[Dịch]Đại La Thiên Tôn 2: Vĩnh Hằng Chi Mộng

Chương 1 : Ti Mệnh​




Chương 0: Kẻ hủy diệt​

*Vù vù*

Cơn gió chẳng biết từ đâu xuất hiện, cuốn theo bụi bặm nhẹ nhàng thổi qua phiến không gian đang dần sụp đổ này, trong cơn gió có mang theo tư vị máu tanh, âm trầm và chết chóc. Nơi đây từng là một nơi cực kỳ phồn vinh, ngửa đầu lên trời thấy vô số tiên giả, nhìn xuốn đại địa có vô số linh thú gầm thét chấn động mặt đất, chính là Trung vực Bàn Cổ Đại Thế Giới.

Nhưng những điều đó, tất cả chỉ còn là hồi ức trong quá khứ. Hiện tại Bàn Cổ Đại Thế Giới đã biến thành một mảnh phế địa tiêu điều, hơi thở tang thương âm trầm lặng động lại. Bầu trời xanh tồn tại thiên địa pháp tắc, đã từng là có một tòa tiên cung lơ lửng giữa không trung thống trị Tam giới, thế nhưng bây giờ nó không còn ở đó nữa, mà bầu trời với lực lượng bí ẩn và không kém phần tuyệt đẹp đó đã biến mất, thay bằng những cái hố đen chết chóc tràn ngập hơi thở tử vong, lôi điện trắng đen bên trong cứ không ngừng lóe lên, bắn ra những tia lửa hủy diệt đáng sợ.

Không gian có vô số khe nứt, khe không gian ngắn nhất cũng đã đến năm sáu chục mét, còn dài nhất thì đến tận ngàn mét. Bên trong khe không gian tồn tại những pháp tắc hỗn loạn, một khi đụng phải, tiên giả từ Nhân Tôn trở xuống hoàn toàn không có cơ hội sống sót. Thậm chí dù là Nhân Tôn một khi chạm phải loại pháp tắc hỗn loạn này, tỷ lệ chết cũng lên đến bảy phần. Khe không gian rất nguy hiểm, tại Đại Thiên Thế Giới trừ khi các vị đại tôn giao chiến với nhau mới xuất hiện, mà cho dù xuất hiện thì cũng chỉ là những khe rảnh rất nhỏ chứ không có giống như bây giờ ngập tràn khe không gian khủng bố thế này.

Mà chẳng riêng gì Bàn Cổ Đại Thế Giới, những vực giới khác, từ Đông Hải Thiên Giới sang đến Tây Vực Thiên Giới; từ Nam Ly Thiên Giới cho đến Bắc Hoang Thiên Giới, nơi đâu cũng là một mảnh hoang tàn, nhiều nơi bị hủy diệt đến nỗi tan biến vào khoảng không. Mặt đất như bị xé ra làm ngàn mảnh, đâu những hoang thú hung hãn, đâu những tiên giả, vu nhân, yêu tộc… uy chấn bát phương, tất cả đều phải co cụm khép nép trước một cỗ sức mạnh của thần linh.

Những cơn gió thổi, những cơn mưa nặng hạt phủ xuống, hay những tiếng sấm nổ rung trời… nhưng không hiểu sao lại chẳng có lấy một loại âm thanh nào. Dường như sự sống đã không còn tồn tại nữa, khắp nơi có vô số thi thể bị tàn phá, xương cốt trắng xóa phủ đầy một vùng. Nhìn những cổ thi thể đè lên nhau kia như thể vô biên vô hạn, hợp thành một hình ảnh làm cho người ta nhìn thấy mà tâm thần hoảng sợ.

Vẫn có những sinh linh còn sống, chỉ là hơi thở yếu ớt, khóe miệng mấp máy như đang kêu rên, than thở gì đó, chỉ là không hiểu sao lại chẳng thể phát ra âm thanh gì. Nói chính xác hơn thì là phiến không gian này không cho phép xuất hiện bất kỳ một loại âm thanh, ngoại trừ tiếng nói của kẻ tạo ra thảm cảnh thê lương này.

Chúng sinh linh trong đôi mắt sợ hãi nhìn lên khoảng trời kia, một khoảng không rộng lớn nhưng lại ảm đạm tuyệt vọng, thế giới trở nên vô sắc, âm thanh tiếng động đều biến mất, chỉ còn lại một sự tĩnh mịch im ắng đến đáng sợ.

Hư không chiềm trong hỗn loạn, thế giới trở nên ảm đạm hay Đại Thiên Thế Giới sụp đổ, tất cả chỉ bởi sự xuất hiện của một người. Nơi hắn đi qua là thi sơn huyết hải, là sự hủy diệt khủng khiếp.

Kẻ này hai mươi ngàn nguyên hội (*) lần đầu xuất hiện, hắn hủy diệt Thần Thiết Môn – dù chỉ là một tiểu tiên môn nho nhỏ, thế nhưng đã danh chấn một phương.

Lần thứ hai xuất hiện là mười ba ngàn nguyên hội, hắn một mình một kiếm đến Linh Đài phái – một tiên môn phụ thuộc thập đại tiên môn Côn Luân. Khi ấy, tu vi của hắn chỉ mới là Đại La Huyền Tiên, nhưng lại trảm sát gần một trăm Đại La Kim Tiên.

Lần thứ tư xuất hiện, thời điểm mười ngàn nguyên hội, hắn tiếp tục hủy diệt một thế lực nữa. Thế lực đó nổi danh yêu tộc – Thiên Sư nhất tộc. Dòng chính mạch Thiên Sư nhất tộc từ sau thời điểm đó hoàn toàn bị tuyệt diệt. Hắn lúc này có tu vi Đại La Kim Tiên.

Lần thứ năm xuất hiên, cách hiện tại ba ngàn nguyên hội, hắn lại xuất hiện. Một trong bảy đại môn tà phái – Nhật Nguyệt Thần Giáo bị hắn truy cùng diệt tận, chưởng giáo Mộng Mãnh Thu bị hắn chém đầu đặt ngay trên đỉnh thánh địa Nhật Nguyệt. Ngày hôm đó Nhật Nguyệt Thần Giáo biến mất khỏi Đại Thiên Thế Giới, còn hắn thì lại biến mất, biệt vô âm tính.

Cho đến lần tiếp theo xuất hiện, cách thời gian lúc này mười vạn năm, hắn đã trở thành Thiên Tôn, kiếm trên tay nhấn chìm trên dưới Bồng Lai. Vốn Bồng Lai là một trong thập đại tiên môn, được hậu thuẫn vững chắc bởi Thiên Đình, nhưng Thiên Đình lại không viện trợ kịp, rốt cuộc Bồng Lai không cách nào cản nổi, buộc phải để cho hắn tiến vào Quy Khư tuyệt cảnh.

Quy Khư tuyệt cảnh vốn là cánh cổng để tiến vào không gian khác, không gian dành cho người chết, được biết đến với cái tên Vô Biên Ngục Giới.

Hắn tại Vô Biên Ngục Giới điên cuồng phá hủy mọi thứ, Ngục Giới chi chủ là Diêm La bởi vì ngăn cản hắn mà vạn kiếp bất phục, một kiếm đập nát Luân Hồi Chi Môn. Không có cánh cổng luân hồi, oán linh nổi loạn muốn thoát khỏi Vô Biên Ngục Giới.

Tình thế khiến cho Ngọc Đế Hạo Thiên buộc phải thỉnh cầu Tam Thanh chi thánh giáng xuống để phong ấn Vô Biên Ngục Giới lại.

Khi kẻ đó đi ra khỏi Vô Biên Ngục Giới, ngay tại Quy Khư có hàng trăm vạn tiên giả, yêu tộc, vu nhân… và cả phân thân của Tam Thanh chi thánh nữa bao vây. Hắn một mình đối diện với vô số cường giả tại Đại Thiên Thế Giới, đại chiến trong vòng mấy tháng trời, chém giết vô số kẻ địch, khiến cho Quy Khư máu chảy thành dòng, xác chết chất thành núi cao. Nhưng rốt cuộc hắn vẫn bị phong ấn, giam giữ ngay bên trong Vô Biên Ngục Giới.

Đó chưa phải là tất cả, bởi vì hắn còn xuất hiện một lần nữa. Lần xuất hiện cuối cùng của hắn, chính là thời điểm hiện tại.

Khi hắn phá vỡ Quy Khư đi ra thì cũng là lúc thế giới chìm trong sự ảm đạm vô sắc. Hắn đứng trên bầu trời, khí thế uy phong lẫm liệt, quân lâm chúng sinh, một loại khí chất cô độc vô tình xuất hiện trên người, tang thương năm tháng đeo bám, mái tóc đen bay phất phơ, cơn gió nhè nhẹ thổi qua gương mặt tuấn tú nhưng lạnh lùng, hai hàng chân mày sắc bén như hai lưỡi kiếm, mũi cao môi mỏng, đặc biệt là đôi mắt của hắn. Trong thế giới ảm đạm vô sắc này, đôi mắt của hắn lại rực sáng một màu tím huyền ảo tuyệt đẹp, đôi mắt như thu cả tinh không vũ trụ, một cái nhìn thôi cũng làm cho người ta thần hồn điên đảo.

Hắn thân mặc một bộ huyền giáp màu đen, bộ huyền giáp cổ xưa với những dòng chú văn thần bí phát ra uy thế chấn nhiếp. Đằng sau lung là ba đôi cánh màu đen, trông rất uy vũ, mỗi cánh vỗ cánh là khiến cho không gian vỡ nát. Trên tay cầm thanh kiếm đen dài, sát khí tang thương không ngừng bốc lên, phối hợp với gã ta càng làm tăng lên sự khủng bố, hắn giống như một vị chúa tể có thể tùy ý tiêu diệt thế giới này vậy. Vị chúa tể hủy diệt với cái tên MA KIẾM LANG.

Đôi mắt màu tím như giấu tinh không vào bên trong khẽ nhìn xuống, bên dưới là những Hồng Quân, Nữ Oa, Phục Hy, Tam Thanh, Chuẩn Đề, Tiếp Dẫn, Dương Mi, La Hầu, Phật Tổ Nguyên… đều đang quỳ gối, người nào người nấy máu tươi ướt đẫm, thương thế đầy mình, sắc mặt nhết nhát, dường như vừa trải qua một cuộc chiến kinh thiên động địa nên mới bị thương nặng đến như vậy. Trong mắt họ là sự khó tin xen lẫn với tuyệt vọng mỗi khi nhìn lên Ma Kiếm Lang lạnh lùng kia.

Trước mặt Ma Kiếm Lang là một gã đàn ông tóc trắng bị mười thanh kiếm đâm xuyên qua, treo lơ lửng trên không trung, tóc trắng rũ xuống khẽ phất phơ trong trận gió bi thương nhẹ thổi qua, người đầy vết thương, lâu lâu lại hộc máu ra.

Và ở vị trí gần nhất với Ma Kiếm Lang là một gã thanh niên, người này không hề xa lạ gì, chính là một trong mười đệ tử của Long Tinh Hồn. Hắn ta chính là Long Ngọc Huyền, người được gọi là thiên tài xuất chúng nhất Đại Thiên Thế Giới trong vạn năm trở lại đây. Chỉ là bây giờ Long Ngọc Huyền quỳ gối trước mặt Ma Kiếm Lang, áo bào tan tác lộ ra thân thể trắng tuyết nhưng chi chít vết thương, đặc biệt vết thương nặng nhất là một thanh kiếm đâm xuyên qua ngực.

Nhìn Long Ngọc Huyền gầu gục xuống, hơi thở đã mất, khí lực đã tận, rõ rang là Long Ngọc Huyền đã chết.

Tất cả mọi thứ đều thu vào tầm mắt của Ma Kiếm Lang cả, nhưng hắn chẳng quan tâm gì cả, trong thâm tâm của hắn chỉ có một ý niệm duy nhất, đó chính là hủy diệt mọi thứ.

Hắn cầm chặt thanh kiếm lãnh huyết trong tay, từ từ nâng lên, khí thế không giận tự uy, chĩa thẳng mũi kiếm về phía Hồng Quân, đôi môi mỏng nhẹ nhàng cử động, một giọng nói nhàn nhạt nhưng lại khiến cho người ta cảm thấy rét run, không uy hiếp mà làm người ta sợ hãi từ sâu thẳm thâm tâm:

- Cơ hội cuối cùng cho các ngươi, đỡ một kiếm này, nếu thắng thế giới sẽ phục sinh; thất bại, ta sẽ kéo vạn vật vào cõi vĩnh hằng!

Nói rồi, Ma Kiếm Lang vận chuyển tiên lực, thế giới đăng sắp sụp đổ này như cộng hưởng với hắn, không gian rung lên từng cơn, thiên địa như đang sợ hãi bởi vì ý chí hủy diệt của thanh kiếm kia. Khi thanh kiếm ngâm lên thì không gian biến ảo ra hàng trăm vạn thanh kiếm khác, hình dạng không khác gì chủ kiếm, và cả ý chí hủy diệt cũng như vậy.

Dù đã trấn áp, nhưng lúc này đây chẳng ai có thể giấu được sự run sợ trước kẻ toàn năng kia. Là Thánh nhân cao cao tại thượng đã được Ma Kiếm Lang hồi phục sức mạnh đỉnh phong đi nữa thì cũng không thể cản nổi Ma Kiếm Lang nữa. Không cản nổi thì đồng nghĩa với việc Đại Thiên Thế Giới sụp đổ, mọi thứ rơi vào cõi hư không vĩnh hằng. *Bùm* một tiếng, âm thanh chấn động cả tinh không vô biên, là âm thanh của sự hủy diệt, âm thanh của sự tan biến, và khắp mọi nơi để cho sự vô sắc tuyệt vọng ảm đạm bao phủ lấy. Thế giới đã bị hủy diệt.

Quyển 1: Ti Mệnh

Chương 1: Ti Mệnh​

- Ti Mệnh…

Giọng nói trong trẻo quen thuộc mang theo nỗi lo lắng lờ mờ vang lên trong đầu óc gã. Nghe thanh điệu dường như là giọng của một thiếu nữ nhỏ tuổi. Đối với giọng nói này, gã cảm thấy rất quen thuộc, chỉ là nhất thời không thể nào nhớ ra được thiếu nữ quan tâm mình kia rốt cuộc là ai.

“Là ai? Là ai đang gọi ta?” Gã muốn mở mắt ra để nhìn xem thiếu nữ kia thế nào, thế nhưng từ trong đại não truyền đến một cơn nhức nhói làm cho gã không cách nào mở mắt ra được, thậm chí cơ thể còn run lên một hồi nữa.

Bên tai lại xuất hiện cái thanh âm quen thuộc đó, ngữ điệu dường như đang rất lo lắng, thiết nghĩ có lẽ là do cơn run người nhè nhẹ khi nãy. Trong cơn hốt hoảng lo sợ của cô gái, gã cảm nhận được ở bên cạnh cô gái còn có thêm một người nữa. Dường như cô gái đang van xin người này cứu sống gã.

“Vì sao mình lại bất tỉnh thế này?” Gã nhất thời không nhớ ra được lý do mình bị như thế này, đang cố lục lọi trong đầu óc thì bỗng đại não đau nhức dữ dội. Cơn đau không phải do hắn cố gắng suy nghĩ, mà là bị một ngoại vật đâm vào.

Bên tai bây giờ không còn là tiếng của cô gái kia nữa, mà thay vào đó là giọng nói hơi trầm, nghe có vẻ như là của một người đàn ông trung niên tuổi chừng bốn mươi năm mươi. Người này có lẽ chính là người khiến cho đại não hắn bất chợt trở nên đau nhói như vậy. Gã lờ mờ nghe được đối thoại của người đàn ông và cô gái kia, có lẽ do khoảng cách hơi xa, thế nên gã không nghe được toàn bộ nội dung. Thiết nghĩ cũng là xoay quanh tình trạng bệnh tình của gã mà thôi.

Lại chẳng biết thời gian trôi qua bao lâu, giọng nói dịu dàng kèm theo nỗi lo lắng kia lại vang lên trong đầu hắn:

- Ti Mệnh ca ca…

Có vẻ như sức lực của hắn đã hồi phục đáng kể, rốt cuộc sau một lúc đã có thể mở mắt ra được. Do nhắm mắt quá lâu, thế nên khi vừa tiếp xúc với ánh sáng, dù ánh sáng ở chỗ này hơi mờ ảo, nhưng khi chạm vào mắt thì hắn liền nhắm lại.

Hắn nghe được tiếng reo lên của cô gái, đó là tiếng reo vui mừng khôn tả, thậm chí trong tiếng vui mừng còn có tiếng nấc nữa.

- A ba, Ti Mệnh ca ca tỉnh lại rồi…

Cô gái vội gọi phụ thân lại, hắn mơ hồ nhìn thấy được có một khuôn mặt trung niên nhìn chằm chằm mình. Đúng như hắn suy đoán, người đàn ông này tuổi đã ngoài tứ tuần, làn da hơi ngăm đen, gương mặt chữ điền vuông vứt, trông có vẻ rất có học thức, trong đôi mắt đen ẩn chứa tang thương năm tháng, chắn hẳn là người đã từng trải qua rất nhiều chuyện.

- Không nên vội, từ từ chậm rãi thôi…

Người đàn ông bàn tay hơi thô đặt lên trán hán, nhẹ nhàng vuốt ve, mỗi lần như vậy từ đỉnh đầu có một dòng lực lượng ấm áp nhẹ nhàng chậm rãi chạy khắp thân thể hắn, cơn đau nhứt tan biến đi phần nào, sức lực phục hồi tốt hơn nhiều.

Cuối cùng một lúc sau, gã mới nhìn rõ được người đàn ông này. Lại nhìn qua bên cạnh, đó là một cô gái chừng mười một mười hai tuổi, gương mặt trái xoan, đôi mắt phượng lắp lánh, trên khóe mắt hơi ẩm ướt, chắc là do vui mừng quá. Tuy đang mặc một chiếc áo được làm bằng lông thú rất dày, nhưng từ trên gương mặt mà phán đoán, chắc hẳn làn da rất đẹp, chừng mấy năm sau tuyệt đối là một đại mỹ nhân.

- Ti Mệnh ca ca, rốt cuộc huynh cũng tỉnh lại rồi.

Cô gái bởi vì vui mừng quá mà quên mất việc gã vừa mới hồi tỉnh, mà cả a ba của cô cũng không kịp phản ứng, chỉ thấy cô nhún người lên, nhảy xổm tới chỗ hắn, hai tay nhỏ nhắn dang rộng ra ôm lấy cổ của hắn mà khóc lóc.

Hắn khẽ rên lên một tiếng, rồi sau đó lại nằm thẳng xuống giường lại. Hắn vốn đã rất yếu sức rồi, bây giờ lại thêm cô gái tinh nghịch hoang dã này đè lên người, quả thực mà nói đúng là muốn bất tỉnh thêm một lần nữa.

- Tương nhi, con định giết hắn luôn à?

A ba của cô giật mình, lập tức nghiêm giọng quát một câu. Lúc này cô gái gọi là Tương nhi mới sực tỉnh ngộ, lập tức thả tay ra khỏi người hắn.

- Ti Mệnh ca ca, Tương nhi xin lỗi, Tương nhi mừng quá nên… nên…

Tương nhi hai mắt lại đỏ lên, giọng lệ óng ánh làm cho đôi mắt phượng càng thêm lấp lánh, phối hợp với bộ dạng hối lỗi của nàng, tình huống thế này thương còn không hết, ai mà nỡ phạt nàng ta chứ.

- Ta không sao.

Ti Mệnh nặng nhọc thở ra một hơi, nhìn thể hình cô gái Tương nhi này nhỏ nhắn là vậy, thế nhưng lại nặng kinh hồn, nếu đè thêm chừng mười giây nữa, chắc là gã tắc thở luôn quá. Nhưng dù vậy, trông bộ dạng làm nũng đáng yêu kia, Ti Mệnh chỉ đành ôm cục giận trong lòng, miệng nhẹ nhàng an ủi mà thôi.

Nghe Ti Mệnh không trách mắng, Tương nhi hơi sáng lên, tuy nhiên lại bắt gặp ánh mắt nghiêm nghị của a ba mình thì liền tụt cảm xúc xuống, trở về với bộ dạng hối lỗi khi nãy, thậm chí còn muốn đáng yêu hơn, đầu thì gục xuống nhìn hai mũi chân, đôi bàn tay nhỏ nhắn thì cầm tay áo mà vò vò.

Người đàn ông lắc đầu, xem chừng đã quá quen với tính cách này của con gái mình. Lại chuyển dời sự chú ý lên Ti Mệnh. Lúc này Ti Mệnh gương mặt vẫn còn tái nhợt, trên đầu thì băng bó khăn trắng, mặt thì có vài chỗ bị bôi lên một lớp dung dịch màu xanh. Có thể nhìn thấy trong lớp dung dịch này có lẫn một chút chất màu đỏ, chắc hẳn là máu của gã. Đôi mắt thì có chút bần thần, dường như vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra với mình. Người đàn ông thở dài một hơi, giọng hơi trầm nhưng chứa đựng sự quan tâm ấm áp, nói:

- Ti Mệnh, thương thế trên người con bây giờ vẫn còn rất nặng, phải tịnh dưỡng thêm vài ngày nữa mới mong khỏi được. Những chuyện khác trong bộ lạc tạm thời không cần quan tâm, ta sẽ nói một tiếng với A Công, ông ấy sẽ thông cảm thôi.

Nói rồi, người đàn ông đứng dậy, ôm cái hộp gỗ được đặt ở trên bàn kia đeo lên vai. Sau đó thì nhẹ nhàng gõ đầu Tương nhi một cái, ý bảo chuẩn bị rời khỏi đây. Tương nhi *ư* một tiếng khe khẽ, bởi vì khuất tầm mắt của người đàn ông nên ông không thấy được cô nàng đang bĩu môi, hai má căng phồng bầu bĩnh, dĩ nhiên là đang hờn dỗi nên mới làm ra gương mặt như vậy.

Bỗng cô nàng phát hiện gương mặt xấu của mình bị một người phát hiện, đó chính là Ti Mệnh ngồi trước mặt mình. Chắc hẳn là do xấu hổ, gương mặt Tương nhi ửng hồng lên một mảng, lập tức đứng dậy chạy ra khỏi phòng thật nhanh, như thể sợ ai đó bắt quả tang vậy.

Ti Mệnh không khỏi bật cười, nhưng vừa động đậy một cái là thân thể lại nhói lên, đau đến nỗi muốn chảy nước mắt cả ra. Còn người đàn ông thì hơi ngạc nhiên, nhưng ngẫm lại thì với cái tính nghịch ngợm thì hành động như vậy cũng là bình thường, hẳn là làm mặt xấu rồi bị phát hiện đây này.

Người đàn ông lắc đầu, rồi sau đó nhấc chân định bước ra khỏi phòng, bỗng nhiên trong đầu suy nghĩ gì đó lóe lên, bước chân của ông hơi chần chừ. Cuối cùng quay mặt lại nhìn Ti Mệnh, trong ý tứ như đang thương hại kèm theo nỗi cảm thông, ông nói:

- Ti Mệnh, lần sau không nên làm như vậy nữa. Không thể trở thành Dị sĩ, vậy thì chấp nhận… làm một người bình thường cũng được.

Dứt lời, người đàn ông lại thở dài lần nữa rồi mới bước ra khỏi phòng. Xuyên qua bức tường, Ti Mệnh nghe được tiếng cửa đóng sầm lại, người đàn ông và Tương nhi đã rời khỏi đây rồi.

Gian phòng nhỏ với ánh đèn dầu lờ mờ hiu hắt chỉ còn lại một mình Ti Mệnh, không gian không tính là quá im lặng, bởi vì bên ngoài có tiếng gió thổi vù vù rít lên, mà gã thì đã quá quen với loại cô độc tịch mịch này rồi, thế nên cũng chẳng làm ra bộ dạng ể oải gì.

Hắn ngồi trong gian phòng, lưng tựa vào vách tường, đầu hơi gục xuống, gương mặt trầm tư bắt đầu nhớ lại bản thân mình. Tên của hắn gọi là Ti Mệnh, năm nay mười hai tuổi. Chỗ mà hắn đang sinh sống là một tiểu bộ lạc tên U Đô. Mà Ti Mệnh vốn không phải là người của U Đô bộc lạc, hắn là một đứa trẻ mồ côi được A Công U Đô bộ lạc mang về từ lúc còn đỏ hỏn.

Sở dĩ Ti Mệnh bị trở thành bộ dạng như thế này là tìm Thiên Khải quả trên U Đô sơn. Thiên Khải quả thì tìm không thấy, ngược lại bản thân ngã từ U Đô sơn xuống, nếu không có người phát hiện kịp thời, suýt chút nữa đã đi tong cái mạng nhỏ này rồi.

Ti Mệnh tìm Thiên Khải quả là bởi vì Thiên Khải quả có thể giúp Man tộc mở ra Thiên Khải, trở thành Dị sĩ. Bình thường muốn trở thành Dị sĩ, những đứa trẻ trong độ tuổi từ tám tuổi cho đến mười sáu tuổi thông qua phương pháp kích phát huyết mạch của bộ tộc, cúng bái thần linh của bộ tộc để tiến hành Thiên Khải, một khi thành công thì liền có tư cách trở thành Dị sĩ.

Đồng lứa với Ti Mệnh, hầu như toàn bộ đã trở thành Dị sĩ, đi theo trưởng bối trong bộ lạc săn bắt dã thú bên ngoài rồi. Mà hắn thì cho đến bây giờ chưa một lần mở Thiên Khải thành công. Là Man tộc, dù là trai hay gái thì đều trở thành Dị sĩ cả. Khác biệt chính là thành công mở Thiên Khải vào độ tuổi nào, mở càng sớm thì tiền đồ tương lai rộng mở, mà chậm trễ thì con đường tu hành hạn hẹp. Trong lịch sử Man tộc, chưa từng có một Man tộc nào không thể mở được Thiên Khải cả, nhưng có lẽ bây giờ trường hợp này đã xuất hiện rồi. Bởi vì… hắn không có tư chất để trở thành Dị sĩ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.