[Dịch]Đại La Thiên Tôn

Chương 56 : Minh dạ hàng lâm (Thượng)​




Trong màn sương khói mờ mịt, kình phong như muốn cắt da cắt thịt. Hắn bay ngược về phía sau, miệng thổ huyết, trên ngươi lấp lóe tia lôi điện, sắc mặt nhợt nhạt khó coi. Xem bộ trúng phải nội thương không hề nhẹ. Vừa nãy tuy rằng đã đỡ được một kiếm của Trịnh Dương Không, nhưng thực lực của cường giả Thiên thần cảnh đâu thể đùa được. Có thể gắng gượng chống đỡ được đến mức này, đã xem như cực hạn của hắn. Nguyên lực cạn kiệt, toàn thân thì nhức nhối do bị phản phệ bởi kình kiếm của Trịnh Dương Không. Bây giờ nếu có thể dùng lại Thiên ma thoát cốt hấp khí công hấp thụ nguyên lực của người nào đó để bổ sung nguyên lực của bản thân thì may ra còn có thể tiếp tục kéo dài thêm một đoạn thời gian.

Và đúng như trong suy nghĩ của hắn, đã có kẻ xuất hiện. Chỉ là, những kẻ đó không phải giúp hắn tu bổ lại nguyên lực, mà chính là cái bùa đòi mạng. Tiếng phá không từ trên trời phóng xuống, xuất hiện cạnh hắn lúc nào chính hắn cũng không biết. Đến khi nhận ra thì đã quá muộn, bởi hai tên siêu cấp cường giả Thiên thần cảnh hậu kỳ bao vây hai bên. À mà, cho dù hắn có phá hiện đi nữa, thì cũng chẳng thể thoát khỏi bàn tay của hai gã này. Sắc mặt biến ảo, chưa kịp nhận thức được điều gì hai trung niên mỗi người xuất ra một chưởng hướng thẳng vào ngực hắn.

Hắn rên lên một tiếng, thổ huyết một lần nữa. Thân thể như mũi tên bay ngược về phía sau trăm trượng, để lại trên mặt đất một cái rãnh rộng hơn hai thước. Này là hai tên đó vẫn còn chưa xuất ra thực lực chân chính, chỉ mới sử dụng nửa thành công lực, nếu không hắn đã có một vé chầu diêm la đại vương rồi. Xuất thủ độc ác với một tên Thánh cấp nho nho, tuy rằng bọn hắn không muốn nhưng đó chính là mệnh lệnh của Ngũ hoàng tử, không thể không tuân theo.

Trịnh Dương Không, Sở Hóa Long và Lý Tinh Vân nghe thấy tiếng hét thảm của Bạch, đồng thời cảm nhận được khí tức của cường giả Thiên thần cảnh hậu kỳ. Nội tâm liền biết chuyện gì đã xảy ra. Làn khói bụi vơi đi một chút, vừa đủ để ba người chứng kiến chuyện gì đã xảy ra. Và đúng như những gì mà họ dự đoán. Trịnh Dương Không nộ hỏa dâng lên, mục quang nhìn thẳng lên bầu trời. Hàm răng nghiến chặt, hiển nhiên là vô cùng tức giận. Bởi vì, ngũ hoàng huynh không tin tưởng vào thực lực hắn, nên mới động thủ. Dường như cảm nhận được ánh mắt khó chịu của lục hoàng đệ, Trịnh Trường Không mục quang lãnh đạm nhìn xuống, hờ hững nói:

- Thời gian của chúng ta không có nhiều. Để đệ dây dưa kiểu đó, không biết tiếp theo sẽ dẫn đến bao nhiêu thế lực khác đây. Mà đệ cũng yên tâm, toàn bộ là công lao của đệ.

Trịnh Dương Không hừ lạnh một tiếng. Có thể nói, hôm nay là ngày mà nộ hỏa của hắn bạo phát nhiều nhất. Mà toàn bộ chuyện này, đều là do tên tạp chủng Tinh Hồn kia gây ra. Song thủ nắm chặt lại, bấu vào da thịt. Sát khí từng đoàn từng đoàn bốc lên, trừng trừng nhìn Bạch. Nếu như sát khí có thể giết người, thì không biết Bạch sẽ chết bao nhiêu lần nữa. Cuối cùng là hắn vẫn không nhịn được, tả thủ tỏa ra một tia khí tức cuồng bạo, lôi điện phát ra tiếng kêu lách tách. Song nhãn của hắn bây giờ đã chằn chịt tia máu, hắn gầm lên một tiếng, làm cho ai cũng giật mình. Khi chưa hiểu chuyện gì xảy ra, thì đã thấy một đoàn lôi điện hủy diệt, sát khí ngút trời. Chuyện này, ngay cả người luôn cẩn thận chu toàn như Trịnh Trường Không cũng chẳng kịp ứng phó. Sắc mặt vốn lãnh đạm với nụ cười nhạt thường ngày bỗng nhiên động dung, lớn tiếng ngăn cản:

- Lục hoàng đệ, chớ làm càn. Các ngươi đứng đó làm gì, mau ngăn hắn lại cho ta.

Hắn nằm dài trên mặt đất, toàn thân nhức nhối, ý thức mơ hồ. Dường như thính giác của hắn đã hoàn toàn vô dụng rồi, dù xung quanh, tiếng gào thét, tiếng quát tháo như thế nào, hắn cũng chẳng nghe rõ. Cảnh vật trước mắt thì mờ mờ ảo ảo, không nhìn rõ được. Và cái cảm giác đau đớn vừa nãy, cũng đã tiêu tán đi. Vị giác, xúc giác, thính giác, thị giác và khứu giác có lẽ biến mất. Mọi thứ thật yên tĩnh, yên tĩnh làm sao.

Đầu óc hắn hoàn toàn trống rỗng, chẳng nghĩ ngợi được gì cả. Và đột nhiên, những mảnh ghép của ký ức xa xăm từng đoàn từng đoàn chợt ùa về. Khuôn mặt đó, giọng nói đó, thái độ khi giận hờn, khi vui vẻ, khi đau buồn… sao mà thân quen quá. Chẳng biết tự lúc nào, hắn đã quỳ bệch trên mặt đất, ánh mắt vô hồn nhìn về phía hư vô. Thật là lạ à, ngay cả cái cảnh tượng này, cũng sao mà quá thân quen. “Dường như, ta đã trông thấy ở đâu rồi chăng?”

Mặc cho Trịnh Trường Không ra lệnh ngăn cảnh, mặc cho những người kia gào thét. Có lẽ ,chẳng ai ngăn cản được Trịnh Dương Không giết người. Điên cuồng, hắn đúng là đã phát cuồng rồi. Trông thấy tên hỗn đãn đối dám chống đối mình, dám cả găn trước bao nhiêu người vũ nhục mình, dù có chết trăm vạn lần cũng không đủ đền tội.

Một kẻ nội tâm điên cuồng muốn giết người, còn kẻ kia thì chìm trong mộng ảo hồi ức của mình. Tất cả chỉ diễn ra trong vài hơi thở. Trong tình huống này, vài cái hơi thở kia, có thể nói là nhanh, mà cũng có thể nói là chậm. Thiên địa tạo hóa, không gian và thời gian, nhanh hay chậm, đều là từ ý thức và suy nghĩ của mỗi người mà ra. Đối với Bạch, chỉ vài hơi thở kia thôi, giống như kéo dài đến hết cuộc đời này. Trong cái thời khác oan nghiệt này, bỗng trên môi hắn nở ra một nụ cười nhạt: thê lương, sầu não, bi thảm, đau thương… Nụ cười phảng phất như cười thế gian tàn khốc, cười nhân thế bi ai, và cười chính bản thân hắn. Đến cuối cùng, cũng chẳng biết mình là ai, đến từ đâu, và đang làm gì. Mái tóc đen huyền bay phất phơ trong cuồng phong, sự cô độc, tịch mịch, đau thương… giờ phút này đều hiện lên trên thân thể gã nam tử này. Có thể là cảnh tượng đẹp nhất nhân gian, mà cũng là thê lương nhất nhân gian. “Kết thúc rồi sao?” Ánh mắt hắn trông về phía hư vô, mặc cho hơi thở của tử thần đang kéo đến.

- Xin đừng, đừng để nó lại xảy ra một lần nữa…

Chẳng biết được tiếng gào thét đó từ đâu, và của ai. Bởi toàn bộ đang bất lực trước hành động điên cuồng của Trịnh Dương Không. Chỉ có một số người mới nhận ra cái khung cảnh này. Phải, tiếng hét thê lương ấy chính là từ Nhậm Phi Yến mà ra. Mà không chỉ có nàng, Hồng Vu Đan, Liễu Bách Sinh, Long Vũ, Phạm Tiêu và Mộc Lâm Nhi. Sắc mặt ai cũng trắng bệch, lo lắng, hoảng sợ. Cảnh tượng này, nó đã diễn ra rồi. Không khác gì với lúc đó, toàn bộ như tái hiện trước mắt những thiếu nam thiếu nữ trẻ tuổi này. Tại nơi đó, một thiếu niên vì cái chết của người hắn yêu thương nhất mà hóa thành lệ quỷ. Chẳng lẽ, nó lại tiếp tục diễn ra một lần nữa, và trên cùng một người. Thiên à, tại sao ông lại tàn ác với người đó đến như vậy.

Thần chẳng biết, quỷ chẳng hay, mây đen cuồn cuộn che rợp cả vòm trời Không Di sơn. Ẩn chứa trong đó là hơi thở hủy diệt, tựa như một viễn cổ thần ma đang chuẩn bị xuất thế, thảo phạt thế gian. Tất cả đều chuẩn bị cho khoảng khắc một vị ma chủ xuất thế.

Khoảng khắc này, thời gian như chầm chậm trôi. Chẳng còn nghe được tiếng gào thét, chẳng nghe được âm thanh cuồng phong nổi loạn. Thật yên tĩnh và tịch mịch làm sao. Hắn nhìn thấy trước mặt mình là một màu trắng xóa. Đôi mắt vô hồn, như đã chờ đón cái chết sắp đến gần.

Thế nhưng…

Thình thịch, thình thịch…

Nhịp đập của con tim, lúc này lại nghe rõ mồn một. Càng lúc càng nhanh, càng lúc càng gấp gáp. Trái tim như muốn nổ tung, cõi lòng như muốn tan nát. Hắn như muốn hét lên, như muốn chấm dứt cái cơn ác mộng này. Nhưng gã thiếu niên nhỏ bé tội nghiệp này lại vô lực. Ánh mắt từ vô hồn, chuyển sang giật mình, hoảng loạng, và cuối cùng là điên cuồng. Đôi mắt giờ đây đã đỏ rực như máu.

Trịnh Dương Không hữu thủ tàn độc, lôi điện sáng rực mang theo khí tức hủy diệt hướng thẳng vào ngực trái của Bạch. Và chẳng biết từ khi nào, một nhân ảnh mảnh mai như quỷ mị hiện ra trước mắt Bạch và Trịnh Dương Không. Bạch y mỏng manh, mái tóc mềm mại bay trong gió lộng. Một thân một kiếm, ánh mắt không sợ hãi, gương mặt mỹ lệ bao phủ một tầng băng lãnh cương nghị, dường như sẵn sàng đối phó với những chuyện sắp xảy ra.

Người con gái này, không ai khác chính là Tử Lạc. Trước đó nàng đã tìm được đường lui, chỉ còn chờ Bạch nữa là hai người có thể cao chạy xa bay. Thế nhưng Trịnh Trường Không cùng gần một trăm cường giả Thiên thần cảnh đột ngột xuất hiện, Từ Lạc vẫn nằm trong phạm vi uy áp của đám cường giả kia. Nghe thấy tiếng hét thảm của hắn, nàng gắng gượng mới đến được chỗ này.

Và trước mặt nàng, Trịnh Trường Không sát khí ngập trời muốn một kích giết chết hắn. Còn hắn thì quỳ trên mặt đất lạnh, nét mặt vô hồn, như chấp nhận cái chết đang kéo đến. Người đã từng thất bại trước nàng, cùng nhau trốn thoát sự truy sát của dị tộc, và cứu nàng khỏi nanh vuốt của Hắc Liệt thù. Chẳng biết từ lúc nào, nàng đã sinh ra một cảm giác kỳ lạ đối với hắn. Chính nàng cũng không hiểu rõ được bản thân mình đang nghĩ gì.

Nhưng khi thấy hắn đứng trước hơi thở tử thần. Dù lực lượng uy áp của cường giả Thiên thần cảnh rất mạnh mẽ, nếu là bình thường nàng chẳng thể nào cử động nổi tay chân được. Có điều, vào giờ phút này, chẳng biết sức mạnh từ đâu kéo đến, phá tan cả uy áp Thiên thần cảnh. Nàng phóng người chắn trước mặt hắn, Hàn băng tiên kiếm lam quang lấp lánh rực sáng nàm trong tay nàng. Hàn khí lạnh lẽo bao phủ quanh nàng, sáu thanh khí kiếm bay lượn. Tất cả tập hợp lại trên thân thanh chủ kiếm, tạo thành một cột sáng đẹp rực rỡ. Mũi kiếm chĩa thẳng thẳng lên bầu trời đen kịt, phản phất như giữa thiên địa chỉ còn lại vầng sáng này.

Tử Lạc không chần chừ, lạnh lùng trảm thẳng xuống người Trịnh Dương Không đang phá không bay đến. Khí thế kiêu ngạo, muốn đóng bẳng cả mảnh đất này. Chỉ là, giữa nàng và Trịnh Dương Không thực lực chênh lệch nhau quá nhiều. Họa chẳng, chỉ có tên biến thái yêu nghiệt như Bạch mới miễn cưỡng tiếp được chiêu này của hắn.

Đường kiếm của Tử Lạc phải nói là không tồi, thậm chí là mấy tên Hồng Vu Đan, Liễu Bách Sinh, Phạm Tiêu và Long Vũ hợp sức cũng miễn cưỡng chống đỡ được. Nhưng địch nhân của nàng, lại là một tên cường giả Thiên thần cảnh sơ kỳ Trịnh Dương Không. Đối với hắn, đường kiếm của nàng tuy đáng khen ngợi, nhưng Trịnh Dương Không chỉ dùng một cái thủ đoạn nho nhỏ là đủ hóa giải.

Mà bây giờ hắn lại đang phát cuồng. Trịnh Dương Không vừa nãy đã nhận ra nàng, nội tâm cũng muốn dừng lại, thế nhưng tên đã rời khỏi cung, không thể nào dừng lại được nữa. Kiếm quang mộng ảo, lại bị một quyền của Trịnh Dương Không phá tan nát. Và hữu thủ của Trịnh Dương Không đánh thẳng vào ngực trái của nàng.

Tử Lạc trúng phải một quyền của cường giả Thiên thần cảnh, thân thể lập tức bị phản phệ, thụ thương nghiêm trọng. Miệng phun ra một ngụm máu tươi, gương mặt mỹ lệ vô ngần giờ đây nhợt nhạt mệt mỏi. Thân thể mảnh mai ngã nhào về phía sau trăm thước, bạch y thẫm đẫm máu tươi. Còn Trịnh Dương Không cũng chẳng hề dễ chịu chút nào. Khi quyền chạm vào bạch y của Tử Lạc, hắn liền nhận ra trên người nàng có mặc một bộ chiến giáp hộ thân. Mà phẩm cấp của chiến giáp này đoán chừng là Thiên phẩm trung giai, lực phòng ngự vô cùng mạnh mẽ, ngay lập tức hắn bị phản phệ. Hắn lùi hơn mấy chục thước, để lại trên mặt đất là dấu chân sâu năm tấc, khuôn mặt vặn vẹo khó coi, không cầm được mà quát:

- Con đàn bà chết tiệt, dám cản đường bổn hoàng tử.

Giây phút hắn bị phản phệ bởi chiến giáp trên người Tử Lạc, thì mấy chục tên hộ vệ do Trịnh Trường Không ra lệnh đã đứng bao vây Trịnh Dương Không lại, không có hắn có cơ hội làm càn được nữa. Đám Hồng Vu Đan thì sắc mặt trắng bệch. Họ cảm nhận được, nhìn rõ được gã thiếu niên kia đang suy nghĩ cái gì. Khắp người như bị đông cứng lại, một cái cử động tay cũng không thể. Già Diệp trông thấy biểu cảm kỳ lạ của họ, lại nhìn về phía Bạch, trong lòng cảm giác được lát nữa sẽ có một chuyện kinh khủng sắp xảy ra. Trực giác mách bảo, sắp tới sẽ là một màn tinh huyết, máu chảy thành sông, xác chất thành núi.

*Đoàng*

Trên bầu trời đen kịt kia, một tia chớp xuất hiện như muốn chia bầu trời ra làm hai. Tiếng sấm nổ đinh tai nhức óc, làm cho con người hoảng sợ trước sức mạnh hùng vĩ của thiên nhiên. Trịnh Trường Không cảm nhận điều kỳ lạ, ngửa đầu nhìn bầu trời. Sắc mặt kinh ngạc, rồi biến ảo đủ loại.

- Gì thế này? Sao tình cảnh lại giống với khi đó?

Trịnh Trường Không thoạt nhớ lại viễn cảnh diễn ra cách đây hơn nửa năm ở phía nam Thiên Phong thành. Vẫn là mây đen cuồng cuộn che rợp bầu trời, tiếp đó là một tia chớp mang theo hơi thở tử thần xé rách bầu trời, và cuối cùng là xuất hiện một hình ảnh thương long mờ mờ ảo ảo. Và đúng như những gì hắn đoán, thoáng qua một giây, hình ảnh thương long ấy đã hiện ra. Tuy rằng chỉ một giây, nhưng không thể lọt khỏi mục quang của Trịnh Trường Không được. Rồi hắn lại nhìn xuống dưới, nơi tử tội Tinh Hồn đang quỳ ngây ngốc. Ánh mắt trợn tròn khó tin, bất chợt hắn cảm thấy lạnh cả sóng lưng. Lần đầu tiên trong từ khi sinh ra đến giờ, Trịnh Trường Không hắn mới cảm thấy kinh hãi đến vậy. Dù là đứng trước đương kim thái tử Trịnh Thần Không, hoàng huynh của hắn nhưng hắn chưa bao giờ trải qua cảm giác này. Kinh sợ? Đúng vậy, chính là kinh sợ. Mọi chuyện, dường như đã vượt khỏi tầm kiểm soát rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.