[Dịch]Đại La Thiên Tôn 2: Vĩnh Hằng Chi Mộng

Chương 95 : Kẻ gánh chịu thiên mệnh




- Bàn cờ?

Lãnh Mạc trưởng lão kinh sợ thốt lên.

- Ngươi không cần phải lo lắng, đó là trò chơi của bậc tối cao. Thiên Toán tộc chúng ta chỉ nương theo số mệnh mà tìm một đường sinh cơ.

Ông lão thần bí thở dài một hơi nặng nề, không biết trong lòng đang suy nghĩ điều sâu xa gì.

- Mà thôi, ngươi lui đi. Nhanh chóng nghĩ cách lôi kéo Kha Thiên Lạc trước khi thời điểm đó đến để bảo vệ một tia huyết thống của Thiên Toán tộc chúng ta, cũng là cách để Lãnh Mạc ngươi có cơ hội trở thành tộc trưởng mới của Mông Đan bộ lạc.

- Vâng, lão tổ.

Lãnh Mạc tâm trạng có chút nặng nề, cuối cùng thở dài một tiếng rồi cáo lui.

Ông lão thần bí bỗng ngẩn đầu nhìn lên bước tượng điêu khắc quái thú kỳ dị, đôi mắt tang thương nhìn vào hai chi trước như đang nâng niu vật gì đó của bước tượng.

- Chớp mắt đã sáu mươi năm từ lúc hắn lấy đi Hư Vô Huyền Hạch. Ài, Hư Vô Huyền Hạch chỉ sinh trưởng tại nơi hư không hỗn độn, trong truyền thuyết chỉ có tại Hư Thần Giới mới có lực lượng hư không hỗn độn. Hắn lấy đi Hư Vô Huyền Hạch, không lẽ tìm được lối vào Hư Thần Giới? Mà chuyện này… ta cũng không nên bận tâm làm gì. Thời gian của ta đã gần hết, vẫn phải nhanh chóng đưa Lãnh Vô Cực tiếp cận người gánh chịu thiên mệnh, có vậy mới giúp Thiên Toán tộc bảo trì được một tia huyết thống.

Nhìn nơi trống rỗng giữa hai chi trước của quái thú kỳ dị, ông lão ngồi lẩm nhẩm một mình. Đột nhiên không hiểu sao đôi chân mày trắng tuyết hơi co cụm.

- Mấy năm nay trong lòng ta vẫn luôn có cảm giác bất an. Vẫn là nên bói lại một quẻ, tuy mất đi sinh cơ, nhưng để nắm chắc, không thể không cẩn thận.

Lắc đầu nhè nhẹ, cuối cùng đưa ra quyết định. Chỉ thấy ông lão giơ tay ra phía trước, đầu ngón tay tiếp xúc với hư vô, dùng một lực lượng thần bí vạch ra một khe hở nhỏ, đủ để lọt qua một cánh tay.

Bàn tay khô gầy nhăn nheo đưa vào khe hở không gian. Vốn khe hở không gian chứa lực lượng quy tắc hủy diệt cực kỳ mạnh mẽ. Ông lão này có thể tùy tiện đưa bàn tay xuyên qua khe không gian, chỉ sợ thực lực đã siêu phàm thoát tục.

Một vài giây sau, ông lão lấy ra từ khe không gian một cái mai rùa màu đen huyền. Trên chiếc mai rùa có rất nhiều ký tự đồ đằng kỳ lạ, ẩn chứa lực lượng pháp tắc thần bí mà người bình thường không cách nào thấu hiểu. ]

Sau khi lấy chiếc mai ra xong thì khe hở không gian đóng lại. Còn ông lão, nhìn sắc mặt không được tốt cho lắm, vẻ mệt mỏi có hơi thoáng qua. Dường như việc mở ra khe không gian khiến ông lão tổn hao rất nhiều tinh lực.

Chỉ thấy ông lão lấy chiếc mai rùa lật ngược lại, từ bên trong chiếc mai rơi ra hai đồng xu màu vàng với hai mặt khác nhau. Dĩ nhiên từ đồng xu này cũng toát ra hơi thở tang thương và thần bí, rất tương đồng với chiếc mai.

- Hy vọng điều mà ta lo lắng là dư thừa.

Ngữ điệu tuy trầm ổn, nhưng nỗi lo lắng vẫn không thể che dấu được từ sâu trong đôi mắt của lão. Hô hấp một hơi sâu, bỗng ông lão một tay nắm hai đồng xu hướng lên trên, tay còn lại cầm mai rùa đen đưa xuống dưới, tạo thành thế thiên địa, hai mắt từ từ nhắm lại, đôi môi khô ráp bắt đầu lẩm bẩm chú thuật thần bí của Thiên Toán tộc.

Đột nhiên bàn tay nắm đồng xu biến phát ra ánh bạch quang, còn tay cầm mai rùa tản mát huyền quang, dần dần hình thành hai thái cực đối lập, cuộn tròn lại với nhau.

Những ánh đèn dầu trong gian phòng, mặc dù nơi đây không có một chút gió lọt vào, nhưng không hiểu tại sao những ngọn đèn dầu lại dao động kịch liệt, tùy thời có thể bị dập tắc đi bất cứ lúc nào. Mặt nước thì nổi lên từng đợt sóng gợn hỗn loạn phản chiếu lại những ánh đèn dầu, tất cả tạo thành một khung cảnh vô cùng quỷ dị.

Xung quanh ông lão dần dần xuất hiện những ký tự đồ đằng cổ xưa, nếu Ti Mệnh ở đây, chắc hẳn hắn sẽ rất kinh ngạc, bởi những ký tự đồ đằng cổ xưa này giống hệt với ngôn ngữ Đạo Thần Điển.

Bên trong các ký tự này ẩn chứa quy tắc tối thượng của thiên địa, bị ông lão dùng lực lượng thần bí mạnh mẽ thao túng, bay lượn xung quanh một hồi thì hóa thành vô số các tinh điểm, rơi vào khoảng không chính giữa đường phân cách bạch huyền chi quang.

- Thiên toán truy mệnh, thiên địa vô lượng, mệnh vận thương sinh, tất thành giai định, thiên tư vạn tưởng, quyết truy huyền cơ.

Ông lão hét lớn, chỉ thấy đôi mắt ngập tràn những sợi gân đỏ chi chít, gương mặt lúc này trở nên rất đáng sợ. Một tiếng gầm mang theo một đại lượng sinh cơ, ông lão vốn đã già nua nay lại còn thêm bi thương, chỉ để tìm thấy được con đường tồn tại cho bộ tộc của mình.

Hai đồng xu rơi vào trong mai rùa, một loại âm thanh minh minh vọng ra từ trong mai rùa. Chỉ thấy mai rùa xoay tròn mấy lần, sau đó thì hai đồng xu văng ra ngoài, xếp chồng lên nhau, cuối cùng rơi vào trong mặt nước đang dao động kịch liệt.

Đôi mắt ông lão dán chặt lên mặt nước để chuẩn bị thấu thị thiên cơ, nhưng ngay lập tức, cơ thể ông lão run lên, tựa hồ như đang chịu phản phệ. Trong đôi mắt của ông lão lộ ra vẻ không thể tin nổi xen lẫn sự khiếp sợ cùng cực.

Sinh cơ trong thoáng chốc như bị hút cạn, nét khô khốc hao gầy lộ ra ngày càng rõ ràng hơn, như một ngọn nến đã sắp sửa lụi tàn.

Ông lão phun ra một ngụm máu lớn, máu tươi làm cho hình ảnh trên mặt nước bị phá vỡ, màu đỏ tươi đã nhuộm lấy toàn bộ.

Hình ảnh cuối cùng thoáng qua trên mặt nước, đó là một vị chiến thần trên người vận một bộ khải giáp đen huyền, cả người toát ra chiến ý kinh thiên đối diện với một con hắc long khổng lồ.

Ngay lúc nhìn thấy hình ảnh này thì chính là lúc ông lão bị cắn trả ngược lại. Sinh cơ trong chớp mắt gần như đã tan biến toàn bộ.

- Mau… mau gọi Lãnh Vô Cực đến đây, nhanh… nhanh…

Giọng nói gấp gáp yếu ớt vang ra, hóa thành một đợt sóng âm truyền đến bên tai Lãnh Mạc trưởng lão đang sắp sửa rời khỏi đây.

Lãnh Mạc không giấu được sự hốt hoảng, y chỉ muốn ngay lập tức xông vào để xem tình hình của lão tổ, nhưng mệnh lệnh của lão tổ rất cương quyết, Lãnh Mạc không dám làm khác, lập tức dùng hết sức lực trở về bộ lạc để đem Lãnh Vô Cực đến đây.

Trở lại bên trong, mọi thứ dần yên ắng lại như trước đây, không còn sự quỷ dị hoảng loạn trước nữa, còn đọng lại là hơi thở yếu ớt, bất cứ khi nào cũng sẽ biến mất.

- Vận mệnh biến đổi, kẻ gánh chịu thiên mệnh cũng thay đổi, không lẽ… kẻ đứng ngoài đã xuất hiện. Đúng rồi, có như vậy mới giải thích được người đó lấy đi Hư Vô Huyền Hạch. Phải làm sao đây, làm thế nào mới hóa giải được lời nguyền, tìm ra một đường sinh cơ của Thiên Toán tộc ta đây? Suy nghĩ, suy nghĩ đi Huyền Minh…

Sự hoảng loạn kinh sợ vẫn còn chưa tiêu tán đi hết khi nhìn thấy những huyễn tượng đó, cơ thể già nua vẫn chưa hết run vì sợ hãi.

Trong nỗi khiếp sợ vô tận, ông lão liên tục cầm mai rùa, cho hai đồng xu vào, dùng sức mạnh thần bí của Thiên Toán tộc liên tục tính toán. Mỗi lần tính toán là sinh cơ lại tiếp tục trôi đi. Cứ mãi thế này, chẳng biết đến khi Lãnh Mạc trưởng lão đưa Lãnh Vô Cực đến đây, ông lão có còn trụ được nổi hay không nữa.

Liên tục tính toán trong điên cuồng, mái đầu xù lên bay toán loạn, thất khiếu đã chảy máu, nhưng ông lão vẫn không dừng lại việc thôi diễn. Cuối cùng, dường như thiên địa không phụ sự thành tâm, trong mắt ông lão bỗng lóe lên một tia linh quang khi vô tình nhìn qua bước tượng quái thú.

- Có rồi, có cách rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.