Buổi diễn giảng kết thúc, Tô Xán và Đường Vũ cùng nhân viên Facebook theo lối đi riêng rời hội trường, dư âm vẫn chưa dứt.
Mọi người dần rời đi, nhưng Cao Hằng không vội, cô cháu gái luôn thu hút ánh mắt nam nhân cũng thong thả sửa sang lại móng tay sơn cầu kỳ.
- Bây giờ cháu biết cậu ta là người thế nào rồi chứ?
Cao Hằng nói với Trần Nghiên:
Trần Nghiên gật đầu, đầu lắc lư mấy cái, nghĩ kỹ mới đánh giá:
- Cháu nhìn ra rồi, rất khó chơi, mới bao tuổi mà khống chế cục diện tốt như vậy.
Cao Hằng cưng chiều vuốt tóc cô cháu gái được hắn gửi gắm nhiều hi vọng này:
- Cho nên đám trẻ các cháu phải theo người ta mà học, cháu còn lớn hơn cậu ta một tuổi, nhưng cháu xem ai dám coi thường vì cậu ta ít tuổi. Bản lĩnh, tầm nhìn không cái gì không có, trăm nghìn cơ hội việc làm, đó là thứ gài vào tận thần kinh trung ương rồi, rứt một sợi tóc chấn động toàn thân.
Chiêm Hóa châm một điếu xì gà nhìn vị tam thiếu gia của Cao gia, nhiều năm qua người ta chỉ chú ý tới Cao Thương Hải và Cao Lãng Đào, hai người điển hình của xuất thân thế gia chính trị, theo quy tắc thăng tiến vững chắc của sĩ đồ trong nước, từng bước đi tới chức vụ hạch tâm.
Ngược lại Cao Hằng sống vô cùng thầm lặng, nhưng nói tới người hiểu cách gây dựng lên mạng lưới quan hệ, tạo nên đế quốc quan hệ sáng tạo ra sức ảnh hưởng thì không ai bằng hắn. Cao Thương Hải khí thế quá cao, Cao Lãng Đào cẩn thận tới âm trầm, chỉ có Cao Hằng dung hòa được cả cấp tiến và trầm ổn, hai người kia chói mắt nhất ở bên ngoài, nhưng trong nội bộ gia tộc Cao Hằng được lòng người nhất.
Chiêm Hóa âm thầm tính toán, đem tài sản trong ngoài nước mà Cao Hằng tiếp nhận, tính ra phải tới 40 - 50 tỷ, đại biểu mạng lưới tài phú chằng chịt sau Cao gia, sợi dây điều khiển mạng lưới đó năm trong tay Cao Hằng.
Đem so với nó, quỹ Hồng Sam tiến vào Trung Quốc, Chiêm Hóa chỉ nắm trong tay 500 triệu USD, An Lập Tín huy động được 2 tỷ đồng, là cá mập tài chính cấp bậc tông sư ở Tam giác Trường Giang, nhưng trước mặt Cao Hằng, Chiếm Hóa thấy còn thua kém.
Rời hội trường, Cao Hằng nhận một cuộc điện thoại, nghe xong vào xe Chiêm Hóa, nói:
- Thực nghiệp Phượng Hoàng đã chính thức nộp đơn lên chính phủ Tây Xuyên, xin thu mua tập đoàn Thịnh Thái dưới công ty công nghiệp than hóa Tây Xuyên, Triệu Duy Tân của Thịnh Thái nói, ông ta hết cách rồi ...
Thịnh Thái có thể nói là tường lũy cuối cùng của tập đoàn Cao gia tại Tây Xuyên, từ năm ngoái Chiêm Hóa đã biết Vương Bạc và Tô Xán muốn chỉnh hợp công nghiệp than cốc trong tỉnh, không ngờ Thực nghiệp Phượng Hoàng nhanh như vậy, hoàn toàn đuổi xúc tua thương nghiệp của Cao gia ra ngoài tỉnh.
Chiêm Hóa ngữ khí vẫn bình tĩnh:
- Tới học viện cán bộ Phổ Đông chứ?
Cao Hằng gật đầu, sau đó nói:
- Kế hoạch của chúng ta phải đẩy mạnh lên, Michael và DonValentine của Hồng Sam tới Trung Quốc, tôi muốn gặp mặt bọn họ.
- Không thành vấn đề, tôi sẽ phụ trách liên hệ.
Chiêm Hóa sau đó không nói nữa, lặng lẽ lái chiếc Cadillac rời ĐH Thượng Hải.
- Ngoài ra, nên tăng áp lực cho cậu ta một chút, xem cậu ta có lộ sơ hở không, đây là cơ hội tốt nhất rồi.
Công ty lĩnh vực khoa kỹ tương quan trong nước được Hồng Sam TQ đầu tư liên tiếp xuất hiện, riêng năm ngoái đã có năm công ty quy mô, trong đó 3 mạng xã hội.
Do cách thức tuyển mộ nhân tài độc đáo của Facebook, người được tuyền tới vị trí nào không khác gì một sự đảm bảo, cho nên Facebook TQ bị các công ty khác đào người rất nghiêm trọng, đa phần không kháng cự nổi dụ hoặc của mức lương cao. Mới đầu bọn họ tấn công vào cao tầng hạch tâm của Facebook, nhưng phát hiện không thể lay động những cao tầng này liền chuyển sang nhân viên trung tầng, tiền lương hơn trước tới 60 - 70 nghìn, tới các xí nghiệp này đều là đãi ngộ mức giám đốc, thể hiện đầy đủ uy lực của đồng tiền.
Nhân viên tầng thấp của Facebook TQ thất thoát càng nhiều, năm 2003 có 30 người công ty, trong khi tổng nhân số nhân viên chính thức mới chỉ có 170 người mà thôi.
Có điều trừ Tô Xán và Đường Vũ ghi nhớ chuyện sinh nhật từng người, lễ tết đầu có trợ lý tặng quà, cũng thi thoảng xuất hiện chuyện cảm động nhỏ. Có một buổi tối, Tô Xán ở lại Facebook, cùng Lý Bằng Vũ hoàn thành công việc, ước chừng 8 giờ tối chuẩn bị về trường, kết quả trong thang máy gặp một kỹ sư tên Lý Chương.
Tới buổi tối Facebook bật đèn tiết kiệm điện tới sáng, thêm vào các loại thiết kế cá tính thoải mái, nhiều khi trông chẳng giống một công ty mà giống quán bar. Đại khái Lý Chương thấy lúc này chắc người trong công ty đã về gần hết, mới đưa cô gái đang theo đuổi "tuần tra" công ty, vừa vặn gặp phải Tô Xán.
Gặp phải chủ tịch, Lý Chương có tật giật mình tới miệng cứng lại không nói được gì.
Tô Xán vì hóa giải lúng túng cho hắn nói:
- Lý Chương, hạng mục ngôn ngữ làm thế nào rồi?
Bất ngờ cô gái mà Lý Chương đang theo đuổi giật mình hô lên:
- Cậu là Tô Xán phải không?
Tô Xán nhìn lại cô gái nhưng không nhận ra, cô gái vui mừng tới nói năng lẫn lộn:
- Cậu khả năng .. Không nhớ ... Đương nhiên là cậu không nhớ ... Thời Nhị Thấp Trung mình học lớp 16 ... Không không, nói thế cậu không nhớ được, còn nhớ .. Thôi cậu cũng chẳng nhớ họ ... Lần đó cha mình làm ở nhà máy Long Đằng, lúc ấy nhà máy sắp phá sản, nhà mình lại có mẹ bệnh nặng, sau đó suýt nữa bị người ta lừa, rồi cậu bảo mình đó .. Nhớ không?
Tô Xán nhớ rồi, dù không nhớ tên cô gái, cũng không nhớ được tên hai thằng mất dạy lừa cô gái này, nhưng Tô Xán sao quên được hôm đó y mới học tuần đầu tiên ở Nhị Thấp Thất Trung đã trốn học, trốn dưới nhà nghệ thuật để đợi nhìn Đường Vũ, nhìn vào lớp học vẽ thấy cô gái này, sau đó chuyện xảy ra như cô gái nói, vì đuổi theo cô gái này nói cô biết bị lừa mà để lỡ cơ hội đi theo Đường Vũ:
- Bạn ở lớp học vẽ?
- Đúng rồi, vậy là bạn còn nhớ mình.
Cô gái mừng hết sức, Thục Sơn bây giờ phát triển mạnh mẽ, công nhân cũ như cha cô bây giờ có cuộc sống thay da đổi thịt, cha cô còn là phó xưởng trưởng, nên cô mới có cơ hội đi học ở Thượng Hải thế này:
- Mình luôn muốn tìm bạn để cám ơn, nhưng không dám.
- Lúc đó danh tiếng của mình ở trường không tốt.
Tô Xán cười, không chỉ khi đó bây giờ tiếng tăm của y ở Dung Thành chỉ càng ngày càng tệ:
- Không phải, không phải, là mình nhát gan, sợ người ta hiểu lầm ... Khi đó ai cũng biết cậu và Đường Vũ.
Cô gái lúng túng nói tránh đi:
Tô Xán gặp lại bạn cũ thời cao trung cũng rất vui vẻ, nếu như không phải tình huống này có lẽ rủ đi uống cốc trà rồi, hàn huyên vài câu sau đó vỗ vai Lý Chương một cái rời đi. Lý Chương hiểu ý nhưng cười khổ trong lòng, hẳn Tô Xán lo hắn làm gì bậy bạ, nhưng hắn chỉ định giới thiệu phong cách đặc biệt của chỗ mình làm việc thôi, tới giờ nắm tay còn chưa dám.
Mấy ngày sau Tô Xán nhận được email của Lý Chương.
Trong email nói hắn có địa chỉ email của Tô Xán, nhưng không dám gửi thư từ gì cả, nhưng lần này không nhịn được nữa, hôm đó hắn rất có thể diện trước mặt bạn học cũ của Tô Xán, ngay cả chủ tịch cũng biết tên hắn, cùng hắn làm gì, chứng tỏ rất được chủ tịch coi trọng, cô gái ấy lại tin Tô Xán, thế nên nhận lời làm bạn gái hắn.
Hắn muốn cám ơn Tô Xán, nhưng không dám tới trước mặt nói, đành dùng phương thức này biểu đạt.
Nhưng chuyện lo lắng nhất vẫn xảy ra, Facebook sau đó vẫn bị chảy máu nhân tài, giám đốc thị trường Triệu Nhất Phàm bị Chiêm Hóa moi đi, làm CEO "Ức nhân tụ".
Triệu Nhất Phàm là thành viên quan trọng trong tầng quản lý của Facebook TQ, trong quá trình đó công ty cũng tìm nhiều cách níu kéo, nhưng không rõ Chiêm Hóa hứa hẹn gì với hắn, hắn dứt khoát muốn ra đi, hắn nói đây là bước ngoặt trọng yếu trong sự nghiệp của mình.
Quan hệ giữa Triệu Nhất Phàm và Kiều Thụ Hâm không tệ, nhưng dù là bạn bè thân thiết, hai bên vì con đường, lợi ích khác nhau và chia rẽ. Nhìn Kiều Thụ Hâm đau lòng, Tô Xán không biết nói gì, vì đôi khi nhớ tới Lưu Duệ và Tiết Dịch Dương đã rất ít liên hệ với y, y chủ động gọi điện tới, cũng rất gượng gạo.
Vì tầng quản lý muốn rời đi phải nộp đơn thẳng lên chủ tịch, nên Tô Xán gặp mặt Triệu Nhất Phàm lần cuối.
Tô Xán gặp mặt Triệu Nhất Phàm, nói chuyện nửa tiếng, không nhắc tới chuyện giữ hắn lại, thậm chí không dặn hắn phải giữ một số cơ mật thương nghiệp của Facebook TQ, chỉ tán gẫu, uống chút trà, nói chuyện vui khi còn làm việc chung. Cuối cùng tiễn hắn đi nói Facebook cám ơn sự đóng góp của hắn.
Cùng lúc này Mark tới Thượng Hải.