới phải sốt ruột. Vì vậy chúng sẽ phải có động tĩnh trước. Cũng như việc nhìn mây đoán thời tiết ngày hôm sau, chỉ cần bọn chúng lộ ra dấu vết gì thì chúng ta có thể phán đoán bước tiếp theo của chúng. Tuy rằng chúng ta là lùi một bước rồi mới đánh nhưng trong biên giới Tống triều còn có nhiều thành trì có thể giữ chân bọn chúng và cung cấp hậu cần đầy đủ cho chúng ta. Cho nên bề ngoài thoạt nhìn như chúng ta hành quân chậm chạp nhưng trên thực tế thì không phải vậy. Chỉ là chúng ta thực hiện chiến dịch trong biên giới mà thôi.

Đến đây hắn quay sang nói với Dương công công:

- Dương công công nếu không sợ nguy hiểm có thể đợi vài ngày nữa. Mặc dù năm mới không thể đem tin tốt về cho triều đình nhưng nhất định đến tết Nguyên tiêu sẽ có được tin thắng lợi.

- Ồ. Nhanh như vậy sao?

Thạch Kiên gật đầu:

- Là có nguyên do. Thứ nhất Nguyên Hạo không thể kéo dài được, y phải tốc chiến tốc thắng. Thứ hai bây giờ mặt đất có tuyết sẽ có lợi cho kị binh của chúng. Thứ ba bởi vì lễ mừng năm mới, so với người Hạ thì người Tống chúng ta coi trọng hơn. Đến lúc này vì nhớ nhà nên sĩ khí của ta sẽ hạ xuống thấp nhất, cũng là lúc chúng ta sơ hở trong phòng bị nhất. Nếu ta không đoán sai thì bọn chúng sẽ hành động trong khoảng ngày thứ năm đến ngày thứ mười bởi vì vào thời điểm mừng năm mới chúng ta sẽ phòng bị cẩn mật, nhưng qua tân niên ba ngày tâm lý đề phòng sẽ lơi lỏng, trong đầu óc binh sĩ chỉ còn nghĩ đến chuyện đoàn viên gia đình nên đó là thời điểm thích hợp để tấn công.

Nói tới đây hắn chỉ ngón tay về phía tây bắc, trong mắt tràn đầy chiến ý, lớn tiếng nói:

- Ngay tại thời điểm đó sẽ là trận đại chiến lần thứ nhất!

Chẳng những là hắn, nhìn hắn đứng ở đó râu tóc bay bay, tất cả các võ tướng đều đằng đằng sát khí. Ngay cả Dương công công cũng thì thầm:

- Ta nguyện ý.

Đúng lúc này có một tiểu đội trưởng vào bẩm báo nói có cứu người hay không.

- Cứu người?

Thạch Kiên sửng sốt khi thấy y nói một câu không đầu không cuối như vậy.

Tiểu đội trưởng kia cũng nhanh chóng giải thích:

- Thạch đại nhân, trại Kim Minh phái mấy tình báo ra ngoài, không ngờ lại cướp về một cô gái Tống triều. Bọn chúng đang sắp vào thành, hy vọng đại nhân sớm ra quyết định.

Thạch Kiên hiểu ý của y. Bởi vì hắn đã hạ lệnh nếu binh lính trại Kim Minh không vượt quá năm người thì có thể ra vào tự do. Bây giờ gián điệp nhìn thấy quân Tống làm ngơ không ngờ dám to gan lớn mật cướp con gái Tống triều về làm trò bậy bạ. Nhưng vì vẫn không quá năm người nên giám thị thông đạo quân Tống không dám chủ động tấn công cứu cô gái này mà phải phái người đến bẩm báo.

Thạch Kiên vội vàng đi đến vị trí cao nhất trong doanh, lấy ống nhòm ra xem thì thấy ba binh lính Tây Hạ cưỡi ngựa phi như bay về hướng trại Kim Minh, trên lưng ngựa một binh sĩ còn có một thiếu nữ. Y phục trên người nàng đã bị xé rách, phía dưới cũng không có gì che chắn, xem ra đã bị làm nhục, tóc mây rối tung, không ngừng khóc lóc kêu cứu.

Thạch Kiên nhìn mặt thiếu nữ kia. Hắn liền ngẩn ngơ.

Nữ tử kia mặt mày như vẽ, thắt lưng thanh liễu. Mặc dù hiện giờ nước mắt giàn giụa nhưng cũng không thể che được dung nhan tuyệt thế của nàng. Từ khi Thạch Kiên đến Tống triều vẫn chỉ nghĩ Triệu Dung là người có dung mạo xinh đẹp nhất. Sau gặp Vương Tố Phiên mới biết ý nghĩ này là sai lầm. Thiên hạ rộng lớn, tuyệt thế mỹ nữ tuy rằng không nhiều lắm nhưng nói chung cũng có vài người. Tướng mạo cô gái này cũng không thua gì Vương Tố Phiên, chỉ có điều kém Vương Tố Phiên một phần quyến rũ, hoặc nói cách khác là thiếu một chút lẳng lơ. Nhưng xinh đẹp thì không hề thua kém.

Phía tây bắc phủ Hưng Khách là một dãy núi cao lớn, ngọn cao nhất tới hơn ba ngàn năm trăm thước. Đó là dãy núi nơi Nhạc Phi nhớ mong Hạ Lan. Phần chân núi kéo dài là đồng bằng Hạ Sáo nổi tiếng của Trung Quốc. Tuy nhiên trong những ngày mùa đông giá rét, tuyết trắng mờ mịt thế này, tất cả cây cỏ ở Hà Sáo đều bị chìm ngập trong tuyết. Phía đông Hưng Khánh là dòng sông mẹ của Trung Quốc, sông Hoàng Hà.

Kỳ thật Tây Hạ và Liêu quốc so sánh với nhau thì diện tích cũng không lớn hơn, thậm chí ngay cả khi Liêu quốc diệt vong, chạy trốn đến Tây Vực, người Liêu lập Tây Liêu thì cũng vẫn không bằng. Thế nhưng Tây Hạ vẫn là một tiểu quốc hùng mạnh ở giữa Liêu Tống và Kim Tống. Nguyên do có lẽ là những người người dân hung hãn này đã may mắn có được sông Hoàng Hà và đồng bằng Hà Sáo nuôi dưỡng. Nhưng hiện tại mùa đông giá rét, ngay cả dòng sông luôn chảy cuồn cuộn rất mãnh liệt như Hoàng Hà cũng bị đông thành băng tuyết .

Những người nông dân làm nghề chăn nuôi cũng phải đem súc vật nhốt trong chuồng, ngoại trừ mỗi ngày cho thêm cỏ khô thì cũng rất ít rời khỏi nhà ra ngoài. Vì thế trong trời đất chỉ còn những cây bạch đàn vươn lên cùng với một không gian yên ắng. Ngay cả phủ Hưng Khánh phồn hoa trên đường chính cũng có rất ít người đi lại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.