[Dịch]Đại La Thiên Tôn

Chương 23 : Âm mưu​




Những trận đấu tiếp tục diễn ra. Mỗi trận đấu đều cực kỳ gây cấn, bởi các đệ tử vào tới vòng này đều có thực lực. Sau hơn hai ngày thi đấu, vòng loại thứ ba mới kết thúc. Chỉ qua ngày hôm nay nữa là có thể chọn ra tám người xuất sắc nhất trong lớp trẻ Lăng Vân tông để đi lịch lãm tại Di vong chi địa.

Chỉ là trong số mười sáu người này, có một người không thuộc Lăng Vân tông mà thôi. Thế nhưng các đệ tử khác chẳng ai dám nói gì. Mà dù có nói, cũng chỉ dám bàn tán ngầm mà thôi. Bởi người đó đã được tông chủ chấp thuận, ai mà dám lên tiếng phản đối chứ.

********* Quyển 3: Ma chi quân vương *********

Trời đã về đêm. Từng cơn gió lạnh như báu vào da thịt. Trong đêm tối chẳng ai biết sẽ có chuyện gì sẽ xảy ra cả.

Tại Lam Hải lâu, một người đàn ông trung niên cao lớn ngước nhìn lên những vì sao trên bầu trời kia. Gương mặt chữ điền, không giận mà uy. Nhìn y có vẻ trầm mặc, như đang suy tính thận trọng một vấn đề nào đó. Và bỗng có âm thanh lẳng lặng vang lên. Nó rất nhỏ, nếu là người thường thì chẳng thể nghe được. Theo đó là một nhân ảnh xuất hiện ngay phía sau lưng y, cung kính hành lễ. Chỉ thấy y hít sâu vào một luồng hơi, rồi thở dài ra. Thanh âm trầm lắng hỏi:

- Đến rồi sao. Ta cũng đang có chuyện muốn tìm ngươi đây, Mộc trưởng lão.

Người đến chính là Mộc trưởng lão. Và người đàn ông trung niên kia, không ai khác chính là tông chủ Lăng Vân tông.

Hàn Chí Đông ung dung ngồi xuống ghế. Rồi đưa tay làm động tác mời Mộc trưởng lão ngồi. Bỗng Hàn Chí Đông để ý trên gương mặt của Mộc trưởng lão, dường như đang ưu tư cái gì đó. Không giống như cái vẻ tiêu sái thường ngày mà y vẫn thấy. Thấy vậy Hàn Đông Chí mới cất giọng hỏi trước:

- Ngươi đang lo lắng điều gì sao?

Mộc trưởng lão gật gật nhẹ cái đầu, chòm râu bạc khẽ đong đưa, làm lộ ra cái vẻ già nua của lão. Nét mặt lão tràn đầy ý vị sâu xa, rồi chậm rãi nói:

- Tông chủ, lão đến đây là để nói về người thanh niên mà lão đưa đến tông môn chúng ta.

- Ồ. Ta cũng đang rất muốn biết, những ngày qua theo dõi hắn ngươi đã phát hiện ra thứ gì! – Hàn Đông Chí cảm thản nói.

- Con người này đúng là đang cất giấu một bí mật kinh khủng nào đó. Mà vừa sáng nay, lão đã nhìn thấy thoáng qua. Dù chỉ trong chốc lát thôi, nhưng mà… - Lúc ấy, bỗng nhiênsau lưng lão toát ra một luồng hơi lạnh khiến cho cơ thể không rét mà run lên. Phải qua mấy cái hô hấp để ổn định tinh thần, Mộc trưởng lão mới từ từ nói tiếp –cái trận đấu giữa hắn và Du Tề, chỉ trong một cái chớp mắt, tất cả mọi người, bao gồm cả lão như bị hắn dùng thuật “nhiếp hồn”. Hắn lúc đó giống như một vị tà quân đột ngột xuất hiện, nắm trong tay quyền sinh sát tất cả mọi người. Tông chủ, hắn quá nguy hiểm. Chi bằng, chúng ta hãy…

Lão chưa kịp nói dứt lời, thì bỗng Hàn Đông chí chặn ngang lời của lão. Chỉ thấy vẻ mặt của y trở nên xám xịt, độc ác của một kẻ đang suy tính một âm mưu kinh khủng nào đó. Mộc trưởng lão kinh ngạc trước cái dáng vẻ này của y. Hoàn toàn không bình thường một chút nào cả.

Hàn Chí Đông cười khẩy, nói:

- Nếu như hắn thật sự có năng lực như ngươi nói, thì nhất định chúng ta phải lợi dụng hắn. Phải lợi dụng triệt để hắn.

- Tông chủ, chẳng lẽ muốn…

- Đúng vậy, Di vong chi địa là một trong những sự kiện trọng đại trong suốt vạn năm qua. Bởi vì chẳng ai biết có thứ gì đang tồn tại bên trong đó, nên vì thế mà lại càng lao đầu vào tìm hiểu. Những đệ tử kia, căn bản chẳng có ai có thể trở ra được cả. Chúng chỉ là những vật hi sinh mà thôi. Không chỉ Lăng Vân tông chúng ta, mà tất cả đều như vậy. Ngoại trừ, Tứ đại đế quốc cùng với Thiên Lam điện, Thiên Long điện, Huyền Ngọc điện và Lưu Sa điện. Nhưng lần này, chúng ta đang có trong tay một kẻ có năng lực siêu việt. Có thể nó sẽ được bộc phát trong quá trình lịch lãm tại Di vong chi địa. Nguy hiểm càng nhiều thì tiềm lực càng bộc phát.

Mộc trưởng lão lúc này như bị kéo theo lời mà Hàn Chí Đông nói. Chỉ thấy lão lạnh giọng hỏi:

- Vậy nếu như hắn có thể ra khỏi được, làm thế nào để hắn gia nhập vào môn phái chúng ta?

- Hắc hắc, chẳng phải có một cô gái đi cùng với hắn đấy sao? Cô ta có ơn cứu sống hắn, thì nếu cô ta gặp nguy hiểm thì hắn sẽ không thể không cứu được. Đến lúc đó chúng ta lấy cô ta ra ép hắn, muốn có gì mà chẳng được.

- Tông chủ cao minh. Lăng Vân tông chúng ta sắp được quật khởi rồi! Không chừng có thể làm bá chủ cả một vùng!

- Ha ha ha…

- ………

Hai lão hồ ly, "kẻ xướng người họa", tâng bốc lên đến tận mây xanh. Những âm mưu trong đêm hôm nay cứ thế mà thành. Lòng tham của bọn chúng đã dâng lên cao. Mơ tưởng về một tương lai cực kỳ sáng lạng, mà không biết rằng cái con đường diệt vong đang đến gần chỉ vì cái âm mưu ngu ngốc này.

********* Quyển 3: Ma chi quân vương *********

Trời đã sáng. Như những ngày trước, các đệ tử lại tập trung quanh bốn sàn đấu được xây ở bốn hướng đông tây nam bắc. Tám trận đấu sẽ được diễn ra ngay hôm nay, để xác định tám người được chọn.

Hôm nay Bạch sẽ đấu trận ở sàn phía nam. Không khác các trận đấu trước, sàn đấu của Bạch không có quá nhiều người đến xem. Bởi người sẽ đấu với hắn và cả đều không phải là người có danh vọng lớn trong Lăng Vân tông cả.

Bạch có mặt từ lúc mặt trời mới mọc. Có thể nói, hắn đến đây sớm hơn mọi người rất nhiều. Gương mặt của hắn trầm tư, bởi vì đêm hôm qua Mộc trưởng lão đã đến phòng của hắn và nói những lời khó hiểu. Không những thế, mà Mộc trưởng lão còn dạy cho hắn pháp quyết võ kỹ cao cấp trong Lăng Vân tông, giao cho hắn một thanh kiếm Cao giai thiên cấp rất quý giá. Sau đó lão ung dung rời đi mà không nói một lời nào, chỉ để lại một câu rằng: “Sau này ngươi phải nhớ ơn ta!”. Ý nghĩa của câu nói này là gì, hắn nghĩ mãi cũng không ra.

Tiếng trống báo hiệu các trận đấu đã vang lên. Hắn thẳng người bước lên sàn đấu của mình. Nghe nói đối thủ hôm nay của hắn khá mạnh, là một người sắp đột phá lên Hoàng cấp. Hắn tự nghĩ rằng, không biết mình có thể vượt qua một đối thủ mạnh này hay không đây.

Hắn đứng đợi đã một lúc nhưng chẳng thấy có người nào bước lên sàn đấu cả. Trọng tài thì cứ một lúc thì lại gọi tên đối thủ của hắn. Một đệ tử có lẽ là bạn thân của tên kia, lập tức chạy lên nói với trọng tài có thể hắn đang đau bụng hay gì đó. Nói xong liền chạy một mạch đi kiếm gã.

Một khắc sau thì hắn chạy trở lại, gương mặt có chút thất vọng và buồn bã. Bạch ngạc nhiên chẳng hiểu chuyện gì cả. Chỉ thấy hắn ta thì thầm vào tai của trọng tài. Rồi trọng tài gõ vào cái chiêng ba cái, bước tới giữa lôi đài rồi nói:

- Đệ tử Lập Anh vừa thông báo đang bị nội thương nặng, không thể tiếp tục tham gia quyết đấu. Vậy nên ta quyết định, Bạch Lưu Ly là người chiến thắng.

Tất cả các tuyển thủ quanh đấu trường kinh ngạc ồ lên. Nhìn gương mặt của bọn họ có vẻ như đang thất vọng. Người người nhìn vào Bạch, bàn tán rằng cái tên này rất may mắn. Vào tới tận chỗ này mà chẳng mất một chút công sức nào cả.

Trong vòng loại đầu tiên thì bốctrúng số may mắn. Vào vòng thứ hai thì hai đối thủ của hắn là Lôi Khắc và La Hào vì quá háo thắng, bất cẩn ngã khỏi võ đài. Đến trận thứ ba thì Du Tề bất chợt phát bệnh, được đưa đến chỗ của các Luyện Dược sư để chữa trị. Và đến trận thứ tư, thì Lập Anh nội thương nặng không thể lên lôi đài. Không lẽ thần may mắn ủng hộ hắn ta đến vậy sao? Đúng là không thể tin được mà!

Trước lời xì xầm của mọi người, Bạch nghe rất rõ nhưng hắn chẳng nói gì. Chỉ biết đưa tay gãi đầu cười hề hề, rồi bước xuống khỏi võ đài nhường cho trận đấu tiếp theo. Mà nghĩ lại đúng là quá may mắn ấy chứ, cứ thuận lợi bước vào hàng tám người giỏi nhất mà không quá khó khăn. Chẳng biết là hắn quá may mắn, hay đối thủ của hắn xui xẻo nữa đây.

Mà thôi cũng chẳng nghĩ nhiều. Bởi hắn đã đáp ứng được lời hứa với Hàn Chí Đông và Mộc trưởng lão rằng sẽ cố gắng trong kỳ tuyển chọn này. Và hắn đã làm được, nhờ vào… thần may mắn.

Giờ cũng chẳng có chuyện gì làm cả. Hắn chẳng có hứng thú gì với các trận đấu khác cả. Dù trận tới có thua đi nữa, thì hắn vẫn có một suất tham gia Di vong chi địa rồi.

Thế là hắn lẳng lặng bỏ đi trong tiếng hò vang cỗ vũ của mọi người. Hắn đi đến bên cạnh một hồ nước, bao quanh là thảm cỏ xanh mát. Dựa người vào một gốc cây, tận hưởng cái không khí bình yên, trong lành này.

Gió thổi rất mát, đem theo mùi hương của hoa cỏ. Chẳng biết từ lúc nào, hắn đã thiếp đi. Có lẽ vì đã nhiều đêm không ngủ, nên bây giờ vừa nhắm mắt một cái thì hắn ngủ luôn một giấc thật dài.

Trong giấc ngủ ấy, hắn đã nhìn thấy có hai đứa trẻ đang ngồi trên một ngọn núi nhỏ, với quang cảnh trước mắt tuyệt đẹp. Không hiểu sao, hắn có cảm giác cái cảnh mà hắn nhìn thấy rất đỗi quen thuộc.

Hai đứa nhỏ, một trai một gái ngồi đối diện nhau. Đứa con trai thì cầm cây Bạch ngọc tiêu trong tay, nhẹ nhàng thổi lên một giai điệu nhẹ nhàng. Đứa con gái thì nhắm mắt lại lắng nghe giai điệu ấy.

Thật quen thuộc biết bao.

Rồi bỗng lúc ấy, có tiếng gọi tên hắn. Cái thanh âm trong trẻo ấy đã đánh thức hắn dậy. Từ từ mở mắt ra, trước mặt hắn là một nữ tử dung nhan tuyệt đẹp, tựa như tiên nữ hạ phàm vậy. Nàng ta chính là Tử Lạc.

Bạch vươn người, rồi đứng thẳng người. Rồi mới nhìn nàng hỏi:

- Trận đấu của cô nương thế nào rồi?

- Đương nhiên là thắng rồi. Còn ngươi, không lẽ thua từ sớm rồi sao?

Hắn gãi đầu, gương mặt trông rất buồn cười, giọng có vẻ ngượng nói:

- À, thì ta cũng thắng. Nhưng mà là nhờ may mắn cả!

- May mắn?

Tử Lạc kinh ngạc. Thế là hắn mới kể lại diễn biến sáng nay cho nàng biết. Nghe xong nàng ta bật cười khúc khích, còn nói hắn đúng là người may mắn nhất trên đời. Hắn cũng chỉ cười đáp lại mà chẳng nói gì, bởi vì… sự thật là như vậy mà!

Một lúc sau, khi đã ổn định lại tinh thần, hắn mới hỏi tiếp nàng:

- Mà sao cô nương lại đến chỗ này?

- Đây là nơi mà ta thường xuyên lui tới mỗi khi rảnh rỗi. Không khí rất trong lành và yên tĩnh. Chẳng ai quấy rầy.

Bỗng lúc đó, Tử Lạc nở một nụ cười dịu dàng thuần khiết. Bất cứ ai nhìn thấy cũng phải xiêu đổ trước cái vẻ đẹp như sương mai này. Có lẽ hắn cũng thế. Nhưng không phải, bởi ánh mắt hắn nhìn nàng có chút ngạc nhiên. Tử Lạc phát hiện ra điều này trong ánh mắt hẳn. Nàng nhãn thần thanh triệt hỏi:

- Mặt ta dính lọ hay sao mà ngươi nhìn chằm chằm thế?

Lúc này hắn mới sực người, như rời khỏi cơn mơ. Lắp bắp nói:

- Không, không… nào có chuyện đó. Chỉ là ta thấy hơi quen quen thôi.

- Quen sao? Hay là người yêu ngươi trước đây cũng giống như ta? – Tử Lạc nhíu mày hỏi.

- Cái này… ta cũng không biết. Đến tận bây giờ, ta vẫn còn chưa nhớ lại bất cứ điều gì.

Hắn phân trần nói. Cứ mỗi lần tưởng như sắp nhớ lại, thì ngay lập tức lại quên bặt đi. Toàn bộ hình ảnh như ngay lập tức bị xóa sổ khỏi tâm trí hắn. Như giấc mơ lúc nãy, hắn ngẫm nghĩ đó có lẽ là một đoạn ký ức của mình. Thế nhưng bây giờ, trong đầu hắn chẳng lưu lại cái gì cả. Cố như cũng chẳng được!

Còn Tử Lạc thì cứ nhìn chằm chằm vào hắn. Khuôn mặt có chút khó chịu. Trong đầu nàng bỗng nghĩ, hắn chính là đang nhẫm lẫn giữa nàng và cô gái tên Tiểu Điệp mà hắn lơ mơ nói khi trước. “Cô ta xinh đẹp, tài giỏi được như ta sao?” – Nàng nhíu mày tự hỏi. Nhầm lẫn một lần thì không sao, nhưng hai ba lần thì trong lòng nàng có chút khó chịu.

Nàng trở lại với cái bộ dạng băng lãnh thường ngày. Lạnh lùng xoay người, nói với hắn một câu:

- Hi vọng lần sau, ngươi đừng có nhẫm lẫn ta và một người nào khác trong tâm trí ngươi!

Rồi nàng ngự kiếm bỏ đi trong ánh mắt kinh ngạc của hắn. Chuyện gì thế? Chẳng hiểu gì cả? Đang yên đang lành thì bỗng nhiên như cái hủ giấm chua thế kia. Hắn suy nghĩ, không biết hắn đã làm gì động chạm đến cô nữ thần băng lãnh kia


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.