Mặt khác, sinh mệnh của Dực Không cũng đã bị mình thu lấy. Lo lắng nhất Thánh nữ kia, nàng tựa hồ đối với thần miếu này dường như rất rõ, không biết trong tay nàng phải chăng còn có địa đồ?
Tuy nói Dực Không chưa khôi phục toàn bộ thực lực, nhưng Kim Đan hậu kỳ, cộng thêm Tứ đại Kim Đan của mình, đã đủ để ứng phó với Thánh nữ rồi. Thánh nữ kia tuy rằng cực kỳ thần bí, nhưng nàng tuyệt không có khả năng chọi với Kim Đan hậu kỳ a.
Nếu vậy thì quả thật biến thái rồi. Huống chi, thực lực của Lôi Động cũng không phải làm cảnh a.
Từ chỗ Dực Không biết được, thời điểm thí luyện giả mở ra phong ấn của mình, có thể có hai lựa chọn, một là bỏ chạy, chạy tới một cửa truyền tống trong khu vực này. Hai dĩ nhiên là đánh bại hắn rồi. Chỉ là, nếu như bị Dực Không đánh bại, như vậy thí luyện đến đây là kết thúc.
Dựa theo thuyết pháp của Dực Không, thần miếu này có lẽ là một phân miếu thuộc về Ma Đế Tông. Chuyên môn tuyển chọn ra từ các chủng tộc dưới trướng những người trẻ tuổi cao cấp nhất. Coi như để tăng thêm một phần lực lượng khiến Ma Đế Tông tiếp tục kéo dài. Đương nhiên, có chút đáng tiếc chính là Dực Không này chỉ là hồn nô, không có tư cách biết rõ toàn bộ bố cục của thần miếu.
Đối thoại không lâu, Lôi Động đã biết được truyền tống thông đạo đã khai mở, liền lập tức bắt đầu tìm kiếm. Không bao lâu, Lôi Động đã tìm được cửa vào Nhược Linh Lực Tuyền.
Phân phó Dực Không, huyễn hóa thành viên Hắc Bạch châu tử, cùng bốn Kim Đan dưới trướng thu vào thần hồn chi bình. Lúc này mới bắt đầu tiến vào trong truyền tống trận.
Vẫn như cũ, sau một hồi choáng váng, Lôi Động đã xuất hiện bên trong một thế giới băng tuyết. Vừa mới bước vào, viên định vị châu của Lôi Động liền rung động, chủ động hướng về trong thần niệm cung cấp chút ít tin tức.
Tình huống như thế, tự nhiên nói rõ, thần niệm tạm thời có trạng thái hợp tác kia, cách hắn tối đa chỉ có ngàn dặm.
- Hợp tác?
Ánh mắt Lôi Động híp lại, bất kể là Thánh nữ hay là thanh niên Độc Giác Tộc, Lôi Động liền không muốn cùng bọn hắn có quan hệ. Nhất là thần miếu này hẳn là di tích còn sót lại của Ma Đế Tông. Bất kể thế nào, Lôi Động thật sự là người kế thừa Đế Ma Chủng, kế thừa di tích này chính là chuyện đương nhiên.
Có chút cảm thụ phương hướng viên châu khác trong định vị châu, Lôi Động cả người hóa thành một đoàn hắc vụ, bồng bềnh đung đưa, tốc độ cực nhanh hướng đến. Có Dực Không trong tay, Lôi Động không tin Trúc Cơ kỳ bên trong là đối thủ của mình.
Oanh oanh!
Sau khi Lôi Động bay bốn năm trăm dặm, bên trong thần niệm truyền đến tiếng bạo phá sinh ra gợn sóng. Cùng lúc đó, bên tai ù ù truyền đến tiếng oanh minh. Thần niệm Lôi Động phi thường cường đại, tu sĩ Kim Đan sơ kỳ tầm thường không thể so sánh được. Trong cảm giác phát hiện ra ba người đang giao chiến. Căn cứ vào tin tức thần niệm truyền lại, Lôi Động có thể phán đoán, một người hẳn là Thánh nữ, hai người còn lại là thanh niên của Độc Giác Tộc.
Lôi Động gấp rút phi hành, không bao lâu, tình hình chiến trường đã rơi vào mắt hắn.
Chỉ thấy Thánh nữ cưỡi một đầu yêu thú cao lớn. Mà con yêu thú kia, khí thế triển lộ ra không tầm thường. Miệng phun ra nguyên một đám lôi cầu, ầm ầm nổ mạnh, bóp méo không gian. Trái lại, hai người thanh niên độc giác tộc tuy hơn người nhưng lại cực kỳ chật vật, trốn đông trốn tây.
Hai tên thanh niên một sừng, cũng được xem là Trúc Cơ kỳ ưu tú nhất của Độc Giác tộc, gặp may mắn, pháp thuật cường đại, bảo bối xuất chúng mà chiến lực cường đại. Nhưng mà, dùng hai địch một, cũng bị thánh nữ ngăn chặn gắt gao.
Công lao chủ yếu là nhờ con dị thú Lôi điện kia. Một quang cầu, tuy chỉ lớn như trái bóng bàn, nhưng năng lượng lôi điện ẩn chứa trong đó có thể hủy thiên diệt địa, Lôi Động quan sát từ xa, cũng có chút kinh hãi lạnh mình.
Hai tên thanh niên Độc Giác này lấy pháp bảo phòng ngự trùng trùng điệp điệp ra,cũng không thể ngăn cản được hai hiệp, nhao nhao bị lôi quang phá hủy. Cho dù tốc độ của lôi quang bắn tới không được xem là quá nhanh, cộng thêm thực lực của bọn họ không kém, cho nên bọn họ mới không lập tức chết đi.
- Là một đầu Thiên Lôi Thú, có lẽ còn chưa trưởng thành, nếu không uy lực không chỉ như vậy.
Trong thần niệm của Lôi Động, hạt châu cánh đen đại biểu cho Dực Không, có chút kích động truyền âm cho Lôi Động:
- Là Thái Cổ dị thú rất hi hữu, tiêu diệt nó sẽ lấy được Thiên Lôi Châu trong cơ thể, bất luận là tu luyện pháp thuật lôi hệ, hay dùng luyện chế pháp bảo, cũng có diệu dụng rất lớn.
Thì ra đây là Thiên Lôi Thú, Lôi Động mơ hồ nhớ rõ trong một quyển sách đã xem qua, đây là một loại Tiên Thiên yêu thú vô cùng cường đại, một khi trưởng thành, có thể so sánh với tu sĩ Nguyên Anh. Căn cứ theo bí thư có viết, Thiên Lôi Thú đã sớm tuyệt chủng, nhưng không ngờ thánh nữ lại có một con. Tuy nói con thú này còn vị thành niên, nhưng nhìn ra, nó địch một Kim Đan trung kỳ không thành vấn đề gì. Khó trách, thánh nữ lại có tin tưởng lớn như thế. Hơn nữa, dùng thân phận nàng, cơ hồ có thể triệu tập tài nguyên của Man tộc. Trên người đương nhiên không có khả năng chỉ có một đầu Thiên Lôi Thú này mà không còn thứ ẩn giấu khác.
- Minh Vô Tà.
Tên thiếu chủ vô cùng chật vật thét lên:
- Đến thời điểm này rồi, ngươi còn muốn ẩn dấu thực lực sao? Chúng ta liên thủ tiêu diệt đầu lôi thú kia.
Nói xong, trong tay xuất hiện một cái dùi đen kịt, tản ra hào quang tối tăm, trên mặt của hắn xuất hiện thần sắc hung tàn.
- Phá Hồn Chùy?
Tuy trốn đông trốn tây, trên mặt của Minh Vô Tà có chút bình tĩnh, sắc mặt lập tức biến thành hoảng sợ, quát:
- Làm sao có thể, cho dù tộc trưởng đem Phá Hồn Chùy cho ngươi dùng, ngươi thúc dục được sao?
- Ngươi quản nhiều thế làm gì.
Trên mặt Độc Giác thiếu chủ hung tàn, quát:
- Ba mươi hô hấp, ngươi ngăn cản thời gian ba mươi hô hấp cho ta, ta sẽ chém giết đầu Thiên Lôi Thú kia.
Thần sắc Minh Vô Tà âm trầm bất định, hình như hắn thật sự không có lừa gạt đùa giỡn mình. Muốn nói thi triển bí bảo, một mình ngăn cản ba mươi hô hấp cũng không thành vấn đề. Nhưng mà, vạn nhất mình đi ngăn cản, tên thiếu chủ chạy trốn thì làm sao bây giờ?
Rầm rầm ~
Giống như nhận ra hai tên thanh niên Độc Giác này đang chuẩn bị tư thế liều mạng. Thánh nữ thúc dục thủ đoạn lôi thú, lại kịch liệt hơn vài phần. Thiên lôi đánh xuống liên tiếp, oanh kích hai tên thanh niên Độc Giác kia gà bay chó chạy.
Hình như biết được tâm tư của Minh Vô Tà, tên thiếu chủ điên cuồng quát lên:
- Là thái thượng trưởng lão trong tộc không tiết hao phí thọ nguyên trăm năm, giúp ta tế luyện Phá Hồn Chùy này, chính là sử dụng trong di tích thần miếu. Ngươi muốn biến mình thành tội nhân của tộc nhân sao?
Minh Vô Tà khẽ giật mình, thái thượng trưởng lão chính là tồn tại không gì sánh kịp ở trong tộc, cũng là thần thủ hộ Độc Giác tộc. Nhưng mà, hắn vì thần miếu này, tình nguyện hao phí thọ nguyên trăm năm cực kỳ trân quý, có thể thấy được, lão nhân gia rất quyết tâm.