[Dịch]Đại La Thiên Tôn 2: Vĩnh Hằng Chi Mộng

Quyển 2-Chương 116 : Thí luyện chấm dứt




Một luồng hào quang bạo phát, bao trùm Tinh Hồn và Tiểu Ứng Long. Một trận cuồng phong bão táp nổi lên, lấy Tinh Hồn và Tiểu Ứng Long làm trung tâm, bắt đầu khếch tán ra xung quanh. Gió bão cực mạnh cuốn bay mọi thứ, những gốc đại thụ bị bốc lên, thậm chí còn muốn bị trận cuồng phong này nghiền nát.

Một cỗ áp lực nguy hiểm đến tính mạng dâng trào, đám tán tiên lúc này không còn ôm tâm tư quan sát trận chiến nữa, bằng không ngay cả cái mạng nhỏ cũng khó mà giữ lại.

Tình huống này y hệt giống như lúc Tinh Hồn bị Phong Nhạc đuổi đánh, phải nhờ đến Tiểu Ứng Long hi sinh trạng thái khí linh để nhặt lại cái mạng nhỏ, đem hắn ném vào trong Bạo Thú nội lâm. Bất quá, tình huống hiện tại lại khác biệt. Không phải hắn bị đuổi giết nữa, mà ngược lại, hắn chuẩn bị làm gỏi Phong Nhạc cùng đám thế gia đệ tử thiên tài.

Cuồng phong quá mạnh, ngoại trừ Phong Nhạc còn có chút dễ chịu ra thì đám còn lại đều phải vận dụng nguyên lực, đồng thời sử dụng pháp khí phòng hộ, ngăn cản bớt lực cuồng phong đầy áp bức này.

Đùng…

Một âm thanh bạo tạc gầm vang, trận cuồng phong tan vỡ, hóa thành vô số đợt phong nhận bắn ra tứ tung. Lấy Tinh Hồn làm trung tâm, bán kính xung quanh gần trăm thước, toàn bộ hóa thành một góc hoang tàn.

Chỉ thấy từ trong đám khói bụi, một bóng người chậm rãi bước ra. Người đó, dĩ nhiên chính là Tinh Hồn sau khi hợp nhất với Tiểu Ứng Long.

Hắn lúc này, mái tóc trắng biến thành màu hoàng kim tung bay trong gió lớn. Trên thân thể đột nghiên xuất hiện những khối long lân màu vàng, dưới ánh mặt trời tỏa ra ánh hào quang chói mắt. Đặc biệt đằng sau lưng xuất hiện ra một đôi cánh, chính là đôi cánh của Ứng Long trong truyền thuyết.

Đám thế gia đệ tử thiên tài chưa bao giờ được nhìn thấy Ứng Long thực sự, bất quá thông qua miêu tả trong sách cổ, bọn họ liền ngầm hiểu ra, sủng vật mà họ gọi là chó con thì ra là một đầu long thú trong truyền thuyết. Dưới long uy, bọn họ mặc dù là nhân loại, nhưng thân thể vẫn bị áp chế bởi huyết thống uy áp.

- Làm… làm sao có thể?

Tu vi của Tinh Hồn sau khi hợp nhất với Tiểu Ứng Long, từ viên mãn Phàm Tiên Cảnh trở thành ngụy Địa Tiên Cảnh, so với Phong Nhạc cơ không không khác biệt. Bất quá, giống như chỉ là khí tức cảnh giới, còn về thực lực chân chính, Phong Nhạc liền biết, hắn đã không còn là đối thủ của Tinh Hồn được nữa.

Dù không muốn thừa nhận, nhưng tình thế này, tựu chung trong đầu đám thế gia đệ tử thiên tài đều xuất hiện chung một ý nghĩ, đó chính chạy. Chạy thật nhanh, chạy khỏi sát tinh này.

Thế là nguyên cả một đám mấy tên thế gia đệ tử thiên tài, không hẹn mà cùng chuẩn bị bóp nát nhẫn ngọc truyền tống để chạy thoát khỏi. Núi xanh còn đó, lo gì không có củi đốt. Mặc dù việc rời khỏi Bạo Thú Lâm sớm hơn dự kiến, đối với đám thế gia đệ tử thiên tài mà nói rất mất mặc, bất quá, mất mặt so với cái mạng nhỏ, bên nào nặng nhẹ tự nhiên rõ ràng.

Vả lại, chỉ cần thoát được lần này, đợi thí luyện chấm dứt cũng chính là lúc Tinh Hồn phải trả giá.

Bất quá, chạy được sao?

- Muốn chạy? Trễ rồi.

Tinh Hồn tâm niệm vừa động, đột ngột từ bên dưới mặt đất bừng lên một vầng hào quang đen tối.

- Là trận pháp.

Phong Nhạc tinh mắt nhận ra ngay. Lúc này Phong Nhạc với mường tượng được rằng, thì ra việc Tinh Hồn dẫn dụ bọn hắn tới đây đều đã chuẩn bị sẵn, Tinh Hồn không hề có ý tứ cho bất kỳ một người nào trốn thoát.

Tốc độ thi trận cực nhanh, trong giây lát, vô số đạo kiếm quang phá đất xông lên, đâm xuyên qua cơ thể bọn hắn. Cảm giác chẳng khác gì đang trải qua thiên đao vạn quả, sự đau đớn lan truyền ra toàn thân khiến cho bọn họ không thể nào phát động nhẫn ngọc truyền tống.

Vả lại, để sử dụng nhẫn ngọc truyền tống cần có một đoạn thời gian chờ đợi thì mới thành công. Bình thường khi sử dụng, cần đến mười nhịp thở mới có thể dẫn phát truyền tống được. Mười nhịp thở rất ngắn ngủi, bất quá đó là trường hợp tình cảnh bình thường, còn hiện tại, mười nhịp thở này chẳng khác gì mười vạn năm.

]

Huyết thống uy áp, kiếm ý uy áp, bản thân lâm vào trận pháp khống chế, và cuối cùng là còn đó Tinh Hồn.

Cảm giác uy hiếp đến tính mạng ngày một hiện hữu rõ ràng trong tâm trí.

- Tinh Hồn, ta là đệ tử dòng chính Chu gia, bỏ qua cho ta lần này, ta sẽ báo đáp gấp mười lần.

- Tinh Hồn, chúng ta sai rồi, cầu xin ngươi tha cho chúng ta một mạng.

- Chú ta là trưởng lão Linh Lôi Tông, chỉ cần ngươi tha cho ta, ta đảm bảo ngươi sẽ trở thành nội môn đệ tử Linh Lôi Tông.

- Tinh Hồn…

Chúng lúc này cực kỳ hối hận rồi, ngay cả Phong Nhạc cũng không ngoại lệ, dù kiêu ngạo cách mấy, đứng trước kẻ có khả năng lấy đi cái mạng nhỏ của mình, dù là hoàng đế đức cao vọng trọng chỉ sợ cũng quỳ gối xin tha, đừng nói chi là đám thế gia đệ tử non trẻ bọn chúng.

Bất quá, Tinh Hồn hắn chẳng phải đấng cứu thế. Những kẻ này đã từng muốn dồn hắn vào chỗ chết, hắn đã từng thề, chỉ cần hắn sống sót, hắn sẽ quay trở lại và lấy đầu từng kẻ một.

Và hôm nay chính là ngày đó. Mặc cho sự cầu xin, mặc cho lợi ích khổng lồ, tất cả trong mắt Tinh Hồn, đều là hư vô cả.

- Chết đi.

- Quỷ Ảnh Bộ - Phá Long Thức.

Đôi cánh sau lưng xòe ra dũng mãnh, vỗ một cái, chỉ thấy Tinh Hồn hóa thành một đạo hào quang màu vàng, Đồ Lục tản ra sát cơ vô hạn, hóa thành một đạo kiếm quang màu đen, kết hợp với tốc độ kinh người sau khi hợp nhất với Tiểu Ứng Long.

Lướt xuyên qua kiếm trận, một đạo kiếm nhẹ nhàng chém ngang. Bóng hình Tinh Hồn hiện ra, cũng là lúc mấy cái đầu lâu bay lên trời.

Dĩ nhiên, toàn bộ đám thế gia đệ tử thiên tài, ngoại trừ Vệ Vũ Quân đã trốn từ trước, toàn bộ không một người nào sống sót. Trong ánh mắt khiếp sợ tột cùng, tất cả cứ như vậy mà tử vong.

- Nhìn cũng lâu rồi, tiếp theo đến lượt các ngươi.

Đột nhiên Tinh Hồn nhàn nhạt hô vang một tiếng, bỗng nhiên xung quanh có mấy bóng người bỏ chạy. Bí mật về Tiểu Ứng Long, Tinh Hồn tuyệt đối không thể để lộ ra, bằng không, chỉ cần thí luyện chấm dứt chính là lúc hắn bị truy cùng diệt tận.

Lại nói, thần thức của Tinh Hồn rất mạnh, dù đang chú tâm quyết chiến với đám thế gia đệ tử thiên tài, Tinh Hồn vẫn cảm giác trong bóng tối có người đang theo dõi.

May mắn là chỉ có ba người, mặc dù tu vi đều là Phù Tiên Cảnh, nhưng đang trong trạng thái hợp nhất với Tiểu Ứng Long, tốc độ của Tinh Hồn rất nhanh.

Chỉ trong mười nhịp thở, cả ba đối tượng đều bị Tinh Hồn trảm sát.

Quay trở lại nơi quyết chiến với đám thế gia đệ tử thiên tài, Tinh Hồn giải trừ trạng thái hợp nhất, một đạo hào quang bay ra khỏi cơ thể hắn, hóa thành một con tiểu long mập mạp, chính là Tiểu Ứng Long.

Chỉ thấy Tiểu Ứng Long chạy ngay đến chỗ một cái đầu lâu, chính là cái đầu lâu của Mộ Yên, co chân sút một cái.

- Này thì chửi bổn long là chó, mồ tổ nhà ngươi mới là chó.

Tiểu Ứng Long chửi mắng ầm ĩ phát tiết, trông tràn đầy sinh lực.

Còn Tinh Hồn, hắn ngược lại rất mệt mỏi. Sử dụng Hoán Long Thuật này tiêu hao quá nhiều lực lượng tinh thần và nguyên lực. May cho Tinh Hồn là hắn mở được bốn không gian động thiên, tích trữ rất nhiều thiên địa nguyên khí, thế nên mới có thể đạt được trạng thái hợp nhất với Tiểu Ứng Long.

- Rồng mập, đừng bát nháo nữa.

Tinh Hồn sắc mặt mệt mỏi tiến đến gần mấy cái thi thể không đầu, tâm niệm khẽ động, toàn bộ nhẫn trữ vật trên người đống thi thể này rơi vào tay hắn cả.

Thế gia đệ tử, mỗi một kẻ so với tán tiên đều là phú hộ. Mà thế gia đệ tử thiên tài, tài sản so với đệ tử bình thường còn muốn khủng bố hơn. Tinh Hồn làm sao bỏ qua khoản tài phú này được.

- Nhớ chia phần cho bổn long nữa, đừng mong ôm tiền một mình.

Tiểu Ứng Long lườm mắt nhìn Tinh Hồn, nhẹ nhàng nhắc nhở.

- Không thiếu phần ngươi. Chỉ còn lại hai ngày là kết thúc thí luyện, tìm một nơi nào đó nghỉ ngơi.

Tiểu Ứng Long nhảy lên vai Tinh Hồn, sau đó cả hai rời khỏi nơi tràn ngập máu tanh này.

********* Quyển 2: Bách Luyện Thành Tiên *********

Bên ngoài Bạo Thú Lâm đang tập trung rất nhiều người, không những trưởng lão các phái mà còn có cả các gia chủ thế gia đệ tử nữa.

Thời điểm thí luyện kết thúc chỉ còn vài khắc nữa mà thôi. Bất quá, nhìn không khí hơi bất thường. Nhất là các đại gia tộc, ngoại trừ Hạng gia ra, chín đại gia còn lại ai nấy đều hục hằng sát khí, cơ hồ như đang muốn giết người vậy.

- Khốn kiếp, rốt cuộc còn bao nhiêu lâu nữa mới chấm dứt.

Thập đại gia tộc Phong gia, một người đàn ông trung niên vận một bộ trường bào màu cam, thân thể phản phất một loại khí chất tôn quý. Gương mặt chữ điền, gương mặt để râu, bất quá trong mắt tràn ngập sát ý, khiến cho người ta run rẩy.

Người đàn ông này chính là gia chủ Phong gia Phong Chiến, chính là một gã tiên giả hậu kỳ Địa Tiên Cảnh. Vốn theo lệ thường trước đây thì y không xuất hiện, bất quá, một ngày trước Phong Chiến nhận được tin tức, Phong Nhạc bên trong thí luyện đã chết. Hung thủ giết chết Phong Nhạc là một gã tán tiên tên gọi là Tinh Hồn.

Phong Chiến sau khi nghe tin tức này thì nộ hỏa dâng trào, gầm lớn một tiếng. Phong Nhạc chính là đứa con trai mà y ưng ý nhất, từ nhỏ luôn được cưng chiều, thậm chí Phong Nhạc đã được định là gia chủ Phong gia sau này. Thế nhưng mà, đứa con trai ưng ý nhất lại vong mạng.

Phong Chiến làm sao nuốt trôi được cục tức này, liền dẫn động vô số cường giả trong gia tộc tiến đến Đan Ninh Môn, muốn tận tay giết chết kẻ đã hạ thủ với con trai mình.

Trên đường đi, Phong Chiến không ngờ lại nhận được một tin tức khác. Đó là không chỉ Phong Nhạc, mà toàn bộ thế gia đệ tử thiên tài tham gia thí luyện, ngoại trừ Vệ Vũ Quân, còn lại không một người nào sống sót.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.