Quay lại thời điểm trước đây một chút, khi mà Tinh Hồn tìm đến chỗ cửa hàng Hạng gia để vay mượn một số vật dụng cần thiết để chuẩn bị cho chuyến đi săn Nham Tương Thú.
Hạng Thất ngay sau đó đã truyền tin về Hạng gia tại Phong Lâm Thành, báo lại cho Hạng Hạo biết việc này.
Thế là Hạng Hạo lập tức rời khỏi Phong Lâm Thành, dùng tốc độ nhanh nhất, rốt cuộc tốn gần ba ngày mới đến được Thanh Giang trấn mới.
Đầu tiên Hạng Hạo đến chỗ cửa hàng, nhưng được Hạng Thất báo là rằng Tinh Hồn đã cáo từ trước đó không lâu.
Hạng Hạo còn đương suy nghĩ xem rằng Tinh Hồn sẽ đi hướng nào thì bỗng cảm nhận được một luồng uy áp mạnh mẽ, hắn liền dùng toàn lực chạy đến hướng phát ra luồng uy áp đó, trong lòng cảm nhận rằng rất có thể Tinh Hồn đang ở gần đó.
Quả nhiên không ngoài dự đoán của Hạng Hạo, Tinh Hồn không những có mặt tại đương trường, mà còn là nhân vật chính tham gia nữa.
Mắt thấy Tinh Hồn bị Ngọc Hồ lão nhân hoàn toàn phong bế, mặc cho Dương Khai muốn làm gì thì làm, lại nói, Tinh Hồn đối với Hạng Hạo rất quan trọng, Hạng Hạo tuyệt đối không cho phép Tinh Hồn xảy ra bất kỳ chuyện gì cho đến khi căn bệnh kỳ lạ của hắn được chữa trị hoàn toàn.
Hạng Hạo sử dụng thân thủ nhanh nhẹn của mình, chớp mắt chắn trước người Tinh Hồn, đỡ lấy một quyền tràn đầy uy lực của Dương Khai.
Trông sắc mặt Hạng Hạo bình thường trông đã nhợt nhạt do gặp phải bạo bệnh, sau khi tiếp một quyền của Dương Khai thì trông khó coi hơn nữa.
May mắn là trước đó Dương Khai bị Tinh Hồn làm trọng thương, nguyên khí hao tổn, thế nên không xuất ra được mười thành công lực trong quyền vừa rồi, nếu không bằng là Dương Khai cũng khó mà chịu đựng nổi.
Dù sao thì tại ngoại môn Thiên Kiếm Tông, Dương Khai chính là người đứng thứ ba trong thập đại thiên kiêu, mạc dù thiên phú không bằng, nhưng luận thực lực hay tu vi thì đều xếp trên Hạng Hạo một bậc.
Mà Dương Khai sau khi trông thấy Hạng Hạo thì biến sắc. Hắn không biết rằng là Tinh Hồn có quan hệ với Hạng Hạo.
Mà Hạng Hạo được sư ca Dương Thiên Quân của hắn rất coi trọng, cho đến khi chưa đến thời điểm thích hợp, không một kẻ nào được phép động vào Hạng Hạo trừ khi có sự cho phép của Dương Thiên Quân.
Ngọc Hồ lão nhân nhíu mày, đang định nói gì đó thì Dương Khai đã mở miệng lên tiếng trước:
- Hạng Hạo, chuyện này tốt nhất ngươi đừng nên xen vào, ngươi biết sư ca của ta là ai mà!
Hạng Hạo âm thầm điểu chỉnh lại nguyên khí trong thân thể, vừa ôm quyền hướng Dương Khai, ôn hòa trả lời:
- Dương Khai sư huynh, vị này là bằng hữu của sư đệ, không biết sư huynh có thể nể mặt sư đệ mà bỏ qua một lần được không?
Dương Khai chưa kịp trả lời thì Mộ Bạch Phi đã đứng ra nghênh tiếp. Nhìn Mộ Bạch Phi cực kỳ tức giận, quát lớn:
- Hừ, nói bỏ qua là bỏ qua, trên đời này làm gì có chuyện đơn giản như vậy!
Trong trận chiến ngắn ngủi như thập phần hung hiểm này, Mộ Bạch Phi chính là người chịu thiệt thòi nhất.
Không những bản thân bị trọng thương mà còn tổn hại một gã Mộ gia tử sĩ. Mặc dù Mộ gia tử sĩ được đào tạo để chết vì chủ nhân, nhưng mà lại bị tổn hao một cách vô lí như thế kia, nếu không làm cho ra lẽ, hắn sau khi trở về gia tộc nhất định sẽ bị trừng phạt rất nặng.
Vậy nên Mộ Bạch Phi không muốn bỏ qua chuyện Tinh Hồn một cách đơn giản là chỉ dựa vào một câu nói của Hạng Hạo được.
- Hạng Hạo, ngươi nhìn đi, hắn giết người của ta, lại còn làm trọng thương rất nhiều người khác, trong số đó có cả đồng môn Thiên Kiếm Tông nữa. Ta hỏi Hạng Hạo, ngươi rốt cuộc là đệ tử Thiên Kiếm Tông hay là đệ tử của hắn vậy?
- Chuyện của ta, không cần ngươi xía mồm vào.
Có thể đối với Dương Khai, Hạng Hạo rất khách khí, dù sao thì đều là người cùng một tông, nhưng đối với Mộ Bạch Phi, Hạng Hạo trừng mắt một cái, ngữ điệu tràn đầy sự khinh thường.
- Ngươi…
Mộ Bạch Phi cứng họng, nhưng trước uy thế của Hạng Hạo, Mộ Bạch Phi hoàn toàn bị chấn nhiếp. Đúng lúc này, Dương Khai bất ngờ nói:
- Mộ Bạch Phi nói không sai, Hạng Hạo, ngươi rốt cuộc là đứng về bên nào?
- Dương Khai sư huynh, thứ cho sư đệ bất kính, nhưng vị huynh đệ này đối với Hạng gia chúng ta rất quan trọng. Nếu sư huynh bỏ qua việc lần này, sư đệ nhất định sẽ trọng tạ Dương Khai sư huynh.
Hạng Hạo gương mặt biểu tình nghiêm túc, làm cho nội tâm Dương Khai rất buồn bực. Hắn biết rõ tính tình của Hạng Hạo, nếu mà làm căng, chỉ sợ khó mà giữ được hòa khí.
Chính bản thân Dương Khai cũng tự nghĩ rằng, còn nói thêm một chút nữa, ngay cả hắn cũng chưa chắc giữ được bình tĩnh. Nếu như hai bên giao thủ, ngộ nhỡ khiến Hạng Hạo bị tổn hại, sư ca hắn là Dương Thiên Quân tuyệt đối không bỏ qua đâu.
Dương Khai mặc dù tức giận, nhưng rốt cuộc cũng đành cắn răng:
- Được, nể mặt ngươi, ta bỏ qua một lần cho hắn. Nhưng nếu còn có lần sau, mọi chuyện không dễ dàng kết thúc như hôm nay.
- Dương Khai huynh, nhưng mà…
Mộ Bạch Phi muốn nói gì đó, có điều do Dương Khai trong lòng đang rất buồn bực, trừng mắt quát:
- Ngươi câm mồm lại!
Dương Khai dù sao cũng là tiên giả hậu kỳ Phàm Tiên Cảnh, tu vi so với Mộ Bạch Phi mạnh hơn rất nhiều, bị Dương Khai hù một tiếng, Mộ Bạch Phi sắc mặt trắng xanh, cực kỳ khó coi.
Nhưng hắn cũng không dám nói gì thêm, chỉ đành hừ một tiếng bất mãn, với tâm tính nhỏ nhen của mình, có lẽ Mộ Bạch Phi đã ghi hận những người khiến hắn mất mặt rồi, Dương Khai hay Hạng Hạo đều không ngoại lệ.
Dương Khai nhìn lên Ngọc Hồ lão nhân đang cưỡi Ám Ảnh Ưng trên bầu trời, thái độ cung kính:
- Lần này làm phiền tiền bối, vãn bối sau này sẽ tự mình đến gặp tiền bối tạ lỗi.
- Được rồi, nếu như đã không muốn chuyện bé xé ra to, bản tọa cũng sẽ không làm khó.
Ngọc Hồ lão nhân nhìn Dương Khai gật đầu tán thưởng, nhưng sau đó lại liếc mắt nhìn Tinh Hồn, ngữ điệu có chút biến lạnh:
- Có điều, tội gây mất trật tự tại Thanh Giang trấn thì không thể bỏ qua.
Dứt lời, Ngọc Hồ lão nhân bất ngờ xuất ra một chưởng. Trong lúc mọi người còn chưa hiểu ra việc gì thì Tinh Hồn đã bay thẳng về phía sau, thân thể đập vào vách tường, miệng phun ra một ngụm máu.
- Đây chỉ là một chút trừng phạt nho nhỏ, nếu còn tái phạm, giết bất luận tội. Những người khác coi đó mà làm gương, dám làm rối loạn trị an thì hậu quả sẽ rất tàn khốc.
Thanh âm ẩn chứa thực lực mạnh mẽ của Ngọc Hồ lão nhân, ánh mắt sắc như lưỡi kiếm nhìn lướt qua từng người, đồng thời cảnh cáo một câu.
Nói xong, Ngọc Hồ lão nhân bèn vuốt nhẹ lông vũ của Ám Ảnh Ưng, chỉ nghe nó kêu lên một tiếng âm minh, vỗ cánh một cái, sau vài giây đã hóa thành một cái bóng mờ.
- Chúng ta đi.
Dương Khai mắt như độc xà liếc nhìn Tinh Hồn đang được Hạng Hạo đỡ ngồi dậy, hừ lạnh một tiếng rồi ra lệnh cho những đồng môn Thiên Kiếm Tông rời khỏi chỗ này, tránh để nhìn thấy cảnh tượng chướng mắt.
Mộ Bạch Phi cũng tương tự, quay trở vào quán rượu, đóng cửa không tiếp người khác.
Nhưng trong một lúc nhất thời sơ sẩy, La Vi từ trong đám người vùng vẫy bỏ chạy đến chỗ Hạng Hạo.
Nàng bị phong bế nguyên lực toàn thân, thậm chí không nói được gì. Hạng Hạo đối với La Vi có chút quen biết, vậy nên liền giúp nàng giải trừ.
Mộ Bạch Phi nhìn thấy, nhưng ngoại trừ tức giận ra thì không làm gì khác, xoay người đi vào trong.
Còn những đệ tử phái khác, từ lúc diễn ra cho đến lúc kết thúc, bọn họ chỉ đứng một bên quan sát, thái độ như đang xem kịch, đồng thời âm thầm đánh giá thực lực từng người.
Sau khi mọi chuyện kết thúc thì bọn họ cũng giải tán, vừa bàn tán vừa chuẩn bị cho chuyến đi săn.
Còn Tinh Hồn và La Vi thì được Hạng Hạo đưa về cửa hàng Hạng gia để nghỉ ngơi tịnh dưỡng.
********* Quyển 2: Bách Luyện Thành Tiên *********
Ngồi trong mật thất bế quan, Tinh Hồn được Hạng Hạo cung cấp một vài đan dược trị thương cao cấp, lại thêm có Hư Không Chiến Thể, vết thương được phục hồi rất nhanh.
Hiện tại thực lực đã khôi phục được tám thành, nghỉ ngơi một lúc nữa là hoàn toàn khôi phục trạng thái đỉnh phong.
Thu lại Tạo Hóa Nhất Khí, Tinh Hồn mở mắt ra, trong hai mắt bắn ra quang mang lấp lánh. Nếu không phải lúc cuối cùng, Ngọc Hồ lão nhân bất ngờ xuất thủ thì hắn đã không mất đến hai ngày trời mới khôi phục.
Dù chỉ là một chiêu tùy tiện xuất thủ, nhưng đối phương chính là tiên giả đỉnh phong Địa Tiên Cảnh, vết thương để lại hậu quả rất khôn lường.
May mắn Tinh Hồn là người cẩn trọng, hắn dành rất nhiều thời gian để chữa trị tận gốc thương thế, đến nay coi như miễn cưỡng chế phục được.
Ngọc Hồ lão nhân này xuất thủ độc ác, Tinh Hồn tự nhiên đặt lão ta vào danh sách đen, đợi đến khi hắn có được thực lực đủ để đè đầu cưỡi cổ người khác, món nợ này tự nhiên tìm đến Ngọc Hồ lão nhân đòi lại.
Có điều, tạm thời đặt chuyện đó sang một bên, điều quan trọng là tìm cách trà trộn vào đám người năm đại tông môn để có thể đi săn Nham Tương Thú.
Đối với những tiên giả tiến vào hậu kỳ Phàm Tiên Cảnh, Liệt Hỏa Tâm của Nham Tương Thú có tác dụng rất lớn đến quá trình kết phù, chẳng những giảm tỉ lệ đột phá thất bại mà còn lĩnh ngộ được lực lượng của Liệt Hỏa Tâm, giảm được một phần tư thời gian thành công kết phù.
Cơ hội này, Tinh Hồn tuyệt đối không dễ dàng bỏ qua được. Hắn dự định tìm Hạng Hạo để hỏi xem có thể tìm được cách nào hay không, bởi Tinh Hồn không biết được Nham Tương Thú nằm ở nơi nào trong Vĩnh Dạ Thâm Uyên.
Hành động “chim sẻ sau lưng” cũng không áp dụng được, số lượng người tham gia săn bắt Nham Tương Thú rất lớn, không dễ để Tinh Hồn lợi dụng.
Bỗng nhiên trong đầu hắn vang lên một tiếng ngáp dài đầy uể oải:
- Haizz, một giấc mơ tuyệt vời, không uổng công bổn long ngủ một giấc dài như vậy. Tiểu tử, bổn long hơi đói, có gì ăn không?