Thú vị là bất kể người ngoài ra sức truyền bá chuyện Tô Xán và Trần Linh San ra sao, thậm chí ngay khi tan học mọi người tụ lại nghe Tiết Dịch Dương tán phét trên trời dưới đất, đằng sau có tiếng cười rộ của đám Lý Ngải, Trương Tích, song không ai nói thẳng ra trước mặt hai người.
Tất cả giống như bỏng ngô đựng trong túi ở lò vi sóng, không ngừng nở ra, nở mãi, nhưng không ai biết khi nào túi bị căng nứt.
Cho tới một ngày, đột nhiên trong tiết vật lý, Tiết Dịch Dương hỏi Tô Xán:
- Mày định khi nào chính thức theo đuổi Trần Linh San?
- Theo đuổi Trần Linh San?
Từ khi quay trở về, Tô Xán luôn yên tĩnh tập trung tăng cường thực lực bản thân, cho dù tiếp xúc với Trần Linh San, trong lòng y chỉ có sự hoài niệm với quá khứ, cảm giác này rất kỳ lạ, tất cả những điều y từng trải qua dần trở nên không chân thực. Còn hoàn cảnh y đang sống đây mới là cuộc đời thực sự, tương lai đều chưa xảy ra, cho nên không có ý nghĩa.
- Bớt vờ vịt đi.
Nhìn thấy Tô Xán ngạc nhiên, Tiết Dịch Dương cười thổ bỉ:
- Mày vào Nhất Trung, chẳng phải vì theo đuổi cô ấy à? Chẳng lẽ là vì tao? Trước đây người anh em này coi thường mày rồi, cố lên, tao ủng hộ hết mình. Cần gì trợ giúp cứ nói một câu, muốn tạo chặn đường cướp người cũng được.
- Mày xem phim HK nhiều quá rồi đấy.
Tô Xán dở khóc dở cười:
Chuyện tiếp theo đó phát triển có hơi lúng túng rồi, ví như ở một tiết thể dục, khi mọi ngường đang đi bộ làm nóng trên sân, có một vài cô gái lớp khác thân thiết đi tới chỗ Trần Linh San, sau đó chỉ Tô Xán hỏi:
- Đó chính là Tô Xán nhà bạn hả?
Hoặc là khi cả nhóm đang đứng tán gẫu ở ban công, mấy người bạn bên cạnh Trần Linh San đột nhiên tập thể nói :" Á, mình còn quên chưa chép bài tập, bọn mình vào lớp chép lại!" Sau đó bỏ đi. Còn Tiết Dịch Dương háy mắt với Tô Xán nói :" Tao đột nhiên hơi mắc tiểu, đi WC cái!"
Thế là thoáng một cái cả đám đông đi sạch sành sanh, chỉ còn Trần Linh San chưa hết ngạc nhiên, đối diện với Tô Xán nét mặt tương tự.
Chưa hết cửa phòng học còn chưa đóng thò ra một cái đầu nữ sinh:
- Không quấy rầy thế giới của hai người nữa!
Rồi khép cửa lại.
Thế là yên tĩnh lại càng thêm yên tĩnh, trong không khí hết sức ngượng ngùng đó, cả cô công chúa Trần Linh San cũng hơi cúi đầu, lấy chân đá đá lớp sơn tường sắp bong.
- Bọn họ ... Bọn họ đúng là rỗi việc.
Tô Xán còn biết nói gì hơn được nữa?
Tô Xản biết với cái loa phóng thanh Tiết Dịch Dương, chuyện mình vào Nhất Trung là vì theo đuổi Trần Linh San thế nào cũng bị hắn truyền bá đi, nhưng y không ngờ rằng chuyện càng ngày càng có xu thế quá đáng như vậy.
Kỳ thực đối với Trần Linh San, rốt cuộc có cảm giác gì thì chính bản thân y cũng không miêu tả được, mối tình đầu đều luôn mỹ hảo, không thể quên, ai cũng có loại tình cảm này, chỉ có điều về sau nó bị cuộc sống vội vàng nghiền qua, bị cái giá phải trả của nỗi đau trưởng thành vùi lấp, không kịp hồi tưởng.
Thế nhưng một ngày nào đó, ở con phố quen thuộc nào đó, điều nào đó trùng hợp với sự kiện ẩn sâu trong trí nhớ , tích tắc nó sẽ tràn ra, luôn làm cho trai tim con người ta không khỏi đau thắt lại.
Sinh nhật của Tiêu Vân Vân là chủ nhật, địa điểm liên hoan là một trang trí rất độc đáo, phù hợp với phong cách đại gia khuê tú của Tiêu Vân Vân.
Tằng Na biết được bữa tiệc sinh nhật Tô Xán sắp tham gia là của Tiêu Vân Vân thì bất ngờ lắm, dù sao trước kia cả nhà Tiêu Phi phản đối con gái chơi với Tô Xán bị mọi người biết cả, chẳng qua là không nói ra thôi. Tô Xán nhờ Tằng Na tư vấn tặng quà gì cho Tiêu Vân Vân là để quan hệ hai chị em bớt lúng túng, Tằng Na chỉ chưa tới một năm nữa là học đại học rồi, khi đó hai chị em gần ít xa nhiều.
Chị em Tô Xán tới hiệu quà tặng của cậu út chọn một con búp bê Disney, thứ này khi đó rất đắt, cả thành phố Hạ Hải, chỉ cửa hiệu của cậu út nhạy bén nắm bắt không khí thời thượng mới nhập về một ít, Tô Xán trả tiền đúng giá, một con gấu Teddy cao hơn 20 cm thôi mà tốn gần 100 đồng.
Thời gian vẫn còn sớm, Tô Xán chỉnh lý lại một lượt những tri thức trọng điểm trong tuần qua, đến giờ mới tới nhà hàng được hẹn.
Khu nội thành Hạ Hải còn chưa mở rộng, đi lại chẳng tốn bao nhiêu thời gian, Tô Xán đã quen sống ở thành phố lớn, chẳng phải phố nào cũng có xe bus, thường thường đi qua một con phố bằng ba bốn con phố ở Hạ Hải rồi, cho nên Tô Xán không hề cảm thấy xa.
Thành phố nhỏ, tất nhiên tỷ lệ chạm mặt người quen cũng cao.
Tô Xán đứng lại ở đầu phố, y nhìn thấy người quen.
Trần Linh San từ trên chiếc ô tô đắt tiền bước xuống, chiếc váy sẫm màu điểm hoa nhạt, áo ghi lê nữ nhỏ bên ngoài, cùng chiếc quần bó, phong cách khác hẳn với sự tươi trẻ ở trường, rất cá tính. Không hổ danh là biểu tượng thời trang của Nhất Trung, phong cách ăn mặc của Trần Linh San ít khi lặp lại, nhìn thế đủ biết muốn làm bạn trai của cô công chúa này, điều kiện không thể thấp.
Cùng Trần Linh San bước từ ô tô xuống là một một thanh niên đội mũ lưỡi trai xám, giày thể thao trắng, tướng mạo đẹp trai sáng lán, vóc dáng cao lớn, là loại hình con trai mà đại đa số các cô gái đều yêu thích, hai người đứng đó như đôi kim đồng ngọc nữ, trông cực kỳ xuất chúng.
Trần Linh San có vẻ vừa nhắc tới chuyện gì vui vẻ lắm, nụ cười rạng rỡ, kéo tay thanh niên kia vào hiệu trang sức, không lâu sau xách túi lớn túi nhỏ, rồi lại ô tô, rời đi, hoàn toàn không để ý thấy ở đầu đường đối diện có một người con trai đứng đó nhìn họ.
Tô Xán không hiểu sao mình lại đứng đó nhìn hai người họ lâu như vậy, đến khi bị chiếc xe máy bóp còi chạy qua mới giật mình tỉnh lại, chẳng phải y có ý định gì với Trần Linh San, nhưng nhìn mối tình đầu của mìn tung tăng bên cạnh một người con trai khác, tin rằng khó ai có thể cảm thấy thoải mái được.
Mặt trời chuyền sang màu đỏ, ánh hoàng hôn, dòng xe xuôi ngược, đám đông dáng vẻ vội vã, cứ thế trôi qua bên cạnh.
Khi tới cửa nhà hàng, nhìn thấy Tiêu Vân Vân đang đứng tiếp bạn bè của mình, có cả nam lẫn nữ, không ngờ có cả Trần Linh San và chàng trai mà Tô Xán đã nhìn thấy trước đó.
Tâm trạng đã điều chỉnh lại trạng thái cân bằng, đi tới mỉm cười nói với Tiêu Vân Vân:
- Chúc bạn sinh nhật vui vẻ.
- Cám ơn, thực sự muốn biết món quà bạn tặng cho mình là gì đó.
Tiêu Vân Vân vui mừng đi tới đón Tô Xán, nhận món quà được bọc cẩn thận, mắt cười cong vút.
Tô Xán lại nhìn sang phía Trần Linh San:
- Bạn quen Vân Vân à?
Trần Linh San cười tinh nghịch:
- Mình và Vân Vân từ thời sơ trung là bạn tốt đó, sinh nhật của bạn ấy, sao có khả năng không tham gia chứ?
Tiêu Vân Vân liền giời thiệu cho Tô Xán, người con trai đi cùng Trần Linh San tên là Cao Phàm, là học sinh khối cao nhị, nhà thuộc cơ cấu chính phủ thành phố, cũng quen Tiêu Vân Vân từ nhỏ.
Cao Phàm và Tô Xán chào hỏi nhau, không mặn cũng không nhạt, còn đánh mắt liếc Trần Linh San bên cạnh, như muốn nói :" À, cậu ta chính là Tô Xán đó hả?"
Trần Linh San lờ anh mắt của hắn đi, cùng với mấy cô gái bên cạnh Tiêu Vân Vân trò chuyện, bọn họ đều là học sinh Nhất Trung, bình thường cũng gặp qua rồi, hiện giờ bắt chuyện cũng dễ dàng.
- Tiêu Vũ đâu rồi? Lúc nãy mình gọi điện thấy báo đi rồi cơ mà?
Trần Linh San nhìn quanh, không thấy người bạn thân khác thì hỏi:
- Bạn ấy về rồi, hôm nay nhà bạn ấy có việc, giúp mình trang trí xong, để lại quà rồi về.
Không biết có phải cố ý không, Trần Linh San né tránh, Tiêu Vân Vân lại chỉ hai người họ nói:
- Sao hôm nay hai người lại đi cùng nhau tới đây, định cho mình một bất ngờ à?
Cao Phàm làm ra vẻ phóng khoáng đáp:
- Hôm nay là sinh nhật em mà, anh hẹn Linh San đi mua y phục, thuận tiện mua quà cho em, đán con gái bọn em thích gì anh cũng không biết, nhờ Linh San tham khảo mua cho em một cái vòng tay bạc lãng mạn ốc, thích không?
Một số nữ sinh bên cạnh liền tỏ ra chú ý, các cô gái đi dạo phố đương nhiên thích nhất vào cửa hàng chuyên bán đồ nữ sinh, vòng tay lãng mạn ốc thuộc loạt vòng tay công chúa, giá chừng 40 - 60 đồng, là cái giá mà học sinh khi ấy khó gánh được.
Chẳng ai chủ động nói ra quà trong hộp đóng gói là gì, Cao Phàm nói vậy chẳng qua là muốn khoe khoang quà của mình, con trai là thế trước mặt con gái, nhất là con gái xinh đẹp đều muốn thể hiện mình.
Hắn nói thế làm tên béo Vương An Đông, Nhiếp Hải cao gầy tỏ ra lo lắng, đương nhiên lo Tiêu Vân Vân mở quà xong, thấy quà của bọn họ không so được với Cao Phàm, địa vị trong lòng hoa khôi liền chênh lệch với người ta.
Thế là mang tâm lý chung một kẻ thủ, Vương An Đông và Nhiếp Hải trở nên thân thiết với Tô Xán, có lẽ trong mắt bọn họ, cảm thụ của Tô Xán hẳn là cũng giống mình.
Trong phòng bao trang trí rất cổ điển, Cao Phàm nghiễm nhiên thành nhân vật chủ đạo, tuổi tác lớn hơn, ở trong khối cũng là nhân vật cầm đầu, biết ăn biết nói, làm các cô gái cười không ngớt, đương nhiên càng làm liên minh chiến lược của đám Vương An Đông thêm đoàn kết.
Tô Xán không có xu thế đấu tranh giai cấp với Cao Phàm như bọn họ, y chỉ có chút không thoải mái lúc bất ngờ thấy Trần Linh San kéo tay Cao Phàm thôi, bây giờ hoàn toàn bình thường rồi.
Cao Phàm thông minh khéo ăn khéo nói, mặc dù hơi phét lác một chút, thích người khác lấy mình là trung tâm, nhưng tính cách đó chẳng có cái gì làm người ta ghét.
Trong bữa tiệc Tô Xán nói chuyện rất ít, đa phần là quan sát mọi người, trước đó y đoán quan hệ giữa Trần Linh San và Cao Phàm là bạn trai bạn gái, có điều Cao Phàm đúng là rất có thiện cảm với Trần Linh San, còn Trần Linh San đại khái vẫn đang do dự, một cô công chúa ưu tú được mọi người nâng niu trong lòng bàn tay như thế, dù là nhân vật phong vân như Cao Phàm muốn hái đóa hoa tươi này cũng không phải dễ dàng.
Quá nửa bữa tiệc, Cao Phàm đột nhiên chuyển chủ đề:
- Vân Vân, còn nhớ khi bọn anh chuyển đi, cha em là một khoa trưởng phải không? Bây giờ sao rồi, có còn làm ở cục kiến thiết không?
Cha của Cao Phàm trước kia là đồng nghiệp trong cục kiết thiết thôn trấn với Tiêu Phi, về sau điều sang huyện khác, ba năm trước mới điều về, cấp phó khoa, đang chạy chọt vì vị trí khoa trưởng, Cao Phàm cũng định làm trung gian cho cha mình.
- Ồ, cha em à, em cũng không rõ lắm đâu, cha em không cho em hỏi tới chuyện của cha, hình như vẫn là chủ nhiệm ban đấu thầu ...
Tiêu Vân Vân cẩn thận đáp:
- Lâu lắm rồi không gặp, lát nữa thế nào anh cũng phải đi chào hỏi chú Tiêu một chút, cha anh cũng có ý mời nhà em một bữa cơm, ôn lại chuyện cũ.
Bữa tiệc ở nhà hàng kết thúc, mọi người tới nhà Tiêu Vân Vân, phần quan trọng nhất bữa tiệc sinh nhật diễn ra ở đây.
Đây là lần đầu tiên Tô Xán tới nhà Tiêu Vân Vân, Tiêu Phi tuy trước kia cùng cấp bậc với cậu cả, song gia cảnh rõ ràng hơn một bậc, một gian nhà lớn diệt tích chừng 200 mét vuông, rộng rãi sáng sủa, trang trí không hoa lệ, có vài phần mộc mạc, dù gì cũng là người trong ủy ban kiến thiết mà con mắt thẩm mỹ kiến trúc chắc chắn phải có, thời đó căn nhà thế này là khá lắm rồi.
Cha mẹ Tiêu Vân Vân đứng ở cửa đón mọi người, mặt tươi cười, khi nhìn thấy Tô Xán, Tiêu Phi càng mừng rỡ.
Với địa vị của Tiêu Phi, làm sao có chuyện đích thân ra đón bạn của con mình, ông ta hiển nhiên nhắm vào Tô Xán.
- Cháu chào chú, chào dì ạ.
Tô Xán lễ phép chào hỏi, bà Tiêu ném cho con gái một cái nghìn khen ngợi.
Bánh kẹo, hoa quả, bánh ga tô, chẳng cần âm nhạc, một đám nam nữ trẻ tuổi chẳng mấy chốc làm không khí trở nên náo nhiệt.
Cha mẹ Tiêu Vân Vân rất tâm lý không ở lại làm đám tiểu bối mật tự nhiên, lạ cái là Tô Xán lại theo Tiêu Phi vào thư phòng nói chuyện, làm đám nam nữ bên ngoài tò mò.
Một cô bạn thân của Tiêu Vân Vân hỏi khẽ:
- Đừng nói cha bạn định tuyển Tô Xán làm con rể đấy nhé.
Tiêu Vân Vân đỏ mặt đánh cô bạn của mình.
Khẳng định luôn Tiêu Phi không định tuyển Tô Xán làm con rể rồi, chỉ dùng phương thức tán gẫu chuyện nhà, bóng gió thăm dò ý tứ của Tằng Toàn Minh, hoàn toàn coi Tô Xán là đứa bé vừa mới lên cao trung. Tô Xán cười thầm, cũng vờ không có chút tâm cơ nào, tiết lộ chút suy nghĩ của Tằng Toàn Minh, còn cố ý học khẩu khí của cậu mình thở dài:
- Cậu cả cháu có lần nói " thực ra tôi rất yên tâm năng lực của Tiêu Phi, chỉ là .. Ài, chuyện trước kia tích lũy quá nhiều, ông ta khó mà không để bụng .."
- Chủ nhiệm Tằng nói vậy thật sao?
Tiêu Phi không tin, loại chuyện này làm sao Tằng Toàn Minh lại nói cho Tô Xán được.
- Dạ, cháu hay trốn vào phòng của cậu cả cháu chơi máy vi tính, tình cờ nghe thấy cậu cháu nói với mợ ...
Tô Xán làm bộ gãi gãi đầu, cố ý chọc Tiêu Phi:
- Vì chú Tiêu là cha của Vân Vân nên cháu mới nhớ.
Quả nhiên nghe tên nhãi này nói tới con gái rượu của mình, khóe môi Tiêu Phi hơi giật giật, thế nhưng chính vì thế mà tin lời Tô Xán bảy tám phần:
- Ài, chủ nhiệm Tằng thật là, chú Tiêu và ông ấy có mấy tranh chấp ở công việc thôi, ông ấy thật hẹp hòi, sao chú để bụng được ...
Tiêu Phi cười lớn thân thiết vỗ vai Tô Xán, trong lòng nhẹ bớt nhiều, gần đây ông ta đích xác bị cho thanh nhàn không có việc gì làm, Tằng Toàn Minh không động vào ông ta, nhưng lạnh nhạt với ông ta, làm Tiêu Phi bất an.
Tới khi Tô Xán rời thư phòng, Tiêu Phi suy nghĩ xem liệu mình có nên xuống nước, dùng phương thức nhận lỗi, cùng Tằng Toàn Minh uống chén rượu, xỏa bỏ hiềm khích.
Tô Xán rời thư phòng của Tiêu Phi, khó tránh khỏi làm Cao Phàm ngạc nhiên, vừa nãy hắn bái phỏng Tiêu Phi, còn nhắc tới chuyện cha mình mời khách, Tiêu Phi chỉ ậm ừ ứng phó, vậy mà lại cùng Tô Xán trò chuyện trong thư phòng lâu như thế, trong lòng không thoải mái lắm.
Tiêu Vân Vân đang tiếp đãi bạn bè, thấy nụ cười cha mình nhiều thêm vài phần, hiểu chuyện có tiến triển, tới bên Tô Xán nói nhỏ:
- Cám ơn bạn.
Tiêu Vân Vân không phải là cô tiểu thư yểu điệu ngây thơ được yêu chiều như cô tỏ ra như thế, rất thông minh, hiểu chuyện, thời gian qua tất nhiên hiểu được lo lắng của cha, quan tâm tới Tô Xán, đa phần là vì nhân tố giúp đỡ cha mình, không phải thực sự muốn theo đuổi Tô Xán, giờ thấy lo lắng được giải quyết, cô cũng thở phào, với Tô Xán có chút áy náy.
Tô Xán chỉ thoáng nghĩ một cái là hiểu ra chuyện gì, cũng không trách Tiêu Vân Vân lợi dụng mình.
Tô Xán tự biết mình, thành tích ở lớp 5 không hề nổi bật, gia cảnh chẳng có gì, dù cậu cả mình đứng đầu cục kiến thiết cũng chẳng liên quan tới y. Huống hồ so với bạn đồng lứa, y phát triển có hơi muộn, nhìn thế nào cũng không phải loại hình hoàng tử bạch mã. Tiêu Vân Vân mà vì một bài văn được phóng viên TW và phó thị trưởng biểu dương mà ái mộ mình thì quá phù phiếm rồi.
Tiêu Vân Vân tiếp cận mình rõ ràng có mục đích, chuyện này chẳng thể trách được, những đứa trẻ sống trong cơ quan đại viện đa phần đều trưởng thành sớm.
Không phải cô gái nào cũng có dũng khí làm như Tiêu Vân Vân, lại còn trước mặt bao người, có lẽ đó là phương thức Tiêu Vân Vân bù đắp áy náy với Tô Xán.
Đó chính là cuộc sống, rất hiện thực, rất bất đắc dĩ.