[Dịch]Đại La Thiên Tôn 2: Vĩnh Hằng Chi Mộng

Quyển 2-Chương 10 : Đắc đạo thành tiên




Sau khi cắn nuốt xong Hoang Linh, hoa sen Thể Đạo run lên một cơn, rồi sau đó sinh ra một dòng khí đen phủ quanh Linh Đài.

Tinh Hồn vội vận hành Hỗn Nguyên Thiên Thần Quyết để luyện hóa dòng khí đen này. Tu vi của hắn liền sau đó tăng vọt, tuy khoảng cách đến với Phàm Tiên Cảnh trung kỳ vẫn còn khá xa, tuy vậy so với ban chiều đã mạnh hơn rất nhiều.

Thu lại Hỗn Nguyên Thiên Thần Quyết, Tinh Hồn mở mắt ra, thở ra một ngụm trọc khí, chậm rãi cảm nhận sự thay đổi từ cơ thể mình.

Nhìn tốc độ tu luyện, Tinh Hồn không khỏi cảm thán thở dài một tiếng.

Trước đây, khi chưa bị Thời Gian Pháp Tắc và Không Gian Pháp Tắc phong ấn lại, Tinh Hồn với thể chất vô cùng ưu việt là Hư Không Chi Thể, tốc độ tu luyện cực kỳ nhanh, không hề bị tạp chất trong cơ thể ngăn cản vận hành.

Còn bây giờ, cơ thể chịu hạn chế của hai loại pháp tắc kia, trừ khi nhờ vào cơ duyên nào đó để loại bỏ hai loại pháp tắc này, nếu không con đường đắc đạo thành tiên sau này e rằng sẽ gặp phải muôn trùng khó khăn.

Nhưng nếu dựa vào cơ duyên thì chắc Tinh Hồn lắc đầu cười khổ, cơ duyên có thể loại trừ hai pháp tắc này có lẽ gần như không tồn tại rồi.

Hư Không Chi Thể bị phong ấn, thân thể hắn chẳng khác gì một tu sĩ chưa tiến hành trúc cơ vậy. Cơ thể tồn tại rất nhiều tạp chất làm cho tốc độ hấp thu linh khí thiên địa chậm chạp.

Tiên giả cũng giống như tu sĩ, bước đầu đều dựa vào thiên địa linh khí mà tu hành. Có điều giữa hai bên vẫn có sự khác biệt nhất định.

Tu sĩ trong cơ thể chứa tạp chất phàm thể, mà tiên giả cơ thể lại chịu hạn chế đến từ pháp tắc của Đại Thiên Thế Giới. Thế nên trong cảnh giới đầu tiên mới trong hệ thống tu luyện của Nhân Tộc – Linh Hậu Kỳ lại có một bước gọi là Phàm Tiên Cảnh.

Phàm Tiên vẫn chưa phải là tiên chân chính, mà khi bước vào Linh Tiên mới được công nhận là tiên.

Tu sĩ phi thăng hay tiên giả nếu muốn trở thành tiên chân chính thì bước đầu phải dung hòa cơ thể mình với pháp tắc của Đại Thiên Thế Giới. Mà muốn dung hòa với pháp tắc của Đại Thiên Thế Giới thì trong cơ thể phải tạo ra được một cái tiên phù, vậy nên trong Linh Hậu Kỳ bước thứ hai chính là Phù Tiên Cảnh, chính là để ám chỉ điều này.

Pháp tắc tồn tại ở Đại Thiên Thế Giới này chính là do Thiên Đạo tự định ra, không một người nào có thể thay đổi được điều này cả.

Tinh Hồn hiện tại vẫn đang nằm trong cảnh giới Phàm Tiên Cảnh. Đối với một tiên giả bình thường mà nói, quá trình kết phù có trung bình chỉ mất khoảng bốn mươi đến năm mươi năm là thành công. Người nào bếch bát hơn thì khoảng sáu mươi đến bảy mươi năm.

Tinh Hồn nếu không có vấn đề gì xảy ra thì hắn lẽ sẽ nằm ở trong nhóm thứ hai, thậm chí có thể sẽ lâu hơn cũng không biết chừng.

Nếu muốn sớm ngày kết phù, có lẽ phải dựa vào tài nguyên tu luyện của tông môn mới có thể đẩy nhanh tiến trình được.

]

Trong lòng Tinh Hồn sớm đã có dự định này, sau khi hắn và Cố Tinh Hải tách ra thì sẽ tìm một tông môn nào đó để nương nhờ một thời gian. Tạm thời chỉ có thể tính như vậy mà thôi.

Mắt quét qua nhìn Cố Tinh Hải, không biết từ lúc nào đã ngồi ngủ gật rồi.

Thiết nghĩ, tình cảnh cô gái này cũng rất đáng thương. Nhìn nàng, Tinh Hồn lại sự nhớ đến tuổi thơ của mình.

Một đứa trẻ mồ cô đến cha mẹ ruột của mình đến bây giờ vẫn không biết mặt, nếu ngày đó không được người mẹ nuôi Vân Tuyết nhặt trong ngôi miếu hoang, có lẽ hắn cũng không có được ngày hôm nay.

Tuổi thơ bên mẹ nuôi, tuy cơ cực, nhưng có lẽ tháng ngày đó chính là khoảng thời gian êm ấm nhất cuộc đời hắn. Có điều, nó cũng chẳng kéo dài được lâu, thời gian ngắn ngủi chỉ có tám năm mà thôi.

Cố Tinh Hải được biết mặt người thân, được cha mẹ chăm sóc từ nhỏ, được mười lăm năm, có lẽ so với Tinh Hồn thì tốt đẹp hơn đôi chút. Nhưng đều là đau thương tan cửa nát nhà, cô độc một mình, nỗi bi thương này ai hơn ai thì còn chưa biết được.

Tinh Hồn chịu đựng nó trong suốt gần sáu trăm năm, tuy đã quen với cảm giác này, có điều nó thực sự vẫn rất khó chịu. Nhìn Cố Tinh Hải, cô gái nhỏ này rồi cũng sẽ trải qua nó, nhưng ít nhất, Tinh Hồn muốn có thể giúp cho nỗi đau của nàng được dịu bớt đi, chí ít sẽ không quá bi thương như bản thân hắn.

“Từ lúc nào ta lại đi quan tâm người khác, đa sầu đa cảm chuyện nhân sinh thế này?”

Bất giác, trong lòng Tinh Hồn tự hỏi một câu. Hắn trước đây không phải là người như vậy. Lại nhìn cô gái nhỏ đang ngủ gà ngủ gật, tự nhiên Tinh Hồn lại thở dài một tiếng. Có lẽ là do nhìn thấy Cố Tinh Hải có điểm nào đó giống mình cũng nên.

********* Quyển 2: Bách Luyện Thành Tiên *********

Ngày hôm sau, trải qua một đêm nghỉ ngơi tịnh dưỡng, tinh thần cả hai tốt hơn hẳn. Cố Tinh Hải đã lâu không trải qua một giấc ngủ ngon, không được hít thở bầu không khí tự do, thế nên nhìn gương mặt của cô gái nhỏ này tươi rói, nụ cười hồn nhiên lúc nào cũng treo trên mặt.

Mặc dù cả hai đang mù đường lạc lối trong khu rừng rộng lớn này, nhưng nhìn Cố Tinh Hải như vậy thì tâm hồn người ta lại thoải mái hẳn ra.

Vị trí cả hai đang đứng thuộc về phần đất Vu Tộc.

Theo như cách Cố Tinh Hải nói thì những bộ tộc yếu kém như Hùng Kim bộ lạc hay Tật Phong bộ lạc thì thường sẽ ở ngoài cùng theo cách phân chia lãnh thổ, như vậy chỉ cần đi về phía Đông thì sẽ đi đến được vị trí lãnh thổ của Nhân Loại.

Nói miêng thì đơn giản, nhưng vào thực tế thì lại là một câu chuyện khác, tỉ như tình huống của Tinh Hồn và Cố Tinh Hải hiện tại.

Nếu như bây giờ có một cái bản đồ thì tốt biết mấy.

Trên công cuộc tìm được đường ra, trên đường đi, Tinh Hồn vừa chỉ điểm cách tu luyện đối với Cố Tinh Hải, giúp cho nàng nâng cao thực lực.

Trong nửa tháng nay, Cố Tinh Hai đã nâng lên hai mươi ba Hồng Ngọc Ấn, đạt tới tiểu thành trong tầng thứ hai Hồng Ngọc Kinh, tu vi biến mạnh hơn hẳn.

Nói đến, cách chỉ điểm của Tinh Hồn với Cố Tinh Hải thực sự mà nói rất ư là nhẹ nhàng.

Chứ khi huấn luyện đám đệ tử của hắn, thực sự tháng ngày năm đó tên nào tên nấy đều phải sống trong địa ngục, ngay cả nữ đệ tử duy nhất là Long Phi Tuyết cũng không ngoại lệ.

Bài tập nhẹ nhàng nhất trong phương pháp dạy dỗ đám đệ tử chính là đem bọn chúng ném xuống vực sâu vạn trượng, không thức ăn không nước uống, phải ứng phó với vô số hung thú tàn bạo, trong một tháng phải bò lên, nếu không thì đừng gọi hai chữ sư tôn.

Còn bài tập nặng nhất đó chính là được hắn đích thân luyện võ.

Phải nói mười tên đệ tử ai nấy đều cực kỳ đáng thương. Bị Tinh Hồn cầm gậy đánh đến nước mắt nước mũi chảy ra hết, da thịt béo dày như Long Chiến, cứng đầu cứng cổ như Long Uyên, hay loại không sợ trời không sợ đất như Long Tuyền cũng bị hắn đánh thừa sống thiếu chết.

Sau này khi tu vi đã có thành tựu nhất định, nhưng khi nghĩ đến khoảng thời gian bị Tinh Hồn đánh lên bờ xuống ruộng, tên nào tên nấy đều rét run lạnh cả sống lưng.

Thế mới nói, việc chỉ điểm cho Cố Tinh Hải có thể nói là vô cùng nhẹ nhàng. Cũng là bởi Tinh Hồn không có ý định đồng hành hay tiếp nhận Cố Tinh Hải nên mới làm qua loa. Nếu mà thực sự trở thành đệ tử Tinh Hồn chắc có lẽ Cố Tinh Hải chỉ biết cười mếu mỗi ngày.

Yếu điểm của Cố Tinh Hải chính là thiếu kinh nghiệm thực chiến, mà cả hai đang bị lạc trong rừng, trên đường gặp không ít hoang thú, Tinh Hồn liền xách Cố Tinh Hải ném vào hang ổ của đám hoang thú này, để nàng tự mình trải nghiệm. Khi nào thực sự nguy hiểm đến tính mạng thì hắn mới xuất thủ.

Cũng nhờ vậy mà không chỉ tu vi mà cả thực lực, Cố Tinh Hải đều có sự lột xác nhất định, độ ngây thơ dường như giảm đi ít nhiều.

- Đối phó với thú hoang rất khác biệt với các sinh linh cấp cao. Thú hoang không có linh trí, còn sinh linh cấp cao có ý thức siêu phàm, rất nhiều âm mưu quỷ kế. Thế nên đừng nghĩ có tí thực lực mà kiêu ngạo, có biết chưa?

Tinh Hồn mỗi ngày đều nhắc đi nhắc lại câu này, riết hồi muốn nhàm luôn, nhưng Cố Tinh Hải lúc nào cũng gật đầu tiếp nhận. Có lẽ khoảng thời gian được Tinh Hồn huấn luyện đã trở thành bóng ma trong lòng nàng, thành ra trong lòng sinh ra một sự kính ý với Tinh Hồn, nhất nhất nghe theo những gì hắn dạy dỗ.

Có điều, nếu thực sự được trải nghiệm huấn luyện như đám Long Uyên, chẳng biết nàng sẽ còn khiếp sợ Tinh Hồn đến mức nào nữa.

Lại một tháng nữa trôi qua, cả hai vẫn chưa có dấu hiệu tìm ra được đường ra khỏi khu rừng này.

Vào một ngày nọ, bỗng trong rừng xuất hiện một đám người, trang phục trên người, vừa nhìn là liền nhận ra đám người này thuộc Vu Tộc.

Khí tức của bọn họ rất mạnh, so với tộc trưởng Hùng Kim bộ lạc – Thác Bạc Huy còn muốn mạnh mẽ hơn. Bọn họ trên tay cầm vũ khí, biểu tình trên mặt nghiêm túc, giống như đang trong buổi đi săn.

Nhưng khi vô tình phát hiện Tinh Hồn và Cố Tinh Hải ở đằng xa, trong mắt bọn chúng liền xuất hiện một tia lãnh khí.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.