[Dịch]Đại La Thiên Tôn

Chương 41 : Kịp thời tương trợ




- Liễu Bách Sinh!

Một nam tử tuấn tú lộ rõ sự long lắng trên gương mặt, hét lên khi huynh đệ của gã bị Ma Hổ đánh trúng. Ánh mắt nổi lên gân đỏ, sát khí hừng hực trừng nó một cái, tay nắm chặt lại, than thủ như gió, chớp mắt đã chắn trước thân hình khổng lồ của Ma Hổ, khí thế hừng hực quát:

- Súc sinh chết tiệt! Viêm thần nộ hào đệ nhị thức – Tam liên kích!

Không khí xung quanh đột ngột nóng rực lên, mấy người huynh đệ của gã đột nhiên biến sắc, nhanh chân lùi ra xa. Chỉ thấy phía sau lưng gã, một Hỏa thần hung tợn hiện lên làm cho Ma hổ cũng phải bộc lộ sự ngạc nhiên xen lẫn sợ hãi.

Ngay lập tức, gã thiếu niên tung ba quyền nhanh vào giữa trán, cổ và ngực Ma Hổ. Đứng bên ngoài thậm chí còn có thể nghe được âm thanh răng rắc kinh dị nữa. Thân hình khổng lồ của con Ma Hổ vô lực mã ngã nhào về phía sau, tiếng kêu bi thảm vang vọng một vùng. Hẳn là chiêu vừa rồi của Hồng Vu Đan làm nó bị thương nặng.

Rồi sau đó, Hồng Vu Đan thở hồng hộc mà thốt lên:

- Mau chóng chạy khỏi đây, ta sẽ hậu thuẫn mọi người!

Mộc Lâm Nhi nét mặt bi thương, ngấn lệ nói:

- Không được, Hồng sư huynh, có đi thì chúng ta sẽ cùng nhau đi khỏi.

- Phải đấy, Hồng sư huynh…

Mấy người khác tay nắm chặt pháp bảo của mình, định chuẩn bị tiếp ứng thì Hồng Vu Đan tức giận mà quát:

- Chết tiệt, các ngươi không nghe lời sư huynh ta sao? Lập tức rời khỏi đây nhanh!

Bỗng nhiên lúc ấy, trước mặt Hồng Vu Đan tối sầm lại. Không phải, đó là một cái bóng đã che đi ánh sáng. Hồng Vu Đan biến sắc ngửa đầu lên, thì nhận ra rằng hai con nghiệt chủng còn lại tấn công hắn. Cái chân mãnh lực, cùng với móng vuốt sắc bén như xé gió, đập thẳng vào ngực của hắn.

Hồng Vu Đan nôn ra ngụm máu tươi, thân hình nhỏ bé đập vào thân mấy cái cây đại thụ, ngã rầm rầm xuống mặt đất. Ý thức nửa tỉnh nửa mê, chẳng còn nhận thức được điều gì. Thứ còn sót lại trong đầu hắn là những âm thanh la hét inh ỏi. Mọi đau đớn, mệt nhọc chẳng còn thấy đâu, chỉ có cơn buồn ngủ đột ngột kéo đến, trời đất như tối sầm lại. Hắn chỉ muốn ngủ một giấc thật sâu.

Nhưng ngay khi đó, vầng kim quanh không biết đến từ đâu, và từ khi nào đã hiện diện trước mặt hắn. Nó rất chói lóa, làm cho Hồng Vu Đan không nhìn rõ được trước mắt mình đang xảy ra chuyện gì. Điều chắc chắn rằng, luồng kim quang ấy rất ấm áp, làm cho cơn buồn ngủ vừa nãy đã biến đi đâu mất.

“Là Phật tổ sao? Đây là cõi Niết bàn sao? A, thì rat a đã chết rồi!”

Câu nói ấy vang vẳng trong đầu người thiếu niên anh tuấn chi chít vết thương trên người ấy. Rồi từ từ ngất đi…

Khi hai con Ma Hổ định hạ thủ giết chết Hồng Vu Đan, trái tim của mấy đệ tử Thiên Lam điện như muốn ngừng đập thì Già Diệp xuất hiện chắn ngang người Hồng Vu Đan. Miệng lẩm bẩm đọc pháp quyết, một hình chữ “vạn” hiện ra, kim quang rực rỡ tỏa sáng khu rừng.

- Kim phật đại thủ ấn!

Một thế tung ra, như muốn phát hủy khu rừng. Thân thể hai con Ma hổ bị thổi bay khỏi mặt đất, chỉ mấy mươi giây sau, giống như hai ngọn núi nhỏ bị đổ xuống, mặt đất khi ấy khẽ bị rung chuyển. Vô lực nằm trên đất, với những tiếng rên rỉ thảm thiết. Già Diệp không hổ danh là cường giả Đế cấp hậu kỳ, vừa xuất thủ đã dễ dàng chấn nhiếp được hai con súc sinh kia.

Thế nhưng nhiêu đó vẫn chưa đủ đến giết chết được Kim cấp Ma thú được. Sau một lúc bị choáng, ba con Ma Hổ lại đứng vực dậy, có điều Già Diệp nhìn thấy được trong mắt chúng lộ rõ sự úy kị đối với y. Bọn chúng nhìn chằm chằm Già Diệp, miệng gầm gừ, sau một phút thì quay lưng bỏ đi.

Già Diệp thở phào một hơi nhẹ nhõm. Cũng may là chúng không có ý định tấn công nữa, chứ không thì phải thêm một phen khổ sở nữa. Đòn vừa rồi cũng có một phần may mắn là chúng bị bất ngờ, nếu là bình thường thì không bị thương nặng đến vậy. Với lại y cũng không chắc chắn rằng mình sẽ đảm bảo an toàn tính mạng cho những người trẻ tuổi kia. Nhưng bây giờ thì ổn rồi.

Già Diệp không có thời gian nghỉ ngơi, liền chạy đến xem vết thương của Hồng Vu Đan. Nội thương lẫn ngoại thương của hắn đều không nhẹ. Nếu không chữa trị kịp thời e sẽ nguy hiểm đến tính mạng. Già Diệp lấy ra một bình Dương cam tinh lộ, có tác dụng chữa trị kịp thời nội thương và ngoại thương, rất thích hợp với tình cảnh hiện giờ của Hồng Vu Đan.

Phải mất vài phút, Hồng Vu Đan mới nuốt được một bình Dương cam tinh lộ. Bằng mắt thường có thể nhìn thấy được sự hồi phục của hắn. Vết thương do móng vuốt sắc bén của Ma Hổ gây ra, vừa rồi máu còn chảy ra đầm đìa mà bây giờ đã dần khép miệng lại, khí huyết và hơi thở đều trở lại. Già Diệp còn phải vận nội công giúp hắn điều tiết dược lực của Dương cam tinh lộ, nhờ đó mà kéo hắn khỏi Quỷ môn quan.

Mộc Lâm Nhi sắc mặt trắng bệch, thanh âm không giấu được nỗi lo lắng mà hỏi Già Diệp:

- Đại sư, Hồng Vu Đan… huynh ấy như thế nào rồi?

Già Diệp dùng vạt áo lau đi mồ hôi trên trán, gương mặt giãn ra, hiền từ đáp:

- Tạm thời đã qua cơn nguy kịch, không còn nguy hiểm đến tính mạng nữa. Có điều vẫn cần phải nghỉ ngơi một thời gian dài nữa mới hoàn toàn bình phục, cô nương hãy chăm sóc tốt cho cậu ấy.

- Đa tạ đại sư!

Mộc Lâm Nhi mừng rỡ, nhưng vẫn giữ được thái độ bình tĩnh, vội cảm ơn Già Diệp.

Còn ở phía bên kia, Liễu Bách Sinh được Nhậm Phi Yến chăm sóc kỹ càng. Nhậm Phi Yến là Luyện Dược sư, tay nghề không hề kém cạnh so với Già Diệp. Chỉ sau vài thao tác đã bình ổn lại vết thương của Liễu Bách Sinh.

Sắc trời đã chập tối, xung quanh là một màu đen thăm thẳm, ẩn tàng bao nhiêu sự nguy hiểm đang chập chờ.

Ánh lửa hồng roi sáng một vùng nhỏ, từng bông hoa lửa bay lên rồi biến mất, như phảng phất cuộc sống phù du của thế giới này.

Hai người bị thương là Hồng Vu Đan và Liễu Bách Sinh được sắp xếp nơi nghỉ ngơi ổn thỏa. Còn có Mộc Lâm Nhi túc trực chăm sóc nữa.

Mấy người còn lại, sau khi được Nhậm Phi Yến băng bó vết thương và được cho một bình Xuân thu đan để phục hồi vết thương, thì ai nấy đều chọn một chỗ, hoặc là nghỉ ngơi, hoặc là điều tức. Già Diệp cũng chọn cho mình một góc, ngồi xếp bằng niệm phật pháp.

Không gian thật tịch mịch, chỉ có tiếng gió thổi vi vu, tiếng kêu lách tách của lửa cháy.

Ở một góc tối, có một nhân ảnh mỏng manh cô độc, ngửa đầu nhìn ánh trăng huyền ảo treo lơ lửng trên bầu trời xanh. Nguyệt quang mờ mờ ảo ảo khẽ hắt lên thân thể nhỏ bé của nàng, hồng y nhẹ nhàng bó sát người, làm nổi bật lên làn da trắng tựa hoa tuyết, gương mặt thanh tú mang theo nét bi ai. Người con gái ấy chính là Nhậm Phi Yến.

Nàng ngồi đây, ngắm nhìn ánh trăng đẹp đẽ kia, từng tràn hồi ức khi xưa ùa về. Tất cả mọi chuyện cứ như vừa mới xảy ra hôm qua vậy.

Tình huống hiện tại, tuy rằng không có giống như trong cổ động, nhưng sự hung hiểm căn bản không khác nhau là bao. Thậm chí khi đó, nàng và hắn còn phải nhịn ăn nhịn uống suốt gần mươi ngày, khó khăn lắm mới tìm được đường sống từ trong cõi chết.

Rồi cái lần nhìn thấy hắn thảm bại dưới tay Thái tử Trịnh Thần Không cùng hàng trăm cường giả chí tôn vây đánh, nàng không thể cầm được nước mắt. Âm thanh thút thít tuy rằng đã cố không phát ra, nhưng vẫn hòa lẫn trong màn đêm bất tận.

Bỗng có âm thanh tiếng bước chân, Nhậm Phi Yến nhanh tay lau đi nước mắt nước rồi quay lại nhìn, thì thấy Liễu Bách Sinh từ khi đã tiếp cận nàng. Dưới ánh trăng sáng, Nhậm Phi Yến có thể nhìn thấy được sự mệt mỏi còn đang hiện hữu trên gương mặt anh tuấn của Liễu Bách Sinh.

Nhậm Phi Yến ôn nhu hỏi:

- Huynh tỉnh rồi à? Sao không nghỉ ngơi mà lại ra đây làm gì?

Liễu Bách Sinh tuy đầu óc chưa được minh mẫn lắm, có điều vẫn nhìn thấy được trên khóe mắt nàng còn đọng lại dòng nước mắt. Không cần nghĩ thì hắn cũng biết Nhậm Phi Yến đang nghĩ về việc gì. Trong long chợt nhói lên một nỗi đau. Có điều hắn không có biểu hiện ra, chỉ giữ nó ở trong lòng. Liễu Bách Sinh nhẹ nhàng thận trọng ngồi xuống sát bên cạnh nàng, vẻ mặt ảm đạm đáp:

- Huynh không sao, đã tốt lên nhiều rồi. Huynh cũng chỉ là mới vừa tỉnh lại mà thôi, thấy không thoải mái lắm nên muốn đi dạo một lúc. Đến đây thì nhìn thấy muội còn đang thức nên muốn trò chuyện với muội một lúc. Muội đang có tâm sự gì sao?

- Làm gì có. Chỉ là mấy ngày nay xảy ra nhiều chuyện, mười huynh đệ cùng tham gia nơi hung hiểm này thì đã mất đi ba người. Muội thực sự rất sợ… sợ rằng mọi người sẽ…

Nhậm Phi Yến một lần nữa ánh mắt lại ngấn lệ buồn, thế nhưng chưa kịp nói hết câu thì bỗng Liễu Bách Sinh ôm gọn lấy nàng, giọng nói chắc nịch:

- Muội đừng lo, ta, Liễu Bách Sinh dù mất cả mạng sống cũng sẽ bảo vệ an toàn cho muội. Nhất định…

Hành động của Liễu Bách Sinh làm cho Nhậm Phi Yến bất ngờ, chẳng kịp phản ứng để cho hắn ôm lấy. Giọng nói hắn biểu lộ sự phấn kích, dường như chắc chắn hắn sẽ làm điều đó. Bất động trong vài giây, Nhậm Phi Yến mới lắp bắp nói:

- Liễu sư huynh, huynh có thể… buông muội ra được không?

Câu nói của Nhậm Phi Yến kéo Liễu Bách Sinh trở về với thực tại. Nhận ra hành động có phần kích động của mình, tuy là trong tận thâm tâm không muốn buông tay ra, thế nhưng hắn vẫn từ từ để nàng rời khỏi vòng tay của mình.

Nhậm Phi Yến lấy lại bình tĩnh, trên đôi môi nhỏ nhắn nở một nụ cười đẹp mê ly, giọng nói trong trẻo, nhu hòa đáp:

- Liễu sư huynh, huynh là người mà muội tin tưởng nhất. Muội luôn xem huynh như ca ca của mình, nếu như huynh gặp nguy hiểm muội sẽ rất đau lòng. Vậy nên, huynh không được làm những chuyện nguy hiểm như khi sáng, huynh mà có chuyện gì thì muội sau này không biết dựa vào đâu nữa.

Từng câu nói của Nhậm Phi Yến như xoáy sâu vào trong lòng hắn, tựa như thiên đao vạn mã xé tan nát cõi lòng. “Nếu như có thể, ta không muốn làm ca ca của nàng. Ta muốn cả đời này sẽ chăm sóc, bảo vệ nàng cả đời này, không phải ở cương vị một người huynh trưởng, mà sẽ là phu quân của nàng. Tinh Hồn, ta thực sự rất ghen tị với ngươi, ngươi có biết không?” Hắn như muốn hét vang lên thật to, cho cả thế giới này biết hắn đau khổ đến nhường nào, cho Nhậm Phi Yến biết rằng hắn yêu nàng biết bao nhiêu.

Nhưng tất cả đều là không thể. Bởi tình cảm của nàng không dành cho hắn, mà đã trao trọn tất cả cho Tinh Hồn. Nàng có biết đâu, hắn đau khổ biết nhường nào. Có điều, hắn vẫn rang nặn trên gương mặt một nụ cười thật tươi, giọng nói vẫn giữ bình tĩnh mà thốt lên:

- Nhất định!

Sáng sớm tinh mơ, từng giọt sương còn đang đọng trên tán lá. Đống lửa đêm qua giờ đã tàng, chỉ còn lại một đống tro nguội.

Nhìn thần sắc mọi người đã tốt hơn rất nhiều, vết thương của Hồng Vu Đan và Liễu Bách Sinh đã khá lên trông thấy. Chỉ cần nghỉ ngơi thêm vài ba ngày nữa là sẽ bình phục hoàn toàn. Già Diệp khẽ gật đầu với kết quả này. Hiện giờ Già Diệp đang suy tư một điều, không biết có nên để bọn họ trở ra khỏi ngoài rìa Cổ độc lâm hay là nên dẫn theo nữa.

Nếu trở ra, thì phải mất thêm gần nửa tháng nữa, rồi phải quay trở lại để tiến sâu vào bên trong khu nội địa. Như vậy chỉ sợ rằng bảo vật bên trong bị kẻ xấu chiếm mất. Còn nếu dẫn bọn họ tiếp tục đi vào, sợ rằng sẽ gặp thêm bao nhiêu rắc rối nữa đây.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.