[Dịch]Đại La Thiên Tôn 2: Vĩnh Hằng Chi Mộng

Quyển 2-Chương 52 : Ký ức của Tàng Thiên Ca




Lại nghĩ đến Hạng Hạo, người này lại lẩn quẩn ở đây làm gì, hơn nữa còn đi một mình. Tinh Hồn không cho rằng việc hắn xuất hiện tại Hằng Nhạc Sơn Mạch là điều ngẫu nhiên.

Có điều, hiện tại Tinh Hồn không để tâm đến chuyện này, chỉ cần không liên quan đến bản thân thì được rồi.

Kế đó, hắn lại lấy ra mấy cái chiến lợi phẩm mà ngày hôm nay mình đạt được.

Ý niệm chuyển động truyền vào Nhẫn Trữ Vật, lập tức trên tay hắn xuất hiện một gốc linh thảo có năm lá, chính là Thương Lan Thảo – linh dược mà mấy tên Trần Sơn, Mã Vệ phải tranh cướp đến đầu rơi máu chảy, thế nhưng tất cả lại thành công cốc, thậm chí còn bị vị tam công tử kia chơi đểu một vố, hẳn là sắp sửa đến giờ ôm nhà xí rồi. Nghĩ đến số của hai gã này cũng thật đen đủi.

Quay trở lại với vấn đề chính. Nếu như đem Thương Lan Thảo này đi luyện đan thì sẽ đem đến nhiều điểm lợi hơn. Ngặt nỗi, tại Thanh Giang trấn này không có lấy một tên Luyện Dược Sư này. Mà cho dù có thì giá thành luyện đan, một kẻ nghèo khổ như Tinh Hồn hiện tại chưa chắc đã chi trả nổi. Đôi khi mất nhiều hơn là được.

Mà nói đến, bản thân hắn cũng là Luyện Dược Sư, thế nhưng bao nhiêu đồ đạc đều đã bị tan nát hết khi phi thăng Đại Thiên Thế Giới.

Thế nên, hắn đành phải phục dụng trực tiếp Thương Lan Thảo mà thôi.

Tinh Hồn lấy bẻ ra hai lá, một lá đem đi cất để sau này dùng vào mục đích Luyện Thể, một lá kia đem ném vào không gian Động Thiên, để cho bầy đom đóm sử dụng. Còn ba lá còn lại thì hắn trực tiếp sử dụng.

Tách ra một lá rồi cho vào miệng nhai, vị của Thương Lan Thảo khá đắng, nhưng hương thì lại rất thơm. Sau khi nuốt vào, Tinh Hồn cảm giác có một cỗ nhiệt khí nóng bức tràn ngập cơ thể.

Ngay lập tức Tinh Hồn vận chuyển Hỗn Nguyên Thiên Thần Quyết – Tạo Hóa Nhất Khí để luyện hóa cỗ năng lượng nóng bức này.

Cỗ năng lượng này cực kỳ bá đạo, tựa hồ như muốn thiêu đốt cơ thể hắn từ bên trong. Nếu như bằng một gã tiên giả sơ kỳ Phàm Tinh Cảnh thông thường, hẳn là bị lực lượng này làm cho bạo thể mà chết.

Nhưng Tinh Hồn, mặc dù hắn còn chưa đạt đến đỉnh phong sơ kỳ Phàm Tiên Cảnh, nhưng hắn lại sở hữu thể chất đặc biệt, mặc dù bị phong ấn đi, nhưng mức độ cường hãn, ngay cả tiên giả Phù Tiên Cảnh cũng chưa chắc so sánh nổi.

Thế nên mặc dù cỗ năng lượng này rất hung hãn, nhưng vẫn bị Tinh Hồn khống chế được.

Giống như trước đây, dược lực của Thương Lan Thảo sau khi thẩm thấu vào cơ thể hắn thì liền phân ra làm hai hướng.

Hướng thứ nhất chính là tiến vào Linh Đài, nơi Thể Đạo Liên và quả trứng thần bí kia đang ẩn náu cùng với cổ kiếm Đồ Lục. Cũng chính tại Linh Đài này hấp thụ nhiều dược lực của Thương Lan Thảo nhất.

Hướng thứ hai chính là chảy về đan điền, có điều, hắn lại không hấp thụ được lực lượng của Thương Lan Thảo, mà ngọn lửa ngũ sắc kia mới chính là nơi mà nó hướng đến.

Chung quy chạy theo hai hướng, cả hai hướng đều không chừa cho hắn một chút lực lượng nào để luyện hóa nâng cao tu vi.

Trước đây Tinh Hồn vô cùng bất mãn vì việc này, nhưng riết hồi thành thói quen, dần dần cũng không còn buồn bực nữa.

]

Kế tiếp, hắn lần lượt sử dụng hai lá Thương Lan Thảo còn lại, sau đó vận chuyển Tạo Hóa Nhất Khí để thanh lọc bài trừ tạp chất.

Sau một lúc, từ Thể Đạo Liên tại Linh Đài, sau khoảng một khắc thì Thể Đạo Liên tản ra một cỗ lực lượng màu đỏ.

Tinh Hồn thấy thế thì vui mừng, lập tức đem dòng lực lượng màu đỏ này luyện hóa ngay lập tức.

Có thể nói trong ba gia hỏa Thể Đạo Liên, quả trứng thần bí và lửa ngũ sắc thì chỉ có Thể Đạo Liên là có lương tâm nhất, ít ra nó ăn vào thì còn nhả ra, mặc dù rất ít, còn hai gia hỏa kia thì kiên quyết không nhả ra một chút nào.

Nhờ dược lực của Thương Lan Thảo rất mạnh, thế nên dòng năng lượng màu đỏ kia cũng sản sinh ra khá nhiều.

Có lẽ nhờ Thể Đạo Liên tịnh hóa, thế nên cỗ năng lượng màu đỏ này vô cùng ôn hòa, nó chạy khắp thân thể Tinh Hồn, sau khi vận hành một vòng chu thiên thì đổ về đan điền.

Trước đây, năng lượng Thể Đạo Liên sinh ra căn bản không thể vận hành nổi một phần tư vòng chu thiên, phải tích góp rất nhiều mới chạy nổi một vòng, thế nhưng lần này đã mang đến cho Tinh Hồn niềm vui sướng rồi.

Dường như năng lượng màu đỏ sinh ra từ Thể Đạo Liên khiến cho lửa ngũ sắc rất úy kỵ, dù rất tham lam muốn cắn nuốt, nhưng rốt cuộc lại không dám xuất thủ, mặc cho nó lan tràn xung quanh.

Trước đây, nếu nói đan điền Tinh Hồn chỉ là một cái bình khô cằn, thì bây giờ, sau khi cỗ năng lượng kia chạy đủ một vòng chu thiên rồi đổ về đan điền, cái bình này đã xuất hiện một chút nước rồi.

Chỉ cần có thể chạm đến mốc một phần ba của chiếc bình này, Tinh Hồn có thể đột phá trung kỳ Phàm Tiên Cảnh.

Nếu chẳng phải thể chất Tinh Hồn kỳ lạ, bằng là người khác, chỉ sợ sau khi phục dụng xong ba lá Thương Lan Thảo hẳn là đã đột phá một tiểu giai rồi.

Quá trình luyện hóa diễn ra mấy canh giờ liền, ngoài trời cũng đã về đêm rồi. Mãi một lúc sau, Tinh Hồn mới mở mắt ra. Hắn cảm nhận được bản thân đã trở nên mạnh mẽ hơn rất nhiều.

- Tốt quá. Bây giờ nếu gặp lại Huyền Mao Trư hôm đó, không cần vận dụng đến Nguyệt Thuật cũng có thể giết được nó.

Hậu Thiên hoang thú cấp một thực lực rất bình thường, so với tiên giả Phàm Tiên Cảnh sơ kỳ không hơn bao nhiêu cả.

Hậu Thiên hoang thú cấp hai, tùy vào số tuổi mà chiến lực cũng khác nhau, tỷ như nếu Tinh Hồn đụng phải Thạch Nguyên Quy ngàn năm tuổi thì chắc chắn hắn không đấu lại, bởi Thạch Nguyên Quy là đỉnh phong của hoang thú cấp hai, thực lực nó mạnh ngang tiên giả Phù Tiên Cảnh.

Trái lại, nếu Hậu Thiên hoang thú cấp hai ở độ tuổi không quá hai trăm năm tuổi, như Huyền Mao Trư chẳng hạn, Tinh Hồn có nhiều cơ hội để chém giết.

Còn về phần Hậu Thiên hoang thú cấp ba, Lục Nhãn Tử Văn Hạc ngày đó, nếu đụng độ nó, Tinh Hồn nắm chắc cái chết.

Đương nhiên Tinh Hồn không điên đến nỗi đi đụng chạm Hậu Thiên hoang thú cấp ba, mục tiêu của hắn sau ngày mai chính là những đầu Hậu Thiên hoang thú cấp hai, lực lượng tinh huyết của chúng mạnh hơn rất nhiều so với hoang thú cấp một, tác dụng Luyện Thể vì vậy sẽ cao hơn rất nhiều.

Kế tiếp, Tinh Hồn bắt đầu chuẩn bị một số thứ khác, như soạn lại một số pháp bảo hắn mới mua được, rồi một số bảo vật mới đoạt được ngày hôm nay.

Nhất là cây thương mục nát kia, khi nhìn thấy nó, Tinh Hồn cảm giác được cây thương này tỏa ra khí chất rất bất phàm. Mà dường như trước đây, hắn đã từng nhìn thấy qua hình dáng của cây thương này ở đâu rồi.

- Nhớ kỹ, nhớ kỹ xem nào.

Tinh Hồn ráng moi móc lại ký ức hỗn độn kia, ngay lập tức, trong đầu hắn xuất hiện một trận đại chiến kinh thiên động địa.

- Tàng Thiên Ca, ký ức về cây thương này xuất hiện trong trí nhớ của hắn.

Sau một hồi vắt óc suy nghĩ, rốt cuộc Tinh Hồn cũng nhớ ra được. Năm trăm năm trước Tinh Hồn giết chết Tàng Thiên Ca, sau đó hợp nhất linh hồn, để cho linh hồn của bản thân trở lại trạng thái hoàn mỹ.

Chỉ khi linh hồn hoàn mỹ thì Tinh Hồn mới có thể độ kiếp phi thăng Đại Thiên Thế Giới. Người khác thế nào thì hắn không biết, nhưng cả hắn lẫn Tàng Thiên Ca, nếu muốn phi thăng Đại Thiên Thế Giới thì cả hai phải có người sống kẻ chết.

Tàng Thiên Ca thế nào thì hắn không biết, nhưng bản thân hắn phải tìm lại hồn phách đã mất của Sở Điệp, hắn không thể không phi thăng Đại Thiên Thế Giới được.

Sau trận chiến đó, Tinh Hồn hợp nhất với linh hồn Tàng Thiên Ca, một số đoạn ký ức xuất hiện trong đầu hắn.

Vốn Tinh Hồn không quá lưu tâm đến đoạn ký ức đó, nhưng sau khi nhìn thấy cây thương mục nát này, Tinh Hồn liền sực tỉnh ngộ.

- Một món thần binh hùng mạnh của Vu tộc lại bị lưu lạc, dường như có dấu tích bị phong ấn.

Tinh Hồn sử dụng thần thông Thiên Ma Nhãn quan sát cây thương mục nát, từ cây thương ẩn chứa rất nhiều cấm chế cực kỳ lợi hại. Hắn chỉ dám nhìn chứ không dám đả động, dù sao cấp bậc phong ấn này, nếu muốn cưỡng chế phát nát thì tu vi ít nhất phải mạnh hơn người đã tạo ra phong ấn một bậc.

Nhưng người kia tu vi dường như trên cả Thiên Tôn Cảnh, muốn chạm đến phạm trù của Thánh Nhân, một nhỏ bé Phàm Tiên Cảnh há có thể làm được.

Cây thương này là một báu vật, ngặt nỗi, báu vật này hắn lại không thể sử dụng được.

- Chờ đến khi ta thành tựu Bán Thánh, há cần động đến cây thương rách này à?

Nghĩ đến cảnh đó, Tinh Hồn hừ lạnh một tiếng. Dường như cây thương có linh, nó hiểu được câu nói của hắn, tựa hồ bị động chạm lòng tự ái, bỗng nhiên cây thương này truyền ra một cỗ khí tức bá đao, khiến cho Tinh Hồn run lên, nội thể chấn động một chút.

- Đã bị phong ấn, không ngờ khí linh vẫn có thể hoạt động được.

Tinh Hồn kinh ngạc nhìn cây thương mục nát lăn lóc trước mặt.

- Mà cũng phải, hai người đó tu vi ngang nhau, mặc dù bị đánh bại, nhưng há có thể phong ấn được hoàn toàn pháp bảo của đối phương. Có điều, cây thương này bị lưu lạc ở đây, không lẽ ngày đó y đã bị người kia giết chết?

Trong ký ức của Tàng Thiên Ca, hình ảnh mà hắn nhìn thấy rất mơ hồ, không rõ ràng, lúc ẩn lúc hiện, thậm chí còn chưa nhìn thấy được kết cục thì đã bị đẩy ra khỏi huyễn cảnh rồi, vậy nên Tinh Hồn mới ngồi đây đoán già đoán non.

- Cây thương này khí linh vẫn tồn tại, nhất định là có cách nào đó khiến nó phục hồi trở lại. Thử kích động nó một chút xem thế nào.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.