[Dịch]Đại La Thiên Tôn 2: Vĩnh Hằng Chi Mộng

Chương 18 : Hầu Quân Lâu​




Nữ tử khẽ “a” một tiếng, trừng mắt nhìn Kha Thiên Lạc, đanh đá nói:

- Ta là ai, liên quan gì đến ngươi. Đồ biến thái.

Vứt lại một câu “đồ biến thái” rồi nàng quay lưng lại, thân thủ nhẹ nhàng nhún lên những cành cây lớn, dần dần khuất bóng trong khu rừng u ám.

Kha Thiên Lạc không cản bước nàng, hắn nhìn gương mặt xinh đẹp ấy của nàng tha, trong lòng thầm nghĩ cảm thấy cô gái này nhìn hơi quen quen. Sau một hồi suy nghĩ thì mới nhớ ra, cô gái này chính là tộc nhân Lạc Vân bộ lạc, một trong những người tham gia thí luyện. Ngày đó tuy rằng không nhìn rõ dung mạo, nhưng dị sĩ bọn hắn đã gặp qua thì vẫn để lại chút ấn tượng.

Cô gái này tu vi không tệ, là dị sĩ Dẫn Huyết cảnh tầng thứ sáu. Nhìn tuổi tác, có lẽ ngang với Kha Thiên Lạc.

Dù bản thân hơi chịu thiệt một chút, nhưng Kha Thiên Lạc không có để phần tâm tư này. Vừa mới đột phá Dẫn Huyết cảnh tầng thứ bảy, cần phải ổn định tu vi thì sau này sẽ không gặp di chứng.

Nghe nói các dị sĩ thành tựu cao đều xây dựng căn cơ vô cùng vững chắc. Mà giai đoạn Dẫn Huyết cảnh chính là giai đoạn tối quan trọng, càng vững chắc thì con đường tu hành sau này càng giảm bớt được lòng vòng. Chỉ cần thiên phú không tồi, cộng với vận khí tốt thì một dị sĩ như Kha Thiên Lạc đạt thành tựu Tẩy Cốt cảnh như Thượng man Mạnh Hạ không phải là không thể.

Kha Thiên Lạc được phụ thân của hắn truyền lại một loại phương pháp rất đặc biệt để ổn định căn cơ. Nghe nói, phương pháp này chính là do A Công sáng tạo ra. Đó chính là phương pháp áp súc huyết khí vào gân mạch.

Sở dĩ cảnh giới đầu tiên của dị sĩ gọi là Dẫn Huyết cảnh là bởi vì sau khi dị sĩ mở ra Thiên Khai, huyết mạch trong cơ thể bắt đầu thăng hoa để giải phóng man chi tinh huyết mà tổ tiên truyền thừa xuống. Man chi tinh huyết trong huyết mạch càng tinh thuần thì thành tựu sau này càng cao.

Dị sĩ sẽ phải dẫn động man chi tinh huyết này dung nhập vào từng khối cơ thể. Thứ đầu tiên đó chính là gân mạch. Dẫn động man chi tinh huyết nhập vào gân mạch càng nhiều thì càng mạnh. Dẫn Huyết cảnh chia làm mười tầng.

Mỗi tầng cách nhau bảy mươi sợi máu. Khi dị sĩ dung nhập man chi tinh huyết vào được bảy trăm sợi gân mạch thì sẽ bước vào Tẩy Cốt cảnh. Chỉ là những dị sĩ này thành tựu tối đa chỉ đến đỉnh phong Tẩy Cốt cảnh sơ kỳ mà thôi. Trừ phi gặp duyên cơ cực lớn mới phá vỡ được bình cảnh này.

Đại đa số cường giả Tẩy Cốt cảnh của tiểu bộ lạc đều là Tẩy Cốt cảnh sơ kỳ cả.

Nhưng nhờ vào phương pháp mà A Công sáng tạo ra, nếu có thể áp dụng thành công thì thành công thì thành tựu của Kha Thiên Lạc nhất định là tươi sáng. Phụ thân của Kha Thiên Lạc cũng áp dụng phương pháp này tu luyện, tuy rằng khó khăn hơn dị sĩ thông thường bội phần, nhưng tuyệt đối so với đồng giai chỉ có hơn chứ không kém, thậm chí là vượt cấp khiêu chiến.

Kha Thiên Lạc cầm ngân mác lên, bắt đầu tìm một chỗ yên ắng bắt đầu tu luyện. Với thể trạng hiện tại, có lẽ chỉ mất khoảng nửa ngày là ổn định căn cơ thành công.

********* Quyển 1: Ti Mệnh *********

Ở bên ngoài Thường Sơn. Trên bia đá, cái tên Kha Thiên Lạc vốn đang nhấp nháy, bây giờ đã trở về bình thường. Duy có một điều hơi tiếc đó là Kha Thiên Lạc đã bị rơi xuống vị trí thứ sáu.

Tuy là vậy, thế nhưng Ti Mệnh, Đồng Tường và những tộc nhân khác của U Đô bộ lạc rất vui mừng. Vị trí xếp hạng thì vẫn có cơ hội lấy lại được, nhưng còn cái mạng nhỏ thì chỉ có một. Bên nào nặng, bên nào nhẹ thì bọn họ tự cân nhắc được.

Trên bầu trời, khi thấy cái tên Kha Thiên Lạc trên bia đá dần ổn định trở lại, Thượng man Mạnh Hạ trong mắt lóe lên một tia khen ngợi.

- Tiểu tử Kha Thiên Lạc này lợi hại hơn ta tưởng. Nếu người khác, chắc có lẽ đã lựa chọn từ bỏ thí luyện rồi.

Vừa nói, Thượng man Mạnh Hạ vừa liếc qua nhìn A Công đứng bên cạnh, nói tiếp:

- Nó có lẽ rất giống ông.

Thượng man Mạnh Hạ trong mắt lộ ra một tia thâm ý, nhưng A Công chỉ mỉm cười không nói. Thực ra trong lòng ông đang cực kỳ mừng rỡ. Xem ra Kha Thiên Lạc đã vượt qua được khó khăn mà ông đã dự đoán.

- Còn bảy ngày nữa thí luyện mới kết thúc. Sau này có lẽ sẽ có thêm nhiều điều thú vị nữa.

A Công cười nhạt, nửa vui nửa thật, làm cho người ta như lạc vào sương mù. Thượng man Mạnh Hạ nhíu mày, nhưng không nói gì thêm, tiếp tục quan sát thí luyện diễn ra.

********* Quyển 1: Ti Mệnh *********

Nửa ngày trôi qua, hôm nay đã sang ngày thí luyện thứ tư. Tuy nhiên không gian Thường Sơn bị bao phủ bởi tử khí nồng đậm, dù bên ngoài đang là ban ngày, nhưng nơi đây vẫn là một màn mờ mờ ảo ảo.

Kha Thiên Lạc từ trong một động phủ đi ra. Trong khí tức trên người hắn đã thay đổi so với nửa ngày trước, mạnh hơn không ít. Hôm trước khi đột phá Dẫn Huyết cảnh tầng thứ bảy, sợi máu dung nhập man chi tinh huyết tăng lên hơn năm trăm. Sau nửa ngày áp súc man chi tinh huyết, số lượng đã giảm xuống còn bốn trăm bảy mươi ba sợi máu.

Áp súc xuống còn bốn trăm bảy mươi ba sợi máu chính là cực hạn cuối cùng, cảm nhận không thể áp súc được thêm nữa, Kha Thiên Lạc mới xuất quan. Tính toán thời gian thì nhanh hơn một giờ đồng hồ.

- Tốt lắm, bây giờ tiếp tục săn giết tiếp nào.

Kha Thiên Lạc lấy ra khối ngọc thạch để kiểm tra vị trí xếp hạng của mình. Sau khi rót linh thức vào ngọc bài, bảng danh sách xếp hạng hiện lên trong đầu hắn. Bị rớt xuống hạng thứ sáu, Kha Thiên Lạc cũng không lấy làm kinh ngạc, điều này đã nằm trong dự tính của hắn.

Ngần ấy thời gian không săn giết mà không bị rớt xếp hạng mới là chuyện lạ. Kha Thiên Lạc thuận mắt dò xem vị trí của những người khác cùng tộc. Hai tên kia thì xếp ở tầng áp chót, còn nha đầu Tang Tương đã leo lên vị trí thứ tám.

Xem ra bốn ngày nay, nha đầu này biểu hiện không tệ, có lẽ xếp hạng vị trí thứ tám chưa phải là xếp hạng cuối cùng của nàng ta.

Nhớ lại trước đây khi chưa tiến vào thí luyện, Kha Thiên Lạc cảm giác một điều dường như Tang Tương mạnh hơn hắn một chút, bây giờ hắn đã đột phá Dẫn Huyết cảnh tầng thứ bảy, không biết khi gặp lại sẽ có cảm giác như thế nào.

Thu lại ngọc bài, Kha Thiên Lạc cầm ngân mâu lên, bắt đầu tiến vào sâu trong rừng chém giết.

Sau khi đột phá, Kha Thiên Lạc muốn biết thực lực của mình tiến bộ như thế nào rồi. Quả nhiên khoảng cách giữa tầng thứ sáu và tầng thứ bảy rất khác biệt. Nếu lúc trước đối phó với yêu trư Hậu thiên hoang thú trung giai gặp không ít khó khăn, nhưng bây giờ thì chỉ cần sử dụng một ít thủ đoạn liền hạ sát dễ dàng.

Bởi vì săn giết không ít Hậu thiên hoang thú trung giai trở lên, Kha Thiên Lạc đã trở về với vị trí thứ năm vốn là của mình trước đó. Mà khoảng cách điểm số giữa Kha Thiên Lạc và người xếp ở vị trí thứ tư không quá nhiều, vậy nên việc Kha Thiên Lạc đá người kia xuống vị trí thứ năm chỉ là việc sớm muộn.

********* Quyển 1: Ti Mệnh *********

- Lưu tinh hỏa vũ!

Sâu trong Thường Sơn, một gã thanh niên tay cầm một thanh đao lớn mạnh mẽ bổ xuống. Từ trong thanh đao bộc phát một cỗ uy thế mạnh mẽ vô song, đao khí như xé rách không khí, khi chạm vào mặt đất thì nổ đùng một tiếng.

Chỉ nghe một tiếng gào thét thê thương, rồi rầm một tiếng, tiếp đó không còn bất kỳ một tiếng động nào. Khi khói bụi tan đi, trên mặt đất hỗn loạn có một cái xác lớn bị bổ đôi ra làm hai.

Đó là xác của một con Kim Mao Cự Khuyển, một đầu Hậu thiên hoang thú cao giai, thực lực đủ so sánh với cường giả Dẫn Huyết cảnh tầng thứ chín.

Nhìn chiến trường diễn ra, mặt đất bị xới tung, cây cối đốn ngã rất nhiều, thiết nghĩ trận chiến này diễn ra khá gây cấn.

- Con Kim Mao Cự Khuyển này có chút ý tứ, khó giải quyết hơn ta tưởng.

Một giọng nói nam tính lạnh lùng vang lên. Từ trong sương khói ảm đạm, một bóng người cao lớn hiện ra. Đó là một gã thanh niên cao đến một mét chín, vóc dáng cao to vạm vỡ. Gương mặt phong trần không kém phần lạnh lùng, ánh mắt sắc bén như lưỡi đao vậy.

Trên tay hắn cầm một thanh đao lớn, ẩn ẩn toát ra một cỗ man khí cuồng bạo.

Người thanh niên này chính là tuyệt đỉnh thiên tài của Phong Tuyết bộ lạc – Hầu Quân Lâu.

Thực lực của Hầu Quân Lâu quả thực bất phàm, không sai so với lời đồn. Ngay cả Kim Mao Cự Viên thực lực so với cường giả Dẫn Huyết cảnh tầng thứ chín chỉ có hơn chứ không kém, vậy mà nhìn tình huống sau khi Hầu Quân Lâu giải quyết Kim Mao Cự Viên, trên người không có lấy một chút thương thế nào.

Thời gian cũng tám ngày trôi qua, chỉ còn hai ngày nữa là kết thúc thí luyện. Lại nói Hầu Quân Lâu này từ lúc bắt đầu thí luyện cho đến hôm nay chưa từng kiểm tra xếp hạng vị trí của mình lấy một lần. Bởi vì hắn nghĩ rằng, trong thí luyện tuyệt đối không có người nào vượt qua được mình cả.

Không hiểu thần xuôi quỷ khiến thế nào, bỗng Hầu Quân Lâu lại lấy ra ngọc bài ra, truyền linh thức vào để xem thử.

Đột nhiên gương mặt lạnh lùng tuấn lãng của Hầu Quân Lâu khẽ biến. Hắn không quan tâm đến các vị trí khác, chỉ quan tâm vị trí gần với mình nhất, đó là vị trí thứ hai.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.