[Dịch]Đại La Thiên Tôn

Chương 43 : Hỏa thiên bảo khố​




Thời gian thoáng chốc trôi qua, bất giác đã hơn hai tháng kể từ khi Di vong chi địa chính thức mở ra. Tuy đã lâu như vậy, nhưng ở bên trong, có chưa đến mười nhóm tổ đội có thể vượt qua được một nửa chặn đường để đi đến nơi tận cùng, sâu thẳm bên trong Di vong chi địa.

Hằng hà vô số khó khăn, thử thách, nguy hiểm tột độ. Mỗi ngày không biết có bao nhiêu võ giả ngã xuống. Tử thần rình rập xung quanh, chẳng biết có được nhìn thấy ánh mặt trời của ngày mai hay không nữa. Những kẻ coi trọng tính mạng của mình, chỉ dám đứng ở ngoài rìa. Còn ai muốn có được kỳ ngộ thì phải tiến vào bước qua một trong lục kiều.

Sâu bên trong Cổ độc lâm, nhóm tổ đội do Già Diệp dẫn đầu hiện đang vây công một con Địa cấp ma thú Xích hỏa lang. Nhìn sáu người bọn họ phối hợp cực kỳ ăn ý, chỉ trong vòng mươi chiêu đã hạ gục được Xích hỏa lang. Hồng Vu Đan tiến lên, không ngần ngại mà cầm kiếm chém ngang một đường, lấy ra nội đan của con hỏa lang xấu số kia.

Trông bộ dạng hiện giờ của Hồng Vu Đan và năm người huynh đệ của hắn, ai nấy đều tỏa ra một cỗ sát khí kinh người. Không còn bộ dạng sợ sệt, ngơ ngác của những ngày đầu khi mới tiến vào đây nữa. Có thể nói, sau một thời gian được Già Diệp hỗ trợ rèn luyện thì hiện giờ, họ mới chân chính được gọi là cường giả. Quả nhiên, chỉ có thực chiến, trải qua sinh tử, tìm đường sống trong cõi chết con người ta mới thay đổi được.

Già Diệp đứng một bên quan sát, khi trông thấy họ hạ gục xong Xích Hỏa lang, chỉ khẽ niệm kinh một cái rồi nói với bọn họ:

- Hôm nay như thế đủ rồi, tạm thời nghỉ ngơi một lúc rồi tiếp tục lên đường.

Hồng Vu Đan và mọi người đồng thanh vâng một tiếng, rồi ai nấy tìm một chỗ tự sửa soạn lại bản thân. Trải qua một thời gian dài lịch lãm ở Cổ Độc lâm, mấy gã nam tử như Hồng Vu Đan, Liễu Bách Sinh, Phạm Tiêu hay Long Vũ trên người đều có những vết sẹo lớn. Đó chính là những biểu tượng cho sự chiến thắng của mỗi người bọn họ.

Tuy rằng có thể dễ dàng xóa đi những vết sẹo ấy, nhưng không ai trong họ làm cả. Bởi những vết sẹo đó là minh chứng cho sự tiến bộ và trưởng thành của mỗi người. Cũng nhờ những nỗ lực không ngừng nghỉ đó, tuy rằng chưa thể phá được bình cảnh nhưng mà cũng đã có dấu hiệu mạnh hơn trong thấy. Điển hình trong số đó chính là Hồng Vu Đan, y cảm nhận được rẳng nội trong một hai tuần nữa, nhất định sẽ phá bỏ bình cảnh, đạt tới Đế cấp trung kỳ.

Được một lúc thì Hồng Vu Đan hỏi:

- Đại sư, tiếp theo chúng ta sẽ làm gì?

Già Diệp đang nhắm mắt dưỡng thần, nghe câu hỏi của Hồng Vu Đan thì im lặng một lúc, như đang lưỡng lự điều gì đó. Một lúc rồi mới đáp:

- Chuyện này có lẽ cũng nên nói cho các ngươi biết. Trước khi đến nơi này, tông môn đã bao giờ nói cho các ngươi biết về một nơi gọi là Thiên hỏa bảo khố chưa?

Hồng Vu Đan và mấy người khác đồng thời lắc đầu. Dường như đã trong suy đoán, nên Già Diệp định nói ra thì bỗng Nhậm Phi Yến bất ngờ lên tiếng:

- Ta biết!

Già Diệp ngạc nhiên nhìn nàng. Nhậm Phi Yến ôn nhu nói tiếp:

- Hồi còn nhỏ, có mấy lần phụ thân kể với ta về Hỏa thiên bảo khố. Chìm sâu trong biển lửa vô tận, tháp đá chín tầng đứng sừng sững, thanh âm cổ cầm khẽ ngân vang, huyết phượng khai môn chi huyền hoàng. Đây là bốn câu thơ nói về Hỏa thiên bảo khố, nhưng mà phụ thân có bảo rằng đó chỉ là một địa phương trong truyền thuyết, trước nay chưa từng có người bảo thấy được nó.

- Phụ thân thí quả là học thức uyên thâm. – Già Diệp cảm thán nói. – Hỏa thiên bảo khố, xác thực là tồn tại trong truyền thuyết, không phải hoàn toàn là hư ảo. Bởi nó tồn tại bên trong một dị giới, và dị giới đó, chính là Di vong chi địa.

Lời nói của Già Diệp làm cho bảy người tròn mắt kinh ngạc. Tuy rằng không rõ Hỏa thiên bảo khố cất giấu thứ gì bên trong, nhưng đã tồn tại hàng vạn năm qua, được truyền thuyết nhắc tới chắc chắc rằng nó rất bất phàm.

Già Diệp trịnh trọng nói tiếp:

- Bần tăng tham gia Di vong chi địa lần này, chính là để tìm đến Hỏa thiên bảo khố và lấy đi thần khí được cất giữ tại đó.

- Thần khí? Thật sự là thần khí sao? Nghe nói nó chỉ tồn tại trong truyền thuyết mà? – Hồng Vu Đan chấn kinh hỏi.

Ở Huyền Thiên giới, pháp khí được chia thành năm phẩm cấp: huyền phẩm, địa phẩm, hoàng phẩm, thiên phẩm và thánh phẩm. Trên thánh phẩm còn có Thần khí. Có điều, Huyền Thiên giới vạn năm qua chưa từng nghe nói có một Thần khí nào xuất thế cả. Hồng Vu Đan kinh ngạc như thế hẳn là cũng có lí do.

Già Diệp thanh âm ôn hòa trả lời:

- Hồng thí chủ nói không sai. Nếu như là trước đây, bần tăng quả thực cũng không hề tin vào thứ gọi là thần khí. Nhưng quả thật trên đời này có tồn tại thần khí thật. Cũng vì tin tức này mà Man hoang dị tộc mới mạo hiểm xâm nhập vào Thiên Dương đại lục, cùng với nhân loại tiến vào Di vong chi địa để đoạt lấy thần khí.

Nghe đến bốn chữ “Man hoang dị tộc”, đám đệ tử Thiên Lam thần điện ánh mắt bấn loạn nhìn nhau. Cho dù tuổi đời còn nhỏ, tu vi nông cạn nhưng bọn họ đều biết đến mối nguy hại vạn năm của nhân loại, chính là đám Man hoang dị tộc ở Tây vực.

Thánh chiến với dị tộc tuy rằng nhân loại giành chiến thắng, không cho bọn chúng có cơ hội đặt chân lên mảnh đất này. Thế nhưng cái giá phải trả cũng không hề nhỏ. Bởi vậy, không một võ giả nào là không căm ghét chúng. Niềm vinh dự của mỗi người, chính là được tham gia cuộc chiến vì tồn vong của nhân loại. Hồng Vu Đan cùng đám sư muội tại đây cũng không ngoại lệ.

- Đại sư, nếu dị tộc đã xâm nhập vào Di vong chi địa, tuyệt không thể để chúng có cơ hội lấy được thần khí. – Liễu Bách Sinh trịnh trọng nói.

Già Diệp gật đầu đồng ý:

- Không sai. Vậy nên, kể từ bây giờ chúng ta sẽ di chuyển với tốc độ nhanh nhất để tới Hỏa thiên bảo khố trước dị tộc. Xuất phát thôi!

Nói rồi Già Diệp đứng thẳng người dậy, hướng về phía trung tâm đại lục dùng khinh công tuyệt diệu mà đi. Hồng Vu Đan, Liễu Bách Sinh, Phạm Tiêu, Long Vũ, Nhậm Phi Yến, Mộc Lâm Nhi không chậm trễ mà lập tức di chuyển theo. Cả sáu người bọn họ chẳng ngờ được rằng, họ sắp được gặp lại người đồng môn của mình mà tưởng chừng không bao giờ thấy được nữa.

Huyết nguyệt trạch.

Xung quanh được bao bọc bởi một khu đầm lầy rộng lớn, tử khí lượn lờ. Không cẩn thận là mất mạng như chơi.

Ấy vậy mà vẫn có mấy bóng người đang di chuyển một cách nhẹ nhàng. Thỉnh thoảng có mấy con ma thú lao ra tấn công, nhưng chỉ vài chiêu đã dễ dàng hạ sát được. Nhìn còn trẻ, nhưng thực lực quả thật phi phàm.

Mấy người này, chính là Sở Hóa Long, Sở Dự Hồng, Lý Tinh Vân cùng hai thủ hộ đi theo. Từ khi đi vào Di vong chi địa, tu vi của hai người Sở Hóa Long và Lý Tinh Vân càng lúc càng mạnh, thủ đoạn phi phàm. Sợ rằng trong lứa cùng giới, có ít người có thể đối chọi được.

- Không biết còn bao xa nữa, đi nhanh như vậy mà vẫn còn chưa thấy đích đến.

Giọng nói mất kiên nhẫn vừa rồi chính là của Lý Tinh Vân.

- Ngươi im lặng đi. Thay vì kêu khổ thì dùng sức đó để mà đối phó với đám dị tộc.

Sở Hóa Long mặt như tiền, lạnh lùng nói.

- Hừ, khỏi cần ngươi nhắc nhở. Mấy ngày qua bổn công tử đang ngứa ngáy tay chân lắm đây, chỉ mong sớm được gặp đám quái vật đó đánh một trận ra trò.

- Già mồm.

Lý Tinh Vân bỗng tức giận quát:

- Ngươi nói ai già mồm? Muốn đánh nhau không hả?

- Không rảnh! – Sở Hóa Long không thèm liếc một cái, vẫn cái giọng điệu hời hợt đáp trả.

- Ngươi…

Lý Tinh Vân tức giận không nói thành lời. Sở Dự Hồng ở một bên không khỏi lắc đầu. Hai vị công tử này, đúng thật như nước với lửa. Không ngày nào là không có chuyện để cãi. Nếu không phải đang thí luyện, sợ rằng đã đánh nhau mấy trăm hiệp là ít.

Có điều, nhìn vậy thôi chứ một khi gặp địch nhân, hai người lại phối hợp vô cùng ăn ý. Nói họ là song hùng dưới trướng Thái tử cũng không ngoa chút nào.

Được một hồi, thì bỗng giọng điệu Lý Tinh Vân trở nên nghiêm túc, mục quang thăm thẳm nói:

- Sở Hóa Long, không biết ngươi có cảm giác giống ta không. Kể từ lúc nhìn thấy kim long, trong lòng ta lại nảy sinh một cảm giác bất an.

Sở Hóa Long đột nhiên khựng lại, ánh mắt lấp lóe, mặt trầm như nước, tựa hồ đồng tình với những điều mà Lý Tinh Vân nói.

- Có lẽ… ta cũng giống như ngươi. Mà thôi, gác chuyện này qua một bên đi. Nhiệm vụ mà điện hạ giao mới là cấp thiết nhất. Đi tiếp thôi!

Nói rồi, Sở Hóa Long phi người thật nhanh về phía xa xăm. Tựa hồ như đang rất gấp gáp. Thành thật mà nói, trong lòng hắn bây giờ rất bất an. Không biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, linh tính mách bảo rằng sẽ rất nguy hiểm, thậm chí là có thể mất mạng. Nhưng không vì điều đó mà làm Sở Hóa Long chùn bước, hắn vẫn tiếp tục hướng về phía trước.

Lý Tinh Vân nhìn theo, không khỏi lắc đầu thở dài. Huynh đệ mấy chục năm qua, tâm trạng Sở Hóa Long bây giờ như thế nào hắn đương nhiên là biết. Tâm trạng hoàn toàn giống nhau. Giờ không phải là lúc để nghĩ ngợi nhiều, Lý Tinh Vân lắc mình một cái đuổi theo Sở Hóa Long.

Quanh quẩn đâu đó, một hơi thở tử thần đang bao trùm lấy tất cả. Tựa như khoảng khắc một vị ma quân sắp chào đời.

Một tuần nữa lại trôi qua. Nhóm tổ đội gồm Hồng Vu Đan, Liễu Bách Sinh, Phạm Tiêu, Long Vũ, Nhậm Phi Yến, Mộc Lâm Nhi, và dẫn đầu là Già Diệp hướng mình về phía trước, dùng khinh công di chuyển với tốc độ rất nhanh.

Phát hiện ra điều gì đó, Già Diệp ra hiệu cho mọi người dừng lại.

- Có chuyện gì vậy đại sư?

Hồng Vu Đan ngạc nhiên hỏi. Chỉ thấy Già Diệp chỉ tay về về phía trái, nói:

- Chúng ta đến bên kia xem thế nào!

Nói rồi, Già Diệp cước bộ nhanh gọn bước đi. Thế là đám Hồng Vu Đan cũng đi theo sau. Đi được khoảng hai mươi thước, thì trước mặt họ hiện ra một tấm bia đá lớn. Trên thân bia đá khắc ba chữ lớn, mang khí tức cổ xưa: Vạn hồn trì.

- Vạn hồn trì! Đại sư, thế này là sao?

Mộc Lâm Nhi cất giọng thánh thót hỏi.

- Bần tăng cũng không biết. Chỉ là vừa nãy, bần tăng cảm nhận được một tia khí tức yếu ớt phát ra từ chỗ này. Hay là cứ tiếp tục đi về phía trước xem sao!

- Như vậy cũng được!

Đám đệ tử Thiên Lam thần điện đồng ý. Chỉ cần không phải là Man hoang dị tộc và địch nhân, thì là ai cũng tốt cả. Tăng thêm một người, là tăng thêm một phần thành công. Đi thêm được mươi thước nữa, thì xuất hiện một cái hồ khá rộng, bán kính cỡ chừng hai mươi thước.

Không biết vì sao, nhưng nó mang một luồng khí tức cổ xưa khó tả. Mặt nước như gương, không một gợn sóng. Nhậm Phi Yến nhìn xung quanh, thì bỗng thất thanh nói:

- Nhìn xem bên kia kìa!

Già Diệp cùng đám Hồng Vu Đan nhìn theo hướng mà Nhậm Phi Yến chỉ. Nếu không tinh mắt thì khó mà nhận ra, nơi đó có mấy bộ xương. Còn có xác của ma thú nữa. Bởi vì bị cây cối che phủ nên khó nhìn thấy.

Già Diệp vận chuyển nội lực, chưởng nhẹ xuống đất nơi y đứng. Mặt đất được xới tung lên, thì một khung cảnh làm cho mọi người biến sắc. Bên dưới, cũng toàn xương cốt, có mới có cũ. Lại nhìn hướng mà Nhậm Phi Yến chỉ, có một vài cái xác còn mới, có lẽ mới chết cách đây không lâu.

Già Diệp cảm thán nói:

- Vạn hồn trì. Không lẽ nơi này có thể nhiêp hồn được vật thể sống. Nhưng tại sao khi chúng ta vào đây, lại tuyệt không có cảm giác gì?

Mọi người âm trầm suy nghĩ. Đột nhiên giữa hồ có bọt khí nổi lên. Âm thanh không to, nhưng cũng đủ để bảy người nghe được. Hồng Vu Đan cảnh giác nói:

- Có biến. Mọi người cẩn thận.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.