Ti Mệnh im lặng nhìn gã ta. Thanh niên bạch y không có ý tứ gì là khó chịu, vẫn giữ thái độ ôn hòa trầm ổn như mặt nước, cánh tay nâng lên, ra hiệu mời ngồi, nói tiếp:
- Ngươi ngồi đi, cùng chơi một ván cờ trước khi thời đại mới bắt đầu.
“Thời đại mới?”
Nội tâm trầm tư, nhưng ngoài mặt biểu hiện như thường, bước tới gần bàn cờ rồi ngồi xuống đối diện với thanh niên áo trắng.
Thanh niên áo trắng cười cười, lấy một con cờ màu đen trong chiếc hộp được chuẩn bị sẵn từ trước đó, đặt xuống chính giữa bàn cờ.
- Ngươi… không có câu hỏi gì sao?
Vừa đặt con cờ xuống, hắn ta đồng thời hỏi.
- Rất nhiều, nhưng chưa biết bắt đầu từ đâu.
Ti Mệnh cũng lấy một con cờ màu trắng cầm trên tay, ánh mắt nhìn xuống bàn cờ đầy suy ngẫm, chẳng rõ là hắn đang suy nghĩ về nước cờ mình phải đi, hay là suy nghĩ về những chuyện đã xảy ra trong cuộc đời hắn nữa.
Nụ cười của thanh niên áo trắng có chút khựng lại trong giây lát. Có lẽ trong đầu hắn đã vẽ ra rất nhiều viễn cảnh khi bắt đầu cuộc gặp gỡ với Ti Mệnh, nhưng với câu trả lời này thì có chút ngoài ý muốn. Tuy nhiên, biểu cảm ấy ngay lập tức bị san lấp bởi vẻ ngoài tự tin cùng thâm trầm như mặt nước tĩnh lặng, tựa hồ điều này cũng nằm trong dự đoán của y.
- Nơi đây là đâu?
Sau một hồi, Ti Mệnh đặt con cờ màu đen xuống bàn cờ, ngay bên cạnh phía đối diện với người thanh niên áo trắng, một nước cờ sẵn sàng ứng phó, sẵn sàng đôi co.
- Mộng Giới Vĩnh Hằng, nơi bắt đầu của vạn vật.
Vừa nói, y vừa đi nước cờ tiếp theo, không lộ nửa điểm biểu cảm khác thường.
“Mộng Giới Vĩnh Hằng?” Trong lòng Ti Mệnh âm thầm ghi nhớ bốn chữ này, rồi lại hỏi tiếp:
- Ngươi là ai?
- Tên ta là Huyền Hoàng. Ta đã ở Mộng Giới Vĩnh hằng này từ rất lâu, chỉ để đợi ngươi.
Một nước cờ tiếp tục được hạ xuống.
“Lại là Huyền Hoàng. Cuộc đời ta rốt cuộc vẫn xoay quanh hai chữ Huyền Hoàng này.” Trong lòng hắn thở dài một tiếng, không có tức giận, chỉ có bi thương.
- Đợi ta để làm gì?
- Hoàn thành ván cờ mà Thiên Đạo đã sắp đặt – Sinh Tử Kỳ.
]
Chẳng mấy chốc, trên bàn cờ đã bị san lấp bởi rất nhiều quân cờ đen trắng xen lẫn vào nhau, tạo thành một thế cục mà bên trong ẩn chứa vô tận sát cơ sinh tử, nếu không có một tinh thần lực cường đại, dù là người xem hay người đang trực tiếp chơi ván cờ này cũng sẽ bị cuốn vào bên trong ván cờ, mãi mãi không thể tìm được lối thoát.
Ti Mệnh tinh thần lực những tưởng đã rất mạnh, vậy mà ván cờ này chỉ mới đi được một phần ba mà đã cảm thấy đầu óc choáng váng.
Ván cờ này, thoạt trông khá cân bằng, tuy nhiên thực tế thì cờ trắng đang bị cờ đen áp đảo, nước cờ tiếp theo nếu không suy tính kỹ thì sẽ thua cả ván cờ.
Ti Mệnh vẫn chưa tiếp tục nước cờ tiếp theo, lặng thinh nhìn bàn cờ, vừa nghe thanh niên áo trắng tự xưng là Huyền Hoàng tiếp tục trần thuật:
- Ta đã ở đây rất nhiều năm, lâu đến mức chính ta cũng chẳng biết đã trôi qua bao nhiêu tuế nguyệt, ta chỉ biết trong khoảng thời gian này, đã có đến mười lăm kỷ nguyên bị Kiếp hủy diệt. Thần Hoang, nơi ngươi sinh ra chính là kỷ nguyên thứ mười sáu, kỷ nguyên tiếp theo bị Kiếp thổi bay.
- Mỗi một kỷ nguyên sẽ có rất nhiều kẻ được hội tụ vận khí rất cao của thiên địa, những người này được gọi là kẻ gánh chịu thiên mệnh. Những người gánh chịu thiên mệnh buộc phải tranh đấu với nhau, cướp đoạt vận khí của nhau, cho đến khi chỉ còn lại một người duy nhất độc chiếm vận khí thiên địa. Đó chính là vận mệnh của người gánh chịu thiên mệnh, là số mệnh đã được Thiên Đạo chỉ định.
Huyền Hoàng trong lúc chờ đợi Ti Mệnh xuống cờ, tiếp tục câu chuyện của mình.
- Đó là một cái bẫy của Thiên Đạo sắp đặt, không một ai hay, chỉ đến khi sinh mệnh tận diệt thì mới phát hiện, có điều khi đó đã quá muộn. Thời đại mới được sinh ra trong cơ thể của người nắm giữ vận khí thiên địa, kẻ đó buộc phải chết. Trừ khi Kiếp bị tiêu diệt, nếu không điều này mãi mãi sẽ bị lặp lại như một vòng tròn luân hồi.
Đột nhiên Ti Mệnh đặt con cờ trắng xuống bàn cờ. Nước cờ này của hắn tuy khá tinh diệu, nhưng vẫn không thể giải vây được uy thế của quân đen, nước cờ này có lẽ chỉ để tạm thời ứng phó, ngăn chặn thế công mà thôi. Cờ trắng vẫn đang trong tình thế bất lợi.
- Ngươi có cách để phá giải?
Ti Mệnh nãy giờ môt mực im lặng đột nhiên mở miệng hỏi.
- Không biết có nên gọi là cách hay không, ta cũng chẳng rõ.
Huyền Hoàng cười nhạt, lại hạ xuống một con cờ đen, tiếp tục thế vây hãm quân trắng.
- Cũng như ngươi, ta là kẻ đứng ngoài số mệnh, sinh ra tại thời đại Cổ Hoang. Khi Kiếp xuất hiện và thổi bay Cổ Hoang, ta bị lạc vào Mộng Giới Vĩnh Hằng này, đợi người đứng ngoài số mệnh thứ hai xuất hiện, và người đó chính là ngươi.
- Ta và ngươi đều đã đặt một chân vào số mệnh, bước tiếp theo đó chính là phân định thắng thua, kẻ thắng sẽ trở thành Thần, giết chết Kiếp, mở ra một kỷ nguyên vĩnh hằng.
Đôi mắt tĩnh lặng như mặt nước nhìn Ti Mệnh, ngữ điệu không chút cảm xúc nói tiếp:
- Thiên Đạo dù bị ngươi đập nát, nhưng trên thực tế, Thiên Đạo vẫn tồn tại, vận mệnh của mỗi người vẫn được định ra, tất cả đều không thể thay đổi, bao gồm cả ta và ngươi. Chưa từng có người nào thoát ra khỏi sự khống chế của vận mệnh, trừ khi đoạt xá Thiên Đạo, trở thành Thần. Ta và ngươi đều có khả năng thành Thần, nhưng cũng chỉ là miễn cưỡng có tư cách, thực sự thành công hay không, chính ta cũng chẳng rõ.
Vừa nói, Huyền Hoàng vừa nhún vai tỏ ra sự bất lực.
- Đập nát Thiên Đạo, có lẽ cũng là một cái vận mệnh. Ta đã chấp nhận vận mệnh, lần này ta sẽ không trốn tránh nữa.
Ngữ điệu tràn đầy quyết tâm, đáp lại ánh mắt bình tĩnh của Huyền Hoàng.
“Ti Mệnh, anh sẽ ở bên em, bảo vệ em, giống như viên đá đã bảo vệ cô gái đó được không?”
“Trên đời này, chỉ có duy nhất một người ở bên cạnh em, đó chính là anh. Anh hứa với em nhé?”
Tại một bộc lạc, vào một ngày tuyết trắng rơi đầy rời, trong cơn gió lạnh mang theo những bông tuyết bay về nơi xa xăm. Dưới một gốc cây khô cằn, có hai đứa trẻ, một đứa nam và một đứa nữ đã từng hẹn ước như vậy đấy.
Tất cả thoạt như một giấc mơ vậy. Giọng nói của cô bé ấy cứ vang mãi vang mãi trong đầu hắn. Một lời hứa, năm tháng sau này liệu sẽ trở thành hiện thực? Hắn đã từng tự hỏi với mình như vậy. Và bây giờ, vì một lời hứa ấy, hắn sẽ không trốn tránh, đối diện với vận mệnh của chính mình.
Huyền Hoàng thấy vậy chỉ cười cười, ánh mắt cứ như nói với Ti Mệnh rằng ta đã đoán trước được câu trả lời của ngươi. Quả thật có một điều mà từ khi bắt đầu giao tiếp với Huyền Hoàng, Ti Mệnh không thể đoán trước hay nhìn thấu được suy nghĩ của con người này, hắn quá thần bí.
- Chấp nhận vận mệnh?!
Huyền Hoàng nói khẽ, rồi nhìn vào ván cờ đã đi được một nửa.
- Ván cờ này, xem ra chỉ có thể dừng lại ở đây. Lần sau gặp lại, có lẽ chính là lúc ta và ngươi phân định thắng thua.
Một tiếng thở dài tựa hồ như ẩn chứa chút nuối tiếc rất hiếm thấy tại Huyền Hoàng thần bí này.
- Ngươi định đi đâu?
Bỗng nhiên thấy Huyền Hoàng đứng dậy, Ti Mệnh kinh ngạc hỏi.
- Thời đại mới sắp bắt đầu, ta và ngươi đều đặt một chân vào vận mệnh thì dĩ nhiên sẽ bước vào vòng tròn luân hồi. Ta tặng ngươi một khoảng thời gian ngắn để suy nghĩ, chuẩn bị trước cho vận mệnh của ngươi, xem như món quà gặp mặt giữa hai chúng ta. Lần gặp tới có lẽ sẽ rất thú vị, rất đáng mong chờ, ha ha…
Chỉ thấy Huyền Hoàng tùy tiện phất tay một cái, một lực lượng vô hình ngăn chặn tuế nguyệt phủ xuất hiện bao trùm xuống hòn đảo nhỏ này. Làm xong, Huyền Huyền cười nhạt rồi xoay người lại, sự tự tin xen lẫn thần bí phảng phất trên cái bóng lưng ấy, một bước nhấc lên rồi tan biến vào hư vô.
Mộng Giới Vĩnh Hằng chỉ còn lại một mình Ti Mệnh ngồi trên hòn đảo, lặng nhìn Huyền Hoàng bước vào luân hồi, rồi lặng nhìn bàn cờ đang dang dở trước mặt.
“Tên này… không đáng tin!”
Sau một hồi quan sát Huyền Hoàng, trong đầu Ti Mệnh chỉ có duy nhất một nhận định đó. Từ sau khi trải qua rất nhiều chuyện, Ti Mệnh bắt đầu sinh ra sự cảnh giác với mọi thứ. Giống như trong giấc mơ mà A Công từng nhắn nhủ hắn, không được tin bất cứ ai, chỉ tin chính bản thân mình. Có điều hiện tại mà nói, hắn cũng không tin tưởng bản thân mình nữa rồi, niềm tin duy nhất, có lẽ đến từ lời hứa kia mà thôi.
“Mộng Giới Vĩnh Hằng, Hư Thần Giới, Hư Vô Huyền Hạch, Huyền Hoàng, Thiên Đạo, Luân Hồi…” Nhắm mắt lại, Ti Mệnh bắt đầu xâu chuỗi lại tất cả những sự kiện xảy ra trong cuộc đời mình, không để sót bất kỳ một chi tiết nào.
Trong mắt hắn bỗng lóe lên một tia linh quang, hắn thò tay cầm lên một con cờ, siết chặt nó trong tay, giống như quyết tâm nắm lấy vận mệnh của cuộc đời mình, không chút do dự đặt xuống bàn cờ huyễn hoặc tâm trí con người kia.
Ngay sau đó, cơ thể hắn cũng dần tiêu biến, giống như cái cách mà Huyền Hoàng biến mất trước mặt Ti Mệnh vậy.
Mộng Giới Vĩnh Hằng trở lại nguyên bản bị màu trắng bí ẩn bên ngoài bọc lấy, nuốt chửng hòn đảo nhỏ này, để chờ đợi cuộc hội ngộ tiếp theo giữa Ti Mệnh và Huyền Hoàng.
Có điều, không hiểu sao,trong cái thế giới tĩnh lặng này lại vang lên một tiếng cười đầy ngạo nghễ…
Hết quyển 1.
Quyển 2: Bách Luyện Thành Tiên