[Dịch]Đại La Thiên Tôn 2: Vĩnh Hằng Chi Mộng

Quyển 2-Chương 1 : Tinh Hồn




Quyển 2: Bách Luyện Thành Tiên

Chương 1: Tinh Hồn

- Điệp, bằng mọi giá, ta sẽ khiến nàng trở lại bên ta!

Trong hang động lấp lánh những khối pha lê, ánh sáng long lanh, nhẹ nhàng mà tinh tế, khiến cho hang động này trở nên huyền ảo, nhưng trong nét huyền ảo này lại ẩn chứa một loại cảm xúc bi thương.

Một cái bóng lưng tịch mịch hao gầy đứng lặng thinh nhìn vào cô gái đang nằm trên giường ngọc với hơi thở yếu ớt, bất cứ lúc nào cũng có thể mất đi tính mạng, phải nhờ vào lực lượng sinh lực đến từ máu của hắn và vô số những trận pháp tự động vận chuyển máu của hắn luân chuyển khắp trên cơ thể mới miễn cưỡng giúp nàng duy trì được tính mạng.

Hắn nhìn nàng bằng ánh mắt u buồn, có lẽ chỉ ở nơi này, khi đứng bên cạnh nàng, hắn mới có thể bộc lộ được cảm xúc chân thật của bản thân.

********* Quyển 2: Bách Luyện Thành Tiên *********

Một ngày mới lại bắt đầu tại Huyền Thiên Giới. Đã hơn năm trăm năm kể từ lúc trải qua trận đại nạn hủ thi do Trịnh Thần Không tạo ra, và cũng hơn năm trăm năm Thiên Hoàng dựng nên Đại Việt Thần Quốc hùng mạnh.

Huyền Thiên Giới nay không còn chia năm xẻ bảy như trước, không còn Tứ Đại Đế Quốc cùng Tứ Thần Điện ngự trị bốn phương Huyền Thiên Giới, cũng chẳng còn Vô Thượng Thiên Cung hùng mạnh ở đằng sau thao túng mọi thế lực nữa.

Hiện nay, thế lực mạnh nhất Huyền Thiên Giới, thống trị Huyền Thiên Giới chính là Đại Việt Thần Quốc. Thiên Hoàng hùng tại đại lược, không chỉ thống nhất Huyền Thiên Giới mà còn dùng sức mạnh vô địch của mình liên hợp bốn phiến đại lục bị tan rã, trở thành một đại lục duy nhất.

Đại Việt Thần Quốc được đặt chính giữa mảnh đại lục khổng lồ này, cùng với vô số cường giả, Thiên Hoàng đã đặt ách thống trị tuyệt đối, không một ai có thể ngăn cản nối sức mạnh khủng khiếp này cả.

Tuy nhiên, vào năm tháng trước, Thiên Hoàng đột nhiên thoái vị, nhường lại vương vị đế quân cho đệ đệ của y là Trương Vô Thường.

Trương Vô Thường lên ngôi, tuy thực lực cũng như uy danh không thể so sánh được với Thiên Hoàng, nhưng có sự hậu thuẫn cũng như sự giúp đỡ của các vị vương hầu quý tộc, dần dần đã khẳng định được vị thế của mình. Vả lại, cách hành sự của Trương Vô Thường so với Thiên Hoàng ôn hòa hơn rất nhiều, vậy nên hắn rất được lòng chúng nhân.

Còn về Thiên Hoàng, từ sau khi thoái vị, chẳng ai rõ y đã đi đâu. Có người nói, Thiên Hoàng đã rời bỏ Huyền Thiên Giới, đi đến một thế giới khác bên ngoài không gian vô tận kia.

********* Quyển 2: Bách Luyện Thành Tiên *********

Sâu bên trong Hoàng cung Đại Việt Thần Quốc, có một nơi chuyên dùng để giam giữ những trọng phạm đặc biệt nghiêm trọng, tên của nơi này gọi là Ám Ngục. Chỉ có điều, hơn năm trăm năm qua, Ám Ngục này chỉ giam giữ duy nhất một tên tội phạm.

Còn về phần tên trọng phạm này có nguy hiểm hay không thì chẳng một ai biết cả.

Tuy Ám Ngục chỉ giam giữ duy nhất một tên trọng phạm, thế nhưng lại được trấn giữ rất nghiêm ngặt, so với trấn thủ Hoàng cung không hề kém cạnh.

Đại môn tiến vào Ám Ngục thoạt trông rất hoa lệ, tuy nhiên nét hoa lệ của nó lại khiến cho người ta có cảm giác rùng mình sợ hãi. Nhất là khi nhìn lên trên đại môn có một gương mặt quỷ đang hé ra những chiếc răng nanh đáng sợ, ẩn chứa một loại hung sát âm tà, cho dù là người canh giữ khi trông thấy gương mặt quỷ này cũng không khỏi lạnh người.

Bên ngoài đại môn có mười gã thị vệ đang làm nhiệm vụ trấn thủ. Đột nhiên trước mặt bọn họ xuất hiện một bóng người đang lặng lẽ bước đến nơi này.

Ám Ngục năm trăm năm qua chỉ duy nhất có một người ra vào, chính là người trước mặt đám thị vệ này. Nhìn thấy y, ngay lập tức bọn họ quỳ xuống, đầu cúi xuống đất, không dám ngẩn lên để quan sát dung nhan người nọ.

Hắn ta định bước vào, đột nhiên từ trên trời rơi xuống một bông tuyết.

Hắn bỗng khựng lại, giơ bàn tay ra, một vài bông tuyết trắng xóa mang theo chút hơi lạnh đậu trên tay hắn.

- Tuyết?

Giọng nói lạnh nhạt từ đôi môi khẽ nói. Hắn ngẩn mặt lên nhìn trời đầy mây trắng trên cao, những bông tuyết cứ từ từ rơi tự do xuống, có rất nhiều bông tuyết như thích thú, vương lại rất nhiều trên người hắn.

- Thật khiến cho người ta hoài niệm.

]

Hắn nắm chặt bàn tay của mình lại, như thể đang bấu víu một tâm sự sâu thẳm trong lòng. Rồi hắn tiếp tục bước đi, khuất dần trong Ám Ngục tối tăm.

Mãi một lúc sau, đám thị vệ mới dám đứng dậy, trên trán lấm tấm mồ hôi lạnh, mặt mày trắng bệch không chút huyết sắc. Một tên vừa lau mồ hôi trên trán, vừa thở phào một tiếng, nói:

- Mỗi lần gặp Thiên Hoàng, cứ y như rằng đối diện với trời đất, khiến cho người ta không thể thở nổi.

- Vừa nãy nếu Thiên Hoàng lưu lại chút nữa chắc ta đột tử luôn quá.

- Dù không làm gì, nhưng uy thế từ Thiên Hoàng thật bất phàm. Kẻ như chúng ta không cách nào chống cự nổi.

- ………

Người thanh niên áo đen nọ chính là Thiên Hoàng – người giết chết kẻ gây ra đại nạn ác thi Trịnh Thần Không, cũng là người dựng nên một đế quốc hùng mạnh như hiện nay.

Đợi sau khi hắn đi khỏi, mấy tên thị vệ này mới dám khẽ tiếng bàn luận.

********* Quyển 2: Bách Luyện Thành Tiên *********

Ám Ngục vô cùng tĩnh lặng, bởi nơi đây chỉ có duy nhất một kẻ bị giam giữ. Mà kẻ này trong suốt năm trăm năm qua cũng chẳng náo loạn gì, như thể một kẻ đã chết, hòa mình cùng với sự tịch mịch lạnh lẽo của Ám Ngục nơi đây.

Ám Ngục khá rộng lớn, kẻ bị bắt giam đó bị giam tại nơi sâu nhất. Tuy mang cái tên rất đáng sợ, thế nhưng nơi giam giữ tên tội phạm này lại được bài trí không khác gì một gian phòng của một quý tộc cao cấp cả.

Hoa cỏ trưng bày bốn góc, sàn nhà trải thảm, có tủ sách để thư giãn, có bàn ghế với bộ ấm trà được chuẩn bị sẵn… nói chung là không thiếu một thứ gì. Giam giữ ở nơi này, so với cuộc sống chạy đông chạy tây, nay sống mai chết của những võ giả bên ngoài kia còn sung sướng hơn gấp chục lần.

Trong gian phòng có một ông lão ngồi trên một tấm phản, cầm một quyển sách trên tay, nhưng nhìn ánh mắt của lão, tựa hồ tâm thần đang đặt ở một nơi khác.

Đột nhiên, chân mày ông lão chợt nhíu lại, giọng nói có chút yếu ớt nói

- Hai trăm năm rồi ngươi mới lại đến đây, Tinh Hồn!

Trong bóng tối âm u của Ám Ngục, một gã thanh niên cái mái tóc trắng xóa, người mặc hắc bào chậm rãi hiện ra. Hắn chính là Tinh Hồn.

- Thiếu hai ngày.

Tinh Hồn bước vào căn phòng sạch sẽ của ông lão, chân đặt lên tấm phản rồi ngồi xếp bằng lại đối diện với ông lão. Ý niệm khẽ động, một mâm rượu thịt đầy đủ thơm phứt xuất hiện đầy bàn. Hắn vươn tay cầm bình rượu làm bằng ngọc, rót ra cho mình một ly, vừa đáp lại lời ông lão.

- Hai trăm năm qua đối với ta vô cùng tẻ nhạt, nếu không có rượu này của ngươi, có lẽ ta đập đầu tự tử từ lâu rồi.

Ông lão khẽ cười, cũng rót lấy một ly rượu đầy, đưa ly rượu lên mũi, cảm nhận hương thơm ngọt cay hoàn hảo của loại rượu cực phẩm mà Tinh Hồn mang tới.

- Rượu này là đệ tử ta ủ, không phải ta. Còn về phần tự sát, ngươi chưa đủ tư cách làm việc đó.

Tinh Hồn cầm ly rượu, lắc tròn vài vòng như một hành động của tửu đạo, rồi sau đó mới ngửa đầu uống cạn một hơi.

- Đúng là vậy. Ta quả thực không có khả năng để tự sát. Năm trăm năm qua ngươi giam ta tại đây, khiến ta sống dở chết dở, nếu nỗi hận có thể biến thành sức mạnh, có lẽ nó sẽ ghiền nát ngươi thành vạn mảnh.

- Nếu không phải ngươi nói cho ta biết việc Điệp không phải huyết thống Sở gia ngươi, ngươi nghĩ ta sẽ lưu lại mạng chó của ngươi sao, Sở Hóa Long?

- Sớm biết, ta đã chẳng nói cho ngươi biết, cũng sự sát luôn khi đó cho rồi.

Ông lão này lại là Sở Hóa Long. Hắn năm đó bị Trịnh Thần Không bắt lại, sử dụng thủ đoạn từ Thiên Thư đệ lục quyển Địa Ngục Đạo đoạt lấy sức mạnh của hắn, chỉ lưu lại một chút hơi tàn. Sau này được một người phát hiện, đem hắn giao lại cho Tinh Hồn.

Sở Hóa Long ánh mắt nhìn Tinh Hồn đầy oán hận, nghiến răng nói.

- Dù ngươi không nói, ta cũng có đủ loại biện pháp để moi ra được. Sau đó đem ngươi nhốt cùng với Trịnh Thần Không, chịu nỗi thống khổ mãi mãi không thể siêu sinh. Cũng may là ngươi thành thật, ta mới khoan hồng để ngươi ra đi một cách nhẹ nhàng.

Tinh Hồn thanh âm không buồn không vui, vừa rót rượu vừa trả lời.

Sở Hóa Long càng nhìn càng căm hận, hừ lạnh một tiếng.

- Đây là lần thứ năm ngươi nói câu này. Lần gần đây nhất là hai trăm năm trước.

- Ta nói được thì làm được, ngươi không cần phải lo lắng.

Sở Hóa Long đang nóng giận to tiếng với Tinh Hồn, mãi một lúc sau hắn mới lấy lại được bình tĩnh, lại ngồi xuống, nhìn Tinh Hồn hỏi:

- Ngươi đã tìm ra được biện pháp cứu Điệp chưa?

- Vẫn chưa.

Tinh Hồn khựng ly rượu lại, trầm ngâm một vài giây rồi mới nói tiếp.

- Linh hồn vạn vật có tam hồn thất phách, Điệp mất đi tam hồn lục phách, mà một phách còn sót lại trong người thì rất mỏng manh yếu ớt. Muốn Điệp tỉnh lại thì phải tìm được tam hồn lục phách đã mất. Ngoài biện pháp này ra, có lẽ chẳng còn cách nào khác khiến Điệp sống lại.

Sở Hóa Long nghe vậy thì cũng rơi vào trầm ngầm. Bầu không khí đang căng thẳng bỗng trầm xuống trong một khoảng thời gian khá dài. Mãi một lúc sau, Sở Hóa Long mới nhìn chằm chằm Ti Mệnh, oán hận lại hiện ra trong đôi mắt hắn.

- Nếu không gặp phải sát tinh ngươi, Điệp đã không bị Trịnh Thần Không hạ thủ, càng không rơi vào tình huống sống dở chết dở, và Điệp đã là thê tử của ta.

*Ầm* một âm thanh chấn động, Sở Hóa Long trước ngực xuất hiện dấu vết nắm đấm, hắn bay đập người vào vách tường, miệng thổ huyết, trông bộ dạng rất chật vật thê thảm.

Cùng lúc, giọng nói Tinh Hồn nhàn nhạt vang lên bên tai hắn.

- Điệp không phải người Sở gia, càng không có quan hệ gì với ngươi cả, và… Điệp là vợ ta. Sở Hóa Long, đừng nhầm lẫn.

Hắn uống cạn một hơi, cũng là ly rượu cuối cùng trong vò rượu mà hắn mang tới đây.

Chỉ thấy Tinh Hồn đứng dậy, lạnh lùng tiến tới gần Sở Hóa Long đang chật vật thở dốc trên đất, trong huyết nhãn hiện lên sát khí lăng lệ.

- Những gì ta gây ra, ta sẽ bù đắp cho nàng. Còn ngươi…

Ti Mệnh nhìn chằm chằm Sở Hóa Long, vừa giơ chân lên, nói tiếp:

- Chết đi!

Dứt lời, Ti Mệnh thẳng chân dậm xuống đầu Sở Hóa Long. Một tiếng vỡ nát đáng sợ vang lên, máu tươi văng bốn hướng.

Sở Hóa Long nằm dài trên đất, không còn chút hơi thở sinh mệnh nào. Tinh Hồn đã hoàn toàn chấm dứt sinh mệnh của hắn.

- Huyền Thiên Giới đã không còn gì đáng để lưu lại, có lẽ cũng nên rời khỏi đây rồi.

Tinh Hồn sau khi giết chết Sở Hóa Long thì đứng lặng người nhắm mắt suy ngẫm, cuối cùng thốt ra một câu rồi rời khỏi giang phòng. Ám Ngục lại trở về với sự tĩnh lặng im ắng và lạnh lẽo vốn có của nó, như chờ đợi một kẻ xấu số tiếp theo bị nhốt vào nơi đây vậy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.