Tại sao Lệ Y lại xuất hiện ở nơi này. Trong tình cảnh đó.
Mắt Yến Tử đăm đăm nhìn lão dê già đang tím mặt vì cảnh tượng này quát tháo:
"Tiểu tử thối từ đâu ra??? Mau cút!!!"
Tiểu Yến Tử nhìn Lệ Y nuốt nước mắt quay mặt đi. Nàng như nhìn thấy Tử Du đang bị kẻ khác ức hiếp. Máu nóng trong lòng rực lên.
Nàng bóp tay, gân xanh đầy trán, mắt rực lửa hét lớn:
"Súc sinh!!!!"
Vừa hét vừa bật người phi đến giường trước ánh mắt kinh hãi của Lệ Y cùng lão dê già.
Nàng tung ngay một cước đầy uy lực vào bản mặt dê cụ kia, khiến cho lão dê già ‘hự’ lên một tiếng, bay vèo một đường thẳng tắp như diều đứt dây rồi lăn vài vòng vào góc phòng.
Tiểu Yến Tử xé ' roẹt' tấm rèm xuống quăng lên thân Lệ Y che đi thân thể trần đôi chỗ vì y phục bị rách.
Lệ Y không dấu kinh ngạc, đờ đẫn để tấm rèm dài rộng che hết thân thể nhìn Tiểu Yến Tử đang điên tiết bên kia.
"Trâu dà gặm cỏ non à. Cóc ghẻ ăn thịt thiên nga à. Lão dê già, tên biến thái. Để hôm nay lão nương dạy cho ngươi một bài học. Lão nương sẽ cho ngươi nếm thử ' ngũ thập tứ bộ đại quyền' của bản môn. Xem ngươi còn dám suy đồi bại hoại nữa không!!!"
Tiểu Yến Tử không ngớt lời mắng chửi, tay chân lại không ngừng vung quyền loạn xạ. Nhìn qua thoảng rất lộn xộn, nhưng thật ra mỗi quyền đều có trật tự của nó. Quyền trước đấm vào tử huyệt, cước sau liền tung vào bộ hạ. Cước quyền nhanh không kịp chớp mắt. Ai nhìn vào còn lầm tưởng cao thủ võ lâm thượng thừa.
Lão dê già như lợn bị chọc tiết. Vừa ôm thân lại không ngừng gào khóc:
"Cứu!! Có kẻ...khụ...muốn mưu sát. Cứu!!!"
Chúng nhân hắc y theo sát nàng từ đầu đến cuối chỉ đứng ngoài cửa xem kịch hay. Lại thấy nàng ra tay tàn ác bất nhân như vậy liền kinh hãi thụt lùi ba bước, thầm vuốt ngực cảm tạ trời đất. May mà từ lúc bắt nàng đi vẫn chưa gây thù chuốc oán gì. Phỏng chừng bị ăn vài quyền kia coi như tuyệt tử tuyệt tôn, không chừng chưa về đến Tần Quốc cũng biến dạng.
Nữ nhân kia...thật đáng sợ.
Hắc y bánh bao quả nhiên nhiều lời hơn huynh đệ hắn, đứng ngoài vỗ tay bộp bộp tán dương:
"Không tồi, không tồi. Quyền cước đẹp lắm! Nương nương, thêm nữa đi. Khiến cho lão ta tuyệt tự luôn. Cái thứ suy đồi nhân cách. Đáng chết!"
Bên ngoài, người đã bắt đầu tập trung dần xem kịch hay. Nhưng chẳng ai dám lại gần phạm vi năm thước. Cứ nhìn vẻ mặt đằng đằng sát khí của đám hắc y. Ai mà dám bén mảng lại chứ.
"Chuyện gì vậy?"
Lục Tiểu Phụng rẽ qua đám người đi lên. Chúng nhân cung kính cúi người rẽ ra một lối cho hắn đi vào.
Lục Tiểu Phụng vừa bước vào sương phòng lập tức kinh ngạc kêu lên:
"Công chúa Nguỵ Quốc?"
Lệ Y rời mắt khỏi Yến Tử nhìn ra cửa, cũng ngạc nhiên không kém:
"Thái tử Tần Quốc? Sao lại???"
Lục Tiểu Phụng lại đưa mắt nhìn vào góc phòng, thấy Yến Tử đang tàn nhẫn xả cước vào người một lão dê già chỉ mang độc chiếc quần lăn long lốc trên nền đất gào khóc.
Hắn vươn tay chụp cổ kéo nàng lùi lại.
"Nàng muốn giết người sao? Hắn ta sắp chết đến nơi rồi. Còn muốn đánh đến mức nào?"
Tên dê già như gặp được quý nhân, hai mắt sáng rực lập tức cố sức vùng dậy, ôm bộ mặt máu mũi máu miệng, răng gãy xiên vẹo kinh hãi chạy đi.
Tiểu Yến Tử bừng bừng lửa giận:
"Buông ra. Ta đánh còn chưa đã tay. Tên súc sinh..phải dạy cho hắn một bài học!!!"
"Im lặng cho ta!" Lục Tiểu Phụng tức giận gầm lên. "Nàng còn dám bướng bỉnh ta sẽ lập tức kêu người ném đám Độc Cô xuống biển. Cứ thử vùng vẫy xem!"
Tiểu Yến Tử coi như nghe lời. Thở phì phì trợn mắt nhìn Lục Tiểu Phụng.
"Triệu Mẫn! Doanh Tắc! Hai ngươi sao lại...?" Lệ Y ngồi trên giường lớn quấn chặt thân trong rèm khẽ khàng nói.
Vẻ mặt nàng vẫn tràn đầy bi thương. Chỉ là ánh mắt nhìn Yến Tử không còn đầy oán hận như trước đây, chỉ còn ánh mắt lạnh như băng, sâu nhưng bi phẫn. Vô lực và tang thương.
Tiểu Yến Tử đưa mắt nhìn Lệ Y.
Đây đâu phải là nàng công chúa xinh đẹp diễm lệ, lạnh lùng xuống tay hạ sát nàng bằng bánh quế. Trước mặt nàng chỉ là nữ nhân thanh lâu bị nam nhân chà đạp. Sao lại ra cớ sự như thế này???
"Điện hạ. Ta có chuyện muốn nói với công chúa. Xin điện hạ cho chúng ta ít thời gian!"
Lục Tiểu Phụng thoáng sững người. Lại nhìn vẻ nghiêm túc hiếm có của nàng cũng buông tay, lặng lẽ đi đến bàn trà khoanh tay ngậm miệng. Tự biến mình thành không khí coi như không tồn tại.
Tiểu Yến Tử chẳng nói một lời, chỉ lặng yên đứng nhìn mỹ nhân diễm lệ trước mặt. Nàng ta đã từng suýt hại chết nàng, nhưng tại sao nàng lại không thể oán giận, cũng không có tâm tư trả đũa. Nàng là quá bao dung hay vì thâm tình của nàng đối với Tử Du quá nặng, nhất thời không thể hạ sát?
Lệ Y thấy Yến Tử im lặng, dùng ánh mắt phức tạp nhìn nàng. Cũng nhẹ nhàng nghi hoặc:
"Tại sao ngươi lại giúp ta? Ta đối với ngươi như vậy, đáng lẽ ra ngươi phải hả hê khi nhìn thấy ta như vậy mới đúng!"
Tiểu Yến Tử rút ra từ trong ngực một chiếc khăn tay, nhẹ nhàng đi đến, lau vệt máu trên khoé miệng Lệ Y bình thản đáp:
"Ta hả hê thì được gì? Thấy người gặp hoạ mà không cứu, thử hỏi đêm ngủ có xuống hay không? Chí ít cũng có quen biết. Cho dù đã từng là kẻ địch thì chết dưới tay ta mới đúng là trả thù."
Lệ Y kinh ngạc trợn tròn mắt.
Nữ nhân này sao lại...
"Ta nghe nói công chúa đã trốn khỏi Sở Quốc. Sao lại xuất hiện ở nơi này?"
Mắt Lệ Y xẹt qua tia bi thương. Khoé mắt lấp lánh lệ. Nàng khẽ dãn ra một nụ cười khổ:
"Nếu ta nói. Số phận này của ta bị chà đạp như vậy tất cả là vì ngươi. Ngươi có tin không?"
Tiểu Yến Tử kinh ngạc đờ người: "Ý nàng là sao?"
Lệ Y đưa mắt nhìn qua ánh trăng vằng vằng bên ngoài cửa sổ. Tấm thanh như nhành liễu gầy nhỏ mà mỏng manh. Nàng bi thương đáp:
"Quốc Công...Lưu Dĩ, là chàng sai người bắt ta về bán vào thanh lâu. Ép ta phải chịu bị kẻ khác chà đạp. Khiến ta sống không bằng súc sinh, càng không thể nào chết đi cho thanh thản. Chàng trừng phạt ta vì hạ sát với ngươi..." Lệ Y đưa mắt nhìn vẻ mặt trắng bệch như không tin vào tai mình của Yến Tử, ánh mắt đẫm lệ nói: "Chàng thật tàn nhẫn. Chàng không chịu giết ta, mà hành hạ ta sống không bằng chết...Nhưng ngươi có biết không Triệu Mẫn. Ta không hận chàng, mà ngược lại. Ta rất hạnh phúc. Vì chàng cuối cùng đã chịu để mắt đến ta. Vì ta mà nghĩ cách hành hạ..."
Tiểu Yến Tử sây sẩm mặt mày, cảm giác đứng không vững. Nàng thừa biết Lưu Dĩ rất thích hành hạ kẻ khác. Đối với hắn, cái chết là hình phạt quá nhẹ. Hành hạ, đay nghiến khiến kẻ khác đau khổ chết đi sống lại mới là hình phạt bạo tàn nhất.
Chỉ là nàng không ngờ. Chính mắt nhìn thấy Lệ Y bị kẻ khác hãm hiếp, chính tai nghe thấy nguyên do một số phận là vì nàng. Đã vậy lại không chút căm phẫn mà chỉ nín nhịn chịu đựng. Tại sao trên thế giới này lại tồn tại thứ tình yêu mù quáng đến như vậy?
Lưu Dĩ vì nàng bị hạ thủ mà chà đạp lên nhân cách, phẩm giá của nữ nhân này như vậy. Nàng rốt cuộc là nên phản ứng như thế nào đây???
"Công...chúa. Có lẽ nàng...rất hận ta?" Tiểu Yến Tử dè dặt nghi hoặc.
Lệ Y nhìn vẻ mặt chua xót thương cảm kia. Thầm biết nữ nhân này không vui vì nàng bị chà đạp. Trong lòng bất chợt dâng lên thứ tình mông lung. Nàng bình thản đáp:
"Phải! Ta đã từng rất hận ngươi!"
"Đã từng?" Tiểu Yến Tử không dấu kinh ngạc: "Vậy có nghĩa là bây giờ..."
"Bây giờ ta đã không còn hận ngươi." Lệ Y giãn ra một nụ cười: "Ta đã nghĩ thông. Hận ngươi ta đâu thể làm được gì. Ta đã từng nghĩ. Nếu không có ngươi. Quốc Công sẽ là của ta. Nhưng ta đã sai. Ta ở bên chàng năm năm không bằng ngươi bên chàng vài tháng. Trong suốt khoảng thời gian ở Sở Quốc. Chàng không hề biết đến sự tồn tại của ta cho dù ta luôn ở bên cạnh chàng, chỉ cho đến khi ngươi xuất hiện. Chàng mới biết ta. Triệu Mẫn. Ta nên cám ơn ngươi mới phải. Vì nếu ngươi không xuất hiện. Tin chắc cả đời chàng cũng sẽ chẳng bao giờ biết ta là ai! Vừa nãy ngươi còn giúp ta, xem ra quyết định của ta là đúng!"
Lúc này cảm giác đứng không vững, Yến Tử ngồi thụp xuống đất, ngơ ngác nhìn thân thể đầy những vết bầm tím của Lệ Y, khuôn mặt xinh đẹp còn dấu đỏ của tơ máu, đôi mắt đục ngầu bi thương. Lòng nàng nghẹn ứ.
"Nàng đã suýt giết ta. Nhưng ta không mong nhìn thấy nàng thành ra như vậy."
Lệ Y thoáng sững người, chớp mắt hai cái nàng lại vô thức vươn tay ra chạm vào khuôn mặt mà trước đây nàng căm phẫn đến tận sương tuỷ.
"Ngươi đau lòng vì ta?"
Tiểu Yến Tử ngẩng mặt, chụp lấy cánh tay của Lệ Y, trong mắt đầy cương quyết:
"Đi, ta đưa nàng ra khỏi đây!"
Nói rồi mặt kệ phản ứng của Lệ Y. Nàng đứng dậy kéo Lệ Y ra cửa, chỉ là đi chưa được ba bước đã bị đám hắc y chặn đứng, phía sau vang lên giọng nói trầm trầm:
"Nhanh vậy đã quên ta rồi sao? Triệu Mẫn! Nàng xem thái tử đại Tần là cái gì???"
Tiểu Yến Tử chầm chậm quay đầu, cười gượng hai tiếng:
"Ha ha, nhất thời quên mất. Giờ ta là chim trong lòng..."
Lệ Y nghi hoặc dò hỏi: "Chim trong lòng? Không lẽ là Doanh Tắc bắt ngươi đi?"
Tiểu Yến Tử buồn bã gật đầu. Trừng trừng nhìn đám hắc y tạo hàng phòng vệ vững chắc kia. Làm cách nào thoát khỏi đám người hảo công phu này đây???
Lệ Y đưa đôi mắt trầm trồ nhìn Doanh Tắc. Ai mà không rõ Lưu Dĩ bảo hộ thê tử hắn kĩ càng như thế nào. Vậy mà tên này vẫn có thể đưa nàng đi xa đến như vậy. Quả nhiên là đại quốc.
Bội phục.
"Quốc Công có lẽ đang rất tức giận. Ngươi không sợ người của chàng đuổi được đến đây sẽ băm thây ngươi sao?" Giọng điệu Lệ Y thoáng có ý châm chọc, lại ngữ điệu cao ngạo, đây mới thực giống Lệ Y công chúa bất nhẫn với đời trước đây.
Tiểu Yến Tử nghiêng đầu nhìn nàng. Cái cảm giác Lệ Y tự động đứng trước nàng che chắn này hệt như Tử Du, luôn bảo vệ nàng lớn lên như vậy. Trong lòng lại dâng lên nỗi niềm khó tả.
"Hừ. Tần Sở giao tranh đã lâu. Tần quốc chỉ có thắng, tuyệt không bại. Chút hoả khí của tên đó làm sao uy hiếp được ta. Ta không có hứng thú với hắn. Sợ ư? Miễn đi!"
Lục Tiểu Phụng đi đến trước mặt Lệ Y, tuy rằng nữ tử này thập phần xinh đẹp, lại mỏng manh diễm lệ khiến ai nhìn thấy đều sao xuyến trong lòng. Lục Tiểu Phụng cũng là nam nhân, đương nhiên mắt cũng tự động tán dương nét đẹp tuyệt mỹ. Chỉ là lúc này, đối với hắn người đằng sau lưng nàng, khuôn mặt bình thường, không sắc xảo diễm lệ nhưng thu hút bội phần, nhất thời không thể rời mắt. Cứ thế mà đi đến kéo tay nàng qua chỗ hắn.
Lệ Y nhìn ánh mắt kia, đột nhiên ba lên một tiếng:
"Doanh Tắc ngươi...không lẽ..."
"Rầm!!!!"
Lệ Y còn chưa nói xong, ánh mắt chúng nhân lập tức loé lên sát khí. Sau đó là tiếng cánh cửa bị đánh sập xuống. Một đám hắc y nhân thanh thủ nhanh như nhạn phi thân xông vào sương phòng lao đến đám người Yến Tử với tốc độ bàn thờ.
"Có kẻ tập kích. Mau hộ giá điện hạ!" Hắc y thị vệ hét lên. Đám hắc y thị vệ lập tức rút kiếm sẵn sàng tư thế nghênh chiến.
Lục Tiểu Phụng kéo Yến Tử ra sau lưng che chắn. Tiểu Yến Tử lại kéo tay Lệ Y che chắn giữa ánh mắt ngạc nhiên của nàng.
Hai đám hắc y như nhạn trời đằng xa. Đao kiếm sắc bén vung ra, lưỡi kiếm sáng quắc vang lên tiếng ma sát với máu thịt tanh nồng, lạnh lẽo. Màn mưa máu nhanh chóng phủ xuống.
Trong không khí chỉ có tiếng hô:
“Bắt sống Giám Quốc Vương Phi! Còn lại...Giết!!!”
Yến Tử cùng Lệ Y kinh hãi hít một ngụm khí lạnh.
Lục Tiểu Phụng hai mắt tóe lửa, lập tức lao đến tấn công trực diện với đám người kia. Hắc y tập kích càng lúc càng đông, nhưng người của Lục Tiểu Phụng không phải hạng vừa, toán này vừa xông lên liền bị hạ sát.
Tiểu Yến Tử cùng Lệ Y từ lúc nào đã đứng trong vòng tròn bảo vệ. Ngơ ngác nhìn đám nam nhân đang mặt mày nghiêm trọng, máu me ngập tràn. Sao lại có chuyện tập kích người Tần Quốc ở Hàm Châu chứ. Đám người này chui từ đâu ra vậy??? Lại còn muốn bắt nàng. Nàng đã làm gì sai???
Tiểu Yến Tử chụp hắc y bánh bao lại gấp giọng:
"Chuyện này là sao? Họ là ai?"
"Là người của đại hoàng tử!" Hắc y bánh bao không ngừng múa kiếm đáp: "Bọn họ là muốn cướp nương nương khỏi tay điện hạ!"
"Im miệng!" Lục Tiểu Phụng bận rộn giao chiến cũng không quên quay qua lườm tên hắc y bánh bao ngây thơ một cái.
Yến Tử ngu mặt tập hai. Sao nàng lại trở thành thứ đồ mà kẻ khác đua nhau giành giật chứ. Đại sự hỏng bét rồi. Thế này thì trốn đi kiểu gì???
"Ồ! Xem ra không chỉ có Doanh Tắc. Triệu Mẫn đã trở nên đắt giá như vậy từ khi nào?" Lệ Y đứng sau lưng Yến Tử, không khỏi trêu chọc. Ngữ khí này sao lại có vẻ gần gũi quá.
"Haiz nha, ta bị kẻ khác giành giật, nàng vui lắm hay sao?" Yến Tử không nhận ra sự khác thường này, vẫn tuỳ hứng đáp.
Lệ Y ghé sát tai Yến Tử thầm thì:
"Bọn chúng càng đông, càng khiến ngươi trở thành tâm điểm. Lúc này có lẽ Quốc Công đang lật tung Sở Quốc lên tìm ngươi. Điều này chẳng phải rất có lợi cho ngươi sao?"
Yến Tử bất giác quay đầu, bắt gặp ý cười chân thành không chút giả dối trong mắt Lệ Y.
Nàng chợt nhận ra.
Là sự tàn nhẫn của Lưu Dĩ đã biến Lệ Y trở thành con người khác hay vì tình yêu cao thượng của nàng dành cho hắn, để khiến nàng có thể mở lòng tốt giúp kỳ địch tìm cách thoát thân.
Người này sao lại phải lấn đến con đường cơ sự như thế này chỉ vì nàng chứ?
Yến Tử nhẹ mỉm cười, tính toán nói gì đó nhưng đột nhiên mắt nàng loé lên. Không suy nghĩ vòng qua người Lệ Y, dùng thân đỡ lấy một sợi dây dài đang mạnh mẽ vung ra hướng Lệ Y hạ thủ.
Lệ Y được Yến Tử che chắn, kinh hãi nhìn nàng bị sợi dây từ ngoài cửa sổ siết chặt lấy cổ Yến Tử kéo nàng lướt đi.
Triệu Mẫn đã không quản nguy hiểm mà liều mình cứu nàng. Nhưng... tại sao?
"Triệu Mẫn!!!" Lục Tiểu Phụng cùng Lệ Y kinh hãi đồng thanh.
Thanh chuỷ thủ trên tay Lục Tiểu Phụng nhanh như chớp liếc qua sợi dây đang khiến Yến Tử đau đớn vùng vẫy.
Liếc mắt một cái, sợi dây liền đứt ra. Tiểu Yến Tử nhanh chóng thoát khỏi sợi dây ma lực kia nhảy về nơi an toàn.
Lục Tiểu Phụng thấy nàng vẫn thoi thóp thở, hắn âm thầm thở hắt ra. Tay chân lại không chút ngơi nghỉ, lập tức giao chiến với kẻ vừa hạ thủ.
Lệ Y vội vã đến đỡ lấy Yến Tử ho khan thở dốc:
"Sao rồi, sao rồi. Triệu Mẫn không sao chứ???"
Bên ngoài cửa sổ. Lại một đám hắc y mang roi da điểm mũi chân nhảy vào, cung nghênh hai đám hắc y khác đang giao chiến.
"Lại...khụ...cái gì nữa...đây??"
Lệ Y đỡ Yến Tử ngồi dậy, vẻ mặt ngưng trọng:
"Là người của Nguỵ Quốc. Chúng muốn giết ta!"
"Nguỵ Quốc? Sao lại???" Yến Tử khó khăn thở, lại mù mờ nhìn đám người kia đang bị người của Lục Tiểu Phụng liên tục hạ sát.
"Bọn chúng coi ta là nỗi nhục Nguỵ Quốc. Muốn giết ta trừ hoạ!" Ánh mắt Lệ Y ánh lên tia bi thương.
Yến Tử bất giác nhói lòng. Lệ Y bị dồn đến ngày hôm nay tất cả là vì nàng và Lưu Dĩ.
Yến Tử bất chợp nắm chặt lấy tay Lệ Y, ánh mắt cương nghị:
"Nàng không được phép nói. Chỉ cần đi theo ta, có hiểu không?"
Lệ Y nghi hoặc nhìn nàng. Không chờ Lệ Y đáp lời. Yến Tử lập tức lấy trong túi áo ra hai viên thuốc nổ, châm lửa hướng hai đám hắc y tập kích kia ném.
"Bùm!!" Tiếng nổ vang trời kèm theo khói mù khiến cho hắc y lộn nhào ra giữa đất sặc sụa.
"Điện hạ. Mau đi!!
Yến Tử lớn giọng, nhanh tay gọi đám người Lục Tiểu Phụng mở đường cho nàng. Không có đám người đó bảo vệ, khả năng tẩu thoát là rất thấp. Vẫn là nên lựa gió bẻ măng thì hơn.
Lục Tiểu Phụng rất nhanh liền đạp nát cửa kéo Yến Tử lao đi.
Tay Yến Tử níu chặt lấy Lệ Y, nhanh chóng kéo nàng ra khỏi Vọng Các Lâu đã chật kín người tập trung vì tiếng ồn lúc nãy
Đám người Lục Tiểu Phụng tìm được ngựa. Lục Tiểu Phụng không suy nghĩ liền kéo Yến Tử ngồi lên ngựa của hắn, nhưng Yến Tử không chịu buông tay Lệ Y.
"Mau buông nàng ta ra. Mặc kệ nàng ta. Bọn chúng ngày càng đông. Kéo theo nàng ta càng thêm rắc rối, chạy không kịp đâu!!!"
"Các ngươi không cho nàng theo, ta nhất quyết không đi!!" Yến Tử bất chấp níu lấy Lệ Y.
Lệ Y kinh ngạc đến không nói nên lời, chỉ ngơ nhác nhìn Lục Tiểu Phụng.
Hắn coi như chịu thua nàng, gằn giọng gọi hắc y bánh bao mang Lệ Y theo Yến Tử mới chịu lên ngựa cùng hắn rời đi.
Lệ Y cưỡi cùng ngựa với hắc y bánh bao. Nàng quay đầu nhìn Vọng Các lâu uy nghi dần xa tầm mắt, phía chân trời xa xăm, ánh trăng ngả xuống mái hiên đọng sương.
Mùi của gió.
Mùi của hoa.
Mùi của cuộc sống.
Nàng lướt mắt đến Tiểu Yến Tử đang cau có vì bị Lục Tiểu Phụng giữ chặt, không cho nàng cựa quậy.
Vẻ mặt lương thiện.
Đôi mắt tinh quang.
Cuộc đời ưu nhã.
Văn võ song toàn.
Khoảnh khắc đó, hình bóng uy nghiêm của Lưu Dĩ như khắc hoạ trên gương mặt trơn tròn đáng yêu kia.
Lệ Y như chợt nhận ra. Họ sinh ra là dành cho nhau.
Khoé môi Lệ Y chầm chậm dãn ra một nụ cười khổ.
Lưu Dĩ. Ngay từ đầu, ta đã sai....
Thanh xuân này, ta đã lỡ lầm vì theo chàng. Để chính bàn tay chàng dùng nam nhân khác chà đạp ta.
Nhưng yêu chàng, ta bất hối. Nguyện vì chàng, giúp nàng trở về.
Kiếp này nhìn chàng vui vẻ mà sống. Là Lệ Y nguyện ý.
Sẽ sớm thôi. Triệu Mẫn sẽ lại về với chàng....