Sáng sớm, Tiêu Yến Tử đã bị gọi sang Thư phòng nghị sự cùng Đại tướng quân.
Từ khi nhận được chiếu chỉ phái nàng sang phủ tướng quân rèn kiếm, trong đầu nàng đã có một chuỗi thắc mắc. Nếu muốn rèn kiếm thì cứ để nàng viết lại cách thức để người khác làm theo là được, đâu nhất thiết cứ phải là nàng quản mới được.
Sau khi nghị sự cùng tướng quân nàng mới hiểu ra.
Thời đại lúc này, vũ khí đóng vai trò vô cùng quan trọng trong cuộc chiến chiếm dụng đất đai. Nhưng các nước địch quốc đều không có được cách rèn ra bảo kiếm thượng hạng.
Nay nước Sở lại xuất hiện một người có thể rèn được kiếm thượng hạng. Vậy đương nhiên Sở Quốc sẽ làm mọi cách để che dấu bí kíp rèn kiếm. Thế nên mới không để Tiểu Yến Tử viết lại cách thức mà để nàng trực tiếp ra tay.
Phủ Đại tướng quân nằm ở phía Nam kinh thành, cách xa khu dân cư tấp nập, nằm ven rừng núi để có thể mở rộng quân doanh. Xưởng rèn thời buổi này đóng vị trí rất quan trọng nên được đặt trong đại doanh tướng phủ. Mọi hoạt động được giám sát hết sức kĩ lưỡng nhằm tránh nội gián trà trộn làm náo loạn kế hoạch rèn vũ khí cùng huấn luyện quân binh.
Tiểu Yến Tử ở Phủ Quốc Công chỉ là một tiều quản gia nhỏ nhoi. Nhưng ở tướng phủ nàng lại trở thành Triệu Giám tiên sinh, thân phận có thể nói là một bước thành tiên. Đi đến đâu có người hành lễ đến đó. Thật là oai phong vô cùng. Khỏi phải nói bạn Yến Tử nhà ta nay có tiết độ dám ngẩng mặt lên trời như chờ một bãi phân chim rơi xuống mà đi.
Tham quan hết một vòng tướng phủ, lại đảo một vòng xưởng rèn, ra mắt chúng nhân. Nhưng ngoài chủ nhân tướng phủ cùng Hoắc Sinh ra thì Hoắc tiểu thư cùng đại công tử Hoắc Thiện lại không thấy đâu. Tiểu Yến Tử chỉ nghĩ, thân phận ở ké ít nhất cũng phải chào hỏi chủ nhà cho đủ lễ mới phải đạo, nhưng dạo nửa ngày cũng không thấy hai vị kia đâu.
Lại nói tới Hoắc Sinh, thân làm tướng quân lại không lo rèn luyện, suốt ngày chỉ dùng khuôn mặt trêu hoa ghẹo nguyệt đốn tim chúng nữ tử rồi lại bỏ đi.
Tiểu Yến Tử nghe một vệ binh trong phủ kể lại. Hoắc Sinh vốn trăng hoa nhưng chưa hề chạm vào nữ tử. Hắn khi còn chưa tìm được người ưng ý sẽ không nguyện ý chạm vào. Hắn dùng mỹ nam kế quyến rũ nữ tử, nếu họ say mê hắn, hắn liền quay ngoắt đi không cần đến nữa. Vì vậy có thể hiểu đơn giản những việc hắn làm chính là ham muốn chinh phục. Không ai có thể từ chối hắn.
Tiểu Yến Tử nghe được những lời đồn đãi đó chỉ chốt một câu “Kẻ này tuyệt đối không nên dây vào”
Lại nói hôm nay, đang lụi cụi chọn thanh thép tốt phân phó cho A Nô mang đi chế tác thì một bóng áo đỏ như bay lao đến trước mặt nàng.
Bóng nam cao lớn như núi. Mái tóc đen ma mị thổi bung lên, khuôn mặt tuấn tú như muốn chọc tức đám nữ tử kém sắc, đôi mắt hoa đào đong đưa gợi tình hướng mắt nhìn Tiểu Yến Tử.
“Tiểu tử, mau chọn cho ta một cây kiếm tốt, ta cùng Hạ Chí quyết đấu một trận” Hoắc Sinh háo hức ra lệnh cho Tiểu Yến Tử.
Nàng giả vờ không nhìn thấy hắn, tiếp tục làm việc.
Hoắc Sinh đứng bên này nửa ngày không thấy Tiểu Yến Tử phản ứng, hai mắt đỏ ngầu điên tiết gầm lên:
“Ngươi dám phớt lờ lời nói của ta!!!”
Tiểu Yến Tử bận rộn tay chân chỉ liếc hắn một cái rồi chầm chậm nói:
“Tướng quân, ta không phải nô bộc của người, muốn chọn kiếm thì ngài tự mình đi mà chọn, ta bận lắm”
Nói rồi còn không quên đẩy vai hắn qua một bên.
Đời này đối với Hoắc Sinh mà nói, kẻ dám ngang ngược với hắn đều chỉ đếm trên đầu ngón tay. Khỏi phải nói Hoắc Sinh điên tiết cỡ nào, trán hắn nổi đầy gân xanh. Chẳng qua hắn biết tiểu tử biết rèn kiếm, có thể giúp hắn tìm một cây kiếm tốt. Ấy vậy mà bị tiểu tử đối xử như cục đá ngoài đường. Quả thật chỉ muốn đấm vào mặt tiểu tử một cú cho hả giận.
Nhưng bây giờ hắn đang đứng ở công xưởng, người đông vô kể, nếu bây giờ hắn cáu tiết đánh tiểu tử một trận, chỉ e danh hiệu ‘tướng quân anh tuấn tiêu sái, ôn nhu nho nhã, đối với người lương thiện hòa thuận, phong lưu khoáng đãng’ nháy mắt sẽ bị dỡ bỏ.
Khóe môi hắn giật giật, mây đen vần vũ đầy đầu, khuôn mặt tuấn tú nhăn nhúm khó coi. Nhưng vì danh tiết hắn phải nhịn, phải nhịn.
Nuốt cục tức to như mặt trời xuống, hắn bắt đầu khôi phục lại vẻ phong lưu, đứng từ sau nhìn thân thể nhỏ con đang sắp xếp lại đống kim loại.
Hoắc Sinh xải bước đến gần, tay trái vỗ nhẹ lên vai Tiểu tử, ôn nhu lên tiếng:
“Triệu Giám tiên sinh, có thể giúp ta một chút được không?”
Tiểu Yến Tử khó chịu quay đầu: “Tôi đã nói là ngài tìm người khác....đi” Yến Tử vừa nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú lúc nãy còn đen như đít nồi giờ đây lại trắng hồng rạng rỡ, đôi môi thanh tú còn lóe ra một nụ cười sáng loáng như nắng ban mai khiến Yến Tử có chút chói mái chỉ biết đứng im bất động. Kẻ này hắn lại định đi quyến rũ con nhà người ta đây mà.
Hoắc Sinh thấy tiểu tử lọt tròng ‘mỹ nam kế’ của hắn, trong lòng nổi lên cảm xúc sảng khoái.
Phải, đúng rồi, chính là như vậy. Mỗi lần ta trở về trạng thái ôn nhu bọn người xung quanh sẽ chết lặng một lúc, sau đó thuận tình làm theo ý niệm của ta. Ha ha, tiểu tử, ngươi si mê ta rồi đúng không. Ngươi sẽ trở thành kẻ hầu của ta, phục vụ ta.....A.
Hoắc Sinh vui mừng quá sớm. Tiểu tử kia không hiểu sao vừa nãy còn đang mê mẩn ngắm hắn, chốc lát sau khuôn mặt đã về trạng thái bình thường. Khóe môi còn nảy lên một nụ cười khinh bỉ. Nhổ ra một câu khiến ruột gan của Hoắc Sinh muốn bốc hỏa:
“Sở khanh!!!”
Tiểu Yến Tử quăng một câu hai chữ, ngắn gọn, xúc tích, dễ hiểu, dễ đi vào lòng người. Quả nhiên là thiên tài Học viện nghệ thuật quốc gia Tiểu Yến Tử, lời nói và hành động vô cùng tao nhã. Ngay cả chửi cũng có thể đơn giản nhanh gọn, thuận tai đến vậy.
Hoắc Sinh chưa bao giờ thấy khí huyết cuộn trào trong máu nhiều đến như vậy. Hắn vươn tay túm lấy cổ áo của Tiểu Yến Tử xách ngược lên.
Tiểu Yến Tử bất ngờ thấy cổ áo nặng trịch, hai chân chới với giữa không trung. Quá bất ngờ nàng cúi mặt xuống nhìn Hoắc Sinh đang có khuôn mặt vô cùng bất lương. Mặt đen hơn than, có thể đen hơn cả mùn nữa, hắn giận giữ hét lớn:
“Giám nhục mạ bản tướng quân, ta xem gan ngươi lớn đến đâu”
Hoắc Sinh dùng hết lực đòn tay vung mạnh hất văng tiểu tử đi xa hơn mấy trượng.
Tiểu Yến Tử lơ lửng giữa không trung, tay chân cào cấu trong không khí, nhất thời không thể nào thi triển công phu karate. Nàng chỉ biết ôm đầu chờ cú va đập với tốc độ và nội lực kia có thể sẽ khiến nàng liệt giường một tháng.
“Vèo”
Trong không trung, bóng bạch kim như một tia chớp xé gió lao tới. Bàn tay to lớn túm lấy ôm chặt vào lòng ngực bóng xám đang lơ lửng cuộn chặt thân giữa không khí. Hai thân ảnh xoay một vòng rồi nhẹ đáp xuống đất.
Tiểu Yến Tử nhắm tịt mắt, nàng cảm nhận được thân thể đang được người nào đó siết chặt trong lòng ngực. Mùi cổ hương quen thuộc quấn quanh mũi. Vòng ngực to lớn vùi nàng vào lòng bảo vệ, trong phút chốc kề cạnh, nàng nghe được tiếng nhịp tim đang đập loạn trong lòng ngực người đó. Người đó, đang vô cùng....hoảng loạn.
Ngước mắt lên, Tiểu Yến Tử đập trúng vào ánh mắt u lạnh vô hồn của Lưu Dĩ, hơi thơi không đều đặn, đôi môi bợt bạt, đôi mắt lạnh tựa băng tuyết ngàn năm, thanh giọng trầm bổng cất lên:
“Ngươi ổn chứ”
Tiểu Yến Tử mở trừng hai mắt, mồm há hốc kinh ngạc. Cảnh tượng gì đây, nàng đang được đương kim Quốc Công ôm vào lòng, hắn lúc nãy chính là đã cứu nàng khỏi cú va chạm đòi mạng kia. Nhưng căn bản là có một chuyện còn nghiêm trọng hơn chính là tư thế lúc này là tư thế ‘ôm công chúa’ vô cùng quỷ dị.
Sao một Quốc Công lại có thể ‘bế’ một tiểu tử theo cái đường lối kì cục như vậy được chứ.
Làm sao , làm sao bây giờ. Tiểu Yến Tử nuốt nước miếng một cái rồi chầm chậm gật đầu: “Thần ổn, tạ Quốc Công quan tâm”
Lưu Dĩ thu lại ánh mắt lạnh, con ngươi chầm chậm phát lên tia sáng, trong đôi mắt hắn đã trở lại vẻ thanh u ngày thường.
Hắn chầm khẽ khàng buông nàng xuống. Khi Tiểu Yến Tử chân chạm đến đất mới thấy hoàn hồn. Cảm giác như bây giờ mới có thể hít thở bình thường. Nàng nhìn xung quanh một lượt.
Cái cảnh quay vừa rồi quả thật có rất nhiều khán giả xem. Hình ảnh sắc nét, full HD không che. Có tầm hơn một trăm con mắt sắp rớt khỏi tròng đang há hốc nhìn chằm chằm vào hai người đang đứng giữa công xưởng kia.
Phía bên phải cánh gà là đám đại hán vai u bắp thịt to lớn co nhiệm vụ nung kim loại đang tò mò xem kịch vui, họ phần lớn chỉ là bách tính bình thường, không hề biết cái người tuấn tú phi phàm kia chính là đương kim Quốc Công, chỉ xem màn trình diễn vừa nãy như một trò vui mà thôi. Phía bên trái cánh gà là đám thị vệ cùng cấm vệ quân đi theo Lưu Dĩ đang mặt mày tím tái như xác chết, miệng há hốc như nhét được mười cân dưa. Đối diện là đám vệ binh đang luyện công gần đó tương tự như đám đại hán nung kim loại, ngồi xem kịch vui là chính. Đằng sau chính là Hoắc Sinh đang đứng đó. Thần sắc thật sự không tốt một chút nào. Có chút kinh hoàng, có chút bất ngờ, có chút giận dữ.
Lưu Dĩ hướng đôi mắt kèm theo hàn khí tàn khốc vùn vụt đập vào ót Hoắc Sinh khiến hắn giật mình bước lùi một bước. Lưu Dĩ trầm giọng nói:
“Tại sao ngươi làm vậy với hắn”
Hoắc Sinh nuốt khan một cái. Quốc Công đương triều là ai. Chính là đương kim thánh thượng cao cao tại thượng, người nghiêm nghị, lạnh lùng cũng không kém tàn nhẫn. Trước giờ ngoài chính sự chưa từng quan tâm đến người khác. Vậy tại sao lúc này hắn lại quan tâm một tên tiểu tử như vậy.
“Hắn nhục mạ mạt tướng” Hoắc Sinh cúi đầu chậm rãi nói.
Lưu Dĩ tĩnh lặng một lát lại hướng con ngươi thanh u sáng như gươm liếc Yến Tử. Nàng giật nảy mình vội thu người như nhím trốn tránh.
Lưu Dĩ lại hướng Hoắc Sinh, chỉ đáp lại một câu khiến tất thảy những người có mặt ở đó thấy hư thoát không tài nào hiểu được:
“Quản gia của bổn vương, không phải kẻ nào cũng có thể muốn đánh là đánh, muốn giết là giết. Hắn là của bổn vương. Ngươi hiểu chứ”
Ánh mắt sắc bén lần nữa cắm phập vào Hoắc Sinh, Hoắc Sinh giật mình vâng dạ rồi để Lưu Dĩ kéo cổ áo Tiểu Yến cùng đám thị vệ rời đi. Trong lòng hắn nổi lên một chút tâm tình.
Hắn thật sự tò mò, tiểu tử rốt cuộc có bản lĩnh gì có thể khiến đương kim Quốc Công ra mặt bảo vệ như vậy.
Hoắc Sinh nhíu chặt mày.
Ban đầu hắn chỉ tính toán cho tiểu tử nếm chút mùi vị khổ sở, hắn cũng thấy thú vị vì Tiểu Tử là người đầu tiên không trúng mỹ nam kế của hắn. Nhưng bây giờ điều hắn tò mò hơn là bằng cách nào đó. Tiểu Tử kia đã khiến cho Quốc Công băng giá chịu mở lòng. Không phải rất thú vị sao.
Hoắc Sinh hướng mắt nhìn tiểu tử đang bị túm cổ kéo đi, trong lòng nảy lên một ý nghĩ bất lương đối với tiểu tử. Tháng ngày nhàm chán của hắn chí ít đã có chút mùi vị rồi.