[Dịch]Đại La Thiên Tôn

Chương 69 : Thiên Băng đại lục (Hạ)




Bầu trời bị che mờ bởi tầng hắc vân dày đặc, không trăng không sao khiến cho thiên địa bị bao bọc trong bóng đen vô tận, thỉnh thoảng bầu trời hơi rực lên bởi những tia chớp chém ngang. Lăng không giữa trời đêm, có vô số bóng người dường, trong mắt bọn họ tràng ngập sự kinh ngạc, khiếp hãi, hâm mộ, ghen ghét… đủ các loại cảm giác.

Lại nhìn xuống bên dưới mặt đất, một cái hố rộng chừng bảy ba bốn trăm thước, không rõ là nó quá sâu hay bởi vì bị bóng đêm che phủ mà không ai nhìn rõ được nó nông cạn bao nhiêu cả. Dù rằng bọn họ có thể dùng thần thức của mình để dò xét, nhưng… chẳng ai dám làm cả.

Một khắc trước đó, hai đại thiên tài kia, tưởng chừng như sau hơn mười ngày mười đêm đại chiến, ai nấy đều trọng thương, sức cùng lực kiệt. Nhưng không ngờ, một chiêu cuối cùng, một chiêu toàn lực đó lại khiến cho người ta khủng bố tinh thần.

Một kẻ thi triển thần thông Nhân Kiếm Hợp Nhất, kẻ kia trong thời khắc mấu chốt, chẳng ngờ lại lĩnh ngộ ra Cửu Chuyển Thần Long Quyết đệ thất tầng. Thiên địa như muốn sụp đổ tại thời điểm đó, kình phong quét ngang, hủy diệt mọi thứ xung quanh. Thậm chí áp lực mạnh mẽ đến nỗi, ngay cả cường giả Thiên Thần cảnh đứng cách xa nơi bọn họ quyết chiến bảy tám trăm dặm, vậy mà cũng bị dư uy phản chấn đến thổ huyết.

Không thể không nói, trận quyết chiến của Quân Mạc Tà và Tàng Thiên Ca thực sự là cuộc chiến đỉnh phong giữa hai đại thiên tài. Cho đến thời khắc cuối cùng vẫn bất phân thắng bại. Và đương nhiên, cả hai đều sức cùng lực kiệt, nằm ngổn ngan trên đống đổ nát, y phục rách rưới lộ ra cỗ thân thể tráng kiệt nhưng đã bị máu tươi che mờ đi, thi thoảng lại rên lên nhè nhẹ. Nguyên lực cạn kiệt, trọng thương nặng, giờ dù cử động một ngón tay cũng không nổi nữa.

Có lẽ, tất cả cao thủ đến đây quan sát, và cả Võ Canh nữa bị trận chiến đỉnh phong kia làm cho choáng ngợp, thế nên đến một lúc sau vẫn chưa có hành động gì cả.

Bỗng nhiên, giữa thời khắc ấy, những tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên đều đều và chậm rãi, giữa đêm tối lại hiện ra một gã nam tử trẻ tuổi trên lưng đeo một chiếc cổ cầm hình thù khác lạ, trên mặt đeo một chiếc mặt nạ, lại hòa cùng với màn đêm bất tận nên không ai nhìn rõ dung mạo cũng như mục đích của hắn là gì.

Bước chân nhẹ nhàng như quỷ mị, chẳng biết từ lúc nào đã tiến đến gần Quân Mạc Tà. Ngoại ô phía đông thành Tuyền Cơ vốn thuộc một nữa lãnh thổ Thiên Băng đại lục – Thiên Long thần điện, dù không hoàn toàn mang khí tức lạnh lẽo, nhưng trong đầu mỗi người đều rất sùng bái Thiên Long thần điện cũng như Thiên Long thánh tử, vậy nên bọn họ chỉ dồn sự chú ý đến Tàng Thiên Ca, không ai để ý đến Quân Mạc Tà cả.

Mà gã đồng diện nhân kia lại như hòa cùng với không gian, thoát ẩn thoát hiện như một bóng ma, trên người không có một tia khí tức của võ giả nào cả, vậy nên rất khó mà phát hiện ra được y. Quân Mạc Tà lúc này đầu óc mơ hồ, chỉ cảm thấy toàn thân đau nhứt, chẳng thể nhìn rõ được phía trước mình là gì.

Cũng may Quân Mạc Tà vẫn giữa được một tia thanh minh, vậy nên vẫn có thể nhận ra được có người đang tiến tới gần mình. Hắn cảm giác được, người đang đến gần kia không khác gì một thường nhân, nhưng đến khi người đó chỉ còn cách hắn mười thước thì hắn mới phát hiện ra được, không khỏi cảm thấy kỳ lạ. Cường giả đỉnh phong như hắn, dù sắp chết đi nữa, thường nhân trong bán kính trăm dặm vẫn nhìn thấy rất rõ ràng. Vậy mà… rốt cuộc người này là ai đây?

Khi gã nam tử đó đến gần, Quân Mạc Tà cảm giác người nọ có gì đó khá quen thuộc, thần thần bí bí, dường như đã gặp qua ở đâu rồi, trong nhất thời không thể nghĩ ra được. Chỉ nghe giọng nói trầm ổn, nhẹ nhàng của người đó cất lên:

- Cứu ngươi một lần, sau này nhất định phải trả lại đấy.

Quân Mạc Tà ban đầu còn tưởng đồng diện nhân này đến đây để giết mình, dù rằng đồng diện nhân không hề có một tia lãnh ý nào. Nhưng không ngờ, người này lại nhân cơ hội hắn gặp nạn để đổi lấy một cái nhân tình. Dù sao thì, nếu như qua khỏi một kiếp này, dù nợ mười cái nhân tình thì Quân Mạc Tà cũng vui lòng đồng ý. Bởi vì vết thương của hắn quá nặng, muốn lấy đan dược để trong nhẫn càn khôn ra để phục dụng cũng không được. Lỡ đâu gặp phải yêu thú vô tình đi ngang qua hay một số kẻ thấy hắn gặp nạn mà xuất thủ giết người cướp của thì tiêu rồi. Chết lãng xẹt như vậy, ai mà chấp nhận cho được.

Còn hơn ba tháng nữa là tới Phong Thần Chiến, năm năm sau Thần Địa mở ra, mười năm sau Ma Tộc Chi Chiến, vẫn còn rất nhiều việc hắn muốn làm, hắn không muốn chết ở cái nơi khỉ ho cò gáy này. Nếu chết, thì cũng phải chết trên chiến trường. Có lẽ, tại cái thời khắc này hắn mới ngộ ra cái việc đánh nhau vô bổ này. Hăng máu quá, chẳng buồn quan tâm đến cái quái gì nữa cả, trong lòng hối hận không thôi. Nhưng chỉ sợ nếu thời gian có quay lại, ai mà biết mấy gã điên như hắn có nhớ cái hối hận đó không chứ.

Quân Mạc Tà vận dụng hết sức lực còn sót lại gật đầu đồng ý, sau đó thấy đồng diện nhân lấy ra một lọ gốm sứ nhỏ, cao chừng nửa gang tay, nhìn rất bình thường. Đồng diện nhân đổ từ trong lọ gốm đó năm viên đan dược màu đen không màu không mùi, sau đó trực tiếp nhét vào miệng Quân Mạc Tà.

“Đây là…”

Quân Mạc Tà ngẩn ra, hắn từ nhỏ đến giờ, lần đầu tiên nhìn thấy một viên đan dược kỳ lạ như vậy. Không màu không mùi, lại có màu nâu đỏ, trông giống với kẹo hồ lô mà mấy đứa nhóc phàm nhân hay ăn hơn. Bị gã đồng diện nhân đem nó cho vào miệng, trong giây lát không có vị gì, nhưng sau đó, một cái cảm giác đắng chát khó chịu. Trước giờ mỗi lần phục dụng, không phải đem đến cảm giác dễ chịu thanh tịnh thì chính là đau đớn như bị thiên đao vạn quả, còn đắng chát muốn xé cái cổ họng như thế này thì đúng là lần đầu tiên.

- Đan này gọi là Hồng Ngọc Hoàn, được bào chế từ rễ của Hồng Ngọc Thảo cùng với ba mươi sáu loại phối dược khác, trị thương rất tốt, đều hơi đáng chát một chút, ngươi chịu khó một chút đi. Sau đó, gã đồng diện nhân ra tay nhanh nhẹn, nói một câu rồi quay người đi, nhìn hướng của hắn hình như là đang tiến về phía Tàng Thiên Ca đang nằm thở dốc kia. Hồng Ngọc Hoàn gì đó đúng là lần đầu tiên trong đầu nghe đến, cái này so với độc dược còn muốn khó chịu hơn. Đắng đến một cách quá đáng, so với ăn Hoàng Liên còn muốn thốn hơn, Quân Mạc Tà chỉ muốn nôn ra ngoài ngay. Nhưng giờ sức lực hắn không có, chỉ có thể ngậm đắng nuốt cay mà thôi.

Bỗng nhiên, bên tái hắn vang lên những âm thanh âm ỷ, dường như đang có rất nhiều người phẫn nộ, thô lỗ đòi chém đòi giết ai đó. Phải một lúc sau, có người nào đó đứng lên tiếng ngăn cản, dù rằng vẫn còn nhiều người bức tức, nhưng thanh âm đã giảm hẳn.

Mà Quân Mạc Tà cũng không quá để đoán ra nguyên nhân, chắc hẳn cũng giống như bản thân mình, Tàng Thiên Ca cũng bị gã đồng diện nhân kia lấy một cái nợ ân tình rồi đem Hồng Ngọc Hoàn nhét vào mồm. Nhưng điều đó cũng khiến cho trong lòng hắn nghi hoặc. Tại sao nhiều người như vậy, mà cho đến khi đồng diện nhân kia cho Tàng Thiên Ca phục dụng Hồng Ngọc Hoàn thì những cường giả kia mới phát hiện. Còn có cả Võ Canh ở đằng xa nữa, vậy mà không thể nhìn thấy thì cũng quá kỳ lạ rồi. Rốt cuộc thân phận người này là như thế nào đây?

Đang lúc suy nghĩ, đột nhiên trong bụng hắn giống như đang bị một ngọn lửa thiêu đốt. Dần dần lan tỏa ra khắp tứ chi, chạy khắp thân thể, như muốn đốt chảy cả thân thể của hắn vậy. Nhưng sau đó một lúc, cảm giác nóng rát khó chịu dần dịu xuống, thay vào đó là sự thoải mái lạ thường.

Hồng Ngọc Hoàn này thật kỳ diệu, tuy rằng không có khiến cho nguyên lực phục hồi, nhưng mà điều trị những vết thương kia thì công hiệu cực kỳ. Hắn còn tưởng với vết thương nặng như vậy, bế quan cùng phải vài tháng tại Vô Thượng Thiên Cung mới mong khỏi được. Không ngờ… giờ hắn có thể đứng dậy đi lại được rồi.

Quân Mạc Tà lại lấy ra thêm một viên đan dược màu xanh lơ khác, tỏa ra một mùi hương dịu nhẹ khiến cho tâm thần thanh tịnh. Nhanh chóng uống vào, ngồi điều tức một lúc sau, giờ đã khôi phục khoảng chừng một phần mười thực lực rồi.

- Hồng Ngọc Hoàn này lại thần kỳ như vậy. Có lẽ lát nữa phải tranh thủ mua một ít mới được.

Bỗng nhiên ở phía xa xăm, giọng nói khô khan thô lỗ của Võ Canh vang lên như sấm:

- Các ngươi còn không chịu đi thì đừng có trách lão tử à.

Vừa nói, Võ Canh vừa bạo lộ thực lực. Đến lúc này người ta mới biết, tên cao to thô lỗ này chính là một cường giả, dù bọn họ hợp sức lại cũng không đủ để hắn đánh. Vốn định làm giống như gã đồng diện nhân kia, tranh thủ một ít nhân tình với Tàng Thiên Ca, nhưng giữa đường lại bị Võ Canh chặn họng. Trong lòng vừa tiếc nuối, vừa ghen ghét với đồng diện nhân.

Rốt cuộc chẳng còn cách nào khác, đành phải ngặm ngùi quay lưng rời đi.

- Nơi này không ở lâu được, đổi chỗ khác thôi. Lão nhị, ngươi đủ sức phi hành chứ?

Tàng Thiên Ca sắc mặt vẫn còn tái nhợt, nhưng rõ ràng đã ổn hơn khá nhiều. Hắn gật đầu đáp:

- Đệ vẫn ổn.

- Vậy đi thôi. Tiểu Tam, thả lỏng người một chút, để ta ngươi đi cho nhanh.

Nói xong, Võ Canh dùng cánh tay lực lưỡng tràn đầy sức mạnh ôm hết người của đồng diện nhân, nhìn như đang ôm một khối gỗ vậy. Đồng diện nhân ban đầu còn tỏ ra sợ hãi, nhắm chặt mặt lại khiến cho Võ Canh hơi buồn cười. Sau đó, Võ Canh và Tàng Thiên Ca nhún người một cái, bay lên bầu trời đêm. Đột nhiên từ phía sau truyền đến một giọng nói của một người nam, đích thị chính là Quân Mạc Tà đang hét toáng lên:

- Ê ê, đợi ta nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.