[Dịch]Đại La Thiên Tôn 2: Vĩnh Hằng Chi Mộng

Quyển 2-Chương 115 : Trảm thiên tài (3)




- Kiếm Quyển Tàn Vân.

- Truy Phong Cửu Kiếm.

Trên lôi đài, Tinh Hồn và Phong Nhạc giao chiến kịch liệt với nhau. Phạm vi giao chiến không giữa cố định một nơi nữa, mà bắt đầu lan tràn ra xung quanh, một số người không may bị dư uy làm cho trọng thương, sợ hãi mà bỏ chạy khỏi.

Phong Nhạc chiêu thế mạnh mẽ tràn đầy sức mạnh, nhờ vào Cường Lực Phù thượng phẩm, khí thế của Phong Nhạc nhìn từ bên ngoài cơ hồ áp đảo Tinh Hồn.

Tuy nhiên, phải đối đầu trực tiếp thì mới nhận thức rõ ràng, kỳ thực Tinh Hồn lợi hại đến mức nào. Mặc dù chênh lệch với nhau tận một đại cảnh giới, vậy mà nhiều lần suýt chút nữa Phong Nhạc bị uy hiếp đến tính mạng.

Trong lòng hắn khiếp sợ không thôi, càng lúc càng không dám xem thường Tinh Hồn, bởi chỉ một khắc ngây dại thì cái chờ đợi hắn chính là cái chết.

“Không thể để hắn phát triển, nếu không sau này, ta làm sao mà lăn lộn được!”

Thượng phẩm pháp khí bảo kiếm trong tay Phong Nhạc đột ngột đâm ra một kiếm, nhắm vào ngực của Tinh Hồn, thế nhưng, ngay lập tức bị Tinh Hồn chém ngang chặn lại.

- Lưu Hỏa Chưởng.

Đột ngột, Phong Nhạc rút kiếm lại, tay đan chéo chưởng ra một đạo chưởng lực. Trong chưởng lực bức ra một loại sóng nhiệt nóng bỏng, Phong Nhạc không hổ là thiên tài mạnh nhất tham gia kỳ thí luyện này, kinh nghiệm chiến đấu cực kỳ phong phú, hoàn toàn khác biệt so với Dương Trung hay Trần Anh Tuyệt, khiến cho Tinh Hồn gặp một chút khó khăn.

Ầm một tiếng, chưởng lực chạm vào thân thể Tinh Hồn, bức hắn lùi về phía sau mấy chục bước. Thực lực Phong Nhạc hiện nay chính là ngụy Địa Tiên Cảnh, một chưởng này được đánh ra toàn lực khiến cho Tinh Hồn cơ thể sinh ra nội thương.

Bất quá, tốc độ khôi phục thương thế rất nhanh, nội chỉ trong mười nhịp thở, vết thương đã khôi phục hoàn toàn.

Lại Thiên Ưng Kích, một hồi chiến đấu kịch liệt, dưới lực lượng cường hãn của Phong Nhạc gần như đã bị phá hư, có lẽ không chịu được bao lâu.

Mà Phong Nhạc, trong mắt hắn biểu lộ sự khiếp sợ, chưa từng nghĩ qua, ngay cả khi mình sử dụng Cường Lực Phù thượng phẩm, cư nhiên vẫn không thể giết nổi được Tinh Hồn, ngược lại còn nhiều lần rơi vào nguy hiểm.

Lúc này Phong Nhạc chợt nhận ra, một mình mình, chỉ sợ không thể giết nổi Tinh Hồn. Vả lại, thời gian thượng phẩm Cường Lực Phù không còn nhiều nữa. Chừng này đã không giết nổi, nếu thượng phẩm Cường Lực Phù hết thời gian, Phong Nhạc hắn làm sao đánh lại Tinh Hồn được nữa.

Trong đầu chợt lóe lên một vầng tinh quang, Phong Nhạc bây giờ đã không thèm quan tâm đến mặt mũi nữa, quay lại phía sau, nhìn đám thế gia đệ tử thiên tài còn lại, hô lớn:

- Tất cả cùng xông lên, hôm nay nhất định phải diệt sát tạp chủng này, nếu không sau này chúng ta khó mà lăn lộn được.

Không những những người đang quan sát kinh ngạc, mà ngay cả những thế gia đệ tử thiên tài còn lại như Mộ Yên, Chu Phi Ưng, Đoàn Triều Lộ… biểu cảm cũng y hệt vậy.

Đối với Phong Nhạc, tính cách của hắn bọn họ hiểu rõ, hắn ta cực kỳ kiêu ngạo, bình thường rất ít khi nhờ vả sự giúp đỡ của người khác. Nhưng hôm nay, rõ ràng đang trong tình huống áp đảo, vậy mà Phong Nhạc vẫn bảo bọn hắn cùng tiến lên.

Bất quá, như thế này lại hợp ý bọn hắn. Sớm đã ngứa mắt với Tinh Hồn, ở đây có kẻ nào không muốn tự tay tru diệt Tinh Hồn chứ.

- Được, cùng lên.

Không hẹn mà cùng hô vang, ngoại trừ Hạng gia đệ tử và Vệ Vũ Quân ra, tất cả những thế gia đệ tử thiên tài khác đều đồng loạt xông lên.

- Có bao nhiêu thực lực đều tung ra, đừng che giấu, nếu không các ngươi sẽ phải hối hận. Ta không hù dọa đâu.

Cảm nhận được trong mắt đám thế gia đệ tử thiên tài ẩn chứa một tia khinh định, Phong Nhạc lập tức nhắc nhở.

Lại nói, mặc dù đang trong chiến đấu hung hiểm, nhãn quan của Phong Nhạc vẫn rất nhạy bén, hắn không hề nhìn thấy Vệ Vũ Quân đâu cả. Nhớ lại câu hỏi cùng biểu cảm kỳ lạ khi trước của Vệ Vũ Quân, nội tâm Phong Nhạc trầm xuống. Bất quá, hiện tại hắn không thể quản nhiều thức. Quan trọng cần làm, đó chính là làm cách nào để giết được Tinh Hồn, đây mới là điều mà Phong Nhạc quan tâm.

- Bất quá chỉ là một tên viên mãn Phàm Tiên Cảnh, chúng ta liên thủ, còn lo không giết nổi hắn?

- Phong Nhạc, ngươi lo quá xa rồi, tạp chủng đó, lần này chết chắc.

- ……..

Dường như bỏ ngoài tai hoàn toàn lời cảnh cáo của Phong Nhạc, bởi bọn chúng cho rằng, dưới sự liên thủ của bọn hắn, Tinh Hồn hoàn toàn không có bất kỳ cơ hội nào.

Phong Nhạc nhướng mày, trong lòng hừ lạnh, nhưng cũng không nói gì thêm. Bởi hắn muốn để cho tất cả bọn hắn trực tiếp cảm nhận thực lực của Tinh Hồn mạnh đến mức nào.

- Cùng lên một lượt, như vậy càng hay.

Bị một liên thủ quần công, Tinh Hồn không sợ hãi, trái ngược nội tâm càng thêm vui mừng. Bởi nếu hắn cứ thế giết được Phong Nhạc, chỉ sợ đám người này cấp tốc bỏ trốn.

Đã chia ra bỏ chạy, Tinh Hồn dù có mạnh hơn cũng không giết nổi chúng. Đó là còn chưa kể đến, bọn chúng còn có thêm một cái nhẫn ngọc truyền tống, bất cứ lúc nào cũng có thể sử dụng.

Bởi vậy, lên cùng một lúc, trái ngược lại hợp ý hắn.

Trông thấy biểu cảm trên mặt Tinh Hồn, không khỏi khiến cho đám thế gia đệ tử thiên tài bị chọc giận.

- Tạp chủng, chớ vội đắc ý.

- Tạp chủng, hôm nay cho ngươi biết sự lợi hại của thế gia đệ tử chúng ta.

- Tạp chủng, đỡ một chiêu của ta.

Nguyên một đám như phát rồ lên, bao nhiêu vũ kỹ đều xuất ra toàn lực. Phong Nhạc dĩ nhiên không đứng ngoài cuộc, thượng phẩm pháp khí trường kiếm trên tay bổ xuống một đạo kiếm quang, uy lực sắc bén không gì sánh được.

Thiên Ưng Kích bị Tinh Hồn vứt đi, bởi hiện tại, Thiên Ưng Kích đã không còn tác dụng gì nữa.

Kế tiếp mới chính là lúc Tinh Hồn bộc lộ sức mạnh thật sự. Từ lúc giao đấu với Phong Nhạc, Tinh Hồn chỉ sử dụng lực lượng thân thể cường hãn nhờ vào Trấn Ngục Huyền Thể, hắn vẫn chưa sử dụng Hư Không Chiến Thể để gia trì thêm, cả Đồ Lục, kiếm ý đệ nhất trọng, và cả kiếm tâm thông minh, hắn đều chưa bại lộ ra.

Trận chiến này đã đến lúc cực kỳ nguy hiểm, xung quanh không còn bao nhiêu người đứng lại, đao kiếm vô tình, chẳng may bản thân lại bị vạ lây, mất đi cái mạng nhỏ. Thế nên tốt nhất bỏ chạy thật xa khỏi vùng nguy hiểm.

Một vầng hào quang lóe lên, trên tay Tinh Hồn, cổ kiếm Đồ Lục hiện ra.

Đồ Lục với Tinh Hồn tương liên, cầm Đồ Lục trên tay, cảm giác giống như tiếp cho bản thân thêm một phần sức mạnh.

Làn da của hắn, trong giây lát chuyển sang màu tím đen. Hư Không Chiến Thể cũng lộ ra.

Thấy Tinh Hồn khí thế đột ngột mạnh lai, con ngươi ai nấy đều co rút, nhất là Phong Nhạc, không nghĩ đến, cư nhiên Tinh Hồn vẫn chưa hoàn toàn bộc lộ sức mạnh thật sự.

Tâm trạng của Phong Nhạc cực kỳ tệ hại, không ngờ bản thân mình lại chưa đủ sức khiến cho Tinh Hồn bộc lộ sức mạnh thật sự, thiên tài như hắn làm sao chịu nổi đả kích này.

Thế nên Phong Nhạc càng trở nên cuồng bạo, hận không thể trảm Tinh Hồn ra làm mấy trăm mảnh.

Đương nhiên còn chưa dừng lại tại đó, chỉ thấy xung quanh Tinh Hồn, một cỗ kiếm khí đột ngột dâng trào lên, kiếm khí sắc lẻm phá vỡ mọi đòn công kích.

- Đó là… kiếm ý?

- Không thể nào, một tên tán tu tạp chủng như hắn, làm thế nào lại xuất hiện kiếm ý?

- Thiên tài thế hệ này tại Phong Lâm Thành, chỉ có một mình Thượng Quan Lãnh ngộ ra được kiếm ý nhờ vào Bá Kiếm Chi Thân. Tên tạp chủng này… sao lại có thể?

Nguyên một đám người trợn mắt kinh ngạc, Tinh Hồn lĩnh ngộ kiếm ý làm cho bọn chúng không thể tin nổi.

Kiếm ý, không những khiến cho kiếm chiêu càng thêm uy lực, còn khiến cho người khác bị áp chế thực lực, giảm đi chiến ý. Trừ khi bản thân lĩnh ngộ được một loại ý cảnh khác, hoặc có kiếm ý tương tự, hoặc là dùng thực lực chống lại được kiếm ý, bằng không thì không có một cách nào khác hóa giải đi sự áp chế này.

Mà ở đây, làm gì có người này có khả năng kháng cực lại kiếm ý đệ nhất trọng của Tinh Hồn được chứ.

- Các ngươi, hôm nay không một ai sống sót. Tiểu Ứng Long.

Tinh Hồn hô lớn, bỗng nhiên trên vai hắn xuất hiện một cái bóng mập mạp tròn xoe, đó chính là Tiểu Ứng Long. Ánh mắt của nó đang cực kỳ hưng phấn, dường như đang chờ đợi giây phút này lâu lắm rồi.

- Hắc hắc, nhân vật chính thường xuất hiện cuối cùng. Và nhân vật chính đó, dĩ nhiên chính là bổn long. Tinh Hồn tiểu tử chỉ là nhân vật phụ, làm nền cho bổn long mà thôi, há há há…

Tiểu Ứng Long hưng phấn cười lớn, mặc nhiên, những người kia làm sao hiểu nó đang nói gì. Chung quy vẫn xem nó là một con chó cưng của Tinh Hồn, đang sủa ầm ĩ lên mà thôi.

- Kiếm ý thì thế nào, chúng ta đông người như vậy, còn sợ hắn?

- Hừ, một con cầy tơ cũng dám xưng là Ứng Long, chọc cười lão tử à?

- Giết hắn, không thể để hắn sống sót rời khỏi thí luyện.

- Phong Nhạc nói đúng, không cần che dấu cái gì con bài tẩy nữa.

Bị mắng là con chó, Tiểu Ứng Long khuôn mặt giận giữ, bất quá khiến cho hai cái má núc ních đầy mỡ rung động dữ dội, ai thấy đều cảm thấy đáng yêu vô cùng.

- Đồ mất dạy, dám chửi bổn long là chó? Các ngươi mới là chó. Đồ cái thứ không được cha mẹ dạy. Nhân danh chính đạo, bổn long là một người tốt bụng nhân từ, hôm nay thay cha mẹ các ngươi dạy cho biết thế nào là phải đạo.

- Tinh Hồn, hợp nhất.

Tiểu Ứng Long chửi mắng thỏa thích xả giận, sau đó liếc nhìn Tinh Hồn, hắn cảm thụ trong mắt con rồng mập này như muốn bắn ra lửa, chỉ cần lắc đầu một phát, chỉ sợ ngay cả hắn cũng bị con rồng mập này xả giận.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.