[Dịch]Đại La Thiên Tôn 2: Vĩnh Hằng Chi Mộng

Quyển 2-Chương 91 : Thế gia đệ tử




Sau khi những người này đi hết, Tinh Hồn mới từ bên trong hốc cây bước ra. Trước lúc bọn chúng rời đi, Tinh Hồn đã thả ra mấy con Quỷ Diện Trùng bám lên người bọn họ. Bởi vì hắn không biết đường đi, nên chỉ có thể sử dụng phương pháp này.

Thông linh với mấy con Quỷ Diện Trùng, Tinh Hồn liền xác định được phương hướng, liền bắt đầu di chuyển theo phương hướng đó.

********* Quyển 2: Bách Luyện Thành Tiên *********

Tại một cái hang động thiên nhiên khổng lồ, xung quanh cây cối xum xuê, thế nhưng ngay trước cổng động thiên nhiên này lại là một vùng đất trống trải, đang có vô số người xuất hiện tại đây, tụ hội thành từng nhóm người.

Đồng thời điểm có rất nhiều người đang di chuyển đến liên tục, bởi vì cái hang động kia là nơi chứa Thiên Niên Địa Linh Tuyền. Cơ duyên này không có bất kỳ người nào muốn bỏ qua cả, bởi vì nếu sử dụng Thiên Niên Địa Linh Tuyền trực tiếp, không những giúp thanh tẩy cơ thể, mà còn khiến cho thực lực bạo tăng nữa.

Tuy nhiên, khó một điều chính là bên ngoài hang động thiên nhiên này lại có một cấm chế rất mạnh mẽ, dù trải qua mấy ngày trời vẫn chưa thể phá vỡ được.

- Ai suy nghĩ được cách gì không?

Một thanh niên thân vận một bộ bạch y sạch sẽ, dung mạo tuấn tú, hai mắt như sao, mũi thẳng môi hồng, vừa nhìn liền biết là một thế gia công tử.

Tu vi người này, thật không ngờ đã đột phá Phù Tiên Cảnh, hơn nữa còn là trung kỳ Phù Tiên Cảnh, thực lực tại đây rất nổi bật.

- Phong Nhạc công tử, trận pháp này cường hãn vô cùng, chí ít cần đến Trận Đạo Sư cấp Kỳ Sư mới có thể phá giải được.

Người này không ngờ lại mang họ Phong, chắc chắn là có quan hệ gì đó với Phong gia tại Phong Lâm Thành.

- Hừ, ngươi nghĩ tại chỗ này có Trận Đạo Sư cấp Kỳ Sư sao? Đừng nói là Kỳ Sư, chỉ sợ ngay cả Kỳ Phàm cũng chẳng tồn tại.

Phong Nhạc lạnh giọng quát.

Đúng lúc này, bỗng có mấy thanh âm từ đằng xa truyền đến.

- Phong Nhạc, đến sớm vậy cơ à?

- Hắc hắc, Phong Nhạc thiếu gia vẫn là nóng tính như vậy.

- ………

Chỉ thấy đám đông tự động tách ra làm đôi, tạo thành một con đường, chỉ thấy trên con đường ấy có mấy chục người xuất hiện.

Tuy đông người, thế nhưng đáng chú ý đến là sáu người đi đầu, bao gồm một nữ là năm nam. Nữ thì phong hoa tuyệt đẹp, quốc sắc thiên hương, dáng người nóng bỏng, vòng nào ra vòng ấy, trên gương mặt đeo một chiếc khăn mỏng, nhưng điều đó chỉ khiến cho vẻ đẹp của nàng làm cho người ta thêm mê mẩn.

Còn mấy gã nam thì ai nấy đều anh tuấn phi phàm, một thân y phục sạch sẽ. Những người này tu vi so với Phong Nhạc đều không hề thua kém, đều là tiên giả Phù Tiên Cảnh cả.

- Đoàn Triều Lộ, Trần Anh Tuyệt, Chu Lập Hàn, Mộ Yên, Dương Trung, Vệ Vũ Quân?

Phong Nhạc nghe mấy giọng nói quen thuộc kia thì chuyển người nhìn lại, nhìn mấy bóng người kia, Phong Nhạc lập tức nhận ra thân phận.

Mấy người kia đề là thế gia đệ tử tại Phong Lâm Thành, thực lực so với hắn không hề kém cạnh, vô cùng nổi bật.

Khảo hạch lần này, số lượng thế gia đệ tử tham gia rất nhiều, từ dòng chính cho đến chi thứ, mỗi gia tộc không dưới một trăm người tham gia. Và dĩ nhiên, một trăm người này đều hoàn toàn vượt qua được lần thí luyện thứ hai – Trọng Áp Đại Trận.

Số lượng mặc dù nhiều, tuy nhiên người đáng chú ý đến thì lại không có bao nhiêu cả. Giống như Hạng gia, gần đây ngoại trừ một mình Hạng Hạo ra thì không có người nào đáng chú ý đến.

Còn mấy đại thế gia khác, lấy ví dụ như Phong gia, mặc dù không có người nào thức tỉnh được thiên phú thông qua thiên phú bi, tuy nhiên thực lực mạnh mẽ thì tồn tại một vài người, mà Phong Nhạc chính là một trong số những Phong gia đệ tử rất nổi bật.

Nói một cách chính xác thì Phong Nhạc chính là Phong gia đệ tử mạnh nhất thế hệ hiện tại trong gia tộc.

- Phong Nhạc, đã lâu không gặp.

Đoạn Triều Lộ gương mặt tươi cười, vẫy tay chào Phong Nhạc.

- Mũi các ngươi cũng thính thật.

- Hắc hắc, Thiên Niên Địa Linh Tuyền, cơ duyên này không dễ dàng gì mới gặp được, ngươi nghĩ người khác sẽ bỏ qua sao?

Trần gia Trần Anh Tuyệt cười lạnh nói.

- Muốn hưởng thụ, trước hết tìm cách phá vỡ được cấm chế này đi rồi hẵn nói. Ta ở đây gần một ngày trời, dùng thử rất nhiều biện pháp, thế nhưng vẫn chưa thể khiến cho cấm chế bị suy yếu đi dù chỉ một chút.

Phong Nhạc đảo mắt nhìn hang động thiên niên phía trước mặt, trong giọng nói có chút bất đắc dĩ.

Lúc này, nữ tử nổi bật trong số mấy gã nam tử này, Vệ gia Vệ Vũ Quân giọng nói mê hoặc vang lên:

- Tiểu nữ đối với cấm chế đã từng có thời gian nghiên cứu qua, có thể để tiểu nữ thử một lần được không?

- Được, cứ thử đi. Phong Nhạc gương mặt lạnh băng trả lời.

Chỉ thấy Vệ Vũ Quân bước lên gần cửa hang động thiên nhiên, bỗng nhiên trên tay xuất hiện một bộ trận bàn.

- Có cả trận bàn, chỉ sợ thiên phú trận đạo của Vệ Vũ Quân không đơn giản chỉ là nghiên cứu một thời gian.

Trần Anh Tuyệt nhìn trận bàn trên tay Vệ Vũ Quân, hai mắt lộ vẻ ngạc nhiên, nói.

- Hừ, cùng lắm Vệ Vũ Quân chỉ mới bước vào Trận Đạo Sư cấp Kỳ Phàm là cùng, nếu không thì há nàng ta chịu chấp nhận ở lại Vệ gia, cho đến bây giờ mới tham gia thí luyện.

Dương Trung khoanh tay lại, nhếch mép cười.

- Cứ quan sát thử xem, biết đâu Vệ Vũ Quân lại tìm được cách cũng nên.

Trong lúc Vệ Vũ Quân dùng trận bàn để thử phá giải cấm chế, đám Phong Nhạc đứng quan sát bàn luận thì Tinh Hồn từ phía đằng sau âm thầm xuất hiện.

Đối với đám thế gia thiên tài đệ tử, Tinh Hồn không có nửa điểm mảy may quan tâm, thứ khiến hắn chú ý đến chính là cấm chế phong ấn bên ngoài hang động thiên nhiên.

- Có chút ý tứ!

Cấm chế kia, theo như trình độ lĩnh ngộ cấm chế của hắn thì cấm chế đó nhất định là do người nào đó tạo thành, thiết nghĩ phần nhiều chính là do Đan Ninh Môn bố trí. Xem ra, Thiên Niên Địa Linh Tuyền này chính là một trong những phần thưởng, thế nên mới lựa chọn Bạo Thú Lâm làm nơi thí luyện cuối cùng.

Mặc dù cấm chế này lợi hại, tuy nhiên với trình độ của Tinh Hồn, chỉ cần cho hắn thời gian hai ngày, hắn nhất định sẽ giải trừ được cấm chế.

Đương nhiên trong tình huống này, Tinh Hồn tạm thời vẫn chưa ra mặt, bởi hắn biết, đám thế gia thiên tài kia chắc chắn không cho hắn hay những người khác có cơ hội tiếp cận, trừ khi bọn chúng lâm vào thế bí.

Đột nhiên cấm chế lóe lên ánh hào quang, ngay khi Vệ Vũ Quân tiếp xúc với cấm chế thì bị nó phản phệ ngược lại. Cũng may là Vệ Vũ Quân thực lực cao cường, trên người lại có chiến giáp hộ thể, thế nên chỉ tiêu hao nguyên khí chứ không tổn hại đến thân thể.

Chỉ thấy Vệ Vũ Quân bị bức lùi lại, đúng lúc đó Phong Nhạc tiến sát đến bên cạnh nàng ta, đưa tay đỡ lấy thân thể nàng.

- Không bị thương chứ?

- Đa tạ Phong Nhạc công tử chiếu cố.

Vệ Vũ Quân nở nụ cười mê hoặc, thế nhưng trong mắt của Phong Nhạc là một hồi lãnh đạm, không có bị nụ cười vũ mị cùng giọng nói quyến rũ làm ảnh hưởng.

- Ngươi nghỉ ngơi đi!

Phong Nhạc giúp Vệ Vũ Quân đứng vững thì liên xoay lưng lại bỏ đi về phía đám Dương Trung.

- Thiết nghĩ chỉ còn cách dùng sức mạnh của mỗi người kết hợp với nhau, đồng thời công kích, may ra mới có thể phá bỏ được cấm chế này.

- Ta cũng nghĩ vậy, ngoại trừ cách này ra thì chẳng còn một cách nào khác cả.

Mộ Yên gật đầu, tán thành với ý kiến của Phong Nhạc.

- Cứ vậy đi, có điều mấy tên đồng tộc của ta vẫn chưa đến, đợi bọn họ một lúc rồi cùng liên thủ.

- Cấm chế này rất lợi hại, dù tất cả thế gia đệ tử liên thủ lại cũng chưa chắc phá được cấm chế.

Vệ Vũ Quân từ phía sau lên tiếng, nàng ta không đi nghỉ ngơi, trực tiếp quay trở lại đám người Phong Nhạc, nói.

- Không lẽ phải nhờ đến đám dân đen kia?

Phong Nhạc ngữ điệu trầm xuống, ánh mắt quét nhìn xung quanh. Trong mười đại gia tộc thống trị Phong Lâm Thành thì Phong gia chính là gia tộc có thực lực mạnh nhất.

Phong Nhạc lại chính là Phong gia đệ tử xuất sắc nhất thế hệ này, thế nên từ nhỏ đã sinh ra một cái kiêu ngạo, không xem đám tán tiên suốt ngày lang bạc ngoài đường ra gì cả. Trong mắt hắn, những tán tiên chỉ là thứ ti tiện.

- Thiên Niên Địa Linh Tuyền rất trân quý, chỉ nên để những thế gia đệ tử chúng ta sử dụng, mấy thứ ti tiện kia không có tư cách dùng chung với chúng ta.

Trần Anh Tuyệt dường như suy nghĩ giống hệt với Phong Nhạc, mở miệng thốt ra.

- Nhưng nếu không có bọn chúng thì khó lòng mà phá giải được cấm chế. Hay là thế này, chúng ta cấp cho chúng mỗi tên một số lượng linh thạch và đan dược nhất định, để cho bọn chúng liên thủ với chúng ta phá giải cấm chế, tuy nhiên sau khi phá giải cấm chế xong thì bọn chúng không được phép động vào Thiên Niên Địa Linh Tuyền.

Vệ Vũ Quân cho ý kiến.

- Điều này không ổn. Mặc dù thế gia đệ tử chúng ta linh thạch không thiếu, nhưng đông người như vậy, dù móc hết linh thạch của cả nhóm chúng ta cũng chưa chắc trả đủ. Vả lại, đám ti tiện này bình thường nghèo rớt mồng tơi, khẳng định sẽ đòi hỏi rất nhiều linh thạch.

- Vậy chỉ tuyển ra những kẻ có tu vi đỉnh phong Phàm Tiên Cảnh, hoặc những người mang bảo vật thuộc loại phá trận, như vậy sẽ giảm thiểu bớt số lượng nhân số xuống.

- Thế những đám người khác thì làm sao? Bọn chúng vốn rất ti tiện, không chuyện gì không làm, tuyệt đối không chịu từ bỏ Thiên Niên Địa Linh Tuyền đâu.

- Hừ, đám ti tiện đó dám không nghe lệnh chúng ta sao?

Phong Nhạc gương mặt kiêu ngạo nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.