[Dịch]Đại La Thiên Tôn 2: Vĩnh Hằng Chi Mộng

Chương 104 : Cổ Đế Quốc – Cổ Đế Thành




Ngồi ngay bên cạnh người đàn ông trung niên có sẹo trên mặt là một thanh niên bạch kiểm, vẻ ngoài tuấn tú, da trắng hồng hào, thoạt trông khá thư sinh.

Hai người còn lại đều là nữ tử trẻ tuổi ngồi đối diện với người thanh niên và người đàn ông trung niên. Cả hai đều có dung mạo xinh đẹp, tuy nhiên nữ tử sát với vị trí của ông lão thì toát lên khí chất cao quý, là loại khí chất đã được ôn dưỡng từ nhỏ trong các thế gia quý tộc mà nữ tử còn lại không thể có được.

Ngoài năm người này ra, thực ra vẫn có một người khác nữa. Đó là một thanh niên nhìn bề ngoài thoạt trông khá tầm thường, trên người không toát ra khí tức nào của man tộc cả, tựa hồ người thanh niên này chưa từng mở ra Thiên Khải.

Hắn lúc này đang nắm mắt lại, như đang chìm sâu vào trong giấc ngủ rất sâu, tuy nhiên sắc mặt hắn rất xấu, thiếu đi huyết sắc, lâu lâu ở hai hàng chân mày lại nhíu lại, giống như đang gặp phải một cơn ác mộng nào đó rất khủng khiếp.

- Đưa hắn về cùng liệu có ổn không?

Người thanh niên bạch kiểm dường như nhìn gã thanh niên đang chìm sâu vào giấc ngủ, giọng nói ngữ điệu có chút khó chịu.

- Nếu để hắn nằm ngoài trời thì có lẽ sẽ nguy hiểm. Gia tộc ta đang sơ tuyển một vài nam đinh, tình cảnh hắn đáng thương, giúp đỡ một chút cũng không sao.

Nữ tử có phong phạm tôn quý thanh âm nghe như tiếng sơn ca, vô cùng dễ nghe nhẹ nhàng nói.

- Ta chỉ sợ hắn là nội gián của thế lực xấu nào đó, làm nguy hại đến nàng và Châu gia mà thôi.

- Sẽ không trùng hợp vậy đâu. Vả lại Bạch sư thúc đã kiểm tra kỹ càng, thân phận hắn có chút mơ hồ, nhưng đợi khi hắn tỉnh lại ta sẽ trực tiếp tra hỏi, nếu có điểm bất thường thì lập tức đuổi hắn đi.

Thiếu nữ đối với ý tứ quan tâm của người thanh niên bạch kiểm dường như không chút quan tâm, nhẹ nhàng đáp lại.

Trong ánh nắng chói chang, cỗ xe ngựa lộng lẫy băng băng đi thẳng hướng về một tòa thành trì khổng lồ.

********* Quyển 1: Ti Mệnh *********

Giữa trời đất bao la, lơ lửng trên chín tầng cửu thiên, trong ánh kim quang vô tận, mây trắng lượn lờ, có một toà tiên cung khổng lồ sừng sững giữa bầu trời.

Kiến trúc tiên cung này vô cùng khổng lồ, chu vi có lẽ cũng trải dài đến mấy vạn dặm, người bình thường có lẽ tham quan cả đời không đi hết được một góc của tòa tiên cung này.

Có vô số tòa cung điện được dát ngọc dát vàng được xây dựng, dát ngọc dát vàng, nhìn bất kỳ đâu cũng thấy được sự hoàn hảo.

Mây trắng trôi bồng bềnh, tiên hạc bay từng đàn, những dòng thác chảy siết từ những ngọn tiên sơn đổ xuống… tất cả khiến cho người ta phải bị hớp hồn bởi vẻ đẹp kiêu sa lộng lẫy này. ]

Nhưng nếu nói đến sự lộng lẫy bậc nhất ở kiến trúc tiên cung này thì có lẽ phải nhìn ở trung tâm. So với những cung điện khác, tòa tiên cung này đặc biệt hơn rất nhiều. Nó được xây dựng trên một phiến đại lục khổng lồ, gần như đã chiếm một phần ba diện tích của khối kiến trúc tiên cung.

Nếu như tại những nơi khác chỉ sở hữu vẻ đẹp xa hoa lộng lẫy, thì ở nơi này còn tồn tại cả sự uy áp bức bách, tựa hồ nơi đây chính là nơi ở của thần linh cai quản bát phương tam giới vậy.

Nhìn xuống đại cung tiên cung, sừng sững ngay tại trung tâm đại lục là một ngọn núi khổng lồ tỏa ra uy áp kinh người.

Ngọn núi non xanh nước biết, phong cảnh vừa hùng vĩ vừa hữu tình, dễ dàng khiến người khác bị mê hoặc. Tuy nhiên, ngoại trừ người trị vì nơi này ra thì không có bất kỳ người nào khác được phép đi vào, trừ phi được người đó chấp thuận.

Trên đỉnh của ngọn núi có một tòa nhà nhỏ đơn sơ, tại một nơi có thể nói là xa hoa lộng lẫy bậc nhất này mà lại tồn tại một chỗ đơn sơ giản dị này thật khiến cho người ta kinh ngạc.

Bên ngoài ngôi nhà nhỏ có một gốc đại thụ cực lớn, dưới gốc đại thụ có một nam tử thân vận tử y long bào, mái tóc đen mượt tuy chỉ được cột bằng một mảnh vải trắng, thế nhưng nhìn cái bóng lưng thôi cũng toát ra một khí tức siêu phàm thoát tục.

Người này ngồi xếp bằng trên thảm cỏ xanh, trước mặt là một ngọc cầm màu xanh lục, phảng phát nét thanh tao nhẹ nhàng, những ngón tay điêu luyện lướt đi tên những dây đàn, giữa khung trời tạo nên một khúc nhạc tuyệt vời.

Bỗng dưng đôi chân mày của y bất chợt nhíu lại, đôi mắt mở ra, ánh quang từ trong mắt bắn ra một loại uy thế quân lâm thiên hạ. Ngay cả khúc nhạc đang gãy cũng bị sự kích động nhè nhẹ này mà dừng lại.

- Người đó trở về rồi.

Trên gương mặt uy dũng này xuất hiện một nụ cười vui mừng, nhưng cũng ẩn chứa tang thương, tựa hồ nụ cười như đang quay lại một thời điểm xa xăm trong quá khứ.

Chỉ có điều, nụ cười của y ngay lập tức ngưng trệ lại.

- Trở về thời điểm này… có lẽ đó là vận mệnh của hắn. Nếu ta thành công thì không sao, nhưng nếu thất bại thì… mà thôi, không nên nghĩ ngợi nhiều, việc nên làm chính là đi đón hắn. Hình như ở hạ giới, mình có lưu lại một giọt thần huyết thì phải, vẫn là nên đích thân đi đón hắn.

Vừa nói, tử y nam tử đứng dậy, xoay người lạc rồi bước vào trong ngôi nhà nhỏ.

Đi vào bên trong, trong phòng bài trí khá đơn sơ, chỉ có một bộ bàn ghế gỗ với một bộ bình trà được tùy ý đặt sẵn trên bàn. Thứ khiến người ta chú ý đến chính là cuối gian phòng, trên một cái giường bạch ngọc có một cô gái đang nằm ngủ.

Hắn bước tới gần cô gái, ngắm nhìn dung nhan của nàng, rồi bỗng thì thào:

- Người đó đã quay về, liệu có thể khiến nàng tỉnh lại hay không đây?

Một tiếng thở dài u sâu khẽ truyền ra, bao nhiêu bi thương buồn bã của tuế nguyệt vạn năm, tất đều ưu phiền của hắn đều hóa thành một tiếng thở dài này.

********* Quyển 1: Ti Mệnh ********* Ảnh Nguyệt sơn trang

Chiếc xe ngựa hướng về một tòa thành trì khổng lồ. Tòa thành trì này tại Thần Hoang chính là tòa thành lớn nhất, tên của nó gọi là Cổ Đế Thành.

Thực ra trước cái tên Cổ Đế Thành thì tòa thành trì này có tên là Đại Tấn thành, trị vì bởi Đại Tấn Thần Quốc.

Nhưng sau đó không lâu xuất hiện một tuyệt thế thiên tài, người này xuất thân chỉ là tộc nhân của một tiểu bộ lạc bị hủy diệt trong cuộc chiến của các bộ lạc, buộc phải rời bỏ quê hương của mình lang bạc khắp nơi.

Rồi kể từ đó, thiếu niên này từng bước từng bước một trở thành cường giả đỉnh cấp, một tay dựng lên một thế lực khổng lồ rồi đối kháng lại với Đại Tấn Thần Quốc hùng mạnh. Sau cuộc chiến ấy, Đại Tấn Thành liền bị đổi tên thành Cổ Đế Thành, và trị vì Cổ Đế Thành chính là Cổ Đế Quốc.

Vốn có rất nhiều nơi khác tốt hơn để làm nơi hạ lạc Cổ Đế Quốc, tuy nhiên vì một cố sự, y mới quyết định lựa chọn nơi đây.

Bất quá chuyện này đã xảy ra vào mười vạn năm trước, đến nay chỉ được nhắc sơ qua trong một số điển tịch cổ, người nắm được có lẽ gần như không còn tồn tại trên Thần Hoang. Còn nếu có, thì họa chăng đã đi đến Thần Giới rồi.

Cổ Đế Thành nay rất khác biệt với mười vạn năm trước, thời điểm mà nó còn được gọi dưới cái tên Đại Tấn Thành, quy mô được mở rộng không chỉ gấp mười lần, người được phép ra vào Cổ Đế Thành phải có một địa vị nhất định trên Thần Hoang, được sự đồng ý của Cổ Đế Quốc thì mới được phép tiến vào.

Bên ngoài Cổ Đế Thành người ra vào rất nhiều, tu vi ai nấy đều vô cùng mạnh mẽ, thế nhưng chẳng có ai dám làm loạn trong phạm vị Cổ Đế Thành cả. Dù sao Cổ Đế Thành vẫn là tồn tại cực kỳ siêu nhiên, không một thế lực nào hiện nay dám đắc tội Cổ Đế Quốc cả.

Nhìn người gác cổng thành thôi mà tu vi cũng có thành tựa Hóa Linh Cảnh thì đủ biết lực lượng Cổ Đế Thành khủng bố đến mức nào rồi.

Thiếu nữ người hầu đưa cánh tay kéo tấm rèm cửa sổ ra, đảo ánh mắt nhìn ra bên ngoài, vủi vẻ nói:

- Cuối cùng cũng trở về Cổ Đế Thành rồi, thật tốt quá.

- Nha đầu nhà ngươi thật là…

Vị tiểu thư đài các nọ định mắng nhẹ nha đầu này một tiếng thì bỗng người thanh niên được bọn họ nhặt ở ven đường khi trở về Cổ Đế Thành bỗng có dấu hiệu muốn tỉnh lại.

*********


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.