[Dịch]Đại La Thiên Tôn 2: Vĩnh Hằng Chi Mộng

Quyển 2-Chương 106 : Âm Minh Trảm




Bạch tiểu quỷ lúc này gương mặt không còn đùa cợt như trước nữa, thay vào đó là biểu tình nghiêm túc. Có lẽ liên quan đến vận mệnh của bản thân, thế nên bạch tiểu quỷ mới nghiêm trọng như vậy.

Bước vào bên trong, mặc dù được đám âm u lệ quỷ bảo hộ bên ngoài, thế nhưng một cảm giác lạnh lẽo thấu xương vẫn khiến cho Tinh Hồn bị rùng mình.

Chỉ mới là một cái khí tức mà đã mạnh mẽ bá đạo, không biết lúc toàn thịnh, Minh Sát âm tôn mạnh mẽ đến mức nào.

Chỉ thấy ở phía trước xuất hiện một vầng hào quang màu xanh lam. Khi tiến lại gần thì mới phát hiện, thì ra ánh hào quang màu xanh lam đó là do chiếc quan tài băng tán ra.

Vừa liếc quan liền biếc, chiếc quan tài băng này hẳn là một vật bất phàm. Bởi vì vậy nên Minh Sát âm tôn mới lựa chọn nó để bảo vệ thân thể. Nhìn vào bên trong quan tài, đó là một người thanh niên trẻ tuổi, dung mạo cực kỳ tuấn lãng, ngũ quan tinh xảo, chiếc mũi thẳng, bờ môi hồng, làn da mặc dù hơi tái đi, thế nhưng có thể khẳng định, người thanh niên này trước đây chính là một tuyệt thế mĩ nam tử.

Người nam tử đang nằm trong quan tài chính là Minh Sát âm tôn, vị tiên giả tiến giai Tiên Quân trong truyền thuyết.

Mặc dù đang nằm yên một chỗ, thế nhưng khí thế âm tà vẫn khiến cho người ta bị chấn nhiếp. Nếu không phải Tinh Hồn được tàn hồn bạch tiểu quỷ thừa nhận thì nhất định bị luồng khí thế âm tà này làm cho trọng thương, thậm chí mất luôn cả cái mạng.

- Tinh Hồn tiểu quỷ…

Bỗng dưng giọng nói của bạch tiểu quỷ hơi trầm xuống, bên trong biểu tình trầm trọng.

Tinh Hồn nhướng mày, chỉ thấy bạch tiểu quỷ đang nhìn chằm chằm bản tôn của nó đang bị phong ấn nằm trong quan tài, gương mặt đăm chiêu suy tư, thậm chí còn ẩn chứa một chút bi ai.

- Chuyện gì?

Tinh Hồn đáp lời:

- Ngươi thấy… bổn tôn có đẹp trai không?

- ………

Đến giờ phút này, mọi hình tượng nghiêm túc bị đổ vỡ hoàn toàn. Tinh Hồn dù có giỏi ứng biến đến cách mấy, giờ phút này cũng chỉ biết hận không thể chụp lấy bạch tiểu quỷ, đạp cho vỡ cái mồm của nó.

- Trên đời này sao lại có một vị tuyệt thế mỹ nam tử như thế này chứ? Ông trời quả thực bất công mà, tại sao lại ban cho Minh Sát âm tôn bổn tôn một gương mặt tuấn lãng đến thế này, chẳng bù cho… à mà thôi. Nhớ năm đó, biết bao nhiêu nữ nhân ôm mộng sinh con cho bổn tôn. Đáng tiếc, bổn tôn một đời phong lưu, nào vướng bận nhi nữ trường tình, ài… quả là một hồi bi ai…

- Ta đi đây!

Bạch tiểu quỷ vừa ngắm nhìn bản tôn của mình, vừa luôn mồm tự sướng. Tựa hồ quên đi cả mục đích đưa Tinh Hồn đến gặp bản tôn của nó để làm gì.

Tinh Hồn triệt để giận dữ. Quả thực từ khi hắn hành tẩu tiên lộ đến nay, việc ngu dốt nhất chính là tin theo lời bạch tiểu quỷ. Có chăng là chỉ đứng sau con rồng mập kia mà thôi.

Thấy Tinh Hồn tức giận bỏ đi, bạch tiểu quỷ mới cả kinh, chạy đến trước mặt Tinh Hồn, cười hòa hoãn hiền từ, để lộ hàm răng trắng sáng lấp lánh:

- Tinh Hồn đại gia, đừng nóng. Bổn tôn chỉ đang hồi tưởng lại quá khứ huy hoàng thôi mà. Kỳ thực, giờ mới để ý à, Tinh Hồn đại gia đây thế mà cũng đẹp trai phết ấy chứ?

“Có điều, sao đẹp trai bằng bản tôn được, hắc hắc… bản tôn đích thực là siêu cấp mỹ nam trong truyền thuyết, bi ai, bi ai à…”

Bạch tiểu quỷ tranh thủ vuốt mông ngựa, để cho Tinh Hồn giảm bớt nóng nảy xuống. Có điều, cái miệng nói là một chuyện, còn trong đầu nó thì nghĩ một chuyện khác.

Tinh Hồn bắt đầu quan sát Minh Sát âm tôn bản tôn. Chỉ thấy trên trán ẩn hiện một cái ấn ký màu đen, trông giống như gương mặt của ma quỷ, đang không ngừng bào mòn sinh cơ của Minh Sát âm tôn.

Đó chính là Diệt Sinh Cổ Cấm.

- Thật mạnh.

Ngay cả sờ vào, Tinh Hồn cũng không dám, bởi bản năng thông báo cho hắn biết rằng, chỉ cần chạm vào Diệt Sinh Cổ Cấm là ngay lập tức sinh cơ sẽ bị rút cạn.

- Trước đây, bổn tôn ngẫu nhiên tìm thấy cái quan tài băng này trong một cái di chỉ thượng cổ, không nghĩ đến có ngày lại phải chui vào cái quan tài này nằm ngủ.

Ở ngay bên cạnh, bạch tiểu quỷ thở dài một tiếng âm u.

- Quan tài này ảnh hưởng lên Diệt Sinh Cổ Cấm, mặc dù không hoàn toàn đóng băng, nhưng có thể khiến cho quá trình tiêu hao thọ nguyên bị giảm đi rất nhiều lần, vậy nên miễn cưỡng mới trụ lại đến bây giờ. Tinh Hồn tiểu quỷ, ngươi có thể giúp bổn tôn giải trừ Diệt Sinh Cổ Cấm không?

- Hiện tại thì không, nhưng sau này thì có thể.

Nói đùa, Diệt Sinh Cổ Cấm có thể phong ấn một đại Tiên Quân như Minh Sát âm tôn, một nho nhỏ như Tinh Hồn dám khẳng định hóa giải được nó.

- Có thể là tốt lắm rồi, chí ít vẫn còn gieo xuống một mầm cơ hội. Bạch tiểu quỷ ngược lại không tức giận mà trong mắt sáng lên một tia hy vọng. Đối với một người bị giam cầm một chỗ trong suốt một thời gian tuế nguyệt thăm thẳm, dù chỉ là một tia hy vọng le lói thôi cũng đủ để hy vọng.

Tâm trạng của bạch tiểu quỷ lúc này chính là như vậy.

- Bất quá, tu vi của ta chí ít phải đến Tiên Quân thì mới miễn cưỡng giải trừ được Diệt Sinh Cổ Cấm.

- Không sao, bổn tôn chờ được.

Bạch tiểu quỷ vui vẻ đáp.

- Nhưng trước hết, cái giá ngươi bỏ ra là gì đã. Dù sao giải trừ Diệt Sinh Cổ Cấm rất nguy hiểm, không nói đến ảnh hưởng đến bản thân, ngộ nhỡ người tạo ra Diệt Sinh Cổ Cấm lưu lại thần niệm, ngộ nhỡ bị phát hiện thì cái mạng nhỏ này của ta không chịu nổi lửa giận của họ đâu.

- Này là dĩ nhiên, bổn tôn tự nhiên hiểu rõ.

- Hy vọng ngươi không đùa giỡn.

Tính cách bạch tiểu quỷ cà dựt cà chọt, bất kỳ tình huống nào cũng có thể bỡn cợt đùa giỡn, vậy nên Tinh Hồn mới lạnh giọng nhắc nhở nó.

- Không đùa, không đùa đâu, hắc hắc…

Bạch tiểu quỷ cười khà khà, sau đó gương mặt biểu tình nghiêm túc:

- Hiện tại, bổn tôn đang bị thương nặng, bằng không đối với ngươi tặng xuống rất nhiều chỗ tốt. Còn bây giờ…

Bỗng nhiên bạch tiểu quỷ thở dài một tiếng.

- Nói đi, hiện tại ngươi có thể trả giá được gì?

- Vũ kỹ của bổn tôn thì đẳng cấp quá cao, mặc dù ngươi là thiên tài, thế nhưng vẫn chưa thể học được, nếu không sẽ phản tác dụng. Để bổn tôn nghĩ xem… bổn tôn có thể cấp xuống cho ngươi ba đạo Âm Minh Trảm, mỗi một lần sử dụng có thể diệt sát được cả Tiên Vương, khiến Tiên Quân trọng thương; ngoài ra, bổn tôn nghĩ có một vũ kỹ thích hợp cho ngươi tu luyện. Với thể trạng hiện tại, bổn tôn chỉ có thể làm được nhiêu đó.

- Được, vậy cuộc trao đổi này thành giao.

Tinh Hồn không biết Âm Minh Trảm là gì, thế nhưng có thể kích sát được cả Tiên Vương, trọng thương Tiên Quân, chẳng khác gì có thể bảo vệ tính mạng ba lần.

Hư Thần Tinh, Tinh Hồn dám chắc rằng ngoại trừ Minh Sát âm tôn đang phải dưỡng thương ra thì tuyệt đối không có một cái tồn tại Tiên Quân.

Bởi nếu có Tiên Quân tồn tại thì Hư Thần Tinh đã không nát đến trình độ như hiện tại.

Ba đạo Âm Minh Trảm, đủ để Tinh Hồn phát triển một cách toàn diện tại Hư Thần Tinh này rồi. Đương nhiên dưới điều kiện là hắn phải hành sự cẩn trọng, không đi chọc giận mấy cái tồn tại vô địch tại Hư Thần Tinh này.

Vả lại, Minh Sát âm tôn cũng đã đồng ý, đợi đến khi Tinh Hồn có khả năng thì mới quay trở lại nơi này giúp đỡ hắn. Thế nên, không có lí do gì mà Tinh Hồn không lựa chọn đồng ý.

- Ngươi đứng im đó, để bổn tọa thi pháp.

Sắc mặt bạch tiểu quỷ biểu tình nghiêm túc, thực sự lần này nó không có bỡn cợt như trước đây nữa. Chỉ thấy song thủ đan lại thành ấn, từ Âm Sát minh tôn bản tôn bay ra những đạo âm khí màu đen tím, ẩn chứa một luồng sát cơ nghịch tàn bá đạo.

Hai mắt Tinh Hồn co rút, chỉ mới bắt đầu thi pháp mà đã khiến cho người ta cảm thấy bị uy hiếp đến tính mạng. Chỉ sợ thời điểm mà Minh Sát âm tôn tung hoành, hắn tuyệt đối là chí tôn trong Tiên Quân.

Nhìn tính cách bốc đồng, thế nhưng khẳng định tu vi không thể xem thường được.

Sau vài hơi thở, vô số đạo huyền âm chi khí được bạch tiểu quỷ cô đọng lại thành ba thanh tiểu hắc nhận, sau đó đẩy thẳng đến, dung nhập vào mi tâm của Tinh Hồn.

- Thời điểm nguy hiểm đến tính mạng, Âm Minh Trảm sẽ tự động được kích hoạt.

Trong đôi mắt của Tinh Hồn bỗng nhiên xuất hiện ba vệt hắc nhận màu đen kỳ dị, tản ra một loại sát cơ nghịch thiên. Có điều, nó chỉ tồn tại trong giây lát thì liền biến mất.

Bên tai, bạch tiểu quỷ lại nói tiếp:

- Tinh Hồn tiểu quỷ, có một chuyện ta nhắc nhở trước đó là không nên quá lạm dụng hay dựa dẫm vào Âm Minh Trảm. Còn một khi đã ra tay thì phải nắm chắc được giết được kẻ thù, bằng không một khi tin tức bị lộ ra bên ngoài, ngươi có mười cái mạng cũng không sống nổi.

- Chuyện này ta tự biết. Có điều, ta muốn hỏi ngày đó, rốt cuộc ai đã hạ xuống Diệt Sinh Cổ Cấm?

Kỳ thực chẳng cần bạch tiểu quỷ nhắc nhở, Tinh Hồn cũng hiểu rõ được chuyện này. Âm Minh Trảm chỉ nên sử dụng vào những tình huống cấp thiết, hắn cũng chẳng muốn dựa dẫm quá nhiều vào ngoại lực. Một cường giả mà nói, quan trọng nhất vẫn là tự bản thân biến mạnh.

Một khi biến mạnh, đừng nói là Âm Minh Trảm, ngay cả vũ kỹ mạnh hơn nữa cũng về đến tay.

Đối với kẻ thù của bạch tiểu quỷ, Tinh Hồn nội tâm sinh ra hứng thú.

- Nói cho ngươi biết cũng không sao. Kẻ đó gọi là Thương Nguyên Tử, tu vi Tiên Quân, bản thân còn là Trận Đạo Sư cấp Kỳ Vương đỉnh giai, địa vị của Thương Nguyên Tử chính là nhị thiếu chủ Bồng Lai Tiên Cảnh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.