[Dịch]Đại La Thiên Tôn 2: Vĩnh Hằng Chi Mộng

Chương 100 : Ba nhịp thở




Sáu người ở bên trong che chắn toàn bộ không để cho Ti Mệnh và Tương Tương có cơ hội bỏ trốn, còn ba kẻ bên ngoài tìm sơ hở để công kích.

Cũng may cả hai phản ứng khá tốt, lại ăn ý với nhau, thế nên miễn cưỡng có thể chống cự được. Tuy nhiên nếu kéo dài thì rõ ràng là không ổn. Kẻ địch vận hành trận pháp này, bọn chúng luyện tập rất kỹ lưỡng, phối hợp cực kỳ tốt với nhau, lại nắm thế chủ động, vậy nên hao tổn rất ít tinh lực.

Ngược lại Ti Mệnh và Tang Tương bị dồn vào thế bị động, Tang Tương nếu không muốn trọng thương thì buộc phải duy trì Hỏa Khải được tạo thành bởi Hỏa Thần, cứ cái đà này, chỉ e khó lòng mà tiếp tục duy trì thế trận.

- Phải làm thế nào đây!

Liên tục phải chống đỡ những đòn tấn công sát thủ của kẻ địch, vừa phải liên tục nghĩ ra cách phá sát trận khó chịu này.

Đột nhiên, khi đôi mắt của hắn lướt qua trận hình của đám sát thủ Ảnh Kiếm Sát, trong đầu liền sáng lên một tia linh quang.

“Đúng rồi, sao mình lại quên được nhỉ.”

Hắn không biết dùng phương pháp này có hữu dụng hay không, tuy nhiên hiện tại nó là khả quan nhất, đành phải đánh cuộc một phen.

- Tương nhi, dùng Hỏa Tường, giúp ta duy trì càng lâu càng tốt.

- Muội chỉ có thể duy trì được ba nhịp thở.

- Ba nhịp? Nhiêu đó đủ rồi!

Tang Tương gật đầu, sau đó cởi bỏ Hỏa Giáp ra, kế tiếp vận chuyển lực lượng huyết khí, sóng nhiệt lan ra xung quanh vô cùng khó chịu, dưới mặt đất như muốn tan chảy, ầm một tiếng, một bức tường lửa được dựng lên.

- Bọn chúng muốn làm gì?

Một tên sát thủ Ảnh Kiếm Sát cau mày nghi hoặc, nhưng ngay lập tức bị kẻ giọng điệu nam nữ khó phân kia lạnh giọng nhắc nhở.

- Mau tiếp tục duy trì Cửu Huyền Kiếm Sát Trận, không được lơ là, bọn hắn chỉ cố kéo dài thời gian thôi.

Mấy kẻ khác gật đầu, vẫn tiếp tục duy trì thế bao vây, không vì hành động kỳ lạ của Ti Mệnh và Tang Tương mà từ bỏ.

Ở bên trong Hỏa Tường, Tang Tương sắc mặt trắng bệch. Chiến đấu đã gần nửa canh giờ, liên tục gọi ra Hỏa Thần khiến lực lượng huyết khí tiêu hao rất nhanh chóng.

Mới một nhịp thở trôi qua mà Hỏa Tường đã có dấu hiệu muốn sụp đổ. Tuy nhiên, nàng biết Ti Mệnh đã có phương pháp đối phó với sát trận của địch nhân, nên đành phải cắn răng tiếp tục duy trì Hỏa Tường để kéo dài thời gian.

Còn Ti Mệnh, chỉ thấy hắn đặt bàn tay xuống đất, vận chuyển nguyên khí để bạo phát ra một chiêu.

]

Hắn tu luyện chính là lợi dụng thiên địa nguyên khí để tẩm bổ thân thể, vậy nên đối với linh khí khá mẫn cảm. Trong trời đất, nơi đâu cũng có linh khí cả. Thiên có thiên khí, địa có địa khí.

Hắn chính là đang lợi dụng địa khí, thông qua địa khí để công kích lại sát thủ Ảnh Kiếm Sát để phá vỡ sát trận này.

Trong quá trình đối địch với sát thủ Ảnh Kiếm Sát, Ti Mệnh để ý rằng trận pháp này bọn chúng phải di chuyển liên tục, nhất là sáu người ở bên trong để không cho Ti Mệnh và Tang Tương có thời gian nghỉ ngơi. Còn ba kẻ ở bên ngoài, bọn chúng vừa phải tìm sơ hở để tấn công, vừa phải đề phòng Ti Mệnh và Tang Tương dùng thân pháp nhảy lên trời để tẩu thoát.

Ba kẻ ở bên ngoài thì Ti Mệnh không nắm chắc, nhưng sáu kẻ ở trong, hắn dám chắc rằng nhất định sẽ khiến bọn hắn trọng thương.

Nhịp thở thứ hai trôi qua, dưới sự dẫn động điên cuồng của Ti Mệnh, lòng đất dưới bàn tay Ti Mệnh vô hình tạo thành một quả bom nguyên khí, bất cứ lúc nào cũng có thể bạo tạc, nhưng để chắc chắn có thể phá trận thành công, Ti Mệnh vẫn phải tiếp tục thu thập địa khí.

Hỏa Tường đã vạn vẹo, một số đòn tấn công của sát thủ Ảnh Kiếm Sát đã xuyên qua được Hỏa Tường, chỉ mới hai nhịp thở trôi qua mà Tang Tương đã bị trên dưới hai mươi vết thương, tuy chỉ là vết thương ngoài da thôi, nhưng mà y phục của nàng đã bị nhuốm đỏ, sắc mặt thì nhợt nhạt, không khỏi làm cho người ta đau lòng.

Cuối cùng, nhịp thở thứ ba cũng trôi qua, Hỏa Tường bắt đầu sụp đổ. Trong chớp mắt, ba tên sát thủ của Ảnh Kiếm Sát bắt lấy cơ hội để tấn công.

Bởi tình trạng hiện tại của Ti Mệnh và Tang Tương tràn đầy sơ hở, đòn công kích này có thể chính là lúc lấy đi tính mạng của hai người.

- Kết thúc rồi.

Giọng điệu lạnh lẽo của tên dẫn đầu chín người Ảnh Kiếm Sát vang lên bên tai Tang Tương. Nhưng cùng lúc đó, Ti Mệnh đáp trả lại.

- Chưa chắc. Tương nhi, nhảy lên trên mau.

Tang Tương không hiểu ý tứ Ti Mệnh là gì, nhưng theo bản năng nghe lời hắn, nàng liền phi thân nhảy lên trên trời.

Sát thủ Ảnh Kiếm Sát trông thấy, nhưng căn bản bọn chúng không quan tâm đến này, bởi vì mục tiêu cần giết của bọn chúng chính là Ti Mệnh.

Ba mũi kiếm hướng thẳng về phía hắn mà đâm tới. Nhưng ngay lúc đó, bỗng nhiên từ bên dưới mặt đất truyền ra một cơn chấn động.

- Không ổn.

Một tiếng nổ vang kinh thiên động địa, cuồng phong tán loạn, đất đá bay đầy trời.

Cùng với đó là những tiếng hét thảm cất lên.

Tang Tương phi thân lên trên trời, khoảng khắc cuối cùng nhìn thấy chính là Ti Mệnh bị ba tên sát thủ cầm kiếm đâm tới, tình thế cửu tử nhất sinh.

Tuy thoát khỏi phạm vi công kích nguy hiểm, nhưng dư uy vẫn còn đó, nàng bị áp lực thổi bay ra xa, lăn vài vòng trên đất.

Lo lắng cho Ti Mệnh, thậm chí không quan tâm đến thương thế hiện tại, gió mạnh từ trung tâm vụ nổ thổi ra rất kịch liệt, nhưng vẫn không thể ngăn nổi sức mạnh tinh thần của nàng. Tang Tương đứng vùng dậy, hướng mắt nhìn về phía làn khói bụi đầy trời, chuẩn bị tiến vào đó thì bỗng sau lưng xuất hiện một bóng người.

Kẻ này xuất hiện quá bất ngờ, Tang Tương lại mang thương thế trong người, tâm trí lo lắng cho Ti Mệnh, thế nên không hề phát hiện có người tiếp cận mình.

- Tiện nhân, chết đi.

Tang Tương biến sắc, định quay lại nhìn kẻ tập kích mình là ai thì bỗng một lưỡi kiếm vô tình đâm xuyên qua ngực phải của nàng, lưỡi kiếm sắc bén nhọn hoắc mang theo mấy giọt máu tươi, kèm theo một giọng nói cay độc âm lệ.

Bên trong làn khói bụi sau vụ nổ, Ti Mệnh bộ dạng chật vật, áo bào rách tinh tươm, trên thân xuất hiện rất nhiều vết thương, nhưng nặng nhất vẫn là ba lỗ máu ở ba vị trí khác nhau, nguy hiểm nhất chính là lỗ máu nằm gần ở tim.

Khoảng khắc trước khi địa khí oanh tạc, ba tên sát thủ đã dùng kiếm đâm thẳng tới, bọn chúng đều nhắm vào những vị trí hiểm yếu trên cơ thể mà tấn công, cũng may là vận khí của hắn khá tốt, khi bọn chúng vừa lao đến thì mặt đất liền nổ tung, làm cho ba mũi kiếm bị lệch khỏi vị trí hiểm yếu.

Tuy vậy vết thương vẫn rất nặng, máu tươi chảy ra rất nhiều làm cho đầu óc choáng váng, nhất thời không thể hoạt động được.

- Đáng kiếp.

Một tiếng chửi thề truyền đến, ngữ điệu rất khó chịu.

Một bóng người hiện ra, đó là một nam thanh niên tuổi chừng hai mươi, mái tóc của hắn trắng xóa bay bồng bềnh, gương mặt khá tuấn tú, mũi thẳng môi hồng, tuy đôi mắt lạnh lẽo như lưỡi kiếm, nhưng không thể không nói khiến cho hắn ta trở nên rất nổi bậc.

Nghe giọng điệu này, gã thanh niên tóc trắng này đích thị chính là kẻ dẫn đầu Ảnh Sát Kiếm đến giết Ti Mệnh.

- Chết ba người, còn lại đều trọng thương, lần này trở về chỉ sợ trở về sẽ bị cấp trên trừng phạt. Đáng ghét, đều là do ngươi cả.

Gã thanh niên tóc trắng gương mặt giận dữ, ghiến răng ghiến lợi nhìn chằm chằm Ti Mệnh, mũi kiếm chỉ thẳng mặt, gầm lớn một câu.

- Muốn giết ta không dễ đâu, cái giá phải trả là rất đắt.

Ti Mệnh không lộ nửa điểm sợ hãi, tuy đang bị thương nhưng lại tràn ngập sự tự tin.

- Hừ, lết còn không nổi mà vẫn già mồm.

Gã thanh niên tóc tráng hừ lạnh một tiếng, siết chặt thanh kiếm, tuy hắn không rõ Ti Mệnh lấy đâu ra sự tự tin, nhưng nhiệm vụ của hắn là phải giết Ti Mệnh cho bằng được, thế nên hắn chẳng quan tâm đến sự tự tin đó nữa, chuẩn bị ra sát chiêu thì bỗng một âm thanh trong trẻo nhưng bi thương vang lên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.