[Dịch]Đại Náo Phủ Đại Tướng Quân

Chương 82 : Sơn Thủy Mênh Mang, Đôi Cảnh Chua Xót




Lưu Dĩ từ từ đáp xuống đất. Hắn biết rõ thuốc nổ nàng làm lợi hại như thế nào. Chỉ cần một mồi lửa nhỏ cũng đủ khiến thân thể trở thành bụi cát.

Mắt lạnh đăm đăm nhìn Yến Tử. Đôi con ngươi bạc đi đầy đau đớn. Nhìn từng giọt máu trên người nàng đổ xuống như thể tim gan hắn bị giày xéo thành từng mảnh, hận không thể đau thay nàng.

Tiểu Yến Tử cố gắng giãn ra một nụ cười, đôi mắt yếu ớt khép hờ. Như để hắn biết nàng vẫn ổn. Nhìn hắn căng thẳng như vậy, ngay cả tay siết chặt đến bật máu cũng không hề hay biết. Quả thực nàng không nỡ nhìn hắn như vậy.

Môi nàng mấp máy không thành lời. Toàn bộ sức lực đã hoàn toàn là hư không.

“Người đau lòng vì nàng ta đến vậy sao?” Chiêu Dương nghẹn ngào cất tiếng. Nàng ta nhìn rõ sắc mặt của Lưu Dĩ, quan sát không lấy nửa phân rời mắt.

Chỉ riêng vẻ mặt kia, nàng đã hoàn toàn hiểu rõ. Lưu Dĩ đối với nữ nhân tên Triệu Mẫn, là thật tâm thật dạ. Yêu thương bất hối. Đậm sâu ăn vào huyết tủy.

“Mau thả nàng ra! Bổn vương sẽ cho ngươi con đường sống!” Lưu Dĩ gầm lên.

Hắn cả đời uy nghiêm ngồi trên đầu kẻ khác. Lúc này lại bị một tiểu quận chúa vắt mũi chưa sạch uy hiếp. Nếu không phải nàng ta lấy Yến Tử ra uy hiếp. Trần đời này có điều gì có thể khiến hắn khiếp sợ ngoài mạng của Yến Tử.

“Người quả thật...yêu nàng ta...Ha ha!!!”

Giọng Chiêu Dương hệt như ma quỷ bật lên, tiếng cười tà ác vang vọng cánh rừng bạc, khiến cho ai nấy nhất thời thấy ớn lạnh đến tận xương.

“Nàng ta điên rồi!” Lam Thất khẽ nói.

Chúng nhân ai cũng nhìn rõ, nàng quận chúa lớn lên trong nhung lụa, luôn cao ngạo coi trời bằng vung, chỉ quỳ rạp phục tùng dưới chân Lưu Dĩ lúc này bật cười như kẻ điên giữa đêm rừng lạnh tanh.

“Mau thả người!!!” Hoắc Sinh gầm lên. Hắn đau đáu nhìn Yến Tử lả đi trên kia, hận không thể có được thứ phép màu của thần thánh để cứu nàng.

Hắn thật muốn chạy thật nhanh đến đoạt nàng về tay, nhưng hắn lại sợ, chỉ cần một chút vọng động. Chiêu Dương sẽ châm ngòi nổ, lúc đó vạn sự hối không kịp.

Lưu Dĩ rõ ràng đã lường đến công lực của thuốc nổ. Vì vậy mà không dám có chút động tĩnh.

Đám người Lục tiểu Phụng lẩn trốn đằng sau ngôi nhà cũng yên lặng ẩn nấp chờ hắn hạ lệnh. Xem vẻ mặt ngưng trọng của hắn. Tám phần là không dám chắc thân thủ nhanh hơn cú nổ của Chiêu Dương.

“Điện hạ, nghe nói thuốc nổ của vương phi rất lợi hại. Hay là chúng ta lùi về...” Hắc y sát thủ dè dặt nói.

“Im miệng!!!” Lục Tiểu Phụng tức giận gầm lên, lại đưa đôi mắt bi thương nhìn nàng bị trói trên cây cột: “Dù có phải chết, ta cũng nhất định mang nàng đi. Ta sẽ không về Tần Quốc một mình, nàng sau này cũng sẽ là chủ nhân của các ngươi. Rõ chưa!!!”

Chúng nhân hắc y đưa mắt nhìn nhau, coi như hiểu rõ. Người này đã bị tình ý làm cho mụ mị đầu óc. Một người đạp lên hài cốt huynh đệ, bất chấp người thân mà hạ thủ lại liều chết vì một nữ nhân. Quả thật là....

“Vâng. Chúng thần nguyện dùng cả mạng sống này bảo vệ Thái Tử phi chu toàn.” Hắc y sát thủ cúi đầu cung kính. Đám hắc y còn lại cũng ôm quyền bày tỏ.

Lục Tiểu Phụng đưa mắt nhìn vẻ mặt trắng bệch của nàng. Lòng hắn chua xót.

Chiêu Dương cười đến ứa nước mắt, lệ vương tràn mi. Nàng ta điên dại cầm thuốc nổ và đốm đuốc trên tay ôm lấy Yến Tử yếu ớt không còn chút sức sống.

“Quốc Công thúc, Chiêu Dương đã luôn mơ...Được người yêu thương, sủng ái. Bình bình an an sống trong vòng tay người đến chết. Nhưng tại sao!! Tại sao người chưa bao giờ để tâm đến ta. Tại sao!!!”

Lưu Dĩ nhíu mày dán chặt vào cánh tay Chiêu Dương đang vô tình ép chặt vết thương trên bụng Yến Tử, khiến nàng đau đớn cộng dồn đớn đau, khó khăn thở dốc trong tay Chiêu Dương.

“Vương phi bổn vương chỉ có một. Bổn vương chỉ yêu một mình nàng.” Lưu Dĩ hững hờ đáp, tay khẽ vòng về phía sau lưng, phất một cái như ra ám hiệu.

Đám binh lính cùng Hoắc Sinh hiểu ý, phân nửa lẩn trong bóng tối chậm rãi di chuyển về phía ngôi nhà.

Tiểu Yến Tử gắng gượng đưa mắt nhìn Lưu Dĩ, trong mắt ngời sáng hạnh phúc.

“Cảm...ơn...chàng!” Nàng cố sức thều thào được ba chữ.

Trái tim Lưu Dĩ như bị khoét một lỗ, hắn đau đáu nhìn nàng, thầm trách bản thân thật vô dụng.

“Yến Tử! Đừng sợ, bổn vương ở đây với nàng, nàng sẽ sớm khỏe thôi.” Trong đôi con ngươi u lạnh kia dần dần lấy chút ánh sáng, hắn vẫn vậy, mỗi lần nhìn nàng đều tràn ngập ái vị, không che dấu sủng ái.

Tiểu Yến Tử ở trong tay Chiêu Dương, đau đớn từ khi nào đã vụt tắt, nàng nhìn hắn. Trượng phu duy nhất của nàng. Nam nhân yêu nàng sâu sắc, yêu đến bỏ qua mọi sai lầm của nàng. Luôn rộng lượng với nàng. Vì nàng mà hạ sát thiên hạ.

Đôi môi khô khốc khẽ dãn ra một nụ cười. Đôi mắt đục ngầu híp thành lưỡi liềm, vô ý phát sáng trong đêm tang thương.

Bóng hình chàng như bị ánh trăng nuốt chửng.

Mục quang xuyên suốt trái tim thiếp.

Yêu chàng, thiếp ghi nhớ từng nét mặt chàng.

Dẫu tình ta tiền kiếp, vẫn mãi khắc cốt ghi tâm.

Khóe mắt Tiểu Yến Tử chầm chậm chảy ra một dòng lệ mặn chát.

Phụt!!!

Lại lần nữa Tiểu Yến Tử thổ ra một ngụm máu đen đặc. Nàng dần dần cảm thấy thân thể tê liệt, mất đi sức sống. Thân ảnh Lưu Dĩ trước mặt đã bắt đầu nhòa đi. Dòng máu đen vì độc tố trượt xuống khóe môi nàng.

“Tiểu Yến Tử!!!” Lưu Dĩ đau đớn gầm lên.

“Mẫn Mẫn”

“Triệu Mẫn”

“Vương Phi!”

Chúng nhân chua xót kinh hô. Một người mới khi nào còn mạnh khỏe chạy nhảy bày trò, sao hôm nay lại trở nên như thế này???

Chiêu Dương sa sầm mặt, một giọt lệ nóng hổi trôi xuống. Nàng ta nhìn rất rõ, rất rõ đôi mắt Lưu Dĩ chưa từng rời khỏi Yến Tử, hắn nhìn nàng ái vị, đau thương, bi phẫn.

Chiêu Dương luôn lầm tưởng, Lưu Dĩ là chúa trời không có cảm xúc, thiên hạ này không ai có thể khiến hắn biến sắc, kẻ khác nhìn thấy hắn phải cung phụng đến chết.

Vậy mà hắn lại dành tâm cho nữ nhân đang ở trong tay nàng nhiều như vậy.

Dòng nước mắt nóng hổi của Chiêu Dương vương xuống ngọn đuốc rồi hóa thành hư vô.

“Chiêu Dương không có được người. Nữ nhân khác cũng đừng hòng!”

Chiêu Dương điên cuồng hét lên. Nàng ta đưa đốm đuốc lại gần thuốc nổ.

Từ từ...từ từ tiến gần.

Tiểu Yếu Tử mơ hồ nhìn thấy thuốc nổ đang kề cạnh mồi lửa.

Nàng nghe rõ tiếng Lưu Dĩ gọi vọng tới kèm theo tiếng bước chân gấp vội, tựa như đang chạy. Rất gấp gáp.

“Tiểu!!! Yến!!! Tử! Không!!!!!”

Đừng qua đây, Lưu Dĩ!!! Rất nguy hiểm.

Tiểu Yến Tử biết rõ, nếu Lưu Dĩ đến gần, hắn sẽ bị thuốc nổ làm thương tổn.

Nàng gắng sức đẩy tay Chiêu Dương gạt sang một bên lại vô tình khiến cho thuốc nổ chạy nhanh hơn một đoạn.

Trong mơ hồ, trong khói sương chỉ thấy bóng hình Lưu Dĩ tốc lực chạy ào đến ngôi nhà, sau đó là Hoắc Sinh, kế tiếp là Lục Tiểu Phụng. Giọng nói của họ hòa vào mây mù, chỉ thấy mặt ai nấy tràn đầy gân xanh, ánh mắt đau đớn, cổ họng như xé toạc.

Tiểu Yến Tử dùng hết tất cả sức lực còn lại, tất cả máu huyết cuộn trào trong người nàng bật lên một câu:

“Lưu Dĩ! Tiểu Yến Tử yêu chàng! Rất rất yêu chàng!!!”

Một ánh sáng từ trên cổ nàng lóe lên đồng thời viên thuốc nổ bừng sáng.

“Không!!!!”

BÙM!!!

Tiếng nổ lớn long trời lở đất, ánh sáng bao trùm cả ngọn núi phía Đông, sáng rực cả bầu trời đen đặc. Nhạn trời hoảng hốt vỗ cánh chạy đi.

Một làn khói đen đặc vây lấy màn trời tối kịt, mùi thuốc súng bốc lên nồng nặc, ánh lửa tóe lên hệt như quả cầu nổ tung. Vạn vật bị đánh bật vạn dặm.

Lưu Dĩ, Hoắc Sinh và cả Lục Tiểu Phụng cùng chúng nhân có mặt ở đó trong phạm vị trăm dặm đều bị ánh sáng và lực nổ kia đánh bật về phía rừng xa. Văng xa đến vài trượng đập vào cành cây rồi lăn lốc.

Từng khúc gỗ cành cây văng ra đập mạnh vào thân thể chúng nhân, bụi than vương đầy đen đặc.

Lưu Dĩ vừa ngã xuống, lập tức chống tay đứng phắt người dậy, chỉ là lực nổ quá lớn, khiến hắn choáng váng vài giây.

Hắn nheo mắt lấy lại tầm nhìn, tính toán chạy lại về phía ngôi nhà. Nhưng hắn vừa bước được ba bước thì khói đen cũng từ từ tan hết, bụi mù trả lại trời trong. Phía xa lấp ló một mảng ánh sáng yếu ớt, đủ để chiếu rọi cảnh vật xung quanh.

Lưu Dĩ bất giác sững lại rồi đứng yên bất động như tượng.

Hoắc Sinh gần đó ôm đầu khó khăn ngồi dậy, đưa tay dụi mắt phủi đi đám bụi cát vì lực nổ bám đầy mặt. Hắn vừa đứng dậy vừa lết thân thể rách nát vài chỗ hướng ngôi nhà mà đi.

Nhưng sương mù, khói thuốc và bụi mù vừa tan hết, mắt hắn lập tức trợn trừng, nức toác kinh hãi nhìn cảnh tượng trước mắt.

Chúng nhân ho khụ vài tiếng rồi lồm cồm bò dậy, đưa mắt nhìn khung cảnh hoang tàn tiêu điều xác xơ.

Ngôi nhà hoang cao lớn đã hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại một đám đất vụn cát rơi rớt. Nơi đó là một lỗ đen lớn đầy khói bụi, chỉ có khói sương và bột than đen đặc vây lấy.

Không sinh khí, không bóng người. Chỉ có khói bụi và khói bụi mà thôi.

Chiêu Dương và Tiểu Yến Tử đã hoàn toàn biến mất.

Nơi đó chỉ có một vũng đen đầy ắp bụi than, ngôi nhà cao lớn giờ chỉ còn vụn vữa và khói mờ. Thấp thoảng xa gần, mùi tanh của máu áp chế cảnh vật.

Phải! Là mùi tanh của máu.

Lam Thất gắng giữ trấn tĩnh chạy đến kiểm tra. Hắn lật tung từng đống cát bụi còn xót lại sau cú nổ. Chúng nhân nín thở nhìn Lam Thất chờ đợi.

Trong từng đống cát, từng mảnh vụn vữa, tất cả những gì xót lại chỉ là đất cát. Lam Thất run run nắm trong tay một nạm cát. Hắn nhìn rõ... đây chình là thân xác của nàng còn xót lại...

Lam Thất dấu nhẹm bi thương, từng bước chân run rẩy như chực ngã xuống. Hắn lảo đảo đi tới, quỳ thụp xuống trước mặt Lưu Dĩ, nghẹn ngào nói:

“Vương Phi nương nương....đã.... xác nát thịt vụn...cháy rụi thành than...Chết không toàn thây!” Lam Thất chìa ra một nắm cát đầy bụi than trên tay. “Chỉ còn...chỉ còn....” Cuối câu là tiếng nức nở nghẹn ngào của Lam Thất.

“Không! Không thể nào!” Hoắc Sinh quỳ thụp xuống, hai mắt kinh hoàng trợn ngược. Từ khóe mắt đào chậm chậm nhỏ giọt ra chất dịch mặn chát:

“Mẫn Mẫn! Mẫn Mẫn” Hoắc Sinh mơ hồ gọi tên trong vô vọng. Tim hắn như bị thủng một lỗ, nỗi đau xé toạc tâm hồn. Đau đến không nói thành lời, hắn bò đến cái hố đen kia. Đưa tay cào cấu từng mảnh bụi than. Gào rống hệt như điên dại: “Ta không tin, ta không tin. Mẫn Mẫn! Nàng đâu rồi! Nàng đâu rồi!”

Trong gió thoảng đưa tiếng réo rắt ai oán. Trong lòng bàn tay cát bụi vẫn vương chút máu đào. Ánh sáng từ từ lấp ló sau ngọn núi phía Đông, soi tỏ mảnh rừng tĩnh mịch vang lên tiếng khóc đau đớn gào xé tâm can.

Mây trời ngàn dặm thắp sáng cánh rừng bạc, bóng núi chập chờn thoảng đưa hồn người đi. Đâu đó còn vương lại hương hoa đỗ quyên dịu dàng, nhẹ nhàng trong vòng tay ai mỗi đêm tay ấp môi kề. Gió lạnh rền vang chôn cất hồn hoa.

Sa Hỏa, Sa Thủy lẩn trong đám binh lính, kinh hãi nhìn cảnh tượng trước mặt, hai chân run rẩy đứng không vững ngã ngồi xuống đất. Khóe môi run run gọi tên.

“Vương phi!”

Từ đằng xa. Lục Tiểu Phụng như kẻ mất hồn, quỳ trên đất lạnh, hai mắt trợn trừng. Tay hắn nắm chặt đấm mạnh vào ngực. Từng lần hắn lại đấm mạnh hơn vào thân thể mình.

Nước mắt khẽ lăn trên khóe mi Lục Tiểu Phụng, hắn vừa tự đánh mình vừa gào khóc thống thiết hệt như một đứa trẻ.

Chúng binh lính cúi đầu bi thương, quỳ rạp xuống đất hành lễ.

Cánh hoa vương mi gọi ngày tàn.

Ngày buồn sầu lệ tiễn hồn ai.

Giám Quốc Vương Phi!

Trên cành cây tiêu điều xác xơ, chiếc lá khô rũ mình rơi xuống, đáp lên đôi vai bạch kim đã bất động như tượng gỗ, không chút sinh khí.

Hương thơm tịch miêu xé ruột gan, cánh hoa phù dùng vần vũ thi nhau bay lên như mưa gió đầy trời, như múa lượn, như khóc than. Ngày đêm đổi chỗ, trời thay trăng lên. Thời gian như ngừng lại, như thấu như tỏ. Mộng điệp ngày qua, chỉ là hư vô.

Sa Hỏa giữ chút tỉnh táo cuối cùng, dương mắt quan sát Lưu Dĩ không hề nói một lời. Nhưng mắt Sa Hỏa vừa đập vào Lưu Dĩ lập tức kinh hãi kêu lên:

“Quốc Công!!!”

Bóng dáng bạc kim sừng sững hệt như cọc gỗ. Mục quang thu nhỏ, vẻ mặt thanh đạm không chút cảm xúc, dung nhan tuấn tú tựa hồ một lớp sương mỏng có thể vỡ tan. Nơi khóe mắt có thứ chất dịch đỏ tụ lại từng lần, từng lần. Đôi con ngươi dán chặt vào nơi đó, nơi cuối cùng Tiểu Yến Tử tồn tại.

Thứ dịch đỏ tụ nơi khóe mặt nặng nề lăn xuống tạo nên một đường lệ huyết.

Máu mắt chảy xuống gương mặt tuấn tú, trượt xuống vòm cổ hóa thành bi ai.

Một giọt.

Lại một giọt.

Tiếp tục một giọt!

Huyết lệ chẳng mấy chốc ngập tràn gương mặt lãnh khí, nhầy nhụa mùi tanh của máu, nhức mắt kinh hãi đất trời.

“Trời ơi! Ngự y, mau đem ngự y!” Lam Thất kinh hoảng kêu lên.

“Ở đây không có ngự y, mau đưa Quốc Công về!!”

“Sa Thủy! Ngươi chẳng phải học y thuật từ Cố đại phu sao? Mau đến xem.”

“...”

Giọng chúng vệ binh lại lần nữa bật lên nháo nhào.

Chỉ có Sa Hỏa vẫn dán chặt mắt vào Lưu Dĩ đang bất động.

Hắn tựa như một pho tượng, vì bi thương mà khóc ra máu. Cứ như thể rằng hắn không còn tồn tại, những gì hắn nhìn thấy chỉ là cảnh tượng trước mắt.

Đột nhiên Lưu Dĩ nhấc chân, hắn chầm chầm xải bước đi đến phía trước, nơi chỉ còn tro tàn, chỉ còn bụi cát, chỉ còn xương cốt hóa thành mây gió của nàng.

Chỉ là Lưu Dĩ vừa bước được ba bước, bất quá chưa đến ba bước.

Phụt!!!

Một ngụm máu phun ra từ khóe miệng Lưu Dĩ, trước mặt hắn là màu đỏ rực như lửa, đặc quánh bám lấy thân thể.

Lưu Dĩ như một cành cây búng rễ, đổ ầm xuống đất.

“Quốc Công!!!”

Chúng nhân đau đớn vội bật người đến đỡ lấy Lưu Dĩ đã hoàn toàn bất tỉnh nhắm tịt mắt. Khóe môi tràn máu, từng dòng máu như suối cứ thế, cứ thế ứa ra. Thân thể cao lớn, cường tráng giờ chỉ còn là một khúc gỗ vô hồn.

“Mau đưa người lên xe ngựa, nhanh lên. Cấp tốc trở về. Cấp tốc trở về!”

Lam Thất gấp gáp cõng Lưu Dĩ lên xe ngựa hạ lệnh.

“Sa Thủy! Mau lên xe.” Sa Hỏa gấp gáp nhắc nhở Sa Thủy vẫn đang đơ mặt ngồi trên đất.

“Hỏa huynh...Vương phi...vương phi...” Sa Thủy nghẹn ngào khóc không thành tiếng.

“Ta biết, ngươi mau qua xem cho Quốc Công trước đã. Bình tĩnh lại đi!” Sa Hỏa túm lấy cổ áo Sa Thủy kéo lên xe ngựa rồi cho người gấp gáp thúc ngựa rời đi.

Sa Thủy ngồi trên xe, cố gắng thu lại trấn tĩnh đưa tay bắt mạch cho Lưu Dĩ. Sa Hỏa cùng Lam Thất ngưng trọng hỏi:

“Sao rồi?”

Sắc mặt Sa Thủy trở nên trắng bệch nghiêm trọng, môi khô khốc, kết hầu lên xuống mấy lần mới có thể cất tiếng:

“Bi thương ngấm vào huyết tủy...đả thương nội công...lành ít dữ nhiều!”

Lam Thất ngồi phịch xuống, đau đáu nhìn Lưu Dĩ như đang ngủ. Tựa như giấc ngủ ngàn thu. Vẻ mặt bình an, bình an đến mức khiến người khác đau xót.

Sa Hỏa lấy khăn tay, nhẹ nhàng lau đi dòng huyết lệ còn vương trên mặt Lưu Dĩ.

“Lam thị vệ, ngươi nhìn xem!” Sa Thủy bỗng nhiên kêu lên.

“Có chuyện gì?”

“Quốc Công.. hình như..đang cười!”

Hả?

Sa Hỏa cùng Lam Thất đưa mắt nhìn, quả nhiên Lưu Dĩ đang cười, nụ cười này thực giống lúc hắn vì ở bên nàng mà cười vui vẻ. Con người cả đời cô độc này, đến lúc bi thương nhất, lại cười như vậy.

Chỉ là nụ cười dãn ra, khóe mi khép chặt của Lưu Dĩ lại tràn xuống dòng huyết lệ đặc quánh nhức mắt.

“Có lẽ...người đang gặp Vương Phi.” Sa Hỏa run rẩy cất lời: “Ở nơi nào đó...Vương Phi có lẽ cũng đang cười.” Sa Hỏa nhịn không được run rẩy rơi xuống một dòng lệ bi thương.

“Vương Phi...Quốc Công...”Sa Thủy đau đớn bật khóc nức nở.

Tiếng khóc tru tréo như ai oán, đâm buốt cánh rừng bạc.

Dưới ánh sáng phủ kín nhân gian, chỉ thấy cánh hoa đỗ quyên mỏng manh yếu ớt bay lên không trung. Từ mây mờ, từ gió lạnh, mang tất cả tình nồng, cánh hoa cô độc kia bay đi theo chiếc xe ngựa lớn, lọt qua khe cửa nhỏ, đáp xuống lồng ngực đã lạnh đi của Lưu Dĩ...

----

“Không thể nhìn thấu linh hồn của chàng đang lạc bước nơi đâu.

Một cơn gió thoảng qua, một giấc mộng

Tình yêu như định mệnh nào ai biết trước.

Trái tim chàng rốt cuộc vì điều gì mà bị mê hoặc.

....”

Giọng hát du dương, ngân nga từng lời đưa lối. Tiếng cổ cầm vang lên từ nơi nào, sao mà quen thuộc.

Trái tim lạnh lẽo dường như chứa lửa, hơi ấm từ lời ca như thắp sáng, làm tan chảy cả một vùng trời đã đóng băng. Âm luật dập dìu tựa ngàn đợt sóng cất lên, dịu dàng, tao nhã.

Bóng đen từ từ tan đi, mở ra một thứ tia sáng le lói ngày tàn.

Lưu Dĩ nhìn thấy một khoảng trời rộng lớn tràn đầy nắng ấm, giọng ca ấy vang lên bên tai như âm thanh của sự sống.

Khẽ nhấc một bước chân. Hàng ngàn đóa hoa đỗ quyên phất phơ bay lên không trung múa lượn, dưới làn gió ấm. Hương hoa áp vào mũi khiến trái tim hắn đập rộn ràng.

Chớp mắt, hắn nhìn thấy nơi Tây viện xa xôi, bóng người đằng sau rèm chướng ngâm nga gẩy đàn.

Giọng hát ngọt ngào quen thuộc đó, hắn sớm đã khắc sâu vào tâm can.

Đưa tay gạt đi mảnh rèm chướng màu hồng trước mặt, Lưu Dĩ bước qua từng đợt hoa, lại gần nơi phát ra âm thanh dịu dàng thanh tẩy linh hồn đó.

Thứ âm thanh mà mỗi lần nghe thấy đều khiến hắn thấy bình an.

Gạt đi tấm màn cuối cùng. Ánh sáng mờ ảo mông lung từ từ tan đi. Giọng ca đó đã kề bên tai, trái tim vang lên tiếng đập thổn thức.

“Muốn lãng quên thơ xưa của cố nhân

Chẳng muốn quay đầu nhìn nỗi tương tư

Giữ lấy yêu thương lại sợ người thấu tỏ.

Phong lưu chốn yêu hoa, chân tình...giữ lại.”

Một trận cuồng phong nổi lên, cánh hoa đỗ quyên vui đùa nhảy múa, tựa như ngàn cười đùa. Cánh hoa rợp trời phủ đầy thân ảnh nhỏ với đôi mắt to tròn đầy tinh quang đang ngồi trước cổ cầm, bình thản gẩy lên từng nhịp khúc.

Hương thơm dịu dàng. Tóc đen thả gió. Mắt cười tinh quang. Ấm áp mơ màng.

“Tiểu Yến Tử!” Lưu Dĩ khẽ cất giọng gọi tên. Cái tên chỉ cần nhắc đến đều khiến lòng ngực hắn tràn đầy nhu tình.

Tiểu Yến Tử ngưng đàn, chậm rãi nâng mắt. Ngẩng mặt nhìn hắn.

Nhánh tầm xuân hôm nào. Của ngày đầu tiên nàng gặp hắn khẽ khàng rơi xuống, cài lên mái tóc nàng, y hệt như lúc đó.

Hắn biết rằng, ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy nàng đàn ca, tâm này đã luôn khắc ghi bóng hình nàng.

Tiểu Yến Tử đưa đôi mắt tròn to nhìn hắn, khóe môi mọng đỏ chầm chậm dãn ra một nụ cười, để lộ hàm răng trắng và đôi mắt híp lại sáng ngời.

“Lưu Dĩ! Chàng đến rồi!”

Đôi mắt mờ đục của hắn khẽ cười: “Ừm, bổn vương đến đón nàng.”

Tiểu Yến Tử vuốt ve cây cổ cầm, ngước mặt nhìn hắn, cả khuôn mặt sáng lạng không che dấu nụ cười nghịch ngợm:

“Yến Tử vừa tấu khúc nhạc lần đầu tiên chàng gặp thiếp. Chàng luôn nói đây là khúc hát mà chàng thích nhất. Có phải không?”

Thân ảnh của Tiểu Yến Tử như một giọt sương, mờ ảo trắng xóa hệt như hư vô. Màn trướng khẽ phất lên, hoa đỗ quyên rụng xuống như một cơn mưa. Ý cười trên khuôn mặt nàng sâu sắc, khắc vào tâm can Lưu Dĩ.

Hình ảnh như sương mờ, hơi nước nhòa đi, bóng hình nàng kết thành dòng lệ huyết lăn dài trên gương mặt tuấn tú.

“Phải! Là khúc ca bổn vương....thích nhất....

thích nhất....

Tiểu Yến Tử!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.