[Dịch]Đại La Thiên Tôn

Chương 109 : Thương Long




Nàng có cảm giác, toàn thân như bị nhốt trong ngục băng lạnh ngàn độ. Hàn khí từ tay Tinh Hồn truyền sang chạy khắp thân thể, cảm giác như máu bị đông cứng lại. Ngay lúc đó, khí kiếm từ trên trời trảm thẳng xuống chỗ Tinh Hồn.

Lạnh lùng ném Yến Ngọc Lan qua một bên. Đồng thời tử khí bốc lên tạo thành một kết giới, làm cho đường kiếm kia không thể xâm hại gì được.

Trịnh Thần Không trừng mắt ra lệnh:

- Hành động!

Hai trăm cường giả hộ vệ đồng thời nhận lệnh, tiến công đến chỗ Tinh Hồn. Những tên lâu la may mắn còn sống vốn đã bị hù đến hồn xiêu phách lạc, chẳng thể phản ứng gì nữa. Hai trăm người kia há quan tâm đến sống chết của bọn chúng, thế nên vô tình cản bước tiến của họ là một kiếm tiễn đưa.

Quét qua một vòng, thoát cái Tinh Hồn xuất hiện hướng ở hướng tây, tung ra một trảo hòng giết chết một người. Có điều, những người kia đã sống mấy trăm năm, tuy kinh nhưng không hoảng. Với lại, Tinh Hồn chỉ muốn đánh một cách đơn thuần mà chẳng hề suy nghĩ gì cả. Nên người kia dễ dàng đỡ được đòn tấn công bất ngờ của hắn.

Đẩy lùi người đó, Tinh Hồn lại chuyển hướng sang giết kẻ khác. Người kia vốn còn chưa định thần gì cả, thì bất ngờ lôi kiếp từ bầu trời đen kịt kia đánh thẳng xuống chỗ của hắn. Lôi kiếp đó vốn là cấp bậc của cường giả Đế Thần, mà tu vi của hắn lại ở mức Chân Thần thôi. Chỉ trúng một tia lôi kiếp, toàn thân cháy đen đến không thể nhận ra được nữa. Vô lực rơi xuống đất, vậy là chết mất một mạng.

Những người kia lúc này mới ngửa đầu nhìn lên trời, chợt nhận ra tất cả bọn họ đang đứng bên trong thiên kiếp của người khác.

Trong giới võ giả tu chân, cấm kị nhất chính là đứng bên trong phạm vi độ kiếp của người khác. Bởi khi đó, Thiên đạo nhận ra sự có mặt của bọn họ nên tự tăng sức mạnh cho lôi kiếp. Mà bây giờ, chỗ này có cường giả mạnh nhất trong Nguyên thần chi cảnh là cường giả Đế Thần. Một cảm giác sợ hãi bắt đầu hiện lên trong thức hải của bọn họ.

Thiên kiếp kia vốn dĩ là của Tinh Hồn. Hắn nghịch thiên hóa quỷ, nên đả động đến thiên đạo. Đó chính là hành động xâm phạm đến tạo hóa thiên địa, chỉ có hai con đường: một là vượt qua, hai là chết.

Tinh Hồn tuy đã biến thành tà ma, nhưng cũng chưa đủ sức để đánh với những siêu cấp cường giả kia. Có điều, thiên kiếp hiện thân để thảo phạt hắn lại vô tình trở thành vũ khí hạ sát những kẻ xấu số kia. Lôi phạt không đánh trúng hắn, hình như tức giận lên tiếp tục đánh xuống.

Những chỗ Tinh Hồn lướt qua, đều có dấu tích của lôi phạt cả. Và không ít những kẻ thiếu may mắn hứng chịu lôi phạt cho Tinh Hồn. Phải nói là tình huống cười ra nước mắt ấy chứ.

Hình như quên đi một điều là không thể trốn chạy khỏi thiên phạt. Đã có một số kẻ muốn chạy trốn khỏi chỗ này, khiến cho phạm vi của thiên kiếp ngày càng mở rộng. Những người ẩn thân quan sát ở gần chỗ đó, không ngờ cũng bị kéo vào vòng chiến. Chỉ có thể than trách số phận đen đuổi thôi.

Thiên kiếp mỗi lúc một điên cuồng, đánh xuống hạ giới rất dữ dội. Chỉ trong chốc lát, chỗ này mấy chục cái hố sâu mười mấy thước. Người chết cho bị thiên phạt đánh thì đến gần trăm mạng. Tình thế lúc này cực kỳ hoảng loạng.

Điện chủ Dương Thanh Sơn cùng các trưởng lão tức tốc thuấn di đến chỗ Trịnh Thần Không, cầu khẩn:

- Điện hạ, chỉ có nhanh giết được quái vật kia mới có thể kết thúc được thiên kiếp.

- Ngươi có cách gì không? – Trịnh Thần Không hỏi.

- Chúng thần cố gắng tạo ra một trận pháp giam cầm quái vật kia lại, thái tử phải chớp lấy thời cơ một phát lấy mạng hắn.

- Được, mau làm đi.

Bỗng một người quát lên cảnh báo:

- Thái tử, cẩn thận!

Bọn họ quay qua, bất ngờ nhìn thấy Tinh Hồn đang ở chỗ bọn họ. Hắn rống một tiếng đinh tai nhức óc, nhào lên một cách điên cuồng. Dương Thanh Sơn nhanh tay chưởng một cái vào người Tinh Hồn, làm cho hắn bật lại. Rồi Tinh Hồn lại biến mất, di chuyển đến chỗ khác.

*Ầm*

Một tia lôi kiếp đánh thẳng xuống vị trí của bọn họ. Thiên kiếp có lẽ đang rất phẫn nộ. Chủ mạch Hỏa Viêm phong Hoàng Phủ Hạo triệu ra một cái khiêng. Nó mở rộng ra phủ lên đầu của mọi người. Rầm một tiếng, cái khiêng ấy lập tức vỡ nát. Nhưng cũng may là hóa giải được tia lôi kiếp kia.

Thật đúng là làm người ta giật mình mà. Tình huống này có thể xảy ra bất cứ lúc nào, phải nhanh chóng giết được Tinh Hồn thì mới vượt qua được kiếp nạn này.

Chia nhau ra hành động. Không thể hoảng loạn được, thời gian bây giờ quý hơn cả vàng bạc châu báu, chậm một giây cũng có thể trả giá bằng tính mạng. Hơn mười người chịu trách nhiệm dẫn dụ Tinh Hồn, không cho hắn chạy lanh quanh tấn công. Còn những người khác theo chỉ đạo của Dương Thanh Sơn, di chuyển đến vị trí thích hợp chờ lệnh của y. Còn Trịnh Thần Không cùng với hai mươi người khác chờ thời cơ thích hợp để hạ sát Tinh Hồn.

Thời gian chỉ tính bằng giây.

Thiên kiếp thì không ngừng đánh xuống, như muốn hủy diệt tất cả mọi thứ.

Thời cơ đã chín muồi, Dương Thanh Sơn quát lớn ra lệnh:

- Khởi động: Tứ phương phục ma trận!

Một vòng tròn ma pháp rực sáng lên. Đồng thời, từ nhiều hướng khác nhau hiện ra những dây xích. Tinh Hồn bây giờ đang ở trung tâm của trận pháp, những dây xích kia theo điều khiển của người điều khiển trận quấn lấy Tinh Hồn.

Hắn thậm chí không thể phản ứng gì cả. La rú, vùng vẫy nhưng chẳng có tác dụng. Chớp lấy thời cơ này, Trịnh Thần Không tung ra tám mươi mốt Tiêu hồn đinh, chỉ trong chớp mắt đâm vào tám mươi mốt vị trí trên thân thể gai góc của Tinh Hồn.

Hắn la hét trong đau đớn tuyệt vọng. Tiêu hồn đinh chính là hình phạt tàn khốc nhất trong thiên hạ. Bởi nó tấn công vào các huyệt đạo trên cơ thể con người, chính là hủy đi tu vi của người tu chân. Nỗi đau do Tiêu hồn đinh gây ra so với thiên đao vạn quả còn đau đớn hơn gấp trăm lần. Quả thật là sống không bằng chết mà.

Trịnh Thần Không ngay sau khi găm đinh lên người Tinh Hồn, đồng thời cùng với hai mươi người kia nhanh như chớp dùng kiếm đâm xuyên từng phần trên cơ thể hắn.

Tất cả chỉ diễn ra trong giây lát. Hơi thở Tinh Hồn yếu ớt đi. Đại trận hóa giải.

Thiên kiếp như vớ được báu vật, liên tiếp đánh xuống chín tia lôi điện. *Rầm rầm*, rồi sau đó dần tan đi.

Tinh Hồn đã trở về với thân thể con người. Nhưng bây giờ, chẳng ai nhận ra được hắn có phải là người không nữa. Nằm trên vũng máu với vô số các lỗ thủng do kiếm gây ra. Làn da thì bị cháy xém do sét đánh. Hắn nằm im bất động, như một cái xác lạnh.

Còn những kẻ kia thì thở phào nhẹ nhõm vì đã vượt qua được đại nạn. Phải nói là nỗi kinh hoàng của tất cả mọi người. Đi đến đây có ba bốn ngàn người, nhưng còn sống thì… chỉ còn ngót nghét ba bốn trăm người.

Hai trăm cường giả mà Trịnh Thần Không đem đi chỉ còn sống được gần năm mươi người, trong số đó chỉ có mười mấy người là còn nguyên vẹn. Còn lại không mất tay thì cũng mất chân, có người còn mất đi nửa thân thể.

Sống sót thì đúng là ông trời phù hộ rồi. Từ phía bắc, một đội quân thân mặc chiến giáp, cưỡi trên lưng ngựa chạy đến chỗ này. Đó chính là quân đội của Đông xưởng. Chỗ này cách Thiên Phong thành rất xa, có mặt bây giờ âu cũng là tốc độ nhanh nhất của bọn họ.

Trịnh Thần Không cũng chẳng thể trách chúng được. Chỉ là phàm nhân phục vụ cho quân đội, làm sao bì được với võ giả được. Đang chuẩn bị ra chỉ thị thì bất chợt một tiếng long ngâm vang lên.

Đồng thời trên bầu trời kia, bảy đốm sáng chiếu xuyên qua màn đêm.

Ai ai cũng biến sắc, bởi vì đó chính là: Thương Long Thất Tú đang tỏa sáng.

Khắp thiên hạ ai cũng chứng kiến viễn cảnh này.

Nơi mà Trịnh Thần Không cùng hàng ngàn người giết Tinh Hồn, có một cái hồ lớn gọi là Thanh Ngọc hồ. Chỉ trong một ngày mà có biết bao nhiêu dị tượng xuất hiện. Đầu tiên là mây đen kéo đến che lấp bầu trời Thiên Phong, rồi Thiên kiếp, hắc trụ. Cuối cùng là Thương Long tinh rực sáng và ở Thanh Ngọc hồ, một con xoáy nước to lớn cuồn cuộn.

*Hống*

Long ngâm tiếp tục vang lên. Cái bóng khổng lồ bay ra khỏi mặt nước. Đôi cánh che rợp một vùng, dài đến gần trăm trượng. Long uy đè ép tất cả, đôi mắt sáng rực kiêu ngạo nhìn loài người nhỏ bé.

Nhậm Thiên Hành kinh hoảng, lấp bấp nói:

- Đó là… Tứ linh Uy Lam Thanh Long.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.