[Dịch] Đại Niết Bàn (Trùng Sinh Chi Đại Niết Bàn

Quyển 6-Chương 219 : Thời gian thấm thoắt thoi đưa




Một loạt tiếng hô từ cao đến thấp thoáng qua, vô số người quay đầu nhìn nhau.

Lâm Lạc Nhiên người run lên một cái, nhưng hoàn toàn không phải do lạnh, Tô Xán cứng đờ như hóa đá, nếu bên cạnh là cô gái khác, Tô Xán không lúng túng thế này, nhưng đó là Lâm Lạc Nhiên.

Ánh sáng trong phòng lại lần nữa hạ thấp xuống, giọng nói như ma âm xúi bẩy của diễn giả vang lên, xung quanh bắt đầu ôm nhau, Lâm Lạc Nhiên mới từ từ xoay người về phía Tô Xán.

Bên tại lại lần nữa vang lên tiếng cổ động:

- Xin mọi người hãy tận tình ôm nhau.

Lâm Lạc Nhiên mở to đôi mắt sáng long lanh nhìn Tô Xán, gó má đỏ lên, tỏ ra chút thẹn thùng bẽn lẽn hiếm có làm xương khớp toàn thân Tô Xán nhũn ra. Phàm là nam nhân, có ai không muốn ôm lấy tấm thân nóng bỏng cám dỗ kia vào người, thậm chí đi xa hơn, đưa cô gái này lên giường, tận hưởng tiếng rên siết thoát ra từ cái môi lúc nào cũng cong lên một cách kiêu kỳ thách thức kia, Tô Xán cũng vậy, riêng đứng gần Lâm Lạc Nhiên thế này đã là một kích thích cực kỳ lớn với nam nhân rồi, Tô Xán không dằn lòng được cúi đầu nhìn đồi ngực đầy đặn đang nhấp nhô lên xuống theo nhịp thở gấp gáp của Lâm Lạc Nhiên, chỉ cần đưa tay ra một cái, tất cả lọt vào vòng tay mình.

Nhưng tình cảm của hai người, lúc này không mang tới tác dụng thúc đẩy, thậm chí ngăn cản Tô Xán tiến thêm một bước.

Ánh mắt Tô Xán làm Đường Vũ cảm giác như có bàn tay vuốt ve mơn man bầu ngực mình, cảm giác này làm tim cô đập thình thịch, làm lỗ tai đỏ rực, làm cô có chút xấu hổ, lại làm nàng thấy mới mẻ, khao khát, chờ đợi, thế nhưng Tô Xán chỉ nhìn một cái, không có hành động gì tiếp theo.

Thông minh như Lâm Lạc Nhiên sao không hiểu được nguyên cớ, toàn bộ cảm xúc trong lòng trôi tuột đi, đúng lúc cô tưởng chừng sắp rơi xuống hầm băng thì có một đôi bàn tay mạnh mẽ đưa ra kéo mạnh, làm cả người cô chúi về phía trước.

Cả hai đều sững sờ.

Lâm Lạc Nhiên thì vì bất ngờ, tay còn theo bản năng đưa ra đặt lên ngực Tô Xán, nhưng hoàn toàn không có chút sức nào, giống như đặt hờ lên vai người yêu. Còn Tô Xán hoàn toàn vì thoáng ánh mắt đau đớn chua xót kia của Lâm Lạc Nhiên hành động hoàn toàn bản năng.

Ôm thì cũng ôm rồi, sợ quái gì nữa, không phải mở rộng tâm linh sao, Tô Xán nghĩ thế, tay liền dùng thêm chút sức, kéo sát thân thể mềm mại yêu kều của Lâm Lạc Nhiên dán sát vào người mình, Lâm Lạc Nhiên lần thứ hai bất ngờ, không nén nổi “á” một tiếng, ánh mắt có chút hoảng loạn, tim Tô Xán cũng đập như trống đánh.

Toàn thân Lâm Lạc Nhiên nóng như phát sốt, áng hồng lan tới tận tai, thân thể trở nên cực kỳ mẫn cảm, đặc biệt ở ngực và eo hông, cô cảm thụ rõ ràng hơi ấm từ cánh tay Tô Xán xuyên qua lớp áo len truyền vào cơ thể mình, cảm thụ bầu ngực ép ngực Tô Xán, làm cô nảy ra ý nghĩ “thật rộng, thật ấm áp”, đồng thời có cảm giác tê tê từ hai bầu ngực truyền khắp toàn thân, hai núm vú nho nhỏ vốn như nụ hoa ngủ yên tĩnh, như có lời kêu gọi, từ từ vươn lên.

Cái cằm thon nhỏ ương bướng hếch lê, đôi mắt sóng sánh như cái hồ chứa đầy nước nhìn Tô Xán cũng dần dần biến thành ôn nhu say đắm, mang theo niềm vui khó giấu được, cánh mũi xinh xinh phập phồng, rồi cánh môi hồng hé ra.

Rèm cửa sổ kéo thấp, ánh đèn chỉ có trên sân khấu hắt xuống, tạo ra không gian nửa sáng nửa tối, bên ngoài cảnh sân trường như bút lông chấm mực đưa phất nhanh tạo ra tranh sơn thủy chìm trong màn mưa.

Tựa như hai thế giới.

……….

Cứ như ông trời vì muốn bù đắp lại một tháng 11 bận rộn, đủ sự kiện liên tiếp nổ ra làm Tô Xán ứng phó mệt nghỉ, tháng 12 trôi qua một cách không tưởng, tới khi Tô Xán ở văn phòng làm việc của mình đặt tài liệu xuống, nhìn đồng hồ trên laptop, đã là hơn 11 giờ trưa, định rủ Đường Vũ đi ăn thì ánh mắt tình cờ nhìn sang phần ngày tháng.

Đã là 23 tháng 12 năm 2002.

Lễ giáng sinh năm 2002 tới rất nhanh, thành phố Thượng Hải nơi thai nghén văn hóa nước ngoài mang một không khí giáng sinh đậm nét, Tô Xán nhớ lúc ở Dung Thành gặp ngày lễ náo nhiệt nhất của người phương Tây này cũng tưng bừng lắm, nhưng đa phần do người Dung Thành thích náo nhiệt mà ra thôi, mọi người chỉ lấy đó làm cái cớ vui chơi, không thấy hình ảnh ông già Noel, tuần lộc, cây thông khắp nơi như ở Thượng Hải.

Vì đã giao hẹn với Đường Vũ từ lâu sẽ không tổ chức kỷ niệm những ngày này, thế nên y cũng chẳng chú ý lắm, nhưng vẫn có người không thể quên, ví như Vương Thanh, năm nay Tô Xán mua tặng Vương Thanh một cái vòng ngọc trai, chính tay y đem gửi bưu điện mấy hôm trước, còn hẹn ngày, có lẽ lúc này đây đã nằm trên bàn làm việc của Vương Thanh rồi.

Tất nhiên y còn cái thân phận lớp trưởng nữa, dù y có quên trách nhiệm của mình cũng ối người nhớ nhắc nhở hộ, tưởng gì, việc này còn không phải quá là đơn giản à. Nhớ lần trước tẩy trần cho Lý Bằng Vũ ở khách sạn Crownie ăn buffet rất ngon, Tô Xán bảo Lý Bằng Vũ đặt luôn phòng ăn lớn nhất khách sạn mở tiệc buffet, lớp số 4 chỉ cần tự mình làm trang trí là được, Tô Xán lúc này không dư dả tiền, nhưng y thiếu tới mấy chục triệu cơ, còn mấy chục nghìn chẳng là gì.

Trong buổi tối Giáng sinh vui vẻ đó, Tô Xán còn nhận được điện thoại của Tằng Kha, báo cho y biết hành trình nhậm chức của Tô Lý Thành cuối cùng đã có, qua tết tây sẽ cùng trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy đi nhậm chức.

Tằng Kha còn nói tới khi đó cũng sẽ theo chồng tới Hoàng Thành, qua đó có tiếp tục mở cửa hiệu hay không thì tính sau, cơ bản chiếu cố cuộc sống hàng ngày cho chồng.

Dặn Tô Xán nghỉ đông có thể tới thẳng Hoàng Thành, không thì về Dung Thành cũng được, Tô Xán đã được cha mẹ hoàn toàn thừa nhận là người trưởng thành, không cần ỷ lại vào họ nữa, có thể tự chủ cuộc sống.

Tô Xán cũng muốn tới Hoàng Thành một chuyến, xem hoàn cảnh công tác mới của cha thế nào, xem lên làm ngài phó thị trưởng rồi có gì khác không, song thế nào thì cũng phải sau kỳ thi.

Nói chuyện xong với Đường Vũ, Tằng Kha bảo Tô Xán chuyển điện thoại cho Đường Vũ mà chẳng cần hỏi trước xem cô có bên cạnh con mình không, Đường Vũ nhận điện thoại, qua một bên nghe không cho Tô Xán nghe, không hiểu nói gì mà má cứ hồng hồng, làm Tô Xán kích động muốn thuê phòng khách sạn ở lại đêm nay.

Hết Giáng Sinh một tuần tới năm mới, thế là năm 2002 qua đi như vậy, nhanh tới chóng cả mặt, một năm 2003 với cách cục hoàn toàn mới sắp bắt đầu.

Giống như trước kia, các trường học lớn của Thượng Hải đều tổ chức tiệc đêm long trọng, thành phố cả đêm không ngủ, dòng xe kéo dài như con rống sắt ngoằn ngoèo uốn lượn khắp con đường nội thành.

Năm mới Tô Xán và Đường Vũ nhận lời mời của Lâm Lạc Nhiên tới đại học ngoại ngữ xem biểu diễn, đi cùng còn có Lý Bằng Vũ, Lý Hàn, Trần Giai, Trương Tiểu Kiều, Tiêu Húc, mỹ nữ phòng 302 không tham gia như thường lệ. Lâm Lạc Nhiên tháp tùng toàn bộ hành trình, đặc biệt khi vở kịch do cô làm đạo diễn bắt đầu, thao thao bất tuyệt giới thiệu cho mọi người.

Trong bữa tiệc mọi người gặp Đổng Tiểu Giai, chủ biện của đội biện luận Đh Ngoại ngữ từng dẫn đội sang ĐH Thượng Hải.

Đổng Tiểu Giai năm nay tốt nghiệp rồi, đây là lễ mừng năm mới cuối cùng của cô, khi nhìn thấy Tô Xán, cười vui vẻ bắt tay y:

- Họa hại ĐH Thượng Hải chưa đủ còn định tới đây tiếp tục náo loạn một phen à? Nơi này miếu nhỏ, không thờ nổi bồ tát lớn đâu.

Còn nhìn Lâm Lạc Nhiên và Đường Vũ, một lời hai ý.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.