[Dịch]Đại La Thiên Tôn

Chương 25 : Huyết mạch thức tỉnh (Thượng)




Chỉ thấy khi những giọt tinh huyết của hắn hòa vào Địa Tâm Tiên Nhũ thì tự nhiên Địa Tâm Tiên Nhũ từ màu trắng thuần khiết liền hóa thành màu đỏ tươi, cơ hồ nhìn giống như một bể máu vậy, hơn nữa lại tỏa ra sức nóng kinh người, sôi sùng sục như dòng dung nham dưới lòng đất, hỏa nhiệt lan tỏa ập vào khuôn mặt rất khó chịu. Nếu không phải do hắn làm ra, hắn còn đang tưởng mình đang đứng trước một cái bể dung nham.

- Chuyện gì thế này?

Có lẽ bởi vì huyết mạch cộng minh, thế nên tuy rằng sóng nhiệt rất khó chịu, nhưng nghiễm nhiên lại không hề tạo ra một chút ảnh hưởng nào đến bản thân hắn cả. Chỉ thấy Tinh Hồn hai hàng chân mày nhíu lại, trong mắt lộ ra vẻ khó hiểu.

Trước đây hắn luôn cảm giác huyết mạch của mình có điều gì đó rất bất thường. Nhớ năm đó, sau khi cứu Yến Ngọc Lan khỏi Vực Tinh thành, một đêm giao hợp nàng liền thức tỉnh Băng Tuyết chi thân; hoặc lần đầu tiên tìm thấy Long Kiếm – khi ấy hắn vẫn còn là một đầu hoang thú nhỏ bé, được Tinh Hồn cho phục dụng đan dược có tẩm máu của hắn thì liền phát triển cực nhanh. Về sau đàm đạo với Thái, hắn mới biết thân phận mình rất bất phàm.

Thiết nghĩ huyết mạch của mình có thể trợ giúp đám đồ đệ sớm thức tỉnh huyết mạch đã bị hắn phong ấn vào trong cốt cách, nhưng không ngờ lại tạo ra đại sự như thế này, cơ hồ đã vượt qua sức tưởng tượng của hắn. Không lẽ sau khi cải biến thân thể, huyết mạch của hắn lại tinh thuần, mạnh mẽ hơn so với trước đây sao?

Giả thuyết này có lẽ là đúng nhất. Trước đây Tinh Hồn đã đọc không ít điển tịch, có một số nhân loại hoặc yêu thú được truyền thừa huyết mạch viễn cổ, những nhân vật này không ai không danh chấn một phương, lưu danh sử sách. Xem ra bản thân hắn được trời phú ban cho một loại huyết mạch viễn cổ nào đó, tuy rằng vẫn chưa biết được, nhưng khi duyên cơ đến tất sẽ rõ ràng thôi.

Hắn lập tức điều chỉnh lại tâm tình của mình, lại quan sát xem Địa Tâm Tiên Nhũ có gì bất ổn hay không. Tra xét một hồi, cảm thấy không có gì bất ổn, lực lượng của nó so với trước đây cơ hồ còn mạnh mẽ hơn không biết bao nhiêu lần. Chỉ là, nếu Địa Tâm Tiên Nhũ dù phục dụng bao nhiêu cũng không để lại bất kỳ di chứng hậu hoạn nào, thế nhưng sau khi hòa cùng với tinh huyết của hắn thì lại trở nên cuồng bạo phi thường. Khi ấy hắn đột nhiên trở nên do dự, chẳng biết có nên để cho đám Long Uyên tiến hành hấp thu nó hay không. Trầm tư một hồi, cuối cùng hắn đã có quyết định, cùng lắm vận dụng Thập Phương Linh Bảo bảo hộ bọn chúng ngay thời khắc nguy hiểm là được. Hiện tại chỉ còn thời gian nữa năm là đến Phong Thần Chiến, thời gian cấp bách, chi bằng liều một phen.

********* Quyển 5: Quân Lâm Thiên Hạ *********

Mất gần ba ngày trời dày công bố trí, nắm chắc có thể khiến thực lực đám Long Uyên sẽ đại tăng, Tinh Hồn liền rời khỏi Tu Luyện Các, trở về Tàng Thư Các, nhìn thấy mười người bọn chúng vẫn còn chìm đắm trong đại đạo. Không muốn cắt ngang, Tinh Hồn lặng lẽ đứng một bên quan sát.

Lại mất thêm năm ngày, cuối cũng bọn chúng cũng dần tỉnh trở lại. Chỉ thấy trên người bọn chúng, khí chất đột nhiên thay đổi lạ thường, cơ hồ đã lột xác so với trước đây, tu vi mỗi người đều tăng đáng kể. Nhìn thấy như vậy, Tinh Hồn rất hài lòng, từ phía sau cất tiếng hỏi:

- Thu hoạch thế nào rồi?

Nghe hắn hỏi, lần lượt từng người hưng phấn kể cho hắn nghe thành quả của mình. Quả nhiên không ngoài dự đoán của hắn, không có bất kỳ tên nào trong mười người ghi nhớ được sáu quyển Thiên Thư, ngay cả đại thiên tài như Long Ngọc Huyền cũng chỉ ghi nhớ được ba quyển mà thôi. Vừa nói, trong lòng bọn chúng vừa bội phục Tinh Hồn, chẳng biết vì sao hắn có thể ghi nhớ không sót bất kỳ một chữ nào, trí nhớ thật kinh người. Thực sự mà nói, ngay cả chính hắn của không biết tại sao. Toàn bộ sáu quyển Thiên Thư đều khắc sâu vào trong trí óc, muốn quên cũng không quên được. Lại nói, cứ mỗi lần hắn lĩnh ngộ một chút từ quyển thứ nhất thì sau đó không có bất kỳ tiến triển nào, lại phải tìm hiểu quyển khác, cứ như vậy, lĩnh hội từ quyển thứ nhất một chút thì năm quyển khác cũng tương tự như vậy, đi một vòng rồi mới tiếp tục lĩnh hội thêm một chút từ quyển đầu tiên. Nói nhanh nhất thì hắn buộc phải lĩnh ngộ một lần sáu quyển chứ không thể nào chuyên tu một quyển được. Dù rất bá đạo, thế nhưng so với lĩnh ngộ một quyển thì tốc độ chậm hơn rất nhiều.

Trong số mười người, chỉ có Long Uyên, Long Vân và Long Ngọc Huyền có thể ghi nhớ và lĩnh hội áo nghĩa từ ba quyển Thiên Thư, còn lại chỉ có thể lĩnh hội áo nghĩa từ hai quyển mà thôi. Tỷ như Long Uyên thì hiểu được sơ bộ Tu La Đạo, Nhân Gian Đạo và Súc Sinh Đạo; Long Vân tìm hiểu Nhân Gian Đạo, Súc Sinh Đạo và Ngạ Quỷ Đạo; Long Ngọc Huyền lĩnh ngộ Thiên Đạo, Súc Sinh Đạo và Địa Ngục Đạo… hầu như tất cả đều hiểu được áo nghĩ của Súc Sinh Đạo, cái này có lẽ do bọn chúng vốn là Hồng Hoang Chân Linh thú nên có can hệ ít nhiều đến Súc Sinh Đạo. Lại nói, trong Lục Đạo Thiên Thư, Thiên Đạo chính là quyển khó ghi nhớ, khó lĩnh hội nhất, và cũng là mạnh nhất trong Lục Đạo Thiên Thư. Chỉ có hai tên Long Ngọc Huyền và Long Tuyền là có thể hiểu được áo nghĩa của nó mà thôi.

Người hiểu được áo nghĩa của Lục Đạo Thiên Thư, không ai không phải là cường giả nổi danh, thiết nghĩ thành tựu của đám bọn chúng sau này thật khó có thể đo lường được.

- Tốt lắm, hy vọng các ngươi có thể tận dụng tốt tiềm lực của Thiên Thư. Tiếp theo, vi sư sẽ giúp các ngươi thức tỉnh huyết mạch.

- Thức tỉnh huyết mạch?

Mười người đồng loạt ồ lên. Chân Linh bọn chúng, so với đồng loại bình thường, muốn thức tỉnh huyết mạch tốn không biết bao nhiêu tuế nguyệt thời gian, thậm chí không dưới ngàn năm mới cảm giác được huyết mạch bản thân. Thế nhưng không ngờ chỉ mới tồn tại ấu thú lại có thể thức tỉnh huyết mạch, chẳng phải là đã phá vỡ quy củ rồi sao?

- Không nói nhiều, đi theo vi sư.

Tinh Hồn chuyển người bước ra khỏi cửa, lập tức đám Long Uyên cũng đuổi theo, đi sau lưng hắn đến Tu Luyện các. Vừa mới mở cửa ra, đột nhiên một luồng sóng nhiệt từ bên trong phà ra, ập vào mặt bọn chúng, cảm giác nóng rát khó chịu, hơn nữa còn mang theo một cỗ uy áp bức bách, cả đám không nhịn được lùi về phía sau vài bước.

Thấy vậy, Tinh Hồn liền tạo cho bọn chúng một tầng khí khải bảo vệ quanh người, cảm giác nóng rát khó chịu liền biến mất, thế nhưng khuôn mặt bọn chúng vẫn chưa vơi đi sự kinh hãi. Tinh Hồn lại không nói lời nào, liền tiếp tục tiến vào bên trong.

Khi cả đám bước vào, chỉ thấy không gian một màu đỏ hừng hực, tuy rằng có khí khải bảo hộ, thế nhưng bọn chúng vẫn cảm nhận được luồng sóng nhiệt kia, một luồng khí tức bạo tẩu kinh khủng.

- Sư tôn, thứ này là…

- Địa Tâm Tiên Nhũ được vi sư dùng thêm chút thủ đoạn liền biến thành như thế này.

Tinh Hồn chậm rãi trả lời Long Uyên, lại nói tiếp:

- Địa Tâm Tiên Nhũ thai nghén vạn năm trong lòng đất, một trong số những thiên tài địa bảo trân quý nhất thiên hạ, chỉ có thể ngộ không thể cầu. Cơ hội này không dễ dàng gì gặp được, hy vọng các ngươi không để vi sư thất vọng.

Đối với lần kích hoạt huyết mạch của chúng lần này, Tinh Hồn ngoài mặt lạnh nhạt, thế nhưng trong lòng lại rất lo lắng. Bởi vì Địa Tâm Tiên Nhũ bây giờ rất cuồng bạo, một chút sơ sẩy liền khiến bọn chúng vạn kiếp bất phục.

- Chúng đệ tử biết rõ.

- Tốt lắm. Bây giờ cởi y phục xuống rồi đi xuống dưới đó.

Đang định nghe theo lời của Tinh Hồn, đột nhiên một giọng nói trong trẻo vang lên, dĩ nhiên là của Long Phi Tuyết. Nghe đến việc cởi y phục, khuôn mặt một tầng ửng hồng, lấp bấp nói:

- Sư tôn, ta là nữ nhi đó!

Có lẽ quá nhập tâm, thế nên hắn quên bén đi mất hắn có một nữ đệ tử là nàng.

- Chết thật, tí nữa thì quên mất. Tiểu Tuyết, ngươi tới đây!

Không hiểu Tinh Hồn muốn làm gì, bất giác trong lòng hiện lên một trận khó chịu, chẳng biết gã sư phụ này muốn làm gì. Thế nhưng nàng không có khả năng cãi lời, liền tiến tới gần hắn. Đột nhiên cánh tay Tinh Hồn nắm lấy cổ áo nàng, Long Phi Tuyết trong lòng không khỏi hoảng loạn, la lên:

- Cái tình huống này… hình như quen quen…

- Quen lắm chứ! Nữ nhi cái rắm, xuống cho vi sư!

Giống như lần hắn ném nàng xuống núi, lần này không sai biệt, lại không thương tiếc tiếp tục ném nàng xuống lòng Địa Tâm Tiên Nhũ đang sôi sùng sục kia. Có lẽ sau lần này, Long Phi Tuyết sẽ rất cảnh giác mỗi lần hắn gọi nàng tới gần đây.

Chỉ nghe *ầm* một tiếng, Long Phi Tuyết liền hòa mình xuống lòng Địa Tâm Tiên Nhũ, còn y phục trên người đã bị Tinh Hồn dùng thủ pháp cao minh nào đó lột ra hết, ném hết xuống dưới chân. Thanh âm trêu ghẹo nói:

- Thế nào rồi mỹ nữ, cảm giác tốt chứ?

- Sư tôn chết tiệt!

Chẳng quan tâm Long Phi Tuyết chửi rủa, Tinh Hồn lại quay sang nhìn đám Long Uyên, lại nói tiếp:

- Còn các ngươi, có cần vi sư giúp không nè?

Tên nào tên nấy nuốt nước bọt, ánh mắt kinh khủng nhìn Tinh Hồn, ngay cả Long Phi Tuyết hắn cũng không nương tay ném xuống dưới, nếu còn đứng lại, chỉ sợ sẽ bị đạp xuống mất. Cũng chẳng quan tâm Long Phi Tuyết có nhìn thấy gì hay không, lập tức nhanh tay lột đồ rồi nhảy xuống dưới trước khi bị Tinh Hồn một cước đạp xuống. Bởi vì lớp khí khải vẫn chưa được Tinh Hồn hóa giải, thế nên nhiệt độ nóng bỏng của Địa Tâm Tiên Nhũ vẫn chưa ảnh hưởng đến bọn chúng.

- Tiếp theo vi sư sẽ hóa giải khí khải, chuẩn bị tinh thần đi.

Để cho bọn chúng chuẩn bị một lúc, Tinh Hồn kế tiếp thu lại khí khải. Bây giờ mới trực tiếp cảm thụ sự cuồng bạo của Địa Tâm Tiên Nhũ biến dị này, so với nham tương dưới lòng đất cơ hồ còn muốn nóng hơn, bọn chúng không nhịn được rên lên một tiếng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.