[Dịch]Đại La Thiên Tôn

Chương 137 : Kẻ lười biến (Trung)




Một trận cuồng phong đột nhiên nổi lên, trong cơn cuồng phong mang theo một lực lượng long uy, gió mạnh đến nỗi người bên ngoài cũng bị ảnh hưởng, tóc tay bay phật phù, tầm mắt trở nên hạn chế, không thể nhìn rõ được rốt cuộc ai là người chiến thắng.

Chỉ thấy lờ mờ trong trận cuồng phong đó xuất hiện một ảo ảnh của một đầu chân long. Hình ảnh đó tuy chỉ thoáng qua, thế nhưng tia long uy đó lại khiến cho người ta nhớ mãi không quên.

Trận cuồng phong chỉ xảy ra trong vòng ba giây mà thôi, mọi người mở mắt ra, chỉ thấy đại đấu trường trở thành một chốn hoang tàn tiêu điều, so với những trận quyết chiến đỉnh phong trước đây còn muốn thê thảm hơn.

Trong đống đổ nát đó, ngay chính giữa đại đấu trường có một bóng người đứng tại đó, chính là Long Uyên. Nhìn tư thế hiên ngang oai hùng không chút trầy xước nào, khán giả liền biết kết quả trận chiến như thế nào rồi.

Còn Đệ Nhất công tử Hoa Thiên, trông bộ dạng hắn chật vật thê thảm nằm vùi dưới đống đổ nát, cả người máu me tùm lum, ánh măt trợn ngược, có thể cảm nhận được sự không cam tâm khi nhận thất bại. Trên tay Hoa Thiên vẫn còn đang cầm Lôi Ngạo Kiếm, vốn chính là pháp bảo trấn phái Ngạo Kiếm thần điện.

Vốn Hoa Thiên định khi gặp phải Tàng Thiên Ca mới sử dụng Lôi Ngạo Kiếm, nhưng không ngờ lại gặp kẻ một kẻ ngáng đường khó xơi là Long Uyên, bức bách đến nỗi ngay cả Lôi Ngạo Kiếm cũng mang ra, rốt cuộc kết quả lại chính là hắn bại trận.

Nhìn thấy Hoa Thiên bị thương nặng, phía bên Ngạo Kiếm thần điện cũng không dám có hành động muốn tấn công Long Uyên để trả thù. Dù sao Phong Thần Chiến là do Vô Thượng Thiên Cung chủ trì, mà cường giả Vô Thượng Thiên Cung há để cho người khác làm loạn lên được. Vậy nên Ngạo Kiếm thần điện chỉ có thể âm thầm ghi hận đợi cơ hội trả thù mà thôi.

Sau khi trọng tài tuyên bố kết quả trận đấu, Long Uyên trở về ví trí của mình.

Về đến nơi, không đợi người khác chúc mừng, Long Uyên ánh mắt nhìn Long Kiếm, nghiêm túc nói:

- Lão nhị, trận tiếp theo, đối thủ không dễ chơi đâu. Phải cẩn thận đấy!

Long Kiếm cười xùy một tiếng, trên tay cầm một bình rượu uống cạn một hơi, trông bộ dạng lôi thôi bất cần đời, xua tay nói:

- Trước đây sư tôn bảo lọt vào hai mươi người mạnh nhất, chuyện này đệ làm được rồi. Trận tiếp theo đệ không muốn đánh nữa đâu. Chán lắm!

- Đệ muốn nhận thua à? Sư tôn sẽ không vui đâu.

- Ha ha, còn tùy vào tâm trạng của đệ thôi. Biết đâu đệ nổi hứng muốn chiến thắng thì sao? Khó đoán trước được lắm.

Long Kiếm bỏ ngoài tai mấy câu lải nhãi của Long Uyên, ngoáy ngoáy lỗ tay rồi xoay lưng bỏ đi. Long Uyên khẽ lắc đầu, thở dài một tiếng. Trong số đám sư huynh đệ, Long Kiếm này chính là kẻ lười luyện tập, tính tình phóng khoáng, nghĩ gì làm đó không nể nang ai cả. Nhưng Long Uyên đã từng nghe sư tôn của hắn nói rằng, trong số đám sư huynh đệ, Long Kiếm chính là kẻ tiệm cận thực lực so với hắn và Long Ngọc Huyền nhất. Một khi thực lực bộc lộ, dù Long Uyên có chiến thắng đi nữa thì cũng là thắng thảm.

Mà Long Uyên mỗi lần muốn tìm Long Kiếm giao đấu thì luôn bị khước từ, viện lý do này lý do nọ, thế nên không cách nào cảm nhận rốt cuộc thực lực thật sự của Long Kiếm đã tiến bộ như thế nào. Phong Thần Chiến này chính là cơ hội tốt, thế nên Long Uyên mới nói Long Kiếm đánh toàn lực. Nhưng mà Long Kiếm này đúng là quá khó đoán, chỉ hy vọng đối thủ của hắn có thể làm dấy lên chiến ý của Long Kiếm mà thôi.

Long Kiếm tiến vào đại đấu trường thì đã nhìn thấy đối thủ của hắn đã đứng đợi từ lâu. Vừa mới bước vào, cả khán đài như muốn nổ tung. Bầu trời xuất hiện vô số dị vật, nào là kiếm, đao, giày, dép, thậm chỉ cả cái chảo, cái nồi, cái cuốc… cũng chẳng biết từ đâu lôi ra, tất cả đồng loạt ném vào đại đấu trường, mục tiêu dĩ nhiên chính là Long Kiếm rồi.

- Tên vận rắm chó, cút khỏi đại đấu trường.

- Trọng tài làm ăn thế nào mà để cho kẻ này tiến vào vòng này chứ?

- Không ăn may thì cũng là dùng âm mưu quỷ kế.

- Kẻ này không xứng.

- Mở kết giới ra, để lão tử quyết đấu với hắn.

- Lão tử theo ngươi vào đó.

- Đả đảo tiểu tử vận rắm chó Long Kiếm.

- Đả đảo tiểu quỷ Long Kiếm.

- ………

Cảnh tượng này quá đỗi quen thuộc rồi. Ban đầu Vô Thượng Thiên Cung còn ra lệnh cảnh cáo, thế nhưng lại không có bất kỳ một tác dụng nào. Mà Long Kiếm lại không hề tức giận, ngược lại còn vui mừng hơn là đằng khác. Giống như việc chọc phá khán giả, bày trò chơi khăm đối thủ của mình là trò tiêu khiển của hắn vậy. Vô Thượng Thiên Cung vì vậy nên cũng phó mặc làm ngơ.

Được khán giả chào đón “nồng nhiệt”, Long Kiếm ôm quyền, ra vẻ khách khí với đông đảo khán giản đang ra sức “ủng hộ” mình, nụ cười thân thiện nở trên môi, chỉ là nhìn vào cứ thấy có vẻ gian manh thế này ấy, hớn hở nói:

- Đa tạ các vị đồng đạo ủng hộ, đa tạ, đa tạ…

- Các vị làm ta ngại quá.

- Còn tặng cả đùi gà nữa cơ à, đúng lúc đang thiếu mồi nhậu, đa tạ vi bằng hữu tặng nó cho ta nhé, ân tình này ta nhất định sẽ trả, ha ha…

- ………

Đối thủ của Long Kiếm chính là Tây Môn Bất Bại, thế nhưng cứ nhìn Long Kiếm thì biết, dường như trong mắt hắn không hề tồn tại đối thủ của mình. Nhìn bộ dạng của hắn, hoặc là một kẻ ngạo mạn đến mức không xem trọng đối thủ, hoặc là một kẻ đang giả điên.

Trọng tài hơi nhướng mày, dường như đang tỏ ra khó chịu với Long Kiếm. Đang định hỏi rốt cuộc hắn có muốn đấu hay không, nhưng lập tức bị Tây Môn Bất Bại ra hiệu cản lại. Bị đối thủ của mình tỏ ra khinh thường nhưng vẫn điềm đạm, trọng tài không khỏi xem trọng Tây Môn Bất Bại. Đồng thời cũng khách khí với thân phận của Tây Môn Bất Bại, thế nên liền dừng lại, ngó mắt muốn xem rốt cuôc Long Kiếm còn muốn diễn trò hề đến đâu.

Hơi lâu mà không hề có tín hiệu gì xuất hiện, dù là kẻ vô tư lự như Long Kiếm cũng cảm thấy khó hiểu. Lúc này hắn mới bắt đầu chú ý về phía đối thủ của mình. Chỉ thấy kẻ này trông rất trẻ tuổi, mặt mày tuấn tú phi phàm, chính là hạng nam nhân vạn ngươi mê đây mà. Miệng nở nụ cười toe toét trông rất ngáo đá, một tay chống nạnh, tay còn lại vẫy tay một cách bất lịch sự chào hỏi:

- Chào bằng hữu, ngươi tên gì vậy.

Đối phương vô lễ, gặp người khác thì đã lao vào quyết chiến ngay lập tức rồi. Thế nhưng Tây Môn Bất Bại vẫn một mực điềm đạm, ôm quyền trả lời một cách lịch thiệp:

- Tại hạ là Tây Môn Bất Bại.

- Còn ta tên Long Kiếm. Vừa rồi bận chào hỏi khán giả nên không chú ý đến bằng hữu, tại hạ vô cùng áy náy.

- Không sao, tại hạ hiểu, và tại hạ cũng có thể chờ được.

Vẫn như vậy, Tây Môn Bất Bại vẫn rất điềm đạm.

- Thế à, vậy nếu giờ ta đi giải quyết nỗi buồn, ngươi chờ được chứ?

- Tại hạ chờ được.

- Nếu ta bận đi tắm thì sao?

- Vẫn chờ được.

- Ta đau bụng cần đi nhà xí.

- Thiên hạ đại sự có thể chờ được, nhưng đại tiện thì không thể chờ được. Cổ nhân đã từng nói như vậy.

- Ta hơi buồn ngủ, muốn đi ngủ một chút được không?

- Vậy tại hạ sẽ xin trọng tài dời lại trận quyết đấu của chúng ta, để cho các hạ các hạ có thời gian ngủ dưỡng sức.

- ………

Trận quyết chiến giữa hai thiên tài, rốt cuộc lại biến thành một màn đối đáp. Một kẻ thì bày trò trêu ghẹo đối thủ, nhưng ai đời lại gặp phải một tên rỗi hơi nhất quả đất, cỡ nào cũng chơi được. Càng nói, Long Kiếm càng trở nên tức điên lên hơn.

- Chán chết đi được. Lần đầu tiên gặp kẻ như ngươi.

- Tại hạ cũng như vậy.

- Á á á… ta muốn đập đầu tự sát.

- Đợi sau khi có kết quả giữa hai chúng ta thì tự sát cũng không muộn.

- Tức chết ta rồi, a a a…

Long Kiếm hai tay ôm đầu, vò rối tung rối mịt. Vốn trông hắn đã bày hày, giờ đây còn trở nên lôi thôi hơn gấp mười lần. Có lẽ nguyên nhân là gặp phải một tên còn điềm đạm hơn cả mấy ông sư thầy tu trong chùa. Long Kiếm khó chịu, nhưng có kẻ còn khó chịu hơn gấp chục lần. Người đầu tiên phải kể đến chính là trọng tài, còn lại chính là khán giả đang ngồi bên ngoài.

- Hai người các ngươi muốn tâm sự tới sáng hả?

- Dắt nhau ra ngoài kia mà tám đi.

- Trọng tài chết đâu mất rồi?

- Ta đang xem cái quái gì thế này?

- Đánh thì ít mà chém gió thì nhiều.

- Lòi đâu ra hai thằng cha dở hơi này vậy? Trọng tài giải quyết đi chứ, đứng đó có mà tế à?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.