Dường như chọc đúng vào chỗ ngứa, đôi mắt cô nàng rực sáng lên, liền bắt đầu nói liên tục:
- Vậy trước hết ta sẽ giới thiệu cho ngươi sơ qua một lần về hệ thống luyện khí và pháp bảo tại Hư Thần Tinh.
- Những người luyện ra pháp bảo được gọi là Luyện Khí Sư. Hệ thống Luyện Khí Sư chia làm năm cấp bậc, bao gồm cấp Hắc Thạch, Thanh Đồng, Bạch Ngân, Hoàng Kim và Tử Tinh. Muốn trở thành một Luyện Khí Sư chân chính được người khác công nhân thì phải được tổ chức Luyện Khí Sư có tên là Thần Binh Đảo công nhận.
- Tiếp theo là đến hệ thống pháp bảo. Pháp bảo lần lượt chia ra làm năm phẩm cấp: pháp khí, linh khí, linh bảo, thiên nhất linh bảo và thiên nhất chí bảo. Những pháp khí thuộc phàm pháp bảo đều do các Luyện Khí Sư theo từng cấp độ mà luyện thành. Ngoài ra còn có các pháp bảo được hình thành một cách tự nhiên, gồm ba loại là Tiên Thiên Linh Bảo, Hỗn Độn Linh Bảo và Hỗn Độn Chí Bảo. Ba loại pháp bảo tự nhiên này uy lực rất mạnh, thông thiên quán địa, lực lượng không cách nào tưởng tượng nổi.
- Tại Thần Binh Đảo…
La Vi mồm hoạt động liên tục không ngừng nghỉ, thiếu điều nước dãi bắn ra khắp nơi mà không buồn để ý đến. Tinh Hồn ho khan một tiếng, nhẹ nhàng nói:
- Khụ khụ… La Vi cô nương, cô có thể đi vào vấn đề chính được không?
- A… xin lỗi, xin lỗi… ta hơi nhập tâm quá, mỗi lần nhắc đến chuyện này là không thể kìm chế được cảm xúc, ha ha…
La Vi nhìn Tinh Hồn, gãi đầu cười trừ.
- Tại bổn điếm chỉ buôn bán pháp bảo cấp pháp khí mà thôi. Ngươi muốn mua loại pháp khí tấn công, phòng thủ hay loại này khác?
- Pháp khí tấn công.
- Được, vậy đợi ta một chút.
La Vi gật đầu, sau đó trên tay cầm một cái Phù Lục truyền âm, thì thầm to nhỏ gì đó. Một lúc sau thì có một nữ tử khác xuất hiện, trên tay cầm một chiếc mâm có đặt mấy cái Nhẫn Trữ Vật, đem đến đặt trên bàn rồi đứng lùi sang một bên.
- Trên đây có mười một loại pháp khí khác nhau, để ta giới thiệu sơ qua cho ngươi một lượt.
Vừa nói, La Vi vừa cầm lên một cái Nhẫn Trữ Vật, thần niệm truyền vào, từ bên trong lôi ra một thanh kiếm.
- Đây là Bích Ngân Kiếm, pháp khí hạ phẩm, được khắc ba đạo cấm chế công kích.
- Hàn Quang Kích, pháp khí hạ phẩm, đúc từ Hàn Quang Thạch nguyên chất, khắc vào hai đạo cấm chế công kích.
- ………
Trong số mười một cái Nhẫn Trữ Vật, có đến tám cái đều là pháp khí hạ phẩm, ba cái còn lại là pháp khí trung phẩm. Tuy nhiên không có cái nào vừa ý hắn cả.
Trước đây, khi trao đổi với đám đệ tử Thiên Kiếm Tông, trong tay hắn khi ấy có không dưới mười loại pháp khí hạ phẩm, nhưng chỉ dùng trong vòng hai tháng đều bị hư hỏng hết cả.
Còn về phần ba cái pháp khí trung phẩm kia, mặc dù cũng khá lợi hại, nhưng Tinh Hồn bản thân cũng là một Luyện Khí Sư, tuy hắn chưa biết trong hệ thống phân loại cấp bậc của Thần Binh Đảo thì hắn thuộc loại nào, nhưng tuyệt đối là cao hơn cấp Hắc Thạch. Với trình độ của hắn thì liếc mắt liền nhận ra ba cái pháp khí trung phẩm này, so với tám cái pháp khí hạ phẩm kia chẳng hơn được bao nhiêu.
- Còn cái nào khác không?
Tinh Hồn trầm tư, hỏi.
- Hiện tại bản điếm chưa có nhập thêm hàng mới. Mười một món pháp khí này chính là hàng tốt nhất rồi đó.
La Vi lắc đầu, nhìn hắn trả lời.
Tinh Hồn trong lòng hơi thất vọng, toan định tìm một cửa tiệm khác để xem thử có thứ nào dùng vừa tay hay không thì đột nhiên tầm mắt hắn rơi vào vị trí góc nhà, nơi đang trưng bày một cây thương nhìn khá cũ kỹ.
]
Hai hàng chân mày nhíu lại, chỉ thấy hắn đứng dậy, bước đến chỗ ngọn thương mục nát kia. La Vi trong mắt lộ vẻ kinh ngạc, vội đứng dậy đi theo phía sau lưng.
Tiếp cận gần ngọn thương, trong mắt hắn thoáng qua một tia kinh nghi, sau đó mới hỏi:
- Cây thương này, giá thế nào?
- Hả?
La Vi không giấu được sự ngạc nhiên.
- Ngươi không định mua cây thương nát này đó chứ?
- Có vấn đề gì sao?
Tinh Hồn nhíu mày.
- À à… không sao cả. Chỉ là cây thương này là một thanh phế binh. Bổn tiệm cũng là tình cờ có được. Nhưng sau khi trải qua thẩm định thì mới biết nó chỉ là một món phế binh. Lão bản tiếc của, không muốn vứt nó đi, liền để nó ở đây để trưng bày.
La Vi giải thích.
- Thứ này có bán không?
Tinh Hồn lại hỏi.
- Chuyện này, để ta liên hệ với lão bản thử xem.
Sau đó, La Vi lại lấy ra một cái Phù Lục khác, thì thầm một lúc sau thì mới hướng Tinh Hồn, trả lời:
- Lão bản nói, nếu ngươi thích cây thương này thì liền tặng cho ngươi. Ông ấy còn nói là sau này nếu có săn được nội đan hoang thú thì hy vọng ngươi có thể bán nó cho bản điếm.
- Tốt.
Gật đầu đồng ý, thế là La Vi liền giải phong cho thanh thương mục nát rồi đem giao lại cho hắn.
Tinh Hồn tạm thời chưa có xem qua, trước tiên đem cất ngọn thương này vào Nhẫn Trữ Vật rổi cùng với La Vi xuống tầng đầu tiên. Hắn mua thêm một vài thứ cần thiết để phục vụ việc đi săn, sau đó mới rời khỏi Trung Tử Quán.
Sau khi hắn rời khỏi Thanh Giang Trấn được vài giờ thì đột nhiên Hạng Hạo lại xuất hiện. Lần này Hạng Hạo chỉ đi một mình.
Chỉ thấy hắn lẩn quẩn quanh mấy cái cửa hàng, tựa hồ như đang hỏi thăm cái gì đó. Sau một lúc thì hắn bước vào Trung Tử Quán. Lão bản nhìn thấy Hạng Hạo, liền bước ra tiếp đón nhiệt tình.
- Xin chào, không biết công tử cần gì?
- Chào ông chủ. Thực ra ta chỉ muốn hỏi thăm một chút, hy vọng ông chủ có thể bỏ chút thời gian.
- Không sao không sao, ha ha… công tử muốn hỏi thăm việc gì?
Thái độ của lão bản rất nhiệt tình, làm cho Hạng Hạo cũng thoải mái hơn hẳn. Hắn lấy ra một tấm họa đồ, rồi hỏi lão bản:
- Không biết ông chủ đã từng gặp qua người này chưa?
Lão bản nhìn vào tấm chân dung, sau đó gật đầu:
- Hắn thường đến đây để bán tài liệu đi săn. Mới vừa rời khỏi đây chừng ba bốn giờ gì đó.
Người trong tấm họa đồ trên tay Hạng Hạo, không ngờ lại chính là Tinh Hồn.
- Mới rời đi sao, thật tiếc quá.
Hạng Hạo nghe tin, thở dài một tiếng thất vọng.
- Cậu có chuyện gì gặp hắn à? Nếu không ngại thì có thể để lại lời nhắn, khi nào hắn quay lại thì ta sẽ nhắn giúp cho.
- À, vậy cũng không cần. Không biết chỗ của ông chủ có cho thuê khách sạn không, ta muốn ở lại đây một thời gian.
- Có chứ.
Lão bản cười ôn hòa, tiếp đó hú lớn:
- La Vi, giúp ta chuẩn bị một phòng khách sạn cho vị công tử này coi.
- Vâng, vâng, ông chủ đợi một chút, ta ra ngay.
La Vi từ trên tầng hai, nghe tiếng hú của lão bản liền lập tức chạy xuống. Khi vừa nhìn thấy Hạng Hạo thì kinh ngạc, thốt:
- Hạng Hạo công tử, ngươi sao lại ở đây?
Tiểu cô nương La Vi này, chẳng ngờ lại nhận thức được Hạng Hạo.
Trong ấn tượng của Hạng Hạo thì hình như chưa có gặp qua tiểu cô nương này, vậy nên cũng có chút ngạc nhiên.
- Ta tên La Vi, đệ tử Linh Lôi Tông. Lần khảo thí trước đây của ngũ đại tông môn đã từng gặp qua Hạng Hạo công tử.
- Ra là vậy.
Hạng Hạo cười ôn hòa, ôm quyền khách khí.
Mà lão bản kia gương mặt cũng tràn đầy kinh ngạc. Bởi dù sao Hạng gia chính là một đại gia tộc tu tiên rất nổi danh tại Phong Lâm Thành. Là một đại gia tộc, thế lực của Hạng gia dĩ nhiên cũng kéo dài đến Thanh Giang trấn này.
Nhưng là người trải đời, làm ăn lâu năm, thế nên lão bản đoán được Hạng Hạo hẳn là đang muốn bí mật làm một chuyện gì đó, thế nên không có dám hỏi thêm điều gì, ngộ nhỡ đắc tội thì cái thân mập mạp của lão cũng không đủ để đền tội.
Hạng Hạo dĩ nhiên không đoán được suy nghĩ của lão bản, nhưng thấy lão bản không hỏi thêm chuyện gì thì trong lòng nhẹ nhõm hơn đôi chút.
Sau đó hắn cùng với La Vi đi ra phía sau nhà, trên đường đi trao đổi chút tâm đắc. Một lúc sau thì, Hạng Hạo cáo từ lão bản rồi hướng thẳng Hằng Nhạc Sơn Mạch mà đi, mục đích có lẽ chính là để đi tìm Tinh Hồn.
********* Quyển 2: Bách Luyện Thành Tiên *********
Trước khi rời khỏi Thanh Giang Trấn, Tinh Hồn đã tìm một ít vũ khí vừa tay, lượn vài vòng thì cũng được một hai món vừa mắt, liền không tiếc tinh thạch mà mua để sử dụng.
Còn về phần cây thương cổ kính kia, Tinh Hồn dự định sau buổi đi săn hôm nay thì lấy ra nghiên cứu.
Chỗ máu thịt bầy nhầy hôm trước hắn tìm tới, rốt cuộc lại đang bị một đầu hoang thú cấp hai chiếm đóng, thưởng thức bữa ăn. Hắn không dám vọng động, liền lập tức bỏ đi ngay.
Đang truy tìm một chỗ khác, đột nhiên trên bầu trời xuất hiện một cỗ linh khí ba động vô cùng mạnh mẽ. Cùng với đó là hương thơm nhàn nhạt lan ra không gian.
Tinh Hồn gương mặt hơi biến đổi, lập tức thả thần thức ra, kiểm tra vị trí biến đổi. Đột nhiên ngay sau đó, phía sau lưng có tiếng ầm ầm vang lên kịch liệt, mặt đất thậm chí còn run lên nhè nhẹ.
Nội tâm cả kinh, lập tức phóng người lên, đu trên một cành cây rồi nhìn xuống. Chỉ thấy phía xa có mấy đầu hoang thú xuất hiện, hoang thú cấp một, cấp hai đều có, đang chạy với tốc độ rất nhanh. Mà phương hướng chính là nơi mùi hương lan tỏa.