Tẩm cung Bì La Các. Bì La Các một đời quân chủ anh hùng, oai phong Nam Chiếu phong vân mấy chục năm, hiện giờ đang lẳng lặng nằm trên giường gỗ, trên người trùm một lớp lụa trắng. Mấy thị nữ và thị vệ quỳ gối trong góc, Các La Phong yên lặng đứng trong cung thất vàng son lộng lẫy, đột nhiên khoát tay áo:
- Đều lui xuống trước đi!
Các La Phong chậm rãi bước lại trước giường, trong miệng thì thào tự nói.
- Phụ vương, đều là ngài bức ta… Chớ có trách ta, là ngài bức ta…
- Phụ vương, hai mươi năm trước ngài thu dưỡng ta, dạy cho ta cưỡi ngựa và võ nghệ, để cho ta tòng quân rèn luyện… Các La Phong không cô phụ kỳ vọng của ngài, mười năm nay, ta thay phụ vương ngài nam chinh bắc chiến, hạ từng tòa thành trì, công hãm từng bộ lạc ô man…
- Mười năm trước, ngài đáp ứng ta, nói ta chắc chắn là thái tử Nam Chiếu. Mười năm nay, ta nứt gan nhỏ mật vượt lửa qua sông vì Nam Chiếu, tất cả vì cái gì? Chính là vì Nam Chiếu lớn mạnh lên, để cho người Nam Chiếu có thể nổi lên đứng ngang hàng với người Thổ Phiên và người Đại Đường!
- Nhưng, ngài lại lại muốn mượn ma giết lừa. Phụ vương, kỳ thật Các La Phong cũng không ham vương vị này ---- nhưng, nhưng mấy người con trai ruột kia của ngài là những mặt hàng gì? Bọn họ ham hưởng lạc sa vào nữ sắc, nếu giao Nam Chiếu cho bọn họ, giang sơn cha con chúng ta tân tân khổ khổ đánh hạ sẽ hủy hoại chỉ trong chốc lát… Phụ vương, ngài nói, ngài nói Các La Phượng sẽ trơ mắt phó mặc tâm huyết của mình sao?! Không!
Thanh âm Các La Phong dần trở nên phẫn nộ tăng cao, hắn nở nụ cười lạnh:
- Mấy tiểu tử Thành Tiến kia, bọn họ là những thứ gì, bọn họ sao có thể tranh đoạt với ta? Hừ, hết thảy bọn họ đều là một đám rác rưởi!
- Phụ vương, giao vương vị ra đi. Tin tưởng ta, Nam Chiếu dưới sự hướng dẫn của ta sẽ càng trở nên hùng mạnh hơn, cuộc sống của con dân Nam Chiếu sẽ càng thêm giàu có.
Các La Phong đột nhiên thở dài một tiếng:
- Nếu ngài đồng ý viết thư thoái vị, ta tạm tha cho mấy tiểu tử Thành Tiến kia, cho bọn họ có thể hưởng vô tận vinh hoa phú quý cả đời!
Trong cung thất hoa lệ tĩnh lặng không tiếng động, chỉ có từng sợi khói nhang u nhiên bay lên trên chiếc bàn nơi góc tường kia, trong cung thấn tràn ngập mùi đàn hương nhàn nhạt.
Các La Phong yên lặng đứng trong cung thất. Một lúc rất lâu, mãi cho đến khi mưa gió bên ngoài tan đi. Hơi mù dần dần rút đi, không trung lại trở nên sáng sủa, một vòng mặt trời đang treo phía chân trời tây xa xa, lặn xuống phía tây từng chút một.
- Người tới, mời đại vu sư Rum tiến vào!
Các La Phong quả quyết quát.
Vu sư Nam Chiếu là một người già mặc áo vu sư màu tuyết trắng, thân thể tiến vào trong cung thật, gật đầu với Các La Phong làm lễ. Đại vu sư Rum người Nam Chiếu này, kỳ thật chính là đại vu sư của Mông Xá Chiếu trước kia. Sau khi Mông Xá Chiếu thống nhất Lục Chiếu, hắn liền thuận lý thành chương trở thành đại vu sư Nam Chiếu. Rum lẳng lặng đứng trước người Các La Phong, trên khuôn mặt già nua hơi có một tầng tro tàn.
- Rum đại vu sư, làm phiền ngài gọi phụ vương ta tỉnh lại.
Các La Phong cúi người thi lễ. Với người Nam Chiếu, đại vu sư, nghiễm nhiên đúng là lãnh tụ tôn giáo, là người phát ngôn tín ngưỡng của man nhân tại nhân gian. Mặc dù là vương tử cao quý, còn sắp tiếp quản vương vị Nam Chiếu, nhưng Các La Phong vẫn không dám thất lễ với đại vu sư.
Rum yếu ớt thở dài, cúi đầu nói:
- Đại vương tử, Rum liều chết giúp đỡ, hy vọng đại vương tử có thể nói được làm được.
Sắc mặt Các La Phong đỏ lên, thản nhiên nói:
- Đại vu sư cứ việc yên tâm, chỉ cần ta quản lý vương vị Nam Chiếu, không ngoài một năm, ta sẽ tiêu diệt tất cả các vu sư ở năm Chiếu khác, làm cho con dân Nam Chiếu chỉ tín ngưỡng một mình Phượng Hoàng nữ thần của Mông Xá Chiếu chúng ta!
Chiếu, ở khu man di tây nam chíng là ý nghĩa vương quý. Cái gọi là lục Chiếu, chính là sáu vương quốc nhỏ. Sáu vương quốc nhỏ này đều có vật tổ tín ngưỡng bất đồng, tương ứng liền có hệ thống vu sư ngang nhau. Sau khi Mông Xá Chiếu thống nhất sáu Chiếu thành lập nước Nam Chiếu, Bì La Các vì giữ gìn căn cơ thống trị, cũng không có cướp đoạt vật tổ tín ngưỡng của người năm Chiếu khác.
Rum cười cười, run rẩy lấy một bình ngọc từ trong ngực ra, sau đó tự tay xốc tấm lụa trắng trùm trên người Bì La Các ra.
- Phượng Hoàng nữ thần…
Tiếng kinh hô của đại vu sư Rum Các La Phong nương theo tấm lụa trắng được xốc lên mà vang vọng trong cung thất, chợt truyền ra tiếng rộng giận và rít gào của Các La Phong:
- Người tới!
Một đầu mục nhỏ quản lý các thị vệ canh gác Bì La Các kinh sợ quỳ rạp xuống trước mặt Bì La Các, mặt như màu đất. Hắn căn bản không thể tin vào mắt mình không ngờ trước mắt không phải Bì La Các, mà là một người hầu trong cung!
Bì La Các chạy đi đâu?
Các La Phong tưởng như sẽ sụp đổ, hắn như nào cũng không thể tin được, dưới loại canh gác dày đặc như thế này, Bì La Các đã bị đại vu sư Rum hạ thuật thôi miên và hạ độc lại có thể được người cứu đi! Nhớ tới Bì La Các… Lửa giận và lo sợ không yên đan xem lẫn nhau trong lòng Các La Phong, hắn rút loan đao bên hông ra chém đầu của đầu mục thị vệ đang sợ hãi kia.
- Lục soát!
Các La Phong rít gào, quơ loan đao dính máu tươi trong tay.
- Đại vương tử đợi một chút, đừng sốt ruột. Đại vương đã trúng thuật thôi miên và vu độc của ta, trừ ta ra không người nào có thể giải. Mặc dù hắn được người cứu đi, cũng chỉ có con đường chết. Nhiều nhất hai ngày sau, mạng hắn sẽ quy thiên.
Mặt Rum âm trầm, thản nhiên nói.
- A.
Các La Phong nghe vậy cảm thấy nhẹ người, cánh tay vô lực buông loan đao xuống.
Nửa ngày.
Khuôn mặt âm trầm của Các La Phong lóe ra ánh sáng trang nghiêm, hắn khoát tay áo:
- Nhanh chóng phái người đi địa lao giết Thành Tiến! Truyền tin tức ra ngoài, nhị vương tử Thành Tiến mưu hại phụ vương ý đồ soán vị, đã bị bổn vương tử chém giết đương trường.
Ánh lửa dâng cao khắp bầu trời, lúc chạng vạng lúc cơn mưa vừa tạnh. Khói đen bốc lên dày đặc, chỗ cháy đúng là tẩm cung của Bì La Các, dân chúng trong Thái Hòa thành kinh hoảng nhìn về phía nội cung. Mà trong cung, Các La Phong lại mang theo vài binh tào sắc mặt âm trầm nhìn lửa lớn hừng hực, giội nước cứu hỏa.
Trữ Khả nhíu mày, cung kính nói:
- Đại vương tử, Thành Tiến nhị vương tử cũng dám mưu hại Đại Vương…
Các La Phong thở dài một tiếng:
- Thành Tiến luôn luôn vạn phần mơ ước vương vị, các ngươi đều hiểu rõ tình hình. Nhưng bổn vương tử lại tuyệt đối không ngờ, không ngờ hắn thừa dịp phụ vương bệnh nặng, dẫn người vào cung ý đồ bức bách phụ vương truyền ngôi cho hắn… Kết quả, lại xảy ra thảm kịch nhân gian này!
Các La Phong cảm khái, kỳ thật lần này hắn làm bộ cũng không cần thiết, cũng rất dư thừa. Đám binh tào này luôn coi hắn là người kế tục đứng đầu và phục hưng Nam Chiếu, mặc dù trong lòng bọn họ hơi có chút ngờ vực, nhưng hiện giờ Bì La Các đã chết, bọn họ cũng sẽ không chùn bước mà đi theo hắn. Dù sao, so sánh với Các La Phong, mấy đứa con ruột của Bì La Các kia trừ biết uống rượu và chơi nữ nhân ra, gần như đều là rác rưởi.
Đám người Trữ Khả hai mặt nhìn nhau, lại chợt khom người thi lễ.
Thị vệ trưởng Cương Cách, tâm phúc tuyệt đối của Các La Phong người đầy máu tươi rút loan đao ra, trong tay tay mang theo một cái đầu máu tươi đầm đìa. Cương Cách mang theo sát khí đầy người vội vàng đi đến trước mặt Các La Phong, xách đầu người ném xuống đất, khom người nói:
- Đại vương tử, phản tặc Thành Tiến đã đền tội!
Các La Phong gật đầu, nhìn lướt qua đầu Thành Tiến trên mặt đất, khóe miệng hiện lên một chút âm trầm, cất cao giọng nói:
- Truyền mệnh lệnh bổn vương, Thành Tiến mưu phản đã bị bổn vương tiêu diệt, hiện giờ đại vương quy thiên, bổn vương phụng di chiếu của tiên vương, sáng sớm ngày mai đăng vị!
Màn đêm buông xuống.
Trong doanh quân Đường, trong căn lều chủ soái rộng rãi sáng sủa của Tiêu Duệ.
Bì La Các nằm mơ cũng không ngờ hắn đi dạo một vòng ở quỷ môn quan rồi lại vẫn có cơ hội sống, mà người cứu hắn lại là khâm sai Đại Đường đại nhân. Bì La Các mệt mỏi nằm trên giường gỗ, cố hết sức mở to mắt, ánh mắt đục ngầu đánh giá rất lâu trên người Tiêu Duệ.
Một nam tử bộ dáng vu sư Nam Chiếu cúi người cáo lui. Tiêu Duệ lẳng lặng đứng trong trướng, cũng yên lặng đánh giá Bì La Các, đánh giá người đứng đầu lập nước Nam Chiếu thanh danh hiển hách trong lịch sử. Nhưng Bì La Các hôm nay, thần sắc uể oải, tóc tán loạn, che một tấm thảm qua loa trên người, làm sao còn có phong thái hào hùng phóng ngựa tây nam ngày xưa?
Thật lâu sau.
- Khâm sai đại nhân… Tiêu đại nhân chứ, Bì La Các cảm kích ân cứu mạng của đại nhân, chỉ có điều xin hỏi Nam Chiếu… Tên nghiệt tử kia đã đăng vị sao?
Thanh âm vô lực của Bì La Các quanh quẩn thật lâu trong trướng.
- Còn không có. Có thể nói, sáng sớm ngày mai, Các La Phong sẽ đăng vị.
Tiêu Duệ thản nhiên nói.
- Hắn… Những thần tử Nam Chiếu kia, không ngờ trơ mắt nhìn hắn giết cha soán vị…
Bì La Các tức giận trợn mắt, căm giận vung cánh tay vô lực, tóc rối bời run rẩy, giống như hùng sư xế chiều sắp chết.
- Nghe nói, nhị vương tử Thành Tiến bởi vì tiến cung mưu phản Bì La Các điện hạ, đã bị Các La Phong sát hại. Điện hạ, mấy đứa con của ngài, cũng đã bị Các La Phong bắt tới địa lao, mà vương phi của ngài, cũng nhu nhược ở trong cung ---- về phần những Thanh Bình quan thủ hạ của ngài, hơn phân nửa không dám lên tiếng, mà các binh tào nắm binh quyền trong tay toàn bộ đều đầu nhập vào Các La Phong…
Thanh âm trào phúng của Tiêu Duệ vang lên, gần như khiến Bì La Các một đời anh hùng xấu hổ và giận dữ đứt khí mà đi.
- Nghiệt tử, súc sinh!
Hiện giờ hắn cũng chỉ có thể vô lực giải phóng oán khí trong doanh trướng của Tiêu Duệ. Chẳng qua, Bì La Các cũng không phải người thường, hắn dần dần tỉnh táo lại, chải lại ý nghĩ của mình, đột nhiên kỳ quang trong mắt chợt lóe, biết mình dường như còn một con đường sống.
Người Đường làm sao có thể cứu hắn từ trong vương cung Nam Chiếu thủ vệ sâm nghiêm, làm sao có thể cởi bỏ thuật thôi miên và Vu độc của đại vu sư Rum, Bì La Các nghĩ cũng không rõ ràng lắm; nhưng hắn hiểu rõ ràng, nếu khâm sai đại nhân trước mắt này đồng ý bỏ khí lực lớn như vậy cứu hắn từ trong thành ra, khẳng định không phải xuất phát từ lòng thương hại, mà là ----
Khuôn mặt trắng bệch của Bì La Các dần hiện lên một sắc hồng, ánh mắt hy vọng mơ hồ đặt lên người Tiêu Duệ.
Tiêu Duệ cười, tiến tới một bước:
- Bì La Các điện hạ, giờ phút này có phải ngài muốn trở về Thái Hòa thành đoạt lại vương vị của ngài hay không? Chẳng qua, bổn quan xem, nếu ngài đi vào thành chỉ thuần túy là tìm đường chết ---- Trước đó Bì La Các đã nắm giữ quyền hành Nam Chiếu rồi, mà ngài, ha ha…
- Nghiệt tử!
Không ngờ Bì La Các cắn răng chậm rãi ngồi dậy, trầm giọng nói:
- Tiêu đại nhân, khẩn cầu Tiêu đại nhân giúp mỗ đoạt lại vương vị Nam Chiếu, chỉ cần tiêu diệt nghiệt tử kia, mấy thế hệ Nam Chiếu tiếp theo sẽ thần phục Đại Đường tuyệt đối không dám hai lòng!