Khu phía năm Lâm Ngân, so với ba khu khác thì mấy ngày gần đây dường như hơi trầm xuống, tất cả đều là nhờ sự chỉ dẫn tài tình của Ti Mệnh.
Hiện giờ, Ti Mệnh bắt đầu mở rộng tấn công, sớm muộn gì sẽ đẩy lùi được quân địch, có thể hỗ trợ với ba khu còn lại. Cứ với đà dẫn dắt này của hắn, nếu không có gì bất thì, Ti Mệnh nhất định sẽ được sứ giả Đại Tấn thần quốc lựa chọn.
Tuy nhiên, chưa đến thời khắc cuối cùng thì vẫn chưa biết được sẽ xảy ra chuyện gì.
Trong khu rừng phía nam, mùi máu tanh thoang thoảng vẫn chưa tan hết. Chiến tranh chính là chiến tranh, là quyết đấu sinh tử, quy mô tuy được thu nhỏ so với mấy nơi khác, nhưng độ khốc liệt chẳng hề thua kém, bởi chiến tranh thì sẽ luôn có người phải nằm xuống, dù cho đó có là bất kỳ ai.
Âm thanh giao chiến va chạm của binh khí, quyền cước vang lên liên hồi không dứt, lâu lâu lại có âm thanh hét bi thảm, chính là loại âm thanh kết thúc của sinh mệnh.
- Hắn sắp tới rồi.
Một giọng nói nam không ra nam, nữ không ra nữ khiến cho người nghe khó lòng phân biệt được chậm rãi vang lên, ngữ điệu tuy nhàn nhạt nhưng khó giấu được sự kích động.
- Hắc hắc, cuối cùng cũng được ra tay. Ta ngứa ngáy tay chân lắm rồi.
- Dụ gã này thật khó khăn, làm chúng ta tiêu tốn không ít thời gian.
- Sắp xếp ổn thỏa rồi chứ? Đừng để kẻ khác phát hiện ra chúng ta.
- Yên tâm, tuyệt không lộ ra nửa điểm.
Những bóng người áo đen che kín toàn thân, chỉ để lộ ra những đôi mắt lạnh lùng không chút tình cảm nào. Mấy kẻ này chính là sát thủ của Ảnh Kiếm Sát.
Tổ chức Ảnh Kiếm Sát sau khi nhận Ảnh Kiếm Lệnh từ Liên Vân Quyết thì liền cử mấy người này đến đây. Một cái Ảnh Kiếm Lệnh chỉ có thể giết được một người. Nếu muốn giết người thứ hai, một là lấy ra thêm một cái Ảnh Kiếm Lệnh nữa, hai là trả một cái giá cho Ảnh Kiếm Sát đưa ra.
Mục tiêu mà Liên Vân Quyết muốn Ảnh Kiếm Sát giết chết chính là Ti Mệnh. Thật ra mà nói, Liên Vân Quyết cũng muốn diệt trừ đi cả Kha Thiên Lạc nữa để phòng hậu họa sau này.
Tuy nhiên, thực lực của Kha Thiên Lạc rất mạnh, dù tu vi chỉ mới là trung kỳ Tẩy Cốt cảnh, tuy nhiên thực lực chân chính có thể áp đảo cả hậu kỳ Tẩy Cốt cảnh, giá trị cái đầu Kha Thiên Lạc dù là Liên Vân Quyết cũng khó lòng chịu nổi.
Nhưng Liên Vân Quyết đã dám dùng Ảnh Kiếm Lệnh để giết Ti Mệnh thì có lẽ hắn đã có đối sách để ứng phó với Kha Thiên Lạc rồi. Tuy nhiên, kế sách này có giá trị sử dụng với Kha Thiên Lạc hay không thì đó lại là một câu chuyện khác. ]
Với tác phong làm việc của Ảnh Kiếm Sát, Liên Vân Quyết rất ưng ý, bởi xưa nay chưa từng có trường hợp ngoại lệ nào thoát khỏi bàn tay của bọn chúng cả.
Tám người Ảnh Kiếm Sát đứng yên lặng thinh trong bóng tối, như những con mãnh thú đang chờ đợi con mồi của mình xuất hiện. Và không để cho bọn họ đợi quá lâu, con mồi đã xuất hiện.
- Hắn đến rồi. Chuẩn bị đi.
- Rõ.
Một hỏa chưởng nóng rát xuất hiện, nơi hỏa chưởng đi qua khiến cho cây cối hóa thành tro bụi. Có tiếng hét hảm truyền ra, cùng với một bóng người ngã nhào xuống đất, lăn lăn mấy vòng, y phục bị cháy xém, trên người nhiều chỗ xuất hiện vết bỏng, trông bộ dạng khá thê thảm.
- Tiểu nhân, tưởng có thể thoát khỏi bổn cô nương à?
Một giọng nói thanh âm khá êm tai, nhưng ngữ điệu lại thập phần chanh chua. Bóng dáng yêu kiều dừng lại trên đất. Đó là một thiếu nữ dung mạo thập phần xuất trền, làn da trắng tinh không nhiễm khói bụi chiến tranh, mái tóc đen mượt bay bồng bềnh trong gió nhẹ, tuy nhiên ánh mắt lém lỉnh lộ ra nét tinh quái hoang dại, cùng với nụ cười ranh mãnh để lộ chiếc răng khểnh đáng yêu.
Cô gái này chính là Tang Tương. Sau khi đến Lâm Ngân, thời gian tu luyện gần như là không có, thế nên tu vi có chút ngưng trệ lại.
Tuy nhiên nhờ vào việc chiến đấu mà kinh nghiệm thực chiến của nàng tiến bộ lên không ít, tu vi có thể không tiến triển, nhưng thực lực thì lại mạnh hơn so với trước đây một bậc.
- Tương nhi, đợi ta với.
Sau khi Tang Tương dừng lại không lâu thì một bóng người nam từ đằng sau di chuyển đến. Chính là Ti Mệnh, trên mặt hơi lộ ra vẻ mệt mỏi.
- Nha đầu này, lỡ gặp phải cường địch thì sao đây?
- Sợ gì chứ? Chẳng phải chúng ta đã tiêu diệt gần hết bọn chúng rồi sao. Mà tên tiểu nhân kia là có giá trị ban thưởng không tệ, há có thể bỏ qua chứ. Huynh lúc nào cũng lo này lo nọ, nghĩ ngợi lung tung cả lên.
- Chiến tranh chính là chiến tranh, cho đến khi chưa hoàn toàn kết thúc thì bất kỳ chuyện gì cũng có thể xảy ra cả. Sơ suất lơ là một giây thôi cũng đủ mất đi cái mạng nhỏ đó.
Tang Tương hừ nhẹ một tiếng, giống như xem việc bị Ti Mệnh giảng đạo một bên là một chuyện vô cùng chán ghét vậy. Nàng bĩu môi, làm mặt xấu liếc nhìn hắn một cái, giọng trổng trển nói lại:
- Biết rồi biết rồi, lần sau không lỗ mãng nữa, được chưa hả phu quân tại thượng.
- Nàng mà biết nghe lời thì ta đâu đến nỗi khổ thế này chứ.
Có lẽ đã quá quen thuộc với cái biểu hiện này của Tang Tương, Ti Mệnh vuốt mặt cười khổ một tiếng. Phải nói nha đầu Tang Tương này không biết sợ là gì, từ khi đến Lâm Ngân này cứ như một con thú hoang được trả về rừng.
Mỗi khi đại chiến bắt đầu thì tiên phong giết được, vài lần suýt chút nữa rơi vào nguy hiểm, may mắn có Ti Mệnh yểm trợ nên không chịu thiệt thòi gì.
Mà nàng ta căn bản không biết rút kinh nghiệm là gì. Luôn ỷ vào việc sau lưng Ti Mệnh sẽ bảo vệ nàng bất cứ lúc nàng, thế nên nàng chẳng sợ sệt gì cả, cứ xông xáo đánh nhau cho sướng tay, người chịu khổ vẫn là Ti Mệnh.
Nhiều lúc hắn chỉ ước vỗ mông trừng phạt nàng một trận thật nặng, nhưng cứ nhìn vào đôi mắt ngây thơ trong sáng vô số tội ấy là liền chùn lại ngay, đành cúi đầu cười khổ.
Thế nên mới càng ngày càng bị Tang Tương làm tới, mà hắn thì chẳng thể ngăn cản nổi cái tính ương bướng này. May ra có phụ thân nàng Tang đại phu hay Kha Thiên Lạc mới miễn cưỡng trấn áp được.
Dĩ nhiên lần này cũng không ngoại lệ.
Kẻ địch bị Tang Tương truy đuổi là một trong những người được Phong Tuyết bộ lạc treo thưởng khá hậu hĩnh, bị Tang Tương phát hiện, thế là một mạch đuổi đến tận đây.
Nội tâm Ti Mệnh không hiểu sao có cảm giác có gì đó bất bình thường, nhưng Tang Tương căn bản hành động quá nhanh, không cho hắn thời gian khuyên can gì cả. Cũng may chỗ này vẫn chưa vượt qua địa phận Lâm Ngân, có thể coi như khu vực an toàn, hắn mới thở phào một hơi nhẹ nhõm. Đương nhiên với cái tính cách lo đầu lo đuôi, cẩn thận tỉ mỉ từng chút một thì vẫn không quên tản ra linh thức để phòng ngừa có biến.
- Có ngon chạy nữa xem nào, lần này phải đánh ngươi một trận cho cha mẹ ngươi nhận không ra luôn, cái tội khiến bản cô nương rượt theo đến mỏi cả chân.
Tang Tương trên mặt lộ nụ cười ma mãnh, nhìn gã nam tử đang bò lê trên đất, ánh mắt giống như đang nhìn một món đồ chơi ưa thích của mình vậy.
Đột nhiên gã nam tử đó ngẩn mặt lên, gương mặt hơi bị cháy xém, tóc tai xuề xòa bẩn thiểu, nhưng ánh mắt của hắn lại vô cùng cay độc, cười phá lên:
- Hắc hắc, chết đến nơi mà con không biết.