[Dịch]Đại La Thiên Tôn 2: Vĩnh Hằng Chi Mộng

Quyển 2-Chương 64 : Thiên Minh thượng nhân




Trên trời xuất hiện một vầng hào quang rực rỡ, ngay lập tức hấp dẫn sự chú ý của chúng nhân. Chỉ thấy vầng hào quang đó tản ra từ một đầu hoang thú kỳ lạ, dù đang là ban ngày, nhưng vầng hào quang của nó không hề bị lấn áp đi.

Đầu hoang thú này sở hữu một cơ thể lực lưỡng, lớp lông màu vàng bên ngoài không thể nào che đi được những mảng cơ bắp vạm vỡ của nó. Hình thể của nó trông giống với cự long, có điều cái đầu lại giống với loài thiên bằng, chính giữa đỉnh đầu nhú lên một cái sừng nhỏ. Đặc biệt hai đôi cánh phía sau lưng trông rất bắt mắt, giúp cho nó có thể tự do bay lượn trên không trung.

Nó được gọi là Hoàng Giác Cùng thú, được lai tạp bởi Hoàng Giác Cự Long và Cừ Lịch Điểu.

Hoàng Giác Cự Long trưởng thành là một đầu Tiên Thiên hoang thú cấp một, thực lực so với tiên giả Linh Tiên Cảnh còn muốn mạnh hơn.

Mà Cừ Lịch Điểu cũng không hề thua kém, tuy lực lượng thân thể cũng như chiến lực không bằng Hoàng Giác Cự Long, tuy nhiên luận về tốc độ lại chính là loài có tộc độ nhanh nhất trong loài hoang cầm Tiên Thiên cấp một.

Hoàng Giác Cùng thú lại kế thừa những đặc điểm của Hoàng Giác Cự Long và Cừ Lịch Điểu: lực lượng cơ thể cường hãn, tốc độ cực nhanh, có thể phi hành trên bầu trời.

Có thể nói, Hoàng Giác Cùng thú đã hoàn toàn vượt qua hai Hoàng Giác Cự Long và Cừ Lịch Điểu, nếu trưởng thành hoàn toàn, chỉ sợ ngay cả tiên giả trung kỳ Linh Tiên Cảnh gặp nó cũng phải tránh né.

Đương nhiên đầu Hoàng Giác Cùng thú xuất hiện trước mặt bọn họ chưa đạt đến trình độ có thể sánh được với tiên giả trung kỳ Linh Tiên Cảnh.

Thực lực hiện tại của nó chỉ mới dừng lại tại Hậu Thiên hoang thú cấp ba, tương đương với tiên hả Địa Tiên Cảnh. Nhưng chừng đó cũng đủ khiến cho người ta chấn kinh rồi.

Chỉ thấy đứng trên đầu Hoàng Giác Cùng thú có một bóng người. Y thân mặc một bộ đạo bào, nhìn gương mặt trông còn rất trẻ, nhưng đôi mắt ẩn chứa tang thương năm tháng, hiển nhiên là một lão quái đã hơn ngàn năm tuổi.

- Bái kiến Thiên Minh thượng nhân.

Nhìn thấy Hoàng Giác Cùng thú và đạo nhân nọ, chúng nhân lập tức kính lễ.

Đạo nhân kia đạo hiệu là Thiên Minh thượng nhân, một trong mười vị tiên giả thực lực mạnh nhất tại Phi Lan Lan – một năm châu tại Kim Lan Quốc.

Nghe nói Thiên Minh thượng nhân không phải là người tại Phi Lan Châu, mà y là người do Kim Lan Quốc cử đên đây. Thế nên địa vị của Thiên Minh thượng nhân rất cao, ngay cả chưởng môn năm đại tông môn Phong Lâm Thành gặp y cũng phải kính nể mấy phần.

Thiên Minh thượng nhân định cư tại Phong Lâm Thành, bình thường hiếm khi xuất hiện trước mặt người khác. Đang bế quan tu luyện, đột nhiên cảm nhận một luồng khí tức bất thường, lập tức truyền âm đề nghị năm đại tông môn cử ra một vài tiên giả cùng với y điều tra bất thường.

Với thân phận của Thiên Minh thượng nhân, tự nhiên ngũ đại tông môn cho mấy vị đại trưởng lão đi cùng với Thiên Minh thượng nhân chạy đến Thanh Giang trấn.

- Tu vi dưới Phù Tiên Cảnh, toàn bộ rời khỏi Thanh Giang trấn ngay lập tức.

Thiên Minh thượng nhân đứng trên đầu Hoàng Giác Cùng thú ra lệnh, trong giọng nói ẩn chứa lực lượng của y.

Mệnh lệnh hạ xuống, lập tức những tiên giả dưới Phù Tiên Cảnh đều chạy thật nhanh.

Đương nhiên cũng có một số kẻ không biết sống chết, lén lút ở lại để theo dõi tình hình. Thiên Minh thượng nhân nhìn thấy, có điều chẳng thèm quan tâm. Y chỉ nhắc một lần mà thôi.

Ngay lúc đó, từ phía đằng xa vang lên một tiếng hống lớn, một đoàn cuồng phong bài lãn lan rộng đến chỗ mấy người Thiên Minh thượng nhân đang đứng.

- Quái thú kia thực lực rất mạnh. Hy vọng các vị hợp tác với bản đạo nhân bắt giữ quái thú này lại.

Dường như Thiên Minh thượng nhân rất có hứng thú với Tinh Hồn đang trong trạng thái long hóa, thế nên mới yêu cầu chúng nhân rằng chỉ bắt sống hắn chứ không được phép giết, trừ khi có sự cho phép của y.

- Dương gia chủ, chỗ này khá nguy hiểm, ngươi mau lùi lại đi.

Tư Mặc kiếm tiên cảm giác trong tiếng gầm kia ẩn chứa một loại sức mạnh cuồng bạo. Tư Mặc kiếm tiên là tiên giả Linh Tiên sơ kỳ, vậy mà nội tâm cũng sinh ra một tia úy kỵ, liền quay sang nhắc nhở gia chủ Dương gia Dương Phi Lượng.

- Tư Mặc kiếm tiên đừng bận tâm đến ta, ta chỉ đến đây quan sát, sẽ không can dự quá nhiều, trừ khi Thiên Minh thượng nhân lên tiếng.

Dương Phi Lượng bề ngoài cảm kích, nhưng trong lòng suy nghĩ cái gì thì chẳng ai đoán được.

Vừa nói, Dương Phi Lượng vừa hướng mắt nhìn lên trên cao, chính là đang nhìn Thiên Minh thượng nhân, trong mắt lộ ra vẻ thâm trầm bí ẩn.

Dường như cảm giác có ai đó đang nhìn mình, Thiên Minh thượng nhân ghé mắt trông xuống, vô tình bắt gặp Dương Phi Lượng cũng đồng thời nhìn mình.

Thiên Minh thượng nhân nhíu mày, hừ lạnh một tiếng. Thiên Minh thượng nhân dĩ nhiên biết được chuyện Dương gia sinh ra một bất thế kỳ tài là Dương Thiên Quân, tuy nhiên Thiên Minh thượng nhân không để trong lòng.

Thiên Minh thượng nhân lớn lên tại Kim Lan Hoàng Thành – kinh đô Kim Lan Quốc, từ nhỏ đã chứng kiến không biết bao nhiêu là thiên tài.

Cỡ như Dương Thiên Quân, trong suy nghĩ của Thiên Minh thượng nhân, hắn cùng lắm chỉ là một đầu địa long làm mưa làm gió tại Phong Lâm Thành, hay lớn hơn một chút là Phi Lan Châu mà thôi.

Còn ở Kim Lan Hoàn Thành thì thiên phú của Dương Thiên Quân chẳng là cái thá gì cả.

Dương Phi Lượng bị ánh của Thiên Minh thượng nhân hù dọa, nội tâm run lên. Nhưng y không dám làm hành động gì vô lễ, bởi Thiên Minh thượng nhân không phải là hạng người mà Dương Phi Lượng có thể động vào được.

Bỗng nhiên phía trước có một cái bóng đen xuất hiện, trong chớp mắt ngày một rõ hơn.

Trong mắt chúng nhân hiện ra một con quái vật hình dạng đáng sợ, toàn thân có lân giáp màu đen bao bọc, sau lưng mọc ra một đôi thiết dực, mái tóc đỏ rực dựng ngược lên, đặc biệt là hai mắt màu tím đen lóe lên hung quang, lạnh lùng và vô hồn.

Quái vật đó dĩ nhiên chính là Tinh Hồn đang ở trạng thái long hóa, nhưng so với lúc hắn ra tay đồ sát đám tiên giả bao vây hắn ở Hằng Nhạc Sơn Mạch thì thực lực của hắn bây giờ còn muốn mạnh hơn rất nhiều.

Thực lực mạnh đến nỗi ngay cả Thiên Minh thượng nhân cũng cảm thấy kinh ngạc.

- So với cảm nhận của ta thì quái vật này còn muốn mạnh hơn. Thú vị!

Khóe miệng Thiên Minh thượng nhân xuất hiện nụ cười tà ý.

- Thanh kiếm kia… bảo bối tốt.

Khi đảo mắt nhìn Đồ Lục mà Tinh Hồn cầm trên tay, với nhãn quan của y thì biết được một pháp bảo không hề tầm thường.

Thiên Minh thượng nhân nhìn ra được, đương nhiên những người khác cũng nhận ra. Nhất là Tư Mặc kiếm tiên, hắn là một kiếm tu, nhãn quan nhìn kiếm so với Thiên Minh thượng nhân cao hơn rất nhiều.

Có điều, Tư Mặc kiếm tiên biết nếu sau khi hạ gục được quái thú, Đồ Lục sẽ không về tay hắn được, bởi ở đây có Thiên Minh thượng nhân.

- Liên thủ bắt sống quái thú này, xong việc bản thượng nhân sẽ có ban thưởng.

Thiên Minh thượng nhân trong lòng hưng phấn, không chỉ thu thập được một mẫu thí nghiệm ưng ý, mà còn vô tình thấy được bảo bối lợi hại nữa.

Với thân phận của Thiên Minh thượng nhân, một khi đã ban vật xuống há có phải đồ tầm thường, dễ dàng khiến cho người khác trong lòng hưng phấn hơn.

- Tất cả cùng lên!

Không biết là ai vừa mới hô lớn, nhưng ngay sau tiếng hô này, tất cả gần như đồng loạt xuất thủ.

Pháp khí đầy trời hiện ra, nào là tiên kiếm, bảo đao, thiết phiến… ánh hào quang rực rỡ chớp nhoáng đầy trời.

Khí thế nhanh chóng được đẩy lên cao.

- Yêu nghiệt, chịu trói đi.

Ngoại trừ Thiên Minh thượng nhân ra thì Tư Mặc kiếm tiên hay Quy Long đại tiên là những người có tu vi cao cường nhất.

Chỉ thấy Tư Mặc kiếm tiên hô lớn một tiếng, bảo kiếm sau lưng theo ý niệm rời khỏi vỏ.

Một luồng hàn khí lạnh lẽo lan tỏa trong không gian, nguyên nhân chính là do thanh bảo kiếm đó. Dĩ nhiên không phải là một thanh kiếm tầm thường.

Kiếm này tên gọi là Hàn Tuyết Kiếm – pháp bảo chỉ thiếu một chút nữa lột xác thành linh khí, tại Phong Lâm Thành uy danh rất lớn, bởi nó đi cùng với sự trưởng thành của Tư Mặc kiếm tiên.

Mấy trăm năm trước khi Tư Mặc kiếm tiên ngộ được Tuyệt Hàn kiếm ý, góp công không nhỏ đến từ thanh Hàn Tuyết Kiếm này.

Tư Mặc kiếm tiên tế ra Hàn Tuyết Kiếm, khí thế lập tức bạo tăng, xông thẳng đến chỗ Tinh Hồn.

Quy Long đại tiên tự nhiên cũng không chịu thua kém khí thế. Pháp bảo của Quy Long đại tiên là một cái đại thiết bản, so với Hàn Tuyết Kiếm thì hơi kém một chút, nhưng tại Phong Lâm Thành danh tiếng cũng không tồi.

Lần lượt đến Ngọc Hồ lão nhân, Xích Dương đạo nhân, Vô Thông tôn giả… những tiên giả đi cùng với Thiên Minh thượng nhân chạy đến Thanh Giang trấn đều ra tay.

Ngoài ra những tiên giả tu vi Phù Tiên Cảnh trở lên cũng tham gia trận chiến. Ban nãy Thiên Minh thượng nhân bảo rằng sẽ ban thưởng xuống, chỉ cần trước mặt Thiên Minh thượng nhân tỏ ra nhiệt tình, khiến cho Thiên Minh thượng nhân vui vẻ, bản thân có lẽ cũng kiếm chát được một chút.

Chớp mắt có sáu tiên giả Linh Tiên, hơn hai mươi tiên giả Địa Tiên Cảnh và hơn trăm tiên giả Phù Tiên Cảnh đồng loạt hướng về phía Tinh Hồn.

Số lượng này, nếu vây khốn một hoang thú Tiên Thiên cấp một đỉnh giai cũng không phải là không có khả năng. Thậm chí có một số người còn nghĩ rằng, hành động này quá khoa trương, chỉ là vây khốn một quái vật tu vi Linh Tiên.

Thiên Minh thượng nhân vẫn chưa ra tay, y hai tay đặt ở sau lưng, trong đôi mắt lóe lên một tia khinh thường. Mặc dù Tinh Hồn làm cho y rất ngạc nhiên, nhưng Thiên Minh thượng nhân nghĩ rằng, chừng đó vẫn không có đủ tư cách làm cho y phải tự mình xuất thủ.

Không ít người mang suy nghĩ như vậy, dù sao Thiên Minh thượng nhân một thân tu vi cao cường, lại còn là người đến từ Kim Lan Hoàng Thành, trong người có không biết bao nhiêu là thủ đoạn.

Cũng chính bởi vì suy nghĩ này, cũng như mang theo ý niệm tham lam muốn thể hiện trước mặt Thiên Minh thượng nhân để kiếm chát một chút vật tư mà bọn họ đã phạm phải một sai lầm.

Tinh Hồn ý niệm hoang dại chiếm cứ tâm trí, càng nhiều người đến, hắn càng thêm hưng phấn và kích thích. Hắn giờ đây trong đầu chỉ có chém giết và chém giết.

- Ngao… ngao… ngao…

Hắn há miệng gầm lớn, thiết dực đập một cái, thân thể hóa thành một cái bóng mờ. Vô số phong nhận, kiếm chiêu, quyền ý thẳng tới, nhưng chỉ đánh vào hư không, bởi Tinh Hồn không còn ở vị trí đó nữa.

Một tiếng hét thảm, mọi người nhìn về phía tiếng hét thê lương kia, âm thanh đó phát ra từ một gã tiên giả Phù Tiên Cảnh vô danh.

Lúc này gương mặt hắn nhăn nhó đau đớn, miệng thổ huyết. Chỉ thấy lồng ngực của hắn bị một bàn tay đầy gân guốc nhọn hoắc đâm xuyên qua, máu tươi chảy ròng ròng.

Mà đứng ở sau lưng, cũng là kẻ gây ra cái chết của hắn chính là Tinh Hồn.

- Cẩn thận, tốc độ của quái thú này rất nhanh.

Tinh Hồn giết chết gã tiên giả Phù Tiên Cảnh, miệng khà khà thích thú, đột nhiên cơ thể gã ta co rút, chớp mắt biến thành một cái xác khô, bị Tinh Hồn lạnh lùng vứt đi. Mà trên tay hắn lơ lửng một cái tiên phù mờ mờ ảo ảo.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.