Cổ Thái thu lại man văn Hoàng Xà, cảm nhận trong cơ thể đang có muốn luồng sức mạnh khổng lồ đang chảy trong huyết mạch.
Thực sự mà nói thì nếu muốn, hắn thừa sức đột phá lên Khai Khiếu cảnh, tuy nhiên một lúc đột phá quá nhanh chưa chắc đã là điều tốt. Đối với người khác thì Cổ Thái không biết ra sao, có thể người ta sẽ lựa chọn tiếp tục đột phá, nhưng hắn muốn bản thân có bước tiến dài sau này chứ không phải chỉ là một nhất phương cường giả.
Cổ Thái lựa chọn ổn định và chắc chắn, vậy nên hắn kìm nén lại cảm xúc, chậm rãi ổn định căn cơ hậu kỳ Tẩy Cốt cảnh.
Một lúc sau, hắn mới đứng dậy. Lúc này hắn vẫn chưa nhận ra được là bản thân đang cực kỳ có mùi. Mặt mày thì bị một lớp mặt đen đen bóng bao phủ, trong đêm tối nở nụ cười với hàm răng sáng bóng, người nào yếu bóng vía có lẽ sẽ hồn bay phách lạc mất.
- Ti Mệnh, biết nói sao giờ, cho lão tử ta ôm huynh phát nào. Thiên địa ơi, lão tử chưa bao giờ hạnh phúc như ngày hôm nay. Ti Mệnh, để Cổ Thái ta thể hiện lòng biết ơn cái nào.
Cổ Thái đang trong trạng thái cực kỳ hưng phấn, há mồm cười lớn, ánh mắt nhìn Ti Mệnh đầy triều mệnh, một thân thể với mùi hương nồng nàn chạy lạch bạch, hai tay giang rộng muốn ôm lấy siết chặt Ti Mệnh vào lòng.
Không hiểu sao Ti Mệnh tự nhiên giật bắn mình, lông mao dựng đứng hết lên, một luồng khí lạnh chạy dọc hết sóng lưng.
Nhưng ngay lúc Cổ Thái nhảy chồm tới đi ôm trọn lấy Ti Mệnh thì có một vật gì đó như khúc cây va thẳng vào đầu khiến hắn muốn nhảy cả đom đóm mắt.
Nhìn lại thì ra kẻ vừa mới ra tay chính là Kha Thiên Lạc. Chỉ thấy hắn phủi phủi hai tay, nhìn Cổ Thái lạnh lùng nói:
- Trước khi thể hiền tình cảm thì vui lòng đi tắm trước. Ngươi mà ôm Ti Mệnh bây giờ là hắn chết ngộp luôn đấy.
Nhờ Kha Thiên Lạc nói, Cổ Thái mới sửng ra, hai lỗ mũi căng phồng hít hít, chỉ vừa mới làm một hơi hô hấp mà hắn đã tự động khụy xuống ói mửa, bao nhiêu đồ ăn thức uống dùng tại buổi lễ toàn bộ ói hết ra bên ngoài.
Nhìn cảnh này đến người lãnh đạm như Cổ Thái cũng biến sắc, không kìm nén tức giận quát:
- Thằng này, gớm chết đi được. Biến cho khuất mắt lão tử.
- Ấy ấy, Kha lão đại, ta không…
- Biến…
Trong sự van xin nài nỉ tuyệt vọng của Cổ Thái, Kha Thiên Lạc không chút thương tiếc hay nương tay gì cả, một cú sút thẳng vào mông Cổ Thái, mạnh mẽ đưa tiễn Cổ Thái bay thẳng lên trên trời.
Không trung truyền lại tiếng rên la phẫn nộ, nhưng ngày một nhỏ dần. Bầu trời đêm sáng lên một cái, như thể có một ngôi sao băng vừa mới bay qua. Mấy đứa nhỏ tưởng sao băng thì nở rộ nụ cười, chấp tay khấn nguyện ước mơ của chúng.
- Thật cục súc. Ha ha…
Ti Mệnh nhìn ngôi sao băng Cổ Thái bay thẳng lên trời mà lắc đầu cười khổ. Kha Thiên Lạc hừ lạnh, nhún vai nói:
- Chưa đem hắn đi chôn sống là ta nhân từ lắm rồi. Hửm… kẻ nào!
Đang nói chuyện, Kha Thiên Lạc cảm nhận được một luồng khí huyết dao động gần đây. Ti Mệnh do hơi mệt mỏi, lại được Kha Thiên Lạc hộ pháp bảo vệ nên cũng không kịp tản linh thức ra đề phòng, nghe Kha Thiên Lạc lạnh giọng quát lên thì mới lập tức thả linh thức của mình ra.
]
- Là ta.
Một giọng nói nam tử vang lại, bên trong giọng nói không giấu đi sự mệt mỏi, có lẽ là do di chuyển với tốc độ cao đến đây. Từ trong bóng tối đi ra, đó là một nam tử vóc dáng to lớn, chiếc áo bằng vải thô không thể nào che đi được sự vạm vỡ từ thân thể người này.
Nhìn những khối cơ bắp như tượng tạc, khuôn ngực xẻ đôi trông rất quyến rũ, phối hợp với làn da ngăm nâu, đích thực là một nam tử đầu đội trời chân đạp đất.
Gương mặt hắn ta rất tuấn tú, nhưng không phải kiểu tuấn tú ma mị như Liên Vân Quyết, mà đó là một vẻ đẹp đầy gai góc, bất cứ nữ nhân nào nhìn thấy trái tim đều chợt rung động.
Gã thanh niên này với Kha Thiên Lạc không hề xa lạ, cả Ti Mệnh cũng nhìn qua vài lần, chính là Phong Tuyết đệ nhất thiên tài một thời – Hầu Quân Lâu.
Đi cùng với Hầu Quân Lâu là một thiếu nữ thanh y dung mạo thanh tú, nàng chính là Anh Nhu.
Phong Tuyết thành bởi sự xuất hiện trong thoáng chốc của cường giả thần bí nọ, không kìm nổi xúc động mà liền tản ra thử tìm kiếm người này. Hầu Quân Lâu và Anh Nhu tự nhiên cũng là một trong những người được phái đi tìm kiếm.
Tuy nhiên, không hiểu sao cả hai đều có chung một suy nghĩ, đều theo hướng U Đô bộ lạc mà đi. Trên đường ngẫu nhiên gặp nhau rồi cùng đến đây.
Bởi trước khi Hầu Quân Lâu và Anh Nhu đến thì Cổ Thái đã bị Kha Thiên Lạc lạnh lùng sút bay đi, khi hai người bọn họ đến nơi thì không phát hiện ra vị cường giả nọ.
Chỉ thấy tại nơi này chỉ có Kha Thiên Lạc và Ti Mệnh.
- Có việc gì không?
Kha Thiên Lạc thần sắc biến thành lạnh lùng, ánh mắt quét qua, lãnh đạm ngắn gọn hỏi.
Hầu Quân Lâu vừa tản linh thức ra để dò xét, đồng thời cũng không quên dò xét Ti Mệnh đang mệt mỏi ngồi tịnh dưỡng, vừa mở miệng trả lời:
- Vừa rồi chúng ta phát hiện có cường giả Khai Khiếu cảnh đột nhiên xuất hiện nên mới chia nhau đi dò xét. Kha Thiên Lạc, ngươi biết người đó không?
Hầu Quân Lâu trong lòng có cảm giác cường giả thần bí nọ nhất định có liên hệ với Kha Thiên Lạc, trực tiếp hỏi.
- Không biết.
Kha Thiên Lạc ngữ điệu lạnh lùng.
- Không sao. Vậy ta đi trước. Cáo từ.
- Không tiễn.
Qua cách nói chuyện, có vẻ như hai người này không ưa nhau cho lắm, vừa mới chạm mặt trong không gian liền xuất hiện giấu hiệu giao chiến rồi. Nhiều lúc Ti Mệnh cứ tưởng cả hai sẽ lao vào đập nhau thật, nhưng rốt cuộc Hầu Quân Lâu lại lựa chọn bỏ đi. Không biết trong thời gian hắn lưu lạc bên ngoài, giữa hai người này có xích mích gì.
Anh Nhu không theo Hầu Quân Lâu bỏ đi, mà dùng ánh mắt quan tâm, giọng nói ôn nhu nhìn Ti Mệnh:
- Ngươi bị thương?
- Chỉ là hơi tổn thương khí lực, tịnh dưỡng một lúc thì sẽ ổn lại. Đa tạ cô nương quan tâm. Loading...
Ti Mệnh cười ôn hòa, lịch sự trả lời nàng.
- Anh Nhu, cô trở về nghỉ ngơi đi, giờ tìm kiếm người kia cũng vô dụng thôi.
Kha Thiên Lạc trong lời nói không chút cảm xúc nào.
- Ngươi thật là, không lịch sự với nữ nhân chút nào.
Anh Nhu không giận, ngược lại thích thú với biểu cảm này của hắn, dù ngữ điệu có hơi trách móc, nhưng lại dùng ánh mắt như liếc mắt đưa tình vậy.
- Thì làm sao? Tính ta vốn cộc cằn như vậy rồi.
“Lúc ngươi nói chuyện với Tang Tương đâu có như vậy!” Trong lòng Anh Nhu u buồn thầm than một câu, nhưng đó là suy nghĩ trong lòng nàng, người khác dù là Ti Mệnh vốn nhạy cảm cũng không nhận ra được một tia ảm đạm này.
- Ngươi đưa ta về được không? Đêm khuya vắng vẻ, đi một mình ta sợ lắm.
Anh Nhu biểu cảm thập phần phong tình, gặp người khác có lẽ nghe theo nàng răm rắp rồi. Tuy nhiên Kha Thiên Lạc, thậm chí là cả Ti Mệnh nữa, cả hai đều thuộc loại người tâm tính kiên định, không vì một tia mị hoặc này mà thần hồn điên đảo.
Kha Thiên Lạc nhíu mày:
- Ai mà dám động vào cô, chắc tên đó chán sống rồi. Thôi đi đi, ta còn phải hộ pháp cho hắn nữa.
- Ngươi… đồ đầu gỗ.
Anh Nhu bĩu môi, không nhịn được mắng hắn một câu. Thế nhưng Kha Thiên Lạc nhắm mắt làm ngơ, cứ như tất cả chỉ là gió thoảng mây bay, làm cho Ti Mệnh muốn yên tĩnh để tịnh dưỡng cũng không được. Hắn cười khổ một tiếng:
- Ta không sao, ở đây gần bộ lạc, với cả thực lực hiện tại của ta thì không có ai hại ta nổi đây. Ngươi đưa nàng về đi.
- Không được, ngộ nhỡ…
- Không sao đâu, vả lại còn có nha đầu kia nữa mà. Ngươi cứ lo phần việc của ngươi đi, ai lại để con gái đi về một mình buổi đêm khuya chứ.
Vừa nói, Ti Mệnh vừa đá lông nheo với ý tứ nhắc nhở ma mãnh. Kha Thiên Lạc thở dài một tiếng, nói:
- Vậy ngươi ở lại tịnh dưỡng đi, ta đi một lúc rồi trở lại ngay. Anh Nhu, đi thôi!
Nói xong hắn xoay người lạnh lùng lướt qua người Anh Nhu, hương thơm ngát đầy phong tình từ người nàng không làm cho hắn dao động dù chỉ một chút, thậm chí một cái liếc nhìn cũng không, thật khiến cho tâm tình nữ tử người ta buồn bực.
“Cái tên này đúng là…” Với cái thái độ này, chẳng biết đến bao giờ mới kiếm được thê tử đây, Ti Mệnh nhìn bóng lưng Kha Thiên Lạc mà cười khổ não.