[Dịch]Đại La Thiên Tôn 2: Vĩnh Hằng Chi Mộng

Quyển 2-Chương 43 : Liên hoàn sáo




Hiện tại giờ tập trung ở hang động, nếu tính luôn cả Tinh Hồn vẫn còn chưa chịu hiện thân thì đã có bảy người, vẫn còn ba kẻ nữa đang chờ thời cơ.

Trước khi tiến vào hang, Tinh Hồn đã lưu lại một vài con đom đóm ở cửa hang để quan sát động tĩnh, đến hiện tại không có người nào nữa tiến vào, vậy tranh đoạt Thương Lan Thảo hẳn là có mười người.

Dĩ nhiên vẫn chưa tính thêm cả mấy đầu hoang thú đang sống chết đánh nhau ngoài kia.

Nhờ có sự trợ giúp của bầy đom đóm, Tinh Hồn dễ dàng cảm nhận được tu vi của ba kẻ còn lại. Có hai người đi cùng nhau, tu vi so với Đoàn thị tam huynh đệ không chênh lệch nhiều lắm, đều là Phàm Tiên Cảnh sơ kỳ.

Nếu dám vào đây tranh đoạt, hiển nhiên là có một ít thủ đoạn. Nhưng hai kẻ này Tinh Hồn không lưu tâm lắm, mà đáng để ý nhất chính là người kia.

Kẻ này thủ đoạn che dấu khí tức cực kỳ thành thục, nếu không phải ở bên ngoài cửa hang quan sát, cùng với dùng đom đóm đi theo phía sau, Tinh Hồn chưa chắc đã cảm giác ra được người này. Theo nhìn nhận sơ bộ của hắn thì thực lực người này hẳn là không dưới hai người Mã Vệ hay Trần Sơn.

Trong số mười người cùng tham gia tiến vào hang để tranh đoạt Thương Lan Thảo thì Tinh Hồn chính là kẻ có thực kém cỏi nhất. Vậy nên hắn không thể dễ dàng để bại lộ bản thân, nếu không chỉ sợ là cửu tử nhất sinh.

Lại nói, Tinh Hồn khi giao đấu với Huyền Mao Trư, làm cho tinh thần lực của hắn bị hao hụt nghiêm trọng, trải qua một đêm tĩnh tọa chỉ khôi phục lại non nửa lực lượng tinh thần lực bị hao hụt.

Thế nên thần thông Nguyệt Thuật không thể sử dụng, một khi cưỡng ép, chưa kịp khiến đối thủ rơi vào ảo cảnh thì bản thân đã bị phản phệ ngược lại rồi.

Thứ có thể lợi dụng được, chỉ có bầy đom đóm hiện đang sống trong không gian Động Thiên, mà nhiều nhất có thể điều động được được một nửa bầy, số lượng đó chính là cực hạn.

Cả lại, thời gian duy trì cả bầy rất ngắn ngủi, thế nên trừ phi rơi vào tình huống bắt buộc, Tinh Hồn cũng chẳng muốn sử dụng thủ đoạn này.

Phía bên đám đang tranh đoạt Thương Lan Thảo, hai kẻ đi cùng nhau rốt cuộc cũng buộc phải hiện thân, bởi do Trần Sơn, Mã Vệ và Đoàn thị tam huynh đệ đã đi đến thống nhất sự phân chia Thương Lan Thảo.

Lại xuất hiện thêm một phương muốn chia phần, rốt cuộc cũng không nhịn được mà sinh ra cãi vả.

Tinh Hồn lẫn trốn trong bóng tối, trong đầu đang suy nghĩ kế sách để ứng phó, đột nhiên trong đầu cảm nhận được một lực lượng mạnh mẽ đang tiến vào hang.

- Thạch Nguyên Quy?

Khí tức này đích thị chính là của Thạch Nguyên Quy.

Không ngờ dưới sự liên thủ của mấy đầu hoang thú như Thiên Ma Hổ, Thiết Giáp Tượng, Đại Địa Ngưu… vậy mà vẫn bị nó đuổi đi, chừng đó đủ biết thực của nó khủng bố như thế nào.

Trải qua kịch chiến với đám hoang thú kia, Thạch Nguyên Quy bị thương là khó có thể tránh khỏi.

Trên cái đầu của nó có nhiều chỗ bị vỡ nát, lộ ra những cái xương trắng xóa, máu tươi không ngừng rỉ ra. Mà thê thảm nhất là cái mai rùa, vô số vết nứt nẻ cùng cào cấu.

Tướng đi trông rất mệt mỏi, hơi thở hỗn loạn, trông bộ dạng của nó rất thê thảm.

Khi đi vào cửa hang, đột nhiên trong mắt Thạch Nguyên Quy lộ ra một tia kịch biến, dường như nó đã cảm nhận được những luồng khí tức lạ mặt xuất hiện.

Nó tức giận gầm lớn một tiếng, không quản bản thân đang bị thương nặng, cấp tốc chạy thẳng vào trong hang.

Tiếng bước chân chạy ầm ầm truyền vào trong hang, ai nấy đều biến sắc.

]

- Không ổn, là Thạch Nguyên Quy, nó trở lại rồi.

Tạ Tĩnh Lệ gương mặt xinh đẹp đại biến, thanh âm dễ nghe bất chợt thốt lên.

- Không cần hoảng loạn, Thạch Nguyên Quy tuy mạnh, nhưng trải qua kịch chiến, nó chắc chắn đã trọng thương.

Mã Vệ tinh ý, lên giọng trấn an.

- Phải, bản công tử cũng nghĩ như vậy.

Đoàn Lương khi cảm nhận được sự trở lại của Thạch Nguyên Quy, chính là kẻ phản ứng mạnh nhất. Nhưng sau khi nghe Mã Vệ phân tích, hắn liền làm ra bộ dạng như chưa có chuyện gì xảy ra, ho khan một tiếng, nhẹ nhàng cầm chiếc quạt phe phẩy, làm ra bộ dạng công tử phong lưu.

Biểu hiện này thực sự khiến cho người ta chướng mắt, đích thực cái danh tiếng mà người ta đồn đại về Đoàn thị tam huynh đệ này không sai một chút nào.

- Nhưng dù sao Thạch Nguyên Quy vẫn là Hậu Thiên hoang thú nhị giai đỉnh phong, hàng thật giá thật, dù bị thương nhưng cũng phải dễ đối phó đâu.

Mã Vệ nội tâm chán ghét, liếc nhìn Đoàn thị tam huynh đệ một cách mỉa mai, ý tứ nói.

- Chuyện này không cần ngươi nói, bản công tử cũng biết.

- Đại ca ta là người thông minh, ai cần ngươi nhắc.

- Đại ca thông minh… đại ca thông minh…

“Một đám điên khùng!” Trần Sơn hừ lạnh một tiếng, không thảm nói chuyện với Đoàn thị tam huynh đệ.

- Liên thủ đối phó Thạch Nguyên Quy, sau khi giết nó xong lại quay sang phân chia Thương Lan Thảo, thế nào?

Một trong hai kẻ xuất hiện sau cùng mở miệng nói.

- Đây là đương nhiên. Sau khi xong việc, ai mạnh nhất thì Thương Lan Thảo liền thuộc về người đó.

Trần Sơn nghiêm giọng nói.

Mọi người trong hang nhìn nhau, không ai lên tiếng, xem như ngầm đồng ý với câu nói này của Trần Sơn.

Thế nên, Thương Lan Thảo vẫn nằm nguyên si trên vách tường cao mà không một người nào tiến lên hái cả. Thiết nghĩ, có lẽ mỗi một người đều có suy tính riêng.

- Đến rồi!

Mã Vệ quát lớn, lập tức tinh thần ai nấy đều dâng cao lên.

Trong bóng tối, Tinh Hồn nấp sau một tảng đá lớn, một góc khuất khá xa chỗ đám người Trần Sơn, Mã Vệ đang chuẩn bị đối phó với Thạch Nguyên Quy. Hắn che dấu khí tức rất tốt, vả lại Thạch Nguyên Quy chỉ chú ý đến mấy kẻ hiện ra trước mắt, thế nên hoàn toàn không có nhận ra rằng bản thân vừa lướt qua chỗ Tinh Hồn ẩn nấp, và dĩ nhiên là cả kẻ vẫn chưa chịu xuất hiện kia.

Ngay lập tức trận chiến nổ ra giữa Thạch Nguyên Quy và tám kẻ nọ.

Tinh Hồn trong mắt lộ vẻ suy tư. Đối với trận chiến trước mắt, dù muốn dù không, với thực lực như bây giờ, hắn không có tư cách tham gia, và dĩ nhiên là càng không thể trước mặt mấy kẻ kia âm thầm cướp đi Thương Lan Thảo được.

May ra kẻ ẩn nấp trong bóng tối thì còn có thể. Vậy nên, Tinh Hồn quyết định rút ra khỏi hang động.

Đương nhiên, hắn không có ý định từ bỏ Thương Lan Thảo. Hắn chỉ là đang muốn lấy đi Thương Lan Thảo bằng cách khác mà thôi.

Rời khỏi hang một cách vô thanh vô tức, không một ai phát hiện, Tinh Hồn quay trở ra bên ngoài.

Chỉ thấy bên ngoài quang cảnh rất thê lương, rừng cây bị đốn ngã, mặt đất chỗ lồi chỗ lõm, mặt đất như bị xới xung lên, đất đá nằm hỗn độn ngỗn ngang, hiển nhiên là do trận chiến quá kịch liệt mà tạo thành.

Nhìn xung quanh, Tinh Hồn trông thấy một cái thi thể dài hơn ba thước nằm ở gần chỗ cửa hang, chính là thi thể của Xích Tuyến Xà trước đó bị Thạch Nguyên Quy giết chết.

Ngoại trừ một ít da thịt máu tươi thì không còn một thi thể nào khác. Dù sao trong số những con hoang thú muốn tranh đoạt Thương Lan Thảo với Thạch Nguyên Quy, ngoại trừ đôi Xích Tuyến Xà là Hậu Thiên hoang thú cấp một ra thì những con còn lại đều là Hậu Thiên hoang thú cấp hai, thế nên không dễ dàng gì mà chết được.

Có điều, chuyện này không quá quan trọng, bởi hắn chỉ chú ý đến thi thể của Xích Tuyến Xà mà thôi.

Xích Tuyến Xà có nộc độc khá mạnh, trong Hậu Thiên hoang thú cấp một, không có con hoang thú nào muốn trúng phải độc của nó cả. Còn Hậu Thiên hoang thú cấp hai, một khi trúng độc của nó, bản thân cũng rất khó chịu.

Tinh Hồn chính là muốn dùng độc của Xích Tuyến Xà để đối phó với đám tiên giả bên trong hang động.

Hắn tiến đến gần thi thể Xích Tuyến Xà, trên tay cầm một cây dao sắc ngọn, cẩn thận cắt xuống hai cái răng nanh.

Độc của Xích Tuyến Xà mạnh nhất chính là nằm ở hai cái răng nanh này. Sau khi lấy răng nanh, Tinh Hồn lại tiếp tục mổ bụng của Xích Tuyến Xà ra, lấy túi mật cùng với tinh huyết tại tim.

Trên người Xích Tuyến Xà thì ngoại trừ răng nanh ra thì túi mật chính là thứ giá trị nhất, còn lại đều chẳng dùng được gì. Còn tinh huyết chính là để Tinh Hồn sử dụng vào mục đích Luyện Thể, hắn đương nhiên không có bỏ qua được.

Sau khi làm xong, Tinh Hồn cầm hai cái răng nhanh, vận chuyển nguyên lực ép ra tuyến độc bên trong. Chỉ thấy chất độc hóa thành mấy giọt nước trong suốt, Tinh Hồn mau chóng thu lấy nó.

Từ hai cái răng nanh chỉ ép ra được có chín giọt xà độc, hiển nhiên trước đó đã bị hao hụt đi không ít khi nó muốn tấn công Thạch Nguyên Quy.

Có điều, bằng chừng này cũng đủ để đối phó với đám tiên giả kia rồi.

Cất lại hai cái răng nanh vào trong Nhẫn Trữ Vật, kế tiếp hắn lại lấy ra gần hai chục cái phi châm mà hắn mua từ mấy cửa hàng tại Thanh Giang trấn.

Đem chín giọt xà độc lần lượt tẩm vào trong những chiếc phi châm, do thời gian có hạn, thế nên Tinh Hồn phải dùng nguyên lực để cưỡng ép, thời gian ngắn ngủi, thế nên không có đạt hiệu quả lớn nhất.

Do đã lưu lại mấy con đom đóm trong hang để quan sát động tĩnh, thế nên diễn biến thế nào đều rơi vào trong tầm mắt của Tinh Hồn cả.

Để mọi thứ diễn ra theo đúng ý định của mình, Tinh Hồn tiến tới gần hang động, dùng lực lượng bản thân đào xuống mấy ba cái hố sâu, tính từ trong hang ra, mỗi cái rộng khoảng chừng ba thước, sâu năm thước.

Bên dưới Tinh Hồn đặt mấy cái chông được đúc ra từ đất cát, trong mỗi cái chông lại chôn một cái Oanh Hỏa Phù, một khi bạo tạc, hẳn là tạo nên một cảnh tượng rất khoa trương.

Đương nhiên không dừng lại ở chỗ đó, Tinh Hồn còn dựng lên thêm vài cái bẫy cùng chục cái cấm chế sơ sài, hao tổn không ít tinh lực, rốt cuộc cũng hoàn thành.

Dù mệt mỏi, Tinh Hồn lại không có buồn phiền mệt mỏi, mà lại rất mong chờ, xem thử kẻ xấu số đầu tiên nào sẽ ăn phải liên hoàn sáo cho hắn thiết kế ra.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.