[Dịch]Đại La Thiên Tôn

Chương 30 : Hắc lộ​




Vật mà gã cầm trong tay, đích thị chính là túi trữ vật của Đổng Ngạc. Đến lúc này thì nàng hết nhịn được rồi. Không chỉ là vô sỉ tự tiện cởi y phục của nàng, mà còn lấy đi đồ vật của nàng nữa. Cơn giận bùng lên, nàng không tự chủ được chuẩn bị cho gã ta một bài học, thì bất ngờ gã ném cái túi trữ vật ấy về phía nàng. Điệu bộ như chẳng có gì xảy ra nói:

- Lão tử đây không phải loại tham tiền bạc. Nó vô tình rơi ra lúc cứu được ngươi. Ta chưa động vào bất cứ thứ gì trong đó. Không tin, ngươi cứ tự mình kiểm tra.

Không cần gã ta bảo, nàng lập tức vận công, dùng thần thức xem xét túi trữ vật. Quả nhiên là vẫn còn đầy đủ. Một lần nữa cái cảm giác xấu hổ lại dâng lên. Cơ mà nó ngay lập tức tan biến ngay. Cũng là do thái độ của gã ta quá sức kỳ quái và nham nhở. Lúc thì tưởng là người quân tử, thì lại lộ ra cái bộ mặt của tên sắc lang. Còn cái lúc tưởng chừng như xấu xa, thì lại biến thành một con người liêm chính. Chẳng biết đâu mà lần. Ý định ban đầu của Đổng Ngạc vẫn giữ, thì gã ta bất ngờ nói:

- Đổng cô nương không cần phải báo đáp ta. Nếu muốn thì dùng thân báo đáp là được rồi.

Đổng Ngạc hừ lạnh, trừng mắt nhìn gã ta. Nhưng cũng không có nói gì. Bây giờ cũng dần dần quen với cái phong cách trêu ghẹo của gã ta rồi. Có nói lại cũng làm tăng sự ức chế của mình thôi. Trầm ngâm một lúc, cuối cùng nàng ôn hòa nói với gã ta:

- Dù sao cũng phải đa tạ ơn cứu mạng của ngươi. Ngày sau có gì gặp khó khăn, cứ tìm đến Lăng Vân tông tìm ta. Có cơ hội, ta sẽ trả ơn cho người. Xin cáo từ.

Nói xong, nàng quay lưng bước đi. Mái tóc đen tuyền bay phất phơ trong gió đêm. Mùi hương dịu dàng quyến rũ bay thoang thoảng trong gió, xộc vào mũi của gã ta. Và Đổng Ngạc cứ thế bước đi. Lòng nàng lúc này vô cùng rối bời. Chẳng biết Hoắc Dương cùng các đồng môn của nàng đang lưu lạc nơi nào, còn sống hay đã chết. Nàng và Hoắc Dương nhận mệnh lệnh của Lăng Vân tông chủ, bây giờ mà trở về lại thì sẽ đón nhận hình phạt. Chỉ còn một cách duy nhất, đó là phải tìm cho được mọi người. Thế nhưng nàng vừa đi được vài bước, thì đằng sau vang lại một giọng nói lãnh đạm, ý tứ như quan tâm. Đích thị chính là phát ra từ gã ăn xin kia:

- Đổng cô nương, trời đã khuya, sao lại muốn bỏ đi. Ngươi có tin là, ngươi vừa rời khỏi khu vực này, thì cái mạng nhỏ của ngươi lập tức mất đi không?

Cước bộ dừng lại, thân thể khẽ run lên. Khuôn mặt mi thanh mục tú vốn đang đăm chiêu, bỗng dưng nghe những lời nói kia thì sắc mặt đại biến. Không cầm được mà quay người lại, thanh âm kinh ngạc hỏi:

- Ngươi… ngươi nói gì?

- Ta nói là,chỉ cần ngươi rời khỏi tầm mắt của ta, ngươi lập tức rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục.

Nàng tuy biểu lộ cảm giác hơi sợ, thế nhưng vẫn không hiểu ý tứ trong câu nói của gã là gì. Cảm nhận được Đổng Ngạc đang suy tính điều gì, gã ta tiếp tục nói:

- Mười người các ngươi, không phải là nạn nhân duy nhất của kỳ thú Độc giác lam xà. Ta ở đây đã gần một tháng, thế nhưng đã chứng kiến hơn chục nhóm người bị nó tấn công. Người thì làm mồi cho nó, kẻ khác thì chết ở xó xỉnh nào, không ai biết được. Con đường tới cánh cổng Di vong chi địa sắp mở ra, so với Quỷ môn quan chẳng khác là bao nhiêu. Toàn bộ, hầu như đã bị kiểm soát hết rồi. Các ngươi đi vào đó, chính là đã rơi vào viễn cảnh thập tử vô sinh. Cánh rừng ta với ngươi đang tọa ở đây, cách cái bờ hồ kia gần năm mươi dặm. Nếu ngươi vẫn muốn đi, thì cứ theo hướng bắc. Ta đây không có cản, cứ tự nhiên.

Từng câu nói của gã ta, cứ như là hoàn toàn chắc cgã vậy. Gương mặt gã lúc này, khác với cái vẻ ngáo nghếu, trêu hoa ghẹo nguyệt khi nãy. Mà là một thái độ cực kỳ nghiêm túc, như đinh đóng cột. Trên người toát lên một khí chất cao cường đĩnh đạc, mà người thường khó mà có được. Nếu đem gã ra so sánh với nam tử đồng hành cùng nàng là Hoắc Dương hay Đường Ngọc, Lâm Quang gì đó, thì hoàn toàn như trời với đất. Làm cho nàng kinh ngạc không thôi. Giọng hơi run run, mục quang dán chặt lên gã, thốt lên:

- Ngươi rốt cuộc là ai?

Chỉ thấy gã cười phì, nốc một ngụm rượu ngon lên miệng. Chép chép vài cái, trở lại với cái dáng vẻ phong trần ban đầu. Gã nhìn nàng, nơi khóe miệng cong lên một nụ cười, tiếu ý nói:

- Lão tử đây sao? Ha ha, chỉ là một gã ăn xin sống bằng lòng hảo tâm của người khác.

********* Quyển 3: Ma chi quân vương *********

Xung quanh vẫn là một màn đêm thăm thẳm, chẳng rõ được phương hướng lối đi. Gió thổi qua những hốc đá, làm vang lên những giai điệu kỳ quái. Lúc nghe rất vui tai, còn lúc thì như tiếng ma tru quỷ khóc. Làm người ta kinh hãi không thôi. Không biết tự lúc nào, Tử Lạc và Bạch đã đi vào trong một con đường mòn, hai bên là vách đá dựng thẳng đứng. Chỉ có duy nhất một con đường đi thẳng tắp. Vốn dĩ tu chân giả có thể không ăn không uống trong vài tháng, thể lực vẫn rất sung mãn. Nhưng không biết vì lí do gì, mà cả hai người lúc này đều hết sức mệt mỏi. Phần vì đói mệt, không có lương thực; nhưng lớn nhất chính là kiệt sức khi bị Độc giác lam xà tấn công bất ngờ. Tử Lạc thì còn đỡ, nhưng gã thì phải liên tục vùng vẫy trong nước lúc để cứu lấy nàng. Và cứ thế mà kiệt sức, cước bộ càng lúc càng chậm lại. Mà con đường kia dài như thế nào, dẫn tới đâu, gã và nàng đều chẳng rõ.

Đột nhiên ở phía xa xăm kia phát ra tiếng động. Gã khẽ nhíu mày, quay sang thì thấy Tử Lạc cũng giống như mình. Âm thanh đó, giống như âm thanh của loài rắn. Không lẽ, đây là hang của kỳ thú Độc giác lam xà. Nếu như thực sự là vậy, chỉ sợ là khó mà sống sót được. Bây giờ phải vạn lần cẩn thận, sự cảnh giác từ đó mà dâng cao lên.

Rồi cũng có một âm thanh khác nữa, giống hệt âm thanh đầu tiên. Rồi lại thêm rất nhiều. Đúng là điềm lạ. Vốn Độc giác lam xà luôn cô độc một mình, chưa từng có thứ gì nhắc đến việc bọn rắn này tụ tập lại một chỗ cả. Lòng hiếu kỳ nổi lên, hai người thầm quyết định đi sang bên đó dò thám tình hình. Chỉ sợ việc này không đơn giản.

Bạch và Tử Lạc dừng lại ở một hốc đá, từ trên cao nhìn xuống, hai người hết sức bất ngờ và kinh hãi. Bên dưới kia là có gần mười con Độc giác lam xà đang cuộn mình lại, cái lưỡi đỏ lòm cứ thò ra thụt vào. Đám rắn đó nằm rất gọn, tạo ở giữa một khoảng đất trống. Tại đó, có hơn hai mươi người đang tụ tập, dường như là đang âm mưu làm chuyện động trời nào đó. Tiếng nói xì xầm cứ vang lên, cũng đủ để hai người nghe được.

Những người đứng ở phía dưới đó,người nào cũng mặc hắc bào. Chỉ duy có đôi mắt sáng quắt là lộ ra. Ngồi bên đống lửa, một kẻ trầm giọng nói:

- Tất cả các lối đi đã được khống chế rồi chứ?

Giọng điệu nghiêm trọng, khí thế có phần áp đảo bọn người kia. Chắc hẳn, kẻ này chính là kẻ đứng đầu ở đây. Và việc đám người Lăng Vân tông bị Độc giác lam xà tập kích, chính là do đám hắc y nhân thần bí này gây ra.

Liền đó, một kẻ thanh âm cung kính, đáp lời y:

- Bẩm phó hộ pháp, đều đã bị phong tỏa cả rồi. Trừ khi là những kẻ của Tứ đại đế quốc và bốn thần điện ra, thì tuyệt không có môn phái nào có thể tiến vào được. Đến bây giờ, đã có hơn mười môn phái tiến vào, toàn bộ đã bị tiêu diệt cả rồi.

Gã được gọi là phó hộ pháp hừ lạnh một cái, khiến thuộc hạ của gã ta biến sắc.

- Đám tép riu đó, căn bản vào đó chỉ có con đường chết. Quan trọng nhất là phải ngăn chặn bằng được người của tứ đại đế quốc và tứ thần điện. Chỉ cần khiến chúng không đến kịp lúc Thời không môn của Di vong chi địa đóng lại, phần tgãg đã thuộc về chúng ta rồi.

- Phó hộ pháp, tiểu nhân muốn hỏi một câu. Những lần trước, mỗi khi Di vong chi địa mở ra, chúng ta đều không có tham dự. Tại sao lần này cấp trên lại ban mệnh lệnh này? – Một tên hắc y nhân ngồi gần bên cạnh gã, nhẹ giọng hỏi.

- Cho các ngươi biết cũng không vấn đề gì. Ta nghe phong thanh rằng, Di vong chi địa tồn tại một dị vật gì đó, có thể gây nguy hại đến sự tồn vong của tộc ta. Nếu để lọt vào tay của một trong tứ đại đế quốc, thì sau này không thể hoàn thành đại nghiệp của người đó. Mật báo tộc ta cài vào ở Thiên Phong quốc có báo rằng, đám nhân loại này đã nghiên cứu một phù chú có công năng tuyệt diệu, có thể dịch chuyển từ nơi này đến nơi khác. Người đó tuyệt đối, không cho phép đám nhân loại Thiên Phong nắm được bảo vật ở Di vong chi địa. Lần này mà thất bại, ta và cả các ngươi sẽ mất đầu đấy. Liệu cẩn thận mà làm.

Nghe vậy, đám hắc y nhân nhất thời nhìn nhau không nói nên lời. Cả không gian khi ấy bỗng trầm lắng xuống. Có lẽ lời cảnh báo của gã phó hộ pháp đã tác động đến tâm trạng của chúng. Nhiệm vụ lần này, chính là đặt cả tính mình vào đó. Tuyệt đối không thể có sai sót được.

Đứng ở hốc đá nhỏ trên cao, Bạch và Tử Lạc đều nghe rõ ngọn ngành mọi chuyện. Tuy không biết đám hắc y nhân này từ đâu tới, nhưng chúng cực kỳ nguy hiểm. Vạn lần phải thận trọng. Tử Lạc trong lòng thầm suy đoán, có lẽ năm người kia, e rằng mười phần là đã mất mạng rồi. May mắn là bản thân nàng và gã vô tình đi đến được hang động kỳ bí này, mới nghe được cái chuyện động trời đó. Di vong chia địa, không phải là nơi đã các môn hạ đệ tử có thể lịch lãm nữa rồi, mà từ lâu đã thành Quỷ môn quan mà chẳng một ai hay biết.

Gã trong lòng suy tính cái gì đó, rồi đưa mắt nhìn sang Tử Lạc đang đứng kế bên. Nữ nhân này, tuy xung quanh là bóng tối bao trùm, nhưng vẫn như một đóa hoa bách hợp nở rộ trong đêm tối. Gã cảm thấy nơi này không tiện ở lâu, nên ra hiệu nhắc nàng ta âm thầm rời khỏi chỗ này. Rồi sau đó sẽ tìm cách thông báo với các môn hạ đệ tử của các phái khác. Tử Lạc cũng có ý nghĩ tương tự gã. Nhưng vừa nhích chân một cái, thì bỗng chạm phải một hòn đá nhỏ, làm nó lăn từ trên cao xuống. Cả hai người đồng thời biến sắc.

Hòn đá tuy nhỏ, thế nhưng âm thanh rơi của nó vang vọng đủ lớn để đám hắc y nhân kia nghe được. Đồng thời ngửa đầu nhìn lên cao, nhận ra rằng có mấy con chuột nhắt đang nghe trộm chuyện cơ mật. Tên được đám hắc y nhân gọi là phó hộ pháp, nộ khí nổi lên, quát lớn:

- Bắt bọn chúng lại!

Lệnh của gã ta vừa phát động, ngay lập tức đám hắc y nhân phóng người lên chỗ của bọn họ. Độc giác lam xà cũng nổi giận, kêu khè khè rợn người phóng thân hình to lớn, cái mồm đỏ như chậu máu vồ về phía hai người. Biết rằng hành tung đã bại lộ, lập tức dùng hết sức chạy thật nhanh vào cái hắc lộ mà hai người đi đến đây.

Độc giác lam xà vì thân thể quá lớn, nên không thể nào tiến vào được cái hang bé như lỗ mũi ấy. Chỉ biết kêu khè khè thể hiện nộ khí của mình. Còn đám hắc y nhân, dĩ nhiên là có thể chạy vào cái hang để đuổi theo Bạch và Tử Lạc. Đáng tiếc là hắc lộ này quá chật hẹp, đường đi thì khúc khuỷu, khó mà bung hết sức lực được. Thỉnh thoảng vì chạy quá nhanh mà bị va vào vách tường. Còn Bạch và Tử Lạc, nhờ đi qua một lần nên vẫn còn nhớ mang máng, tốc độ hiển nhiên nhanh hơn đám hắc y nhân một chút.

Thế nhưng, cũng không được bao lâu thì lại bị chúng đuổi kịp. Khoảng cách giữa bọn họ chưa đầy mươi thước. Sức lực thì không còn nhiều, Bạch thì lại đang bị thương ở chân. Từ lúc nào máu tươi đã ướt đẫm cả ống quần rồi. Mặt mày thì tái mét, e rằng khó mà chịu đựng được. Cứ thế này, một lúc nữa thì sẽ bị bắt.

Gã quay đầu nhìn thấy đám hắc y nhân đang hùng hổ đuổi theo. Còn bên canh, Tử Lạc trên trán thấm ướt mồ hôi, sắc mặt khó coi, phần nhiều là lo lắng cho gã. Trong đầu đột nhiên một ý niệm mạnh mẽ dâng lên, đó là trốn khỏi đây. Một việc kỳ lạ diễn ra ngay lúc rượt đuổi. Gã chỉ cảm thấy, một nguồn sức lực mạnh mẽ không biết từ đây mà tụ tập lại nơi giữa mi tâm gã. Quán tính mà làm, gã nhíu mày hét lên một tiếng. Tiếng hét vang dội hắc lộ. Đám hắc y nhân kia không biết có chuyện gì xảy ra, cước bộ đột nhiên dừng lại. Chỉ thấy trước mắt chúng, một vần kim quang lóe lên trong bóng tối tưởng chừng như vô cùng vô tận này, ôm trọn lấy thân thể cả hai người. Kim quang biến mất, Bạch và Tử Lạc sờ sờ trước mặt bọn chúng, nay đã biến đi đâu rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.