[Dịch]Đại La Thiên Tôn 2: Vĩnh Hằng Chi Mộng

Quyển 2-Chương 105 : Tuyệt chiêu tối thượng




Tinh Hồn không đáp lại lời Tiểu Ứng Long, chỉ lạnh giọng hừ một cái. Cảm giác một luồng khí lạnh chạy dọc sóng lưng, Tiểu Ứng Long chột dạ, liền huýt sáo nhìn đi chỗ khác, tựa hồ vừa nãy ai đó nói chứ không phải nó.

Tinh Hồn cũng lười chú ý đến Tiểu Ứng Long, hô hấp một nhịp rồi mới hỏi bạch tiểu quỷ:

- Cổ truyền tống trận sử dụng thế nào?

- Ngươi chỉ cần bước vào đó, tự nhiên sẽ sử dụng được thôi.

Bạch tiểu quỷ gương mặt hớn hở, âu yếm đống nội y, chả buồn liếc nhìn Tinh Hồn một cái.

Hắn lắc đầu khổ não, thở dài một tiếng. Giây lát sau, trong mắt Tinh Hồn xuất hiện một tia lạnh lẽo. Lần này quay trở lại, những kẻ góp công đẩy hắn vào thế giới mộ phủ này, suýt chút nữa mất đi cái mạng nhỏ, đều phải trả một cái giá rất đắt.

Bạch tiểu quỷ ngồi mơ màng, bỗng dưng sực nhớ ra một việc quan trọng.

- Tinh Hồn tiểu quỷ, đợi đã, khoan hãy bước vào.

Tinh Hồn chỉ còn cách cổ truyền tống trận vài bước chân, bỗng nghe thanh âm thất thanh vang lên thì đình chỉ lại. Xoay người lại, hai hàng chân mày chau lại:

- Gì nữa đây?

- Chuyện quan trọng, chuyện quan trọng ấy mà. Còn nhớ người thần bí tạo ra cổ truyền tống trận này không. Trước khi người đó rời khỏi đây, y nói rằng, nếu có bãn lĩnh thì tự giải trừ Diệt Sinh Cổ Cấm rồi tự đi ra thông qua cổ truyền tống trận. Ngặt nỗi, bản tọa đối với trận pháp mù tịt một đường, thành ra mới bị nhốt tới tận bây giờ.

Vừa nói, bạch tiểu quỷ vừa thở dài một cái, trông thần thái rất ảo não.

- Vậy ý ngươi là…

- Người đó lại nói với bản tọa, nếu như không thể tự giải thoát thì hãy nhờ một người khác. Hẳn đó là lí do mà y tạo ra cái cổ truyền tống trận chỉ được có ba lần sử dụng. Một lần người đó dùng, nếu ngươi dùng một lần nữa thì chỉ còn lại duy nhất một lần. Đó chính là lần mà bản tọa quay trở ra ngoài. Tinh Hồn tiểu quỷ, có hứng thú hợp tác với bản tọa không?

Gương mặt của bạch tiểu quỷ trầm xuống, trong hai mắt lóe lên tinh mang. Có điều, với cái bộ dạng này ngầu lòi này của nó lại đội cái quần lót hồng trên đầu thì trông có gì đó không ổn cho lắm.

Tinh Hồn ngây ra một lúc, sau đó thẳng mặt trả lời:

- Miễn đi.

- Tinh Hồn tiểu quỷ, có cần phũ vậy không? Chưa nghe bản tọa ra giá mà từ chối thẳng thừng vậy?

Bị từ chối thẳng mặt, chẳng khác gì bị ném thẳng một cục đá vô mặt, bạch tiểu quỷ cả giận, chỉ thấy cái đầu của nó bành trướng khổng lồ, thiếu điều như làm sập cả cái mộ phủ cũ nát này, trong tiếng nói phun ra nước miếng như một cơn mưa lớn.

- Ngươi không hợp tác, bản tọa liều mạng với ngươi.

Bạch tiểu quỷ gương mặt biến thành đáng sợ, chớp mắt chặn phía trước cổ truyền tống trận. Đồng thời triệu hồi ra vô số đầu âm u quỷ lệ, xếp thành mười mấy hàng, gương mặt trầm xuống đáng sợ.

Tinh Hồn nhướng mày, trong mắt lóe lên hàn khí:

- Ngươi đang uy hiếp ta?

- Hừ, Tinh Hồn tiểu tử, ngươi đã ép bản tọa phải sử dụng tuyệt chiêu cuối cùng. Đã vậy thì đừng trách bản tọa vô tình.

Khóe miệng bạch tiểu quỷ cong lên một nụ cười tà dị, giọng nói tràn đầy sự âm tà, tựa hồ sắp làm ra một cảnh tượng kinh thiên động địa nào đó.

Tinh Hồn nội tâm cảnh giác, tinh thần căng lên. Lập tức bị uy thế của bạch tiểu quỷ cùng rất nhiều âm u lệ quỷ đẩy lùi về phía sau mấy chục bước.

Đối phương trước đây chính là Tiên Quân, cảnh giới so với hiện tại mà Tinh Hồn chỉ có thể ngước nhìn, thậm chí ngước nhìn cũng không thấy được bóng dáng ở đâu. Tuy nhiên, Minh Sát âm tôn đã bị phong ấn bởi Diệt Sinh Cổ Cấm, tu vi hẳn là bị hạ xuống rất nhiều.

Chỉ cần liều mạng chạy vào được cổ truyền tống trận là có thể trốn thoát thành công. Với kiếm ý phối hợp với Đồ Lục, Tinh Hồn nắm chắc được vài phần có thể chạy vào được cổ truyền tống trận.

Trên tay Đồ Lục hiện ra, kiếm tâm thông minh cùng kiếm ý đồng thời được kích thích.

Chỉ là, so với những gì hắn tưởng tượng thì…

Chỉ thấy bạch tiểu quỷ hô lớn:

- Bây đâu, sử dụng tuyệt chiêu cuối, để cho Tinh Hồn tiểu tử thấy được sự lợi hại của Minh Sát âm tôn bản tọa.

Đằng sau lưng, đám âm u lệ quỷ đồng thanh tru lên, tạo thành một thanh thế rất lớn. Chỉ thấy bọn chúng di chuyển cực nhanh, một nhóm gần trăm đầu âm u lệ quỷ xông lên trên cao, trên tay không biết lôi đâu ra mấy cái giỏ hoa, bắt đầu từ trên trời rải xuống.

Hai bên trái phải, mỗi bên có hơn một trăm đầu âm u lệ quỷ, xếp thành hai hàng dài, tạo thành một con đường lộ khá rộng, vừa đủ để cho vài ba người đi qua.

Chính giữa con đường lộ, hai con âm u lệ quỷ mỗi con kéo mỗi góc của một tấm thảm đỏ, từ chỗ cổ truyền tống trận kéo thẳng đến trước mặt Tinh Hồn.

Cuối cùng, từ trên trời ánh hào quang chiếu rực xuống, khiến cho con đường trải thảm đỏ cùng với vô số những cánh hoa trở nên nổi bật hơn thảy.

Và bạch tiểu quỷ từ chỗ cổ truyền tống trận, một đường chạy thẳng, sau đó hai chân đồng thời khụy xuống, kéo lê thẳng từ cổ truyền tống trận thẳng đến chỗ Tinh Hồn, tốc độ nhanh đến nỗi Tinh Hồn không kịp phản ứng.

Đến khi nhận ra thì đã bị bạch tiểu quỷ ôm lấy cái đùi rồi.

- Tinh Hồn đẹp trai rộng lượng à, bản tọa biết ngươi là người tốt, nhất định là không bỏ rơi một kẻ đáng thương bần hàn như bản tọa mà, đúng không?

Bạch tiểu quỷ đôi mắt long lanh như hai viên pha lê, bên trong thấm đẫm sự tin tưởng cuồng nhiệt, giọng nói run run bi thương, nhìn Tinh Hồn, chậm rãi nói ra từ chữ một. Bên trong giọng nói lại ẩn chứa một loại hoặc nhân khó tả.

Từ khi bắt đầu, bất quá chỉ diễn ra trong vài giây mà thôi. Mà sự việc diễn ra lại hoàn toàn trái ngược với những gì diễn ra trong suy nghĩ của Tinh Hồn, thế nên… hắn mới đơ càng ra, không kịp phản ứng gì cả.

Cùng lúc đó, ở hai bên, đám âm u lệ quỷ bắt đầu tạo thành một trường âm thanh bi thương, phảng phất đang cảm thông với số phận đáng thương và bi ai của bạch tiểu quỷ.

Bên trong không gian động thiên, Tiểu Ứng Long cười bò lăn bò lết, cười đến nỗi gương mặt biến dạng, nước mũi dính đầy trên mặt.

- Tên quỷ trọc này quả nhiên là vô sỉ chi vương, há há há… độ vô sỉ so với bổn long vượt xa ngàn dặm, há há há…

Tinh Hồn gương mặt cũng khó coi vô cùng, thật chẳng thể tưởng tượng ra nổi, không tính đến uy danh Minh Sát âm tôn, chỉ riêng tu vi Tiên Quân cũng đủ để hù người rồi. Thế mà… đường đường là một Tiên Quân trong truyền thuyết, thế nhưng lại có thể mặt dày vô sỉ đi cầu xin một tên tép riu như Tinh Hồn.

- Bạch tiểu quỷ, ngươi làm trò gì vậy, buông ra mau.

- Không buông, ngươi không đồng ý giúp bản tọa, bản tọa thề sẽ bám chặt đùi của ngươi cho đến hết đời.

Cùng lúc đó, đám âm u lệ quỷ vây xung quanh Tinh Hồn, quỳ xuống cầu xin khóc lóc, âm u lệ quỷ không thể nói được, có điều tiếng khóc của chúng lại rất rùng rợn, dù can đảm đến mấy, nhưng khi bị mấy trăm đầu âm u lệ quỷ vây xung quanh khóc lóc thì cũng làm cho thóp tim.

- Được, được, ta đồng ý là được chứ gì?

Không nói đến, sức lực của Minh Sát âm tôn cùng đám âm u lệ quỷ rất lớn, Tinh Hồn gắng sức đến mấy cũng không nhúc nhích được dù chỉ một bước.

Đến cùng vẫn là buộc phải lựa chọn thỏa hiệp.

- Hứa rồi đấy nhé.

Bạch tiểu quỷ trong mắt ý tứ vui vẻ hiện rõ, có điều vẫn muốn chắc chắn lại.

- Ta đã hứa thì chắc chắn thực hiện.

- Vậy được, bản tọa tin tưởng ngươi.

Bạch tiểu quỷ sau khi xác nhận mới thở ra một hơi nhẹ nhõm.

“Hắc hắc, tuyệt chiêu tối thượng này của bản tọa đã tích lũy qua vô số năm, tiểu quỷ như ngươi có thể không bị đánh bại được à, hắc hắc hắc…”

Bạch tiểu quỷ nội tâm tràn đầy đắc ý sau khi thu phục được Tinh Hồn, có điều, gương mặt của nó thì trông rất đáng thương, rất mong manh dễ vỡ. Nhìn cái thái độ này, Tinh Hồn chỉ biết lắc đầu thở dài.

Hắn cũng chẳng biết cái dạng gì mà toàn gặp mấy thể loại dở hơi. Đầu tiên là con rồng mập với huyết thống viễn cổ Ứng Long trong truyền thuyết vẫn còn đang ôm bụng cười trong không gian động thiên, kế đế là vị Tiên Quân Minh Sát âm tôn đỉnh đỉnh đại danh; cả hai nhân vật này độ vô sỉ có thể nói là đạt đến trình độ lư hỏa thuần thanh, xuất quỷ nhập thần.

- Bản thể ngươi đang bị phong ấn ở nơi nào? Trước hết ta cần phải quan sát thì mới hiểu rõ được tình trạng hiện tại.

- Ồ, ngươi hiểu biết cấm chế à?

Bạch tiểu quỷ hô lớn ngạc nhiên.

- Có biết một chút. Đừng làm nhảm nữa, dẫn đường đi, bằng không đừng trách ta thất hứa.

- Ài, Tinh Hồn đại gia nóng tính quá, nổi mụn giờ.

Bạch tiểu quỷ gãi đầu cười cười, sau đó đưa Tinh Hồn đến một góc khác của cổ mộ. Chỉ mới đứng ở bên ngoài, thế nhưng không hiểu sao Tinh Hồn lại cảm giác được một loại áp lực cường đại, phảng phất như trước mắt là một vị Tiên Quân trong truyền thuyết đứng chắn đường.

“Thật mạnh…”

Khí tức này một nửa thuộc về Minh Sát âm tôn, một nửa khác thì Tinh Hồn không rõ, nhưng có thể chắc chắn là khí tức còn lại là của người đã tạo thành Diệt Sinh Cổ Cấm.

- Đợi một chút.

Bạch tiểu quỷ nhắc nhở Tinh Hồn, sau đó lệnh cho đám âm u lệ quỷ đi theo phía sau, chỉ thấy chúng tiến sát đến gần Tinh Hồn.

Bởi vì đang hợp tác với nhau, thế nên Tinh Hồn cũng không lo lắng có biến cố gì. Chỉ thấy đám âm u lệ quỷ hợp lại thành một tầng bảo hộ bên ngoài, nhờ vậy mà Tinh Hồn không còn bị áp lực khủng bố kia gia trì lên thân thể nữa.

- Vào trong thôi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.