[Dịch] Đại Đường Song Long Truyện

Chương 88 : Yêu Hận Khó Phân




Khấu Trọng vỗ vỗ lên cửa phòng Tống Ngọc Trí: "Có thể vào nói một hai câu không?".

Tống Ngọc Trí đáp: "Nếu chỉ là một hai câu thì được".

Khấu Trọng thở dài, đẩy cửa bước vào. Trong phòng tối mờ mờ, không có đèn lửa gì cả, duy chỉ có ánh trăng nhàn nhạt soi vào khung cửa sổ nhỏ, vừa hay lại chiếu rọi lên đúng chiếc ghế mà Tống Ngọc Trí đang ngồi. Mái tóc dài như mây của mỹ nữ để xõa xuống bờ vai thon nhỏ, đôi mắt sáng như hai viên bảo thạch đang nhìn gã không chớp. Khấu Trọng chấn động cả người, lần đầu tiên phát giác ra sự quyến rũ đến mê người có vẻ nữ tính của nàng, tuyệt đối không hề thua kém Lý Tú Ninh.

Tống Ngọc Trí dường như hơi bực mình, gắt giọng nói: "Ngươi không phải chỉ có một hai câu muốn nói thôi sao? Nói mau lên rồi cút ra ngoài cho ta!".

Khấu Trọng cười gượng nói: "Lần này ta đến là để nhận lỗi với Tống tiểu thư và hủy bỏ hôn ước kia đi. Sau này Khấu Trọng không dám vọng tưởng với Tống tiểu thư nữa". Nói xong liền quay người bước đi.

Tống Ngọc Trí ngây người ra, rồi quát lên: "Đứng lại cho ta!".

Khấu Trọng đã đặt tay lên cánh cửa, nghe thấy vậy thì liền đứng sững lại, giữ nguyên tư thế đó gượng gạo nói: "Là ta không tốt, không nên đem Dương Công Bảo Khố và chung thân đại sự của tiểu thư nói gộp với nhau, làm cho giống như một vụ giao dịch vậy".

Tống Ngọc Trí im lặng hồi lâu rồi mới nhẹ giọng nói: "Ngồi xuống rồi mới nói tiếp được không?".

Khấu Trọng lắc đầu thở dài nói: "Hiện giờ ta chỉ muốn ở một mình để suy nghĩ lại. Những ngày qua ta lúc nào cũng chỉ nghĩ đến chuyện tranh đấu với hùng bá thiên hạ, những chuyện khác đều rất sơ suất, nên giờ cũng muốn phản tỉnh lại một chút".

Tống Ngọc Trí khẽ nhướng mày, như có vẻ không kiềm chế được, gắt lên: "Tên tiểu tử này ngồi xuống cho bản cô nương, nếu bây giờ ngươi ra khỏi phòng, ngươi ta sẽ hận ngươi suốt đời!".

Khấu Trọng quay vụt người lại, ngạc nhiên hỏi: "Không phải cô nương sớm đã ghét hận ta rồi hay sao? Lẽ nào chỉ là giả thôi?".

Tống Ngọc Trí cúi mặt né tránh ánh mắt sắc bén của gã, thấp giọng nói: "Vừa rồi khi ngươi bước vào, tại sao lại ngây người ra nhìn người ta như vậy?".

Khấu Trọng dịch người đến trước mặt nàng, thở dài nói: "Bởi vì ta đột nhiên phát giác không ngờ Ngọc Trí lại có thể khiến tâm hồn ta rung động đến vậy, làm cho ta không thể nào tự chủ được mà nảy sinh sự ái mộ trong tâm, thế nên mới cảm thấy mình đối với nàng ta như vậy là không đúng".

Lần này thì Tống Ngọc Trí không thể tránh né được ánh mắt sắc bén của gã nữa, trong lòng chợt nhớ đến tình cảnh ngày hôm đó gã nằm đè lên người mình, trong lòng dâng lên cảm xúc bồi hồi khó tả: "Ngươi ngồi xuống trước rồi mới nói tiếp được không?".

Khấu Trọng mỉm cười rồi ngồi xuống. Sau khi gã đã yên vị, Tống Ngọc Trí mới thấp giọng hỏi: "Rốt cuộc là ngươi muốn gì vậy?".

Khấu Trọng gãi đầu nói: "Tống tiểu thư muốn hỏi về phương diện nào?".

Tống Ngọc Trí khôi phục lại vẻ bình tĩnh, thản nhiên nói: "Đương nhiên là chỉ chuyện tranh bá thiên hạ, rốt cuộc là ngươi vì cái gì?".

Hai mắt Khấu Trọng lập tức sáng bừng lên, gật đầu nói: "Tống tiểu thư là người đầu tiên hỏi ta câu hỏi này, ngay cả Tiểu Lăng cũng không có hứng thú muốn biết xem ta tranh đoạt thiên hạ là vì cái gì".

Gã ngưng lại một chút rồi nghiêm mặt nói: "Ta xuất thân nơi đầu đường xó chợ nên rất hiểu cái gì gọi là nhân nghĩa đạo đức, thương dân như con của những kẻ cầm quyền, cuộc sống của lão bách tính thật là khổ sở, thê thảm! Hừ! Lúc đầu ta cũng chỉ muốn gia nhập một đạo nghĩa quân có lý tưởng và tiền đồ nhất, góp một phần sức an định thiên hạ, chẳng ngờ gặp phải đều là loại như Đỗ Phục Uy, Lý Mật, không kẻ nào là không nghĩ đến lợi ích của riêng mình, tâm lang thủ lạt, nếu để bọn chúng lên làm hoàng đế, tuyệt đối không phải là một hảo sự đối với lương dân bá tánh. Hơn nữa, bọn chúng có thể tranh thiên hạ, tại sao Khấu Trọng ta không thể chứ? Con người cần nhất chính là chí khí mà!".

Nói tới đây thì gã lại thở dài não ruột: "Vấn đề chính là ta phát hiện ra rằng nếu muốn tranh thiên hạ thì tuyệt đối không thể chỉ nói chuyện nhân nghĩa, nhân nghĩa chính là sợi dây trói buộc hành động của ta, đưa ta đến thất bại. Thế nên trong mắt Tống tiểu thư, ta mới biến thành một kẻ chỉ cầu tư lợi, bất chấp thủ đoạn. Hà! Kỳ thực thì ta cũng chỉ muốn nhất cử lưỡng đắc mà thôi!".

Tống Ngọc Trí trầm ngâm không nói gì.

Khấu Trọng dài người đứng dậy, vươn mình tỏ vẻ mệt mỏi nói: "Ta về phòng đây! Hà! Nói được hết những lời trong lòng, cả người đều cảm thấy dễ chịu".

Tống Ngọc Trí nhẹ giọng nói: "Khấu Trọng ngươi có biết rằng cha ta và nhị thúc tuyệt đối sẽ không gả con gái mình cho một người có xuất thân như ngươi không? Ngươi biết dùng thủ đoạn, bọn họ cũng biết dùng thủ đoạn chứ".

Khấu Trọng thất thanh thốt: "Cái gì?".

Tống Ngọc Trí uyển chuyển đứng dậy, bước tới trước mặt gã, cặp mắt đẹp mở to tròn nhìn thẳng vào mắt gã nói: "Tại sao ngươi không hỏi xem cha ta đã hứa gả ta cho ai? Có phải là ngươi thấy không đáng để hỏi, hay là ngươi không hề để ý chuyện này?".

Khấu Trọng ngập ngừng đáp: "Là ta không dám hỏi!".

Tống Ngọc Trí chậm rãi nói: "Dù ngươi có hỏi, nhị thúc ta cũng không nói ra đâu. Vị hôn phu tương lai của ta chính là độc tử của Lý Mật, Lý Thiên Phàm. Hôn ước này đã định từ năm ngoái, chỉ cần Lý Mật công vào Lạc Dương, ta sẽ lập tức gả cho Lý gia, ngươi đã hiểu chưa?".

Khấu Trọng nghe mà ngớ người ra, không nói tiếng nào. Tống Ngọc Trí đột nhiên vươn ngọc thủ ra vuốt nhẹ lên má gã, mỉm cười nói: "Khấu công tử hãy về phòng nghỉ ngơi đi! Tranh thiên hạ không phải là chuyện đơn giản, nhưng ta hi vọng ngươi sẽ thành công!".

o0o

Từ Tử Lăng tắt đèn, mở cửa phòng định rời khỏi, trong lòng đang suy nghĩ về lời nói ban nãy của Khấu Trọng, không biết gã có thật sự phản tỉnh và hối hận hay không, hỷ ưu lẫn lộn thì chợt một luồng gió thơm nức cuốn tới. Khi gã tự động lùi lại phía sau theo phản xạ thì một thân hình nóng bỏng ôm chầm lấy, cánh tay mềm mại quấn chặt lấy cổ, một đôi môi thơm bịt kín lấy miệng gã. Từ Tử Lăng giờ mới sực tỉnh, nắm lấy bờ vai đối phương nhẹ nhàng đẩy ra, gương mặt tuấn tú thoáng ửng hồng: "Là ai!".

Vân Ngọc Chân giật mình kinh hãi, vội vàng nhảy lui về sau, mặt ngọc đỏ bừng như trái táo chín. Từ Tử Lăng khôi phục lại vẻ tiêu sái tự nhiên, mỉm cười nói: "Đây sẽ là một đoạn hồi ức đẹp của ta!" Nói xong liền quay người trở về phòng của mình.

o0o

Khi thuyền về đến Ba Lăng, Tiêu Tiễn đích thân xuất thành đón tiếp, cùng đi với y còn có một vị đại tướng khác, là Tả Lộ Nguyên Soái Trương Tú. Người này thân hình lùn mập, cái đầu đặc biệt to lớn hơn người, đầu tóc bù xù, nhưng ánh mắt thì lại sắc bén như muốn nhìn thấu tâm can người khác, ai bị y nhìn chăm chú đều có cảm giác như đang bị thẩm vấn bằng ánh mắt vậy. Nghe Hương Ngọc Sơn nói thì võ công của y còn cao hơn cả Hữu Lộ Nguyên Soái Đồng Cảnh Trân, trong Ba Lăng Bang chỉ thua kém có mình Tiêu Tiễn. Trong đội ngũ ra đón bọn gã đương nhiên không thể thiếu Tố Tố, nàng thấy phu quân và hai gã đệ đệ đều bình yên trở về, lại lập được đại công, tự nhiên là hỉ sắc tràn trề, hoa dung nở rộ.

Khấu Trọng và Từ Tử Lăng còn vui hơn nữa khi biết cả bọn Đoạn Ngọc Thành, Bao Chí Hạ, Thạch Giới và Ma Quý cũng đã đến được Ba Lăng. Bốn tên tiểu tử này toàn thân đều là thương tích, thì ra trên đường đã bị mao tặc tập kích, nhưng lúc này kẻ nào kẻ nấy đều tinh thần phấn chấn, sắc mặt hồng hào, hiển nhiên là võ công đã được rèn luyện trong thực chiến, tiến bộ không ít.

Tiêu Tiễn tỏ vẻ hết sức cảm kích với hai gã, còn đối với Tống Ngọc Trí thì lại càng lễ độ, hiển nhiên là do nghĩ đến đủ thứ lợi ích khi bắt tay liên thủ với Tống gia. Khi Tiêu Tiễn thiết yến mừng công cho hai gã, những lời chúc tụng lại càng liên miên bất tuyệt. Sau bữa tiệc, Tống Ngọc Trí ở lại mật đàm với Tiêu Tiễn, còn bọn gã thì trở về tướng quân phủ của Hương Ngọc Sơn.

Trên đường Tố Tố nhắc nhở hai gã phải giữ lời hứa, ở lại đây mấy ngày cùng nàng du sơn ngoạn thủy. Tình cảm của hai gã với nàng vô cùng sâu sắc, coi nàng như là Phó Quân Sước, tự nhiên là vui vẻ đáp ứng. Trở về tướng quân phủ, ba tỷ đệ đang vui vẻ nói cười trong hoa viên thì Hương Ngọc Sơn thần sắc hấp tấp chạy tới: "Thiết Kỵ Hội đã chia thành ba phe, một phe đầu nhập Lâm Sĩ Hồng, một phe về với Trầm Pháp Hưng, số còn lại thì thề sẽ báo cừu cho Nhậm Thiếu Danh, do Ác Tăng Pháp Nạn và Diễm Ni Thường Chân dẫn đầu".

Tố Tố hoa dung thất sắc, ôm ngực thốt lên: "Vậy phải làm sao đây?" Từ Tử Lăng tỏ vẻ không vui trừng mắt nhìn Hương Ngọc Sơn, trách y làm Tố Tố phải sợ hãi. Khấu Trọng ngạc nhiên nói: "Tại sao lại như vậy?".

Hương Ngọc Sơn nhìn Từ Tử Lăng cười xòa tỏ ý xin lỗi, rồi an ủi Tố Tố mấy câu, sau đó mới nói: "Thiết Kỵ Hội thành phần phức tạp, tốt xấu đều có, trước giờ đối với chuyện kết minh với người khác cũng đã có rất nhiều ý kiến khác nhau, nhưng chỉ vì khuất phục trước uy thế của Nhậm Thiếu Danh nên mới giống như vạn người nhất tâm nhất trí mà thôi. Cây đại thụ Nhậm Thiếu Danh đổ xuống, bên dưới tự nhiên sẽ phân tán ngay".

Khấu Trọng hân hoan nói: "Đây có lẽ là một chuyện tốt đối với phương Nam, Thiết Kỵ Hội chỉ là một đám đại tặc có tổ chức mà thôi, nếu để bọn chúng đắc thế, những người đầu tiên phải chịu tai ương sẽ là những bình dân bá tánh lương thiện".

Từ Tử Lăng ít khi thấy gã mở miệng vì nước, đóng miệng vì dân như thế này, liền liếc nhìn sang với ánh mắt kỳ quái. Hương Ngọc Sơn nói: "Tin tức về cái chết của Nhậm Thiếu Danh, hiện giờ vẫn còn chỉ giới hạn ở phương Nam, nhưng đã gây nên hỗn loạn rất lớn rồi, đợi khi tin tức này truyền tới phương Bắc, không ai biết sẽ gây nên hậu quả thế nào nữa?".

Khấu Trọng chợt hỏi: "Quan hệ giữa Ba Lăng Bang các người và Lý Mật thế nào?".

Hương Ngọc Sơn đáp: "Trước đây do chúng ta làm việc cho Dương Quảng nên có thể nói là đối lập với Lý Mật, quan hệ đương nhiên là không tốt, nhưng cũng chưa xung đột chính diện bao giờ, vì thế hiện giờ quan hệ này đang ở trong một tình trạng hết sức vi diệu. Tại sao đột nhiên Khấu đại ca lại hỏi chuyện này?".

Lúc này Vân Ngọc Chân cũng đã đến. Khấu Trọng liền đánh trống lảng sang chủ đề khác mà không trả lời câu hỏi của Hương Ngọc Sơn.

o0o

Đêm hôm đó Tống Ngọc Trí trở về rất muộn, mọi người đã ngủ hết cả rồi. Sáng hôm sau khi Khấu Trọng và Từ Tử Lăng đưa Tố Tố đi dạo phố, nàng vẫn còn chưa tỉnh giấc. Khi ba người trở về tướng quân phủ mới biết nàng đã lặng lẽ bỏ đi lúc nào không biết. Sau bữa tối, Khấu Trọng, Từ Tử Lăng và bốn người bọn Đoạn Ngọc Thành cùng nhau thương lượng lộ tuyến đi lên phía Bắc một lúc rồi trở về phòng nghỉ.

Khấu Trọng đi theo Từ Tử Lăng về phòng, cười hì hì như trẻ con giành công, nói: "Lăng thiếu gia! Lần này xem như ta nghe lời ngươi nhé! Đêm qua ta đã đích thân nói chuyện với Tống Ngọc Trí, hủy bỏ hôn sự đó rồi, thế nên sáng nay nàng ta mới không từ mà biệt như vậy!".

Từ Tử Lăng ngạc nhiên nói: "Nàng ta bỏ đi mà ngươi dường như vẫn rất vui vẻ?".

Khấu Trọng chán nản ngồi phịch xuống ghế, nhìn Từ Tử Lăng đang chuẩn bị lên giường đi ngủ, cười khổ nói: "Nếu nói ta không bị đả kích thì là gạt ngươi thôi. Có điều trước mắt còn bao nhiêu chuyện đau đầu, ta nào có thời gian tự đi tìm phiền não nữa. Nữ nhân cũng giống như hồ điệp vậy, muốn bay thì để cho nó bay đi! Hà! Chúng ta chẳng những không có may mắn ở thanh lâu, mà cả chút duyên với mỹ nữ cũng không có nốt. Người nào người nấy đều giống như có oán thù mười đời chín kiếp với chúng ta vậy".

Từ Tử Lăng vén màn lên, ngồi xuống cạnh giường, nghe gã nói vậy mà trong lòng chợt nhói lên, nghĩ đến Phó Quân Sước và Trinh tẩu, một người hương hồn đã tiêu tán, một người thì không biết tung tích, bất giác không nén nổi một tiếng thở dài cảm khái. Hiện giờ chỉ còn Tố Tố là người thân duy nhất của hai gã, còn hạnh phúc của nàng thì lại do Hương Ngọc Sơn quyết định, cuộc đời lẽ nào thật sự phải như vậy hay sao?

Khấu Trọng trầm ngâm nói: "Lần đi lên phía Bắc này sẽ là một đoạn đường vô cùng hung hiểm, địch nhân của chúng ta sẽ nhiều đến mức không thể nào đếm hết được đó".

Từ Tử Lăng hít sâu một hơi nói tiếp: "Kể từ ngày mai, chúng ta phải tiến hành huấn luyện nghiêm khắc với bọn Đoạn Ngọc Thành, ít nhất cũng phải làm cho bọn y có năng lực tự bảo vệ".

Khấu Trọng gật đầu đồng tình: "Chúng ta nên ở lại đây bao nhiêu ngày nữa? Nếu như rời khỏi quá sớm, Tố tỷ nhất định sẽ trách chúng ta mất".

Từ Tử Lăng nói: "Vậy thì ở lại với tỷ ấy mười ngày đi! Tiện thể huấn luyện bọn Đoạn Ngọc Thành luôn!".

Khấu Trọng đồng ý nói: "Vậy cứ theo lời ngươi nói đi!".

Từ Tử Lăng chợt hỏi: "Còn mỹ nhân sư phụ thì thế nào?".

Khấu Trọng cười cười: "Nàng ta đương nhiên muốn cùng chúng ta Bắc thượng, nhưng bản thân nàng ta cũng có việc mà không ai có thể làm thay được". Sau đó gã hạ thấp giọng nói: "Hương tiểu tử vừa cho ta biết nàng ta đã hẹn với Độc Cô Sách, thế nên mới không chịu rời khỏi Ba Lăng. Hừ, muốn nữ nhân này chuyên tâm với một nam nhân, chỉ sợ còn khó hơn hái sao trên trời".

Từ Tử Lăng chau mày nói: "Tại sao Hương tiểu tử lại nói chuyện này cho ngươi? Đây đâu phải là tác phong của hắn?".

Khấu Trọng hừ lạnh nói: "Đương nhiên là hắn phụng lệnh của lão hồ ly Tiêu Tiễn kia rồi, hắn muốn phá hoại quan hệ giữa chúng ta và mỹ nhân sư phụ. Hiện giờ Hải Sa Bang đã tổn hại trầm trọng, chỉ còn lại có Cự Kình Bang, Thủy Long Bang và Đại Giang Bang, đối với Tiêu Tiễn mà nói, mỹ nhân sư phụ còn quan trọng hơn chúng ta nhiều".

Từ Tử Lăng trầm giọng nói: "Vừa rồi ta mới cảnh cáo Hương tiểu tử, nếu như Tố tỷ có chút gì không vui, ta sẽ tìm hắn hỏi tội".

Khấu Trọng cười cười nói: "Cho ăn gan trời hắn cũng không dám ức hiếp Tố tỷ! Hừ! Đến giờ ta vẫn không hiểu tại sao Tố tỷ lại chịu gả cho hắn?".

Từ Tử Lăng thở hắt ra một hơi: "Hiện giờ nói chuyện này phỏng có ích gì nữa?" Gã ngưng lại một chút rồi nói tiếp: "Ngươi có biết tại sao phải lưu lại mười ngày không? Tuy ngươi đáp ứng, nhưng ta nhận ra ngươi chỉ miễn cưỡng thôi".

Khấu Trọng ngạc nhiên nói: "Chuyện này thì ta chưa từng nghĩ tới, chỉ cảm thấy hiện giờ bầu bạn với Tố tỷ là chuyện quan trọng nhất thôi, chỉ cần ở cùng với tỷ ấy, cả người ta cảm thấy thoải mái nhẹ nhõm hẳn".

Từ Tử Lăng cúi người nói: "Là ta đã nghĩ xấu về ngươi, theo ta thấy thì Ác Tăng Diễm Ni nhất định sẽ đến đây tìm chúng ta trả hận, nếu có thể đánh đuổi bọn chúng trước khi thượng lộ, thì quãng đường sau này của chúng ta sẽ thuận lợi hơn nhiều".

Khấu Trọng chau mày nói: "Nơi đây là địa bàn của Ba Lăng Bang, bọn chúng có dám không?".

Từ Tử Lăng mỉm cười nói: "Chúng ta giết chết Nhậm Thiếu Danh ở địa bàn của chúng, bọn chúng tự nhiên dám đến địa bàn của chúng ta để trả thù, hòng tỏ rõ uy phong. Vì thế trừ phi bọn chúng không đến, bằng không nhất định sẽ đến như sấm đánh không kịp bưng tai, hòng dùng thời gian ngắn nhất để gây ra sát thương và phá hoại lớn nhất".

Mày kiếm Khấu Trọng nhướng cao, gã cười lạnh nói: "Bởi thế bọn chúng nhất định sẽ phái người đến đây thăm dò tin tức, giả như chúng ta phát hiện ra đám người này, thì sẽ có thể cho bọn chúng một đòn thật đau trước khi bọn chúng kịp phát động. Hừ!".

Từ Tử Lăng cười nhạt nói: "Nếu ta là bọn chúng, ta sẽ nhân cơ hội chúng ta cùng Tố tỷ đi du ngoạn sơn thủy để hạ thủ, ngươi thấy có đúng không?".

Đôi mắt hổ của Khấu Trọng lập tức sáng bừng lên. Từ Tử Lăng nói tiếp: "Khi chúng ta lên đường Bắc thượng, thì sẽ lâm vào cảnh địch ám ta minh, khiến cho chúng ta rơi vào thế bị động tuyệt đối, về mặt chiến thuật thì là một hành động vô cùng bất trí. Nếu không thể nắm được thế chủ động trong tay, ta dám nói rằng chúng ta mãi mãi không thể đến được Quan Trung".

Khấu Trọng ngạc nhiên nói: "Hôm nay ngươi không sao chứ? Dường như trước nay ta chưa từng thấy ngươi nhiệt tình và tích cực với những chuyện này như thế".

Từ Tử Lăng dịch người ra cửa sổ, chắp tay ra sau, ngửa mặt ngắm nhìn bầu trời, chậm rãi nói: "Vào giây phút giết chết Nhậm Thiếu Danh đó, ta đột nhiên cảm thấy mình đã bước lên một chặng đường khác của cuộc đời, đồng thời cũng hiểu rõ rằng chúng ta đã kết oán với mấy thế lực hung ác, cùng bị cuốn vào cơn lốc của thời loạn thế, muốn tránh cũng không được, một là chọn lựa tự tận, hai là chọn lựa đối mặt với thử thách, tuyệt đối không còn con đường thứ ba nào khác". Nói đoạn gã quay lại nhìn Khấu Trọng, thấy gã huynh đệ đang tròn mắt kinh ngạc nhìn lại mình, thì ngạc nhiên hỏi: "Tại sao lại nhìn ta như thế?".

Khấu Trọng đột nhiên đứng dậy, nghiêm mặt nói: "Bởi vì vừa rồi ngươi đã biểu lộ ra khí thế và phong phạm của một nhất đại cao thủ, hiếm có nhất chính là sự trôi chảy tự nhiên như lưu thủy hành vân đó".

Từ Tử Lăng mỉm cười nói: "Đừng có vỗ mông ngựa của tiểu đệ nữa, ngươi không thấy gần đây thái độ của mình có sự thay đổi hơi quá đáng hay sao? Lúc thì giả như cung kính nghe lời, lúc lại nói những lời nghiêm túc đường hoàng, thi thoảng lại giở thủ đoạn với cả ta!".

Khấu Trọng vỗ mạnh lên vai gã, cười ha hả nói: "Làm người không nên lúc nào cũng thẳng thắn quá. Ta quên mất không nói với ngươi một chuyện, ngươi có biết vị hôn phu tương lai của Tống Ngọc Trí là ai không? Mẹ ơi! Không ngờ chính là độc tử của Lý Mật!".

Từ Tử Lăng biết rõ gã đang cố ý nói tránh sang chuyện khác, nhưng vẫn không nén nổi thốt lên: "Cái gì?".

Khấu Trọng nhấc tay khỏi vai Từ Tử Lăng, đặt lên lan can cửa, ngẩng đầu lên nhìn ánh trăng sáng, song mục lấp lánh tinh quang: "Đây là một cuộc giao dịch chính trị giữa quân Ngõa Cương và Tống gia, Nam Bắc hợp tung để đối phó với Lý phiệt ở Tây Bắc, thế nên nếu không tìm cách phá hoại liên minh Nam Bắc này, chỉ e thiên hạ sớm muộn gì cũng lọt vào tay Lý Mật".

Từ Tử Lăng cười khổ nói: "Có phải là ngươi muốn thuyết phục ta đồng ý ngươi lợi dụng Tống Ngọc Trí không?".

Khấu Trọng mỉm cười lắc đầu nói: "Ngươi quá coi thường Khấu Trọng ta rồi. Chỉ cần chúng ta có thể khiến Lý Mật không công hạ Lạc Dương, hôn ước tự nhiên sẽ vô hiệu, lúc đó thì Tống gia tiểu thư đó muốn gả cho ai ta cũng không phá hoại hạnh phúc của nàng ta. Có điều nếu nàng ta phát giác rằng mình không thể rời khỏi Khấu mỗ, vậy thì đó chính là phúc phần của ta. Nói như vậy, ngươi thấy đủ thẳng thắn chưa?".

Từ Tử Lăng nhún vai nói: "Được rồi! Mọi người đều là người trưởng thành cả, có những chuyện chỉ có thể để cho ông trời quyết định thôi. Hiện giờ việc phải làm là tập trung tinh thần đối phó địch nhân, những chuyện khác, nếu chúng ta còn sống sẽ nói tiếp!".

Khấu Trọng chau mày nói: "Có phải ngươi ám thị rằng đã đến lúc lên giường đi ngủ hay không? Chúng ta đã lâu lắm không nói chuyện vui vẻ và hợp ý như thế này mà! Hà! Hai chữ hợp ý này thật là hay!".

Từ Tử Lăng mỉm cười nói: "Cuộc nói chuyện hợp ý của chúng ta bây giờ mới chính thức bắt đầu thôi. Trong lòng ta có một dự cảm, đó chính là Ác Tăng Diễm Ni và đồng bọn của chúng có lẽ đang ở gần Ba Lăng này, hòng đợi chờ cơ hội giết chết chúng ta".

Khấu Trọng ngồi xuống trầm ngâm nói: "Nói không chừng bọn chúng đã ở trong thành rồi, có cách gì để dụ chúng xuất đầu lộ diện không nhỉ?".

Từ Tử Lăng thản nhiên nói: "Lai giả bất thiện, thiện giả bất lai, nếu đợi bọn chúng xuất thủ, chúng ta sẽ khó tránh khỏi tử thương, vì thế thượng sách chính là có thể tiên phát chế nhân".

Khóe miệng Khấu Trọng lộ ra một nụ cười đầy tự tin, từ từ nói: "Lần này chúng ta đối địch tuyệt đối không được mượn lực lượng của Tiêu Tiễn, như vậy mới có thể đạt được mục đích rèn luyện của chuyến đi này". Gã suy nghĩ một lúc rồi nói tiếp: "Theo ta thấy vì Ác Tăng Diễm Ni hình dáng đặc biệt nên quyết không dám mạo hiểm vào thành, mà chỉ phái thuộc hạ vào đây thăm dò và giám thị chúng ta, hơn nữa nhất định bọn chúng sẽ rình rập ở bên ngoài tướng quân phủ của Hương tiểu tử để nắm rõ hành tung xuất nhập của chúng ta, chỉ cần tìm được bọn thuộc hạ đó, chúng ta sẽ có thể lần theo dấu vết, hạ thủ trước một bước".

Từ Tử Lăng nói: "Từ khi Dương Hư Ngạn hành thích Hương tiểu tử bất thành, phủ tướng quân của hắn đã tăng cường phòng vệ, trong phủ ngoài phủ đều có chòi canh ngầm, thế nên kẻ đối phương phái đến nhất định phải là cao thủ khinh công, lại biết tiềm tông ẩn tích, không thể nào dễ dàng bị chúng ta phát hiện đâu. Vì vậy nếu chúng ta không có chút thủ đoạn, chỉ sợ khó mà tìm được kẻ này là ai".

Khấu Trọng cười ha hả nói: "Yên tâm đi! Chuyện này cứ để ta lo, nếu cả Ác Tăng Diễm Ni mà cũng không đối phó nổi, còn nói gì đến chuyện tranh bá thiên hạ nữa?".

Má phấn của Vân Ngọc Chân càng thêm đỏ ửng, giậm chân giận dỗi nói: "Người ta ngủ ngon đến độ không biết trời đất là gì cả! Tại sao nam nhân các người lúc nào cũng vọng tưởng rằng nữ nhân không có nam nhân thì không được nhỉ?".

Khấu Trọng thở phào nói: "Vậy thì tốt rồi, ta còn tưởng mỹ nhân sư phụ không có ta thì không được. Vậy thì mấy ngày nữa sau khi ta rời khỏi đây, cũng không cần phải lo lắng vội vã trở về nữa".

Vân Ngọc Chân biết rõ gã đang đùa cợt với mình, nhưng vẫn không kiềm nén nổi tâm trạng, tức giận nói: "Khấu Trọng! Ngươi rõ ràng là đang ức hiếp người ta!".

Khấu Trọng mỉm cười nói: "Cuối cùng ta cũng thử ra được tâm ý của Vân bang chủ rồi! Hì! Tố tỷ đến rồi, nàng có muốn đi chơi với chúng ta không?".

Vân Ngọc Chân lườm gã một cái nói: "Có ma mới đi cùng với ngươi!". Sau đó lại nở một nụ cười tươi như hoa với gã, quay mình bỏ đi.

o0o

Xe ngựa rời khỏi tướng quân phủ, tám người cưỡi ngựa đi trước mở đường, tám người đi sau đoạn hậu, còn Khấu Trọng và Từ Tử Lăng thì cưỡi ngựa đi hai bên xe ngựa của Tố Tố. Tố Tố lòng hoa nở rộ, vén cửa sổ ra nói cười vui vẻ với hai gã tiểu đệ. Đoàn xe đi ra từ Bắc thành môn, điểm đến là Lâm Giang đình ở thượng du, là một thắng địa nổi tiếng ở ngoài thành Ba Lăng, có thể quan thưởng mỹ cảnh của Trường Giang. Sau khi ra khỏi thành, Tố Tố nghe lời hai gã, dừng xe nghỉ ngơi ở ven đường. Khấu Trọng thấy Từ Tử Lăng như đang suy nghĩ điều gì, sắc mặt lại trắng bệch, liền hỏi: "Ngươi đang nghĩ gì vậy?".

Từ Tử Lăng do dự hồi lâu mới đáp: "Ta chợt nghĩ đến Dương Hư Ngạn, rốt cuộc là hắn xuất lực cho phe nào vậy nhỉ?".

Khấu Trọng chau mày nói: "Không phải có người từng nói hắn đang theo đuổi nữ nhi xinh đẹp của Dương Thế Sung hay sao? Cả hai đều họ Dương, tự nhiên sẽ dễ thân thiết hơn".

Từ Tử Lăng quay đầu lại nhìn về phía bến cảng ngoài thành, chậm rãi nói: "Ta đương nhiên là nhớ chuyện này, chỉ là vẫn cảm thấy không hợp tình hợp lý chút nào. Hiện giờ người Dương Thế Sung sợ nhất phải là Lý Mật mới đúng, đâu đến lượt Tiêu Tiễn lọt vào mắt y chứ?".

Khấu Trọng trầm ngâm nói: "Nhưng hắn ta lại càng không có lý do xuất tục cho Lâm Sĩ Hồng. Dương Hư Ngạn là người xuất thân hoàng tộc, làm sao có thể kết bè với kẻ xuất thân từ chốn lục lâm thảo khấu như là Lâm Sĩ Hồng được. Có điều ngươi nói cũng rất đúng, nếu ta là Dương Thế Sung thì đâu có nhàn rỗi mà đi quản chuyện ở phương Nam xa xôi làm gì".

Từ Tử Lăng nói: "Nếu Dương Hư Ngạn không phải là người của Dương Thế Sung, vậy thì nhất định có liên quan đến tứ phiệt. Tống phiệt trước nay luôn bất hòa với hoàng thất, lại nằm ở phương Nam, có thể loại trừ. Còn lại chỉ có Lý phiệt, Độc Cô phiệt và Vũ Văn phiệt".

Khấu Trọng phân tích tiếp: "Độc Cô phiệt trước nay luôn là minh hữu của Ba Lăng Bang, có thể loại trừ được. Còn lại chỉ có Vũ Văn phiệt và Lý phiệt thôi. Xem ra khả năng là Vũ Văn phiệt cao hơn một chút. Ồ! Nhưng Vũ Văn phiệt cũng giống như Dương Thế Sung, tự lo cho mình còn không nổi, nào có nhàn rỗi đi lo chuyện phương Nam? Mẹ ơi, lẽ nào là tên tiểu tử Lý Thế Dân đó?".

Từ Tử Lăng động dung nói: "Khả năng này xem ra rất lớn, Lý tiểu tử là người nhìn xa trông rộng, hùng tài đại lược, chỉ có hắn mới có thể nhìn ra được tầm quan trọng của Hương tiểu tử sớm như vậy. Giết chết họ Hương rồi, Tiêu Tiễn coi như mù một con mắt, từ đó có thể thấy Lý tiểu tử này rất coi trọng Tiêu Tiễn".

Khấu Trọng gật đầu nói: "Tôn tử binh pháp có nói, tri kỷ tri bỉ, bách bất bại, nếu luận về mạng lưới tình báo, e rằng thiên hạ này không gì hơn mạng lưới thanh lâu và đổ trường phủ khắp toàn quốc nằm trong tay Hương tiểu tử. Hắc! Lý tiểu tử lại thêm cả Dương Hư Ngạn, không phải càng lúc càng hứng thú sao?".

Lúc này Tố Tố đã vén màn xe lên, thò đầu ra nói: "Người ta buồn chết đi được! Hai đệ đến đây nói chuyện với tỷ tỷ được không?".

o0o

Quá buổi hoàng hôn, Đoạn Ngọc Thành về phủ báo cáo với hai gã: "Thuộc hạ theo lệnh của hai vị bang chủ, từ lúc xe ngựa rời khỏi tướng quân phủ đã toàn thần giám sát động tĩnh xung quanh, nhưng không phát hiện bất cứ người nào theo dõi, hay bất cứ hiện tượng lạ nào khác".

Hai gã trở về phòng, vừa nghi hoặc không hiểu, lại vừa thất vọng phi thường. Lẽ nào bọn gã đã đoán sai, hoặc giả địch nhân cao minh tới mức có thể giấu được tai mắt của bốn người bọn gã Đoạn Ngọc Thành?

Khấu Trọng vỗ bàn nói: "Không có lý do nào cả, vị trí mà bọn Ngọc Thành ẩn thân giám sát đều do chúng ta cẩn thận lựa chọn, chỉ cần có người theo dõi, nhất định sẽ không giấu được bọn chúng, trừ phi... hà...!".

Từ Tử Lăng tiếp lời nói: "Ta cũng không tin nổi Ác Tăng Diễm Ni đó có thể nuốt trôi được mối hận này, tên Ác Tăng Pháp Nạn đó lại càng không thể nhẫn nại lâu như vậy được, trừ phi...".

Hai gã đưa mắt nhìn nhau, đồng thời cảm thấy trong não lóe lên một luồng sáng. Trừ phi bọn chúng đang chờ đợi viện thủ, bằng không thì không có lý do gì để bỏ qua một cơ hội tốt như vậy. Nếu như Ác Tăng Diễm Ni đích thực là người của Âm Quý Phái, vậy thì viện binh ắt hẳn là người của Âm Quý Phái hoặc cao thủ của Khúc Ngạo, chuyện này tuyệt đối không thể xem nhẹ.

Khấu Trọng thở hắt ra một hơi, nói: "Ngàn vạn lần không nên dẫn theo Tố tỷ ra khỏi thành nữa, lần sau cứ dùng xe không thôi!".

Từ Tử Lăng chau mày nói: "Chúng ta nhất định phải nghĩ cách xoay chuyển tình thế bị động này lại, tốt nhất là có thể hạ được Ác Tăng Diễm Ni trước khi cao thủ của bọn chúng kịp tới nơi, bằng không chúng ta sẽ gặp họa lớn đó".

Khấu Trọng gãi đầu nói: "Ngươi đã từng thử nghĩ qua chưa, kỳ thực chuyện này tương đối kỳ quái, nếu xét bề ngoài, Ác Tăng Diễm Ni căn bản không thể biết được quan hệ giữa chúng ta và Ba Lăng Bang, càng không thể biết chúng ta sẽ chạy đến Ba Lăng, tại sao bọn chúng ta lại nhận định rằng bọn chúng nắm rõ được hành tung của chúng ta, còn chuẩn bị phục kích bất cứ lúc nào nữa?".

Từ Tử Lăng nói: "Đây đơn thuần chỉ là một thứ cảm giác kỳ lạ, không thể nào giải thích được".

Khấu Trọng cúi đầu suy nghĩ đôi chút rồi than: "Từ đây có thể thấy Trường Sinh Quyết đúng là báu vật của đạo gia, mà về mặt này thì ngươi thông tuệ hơn ta nhiều, có lẽ là vì tâm linh của ngươi gần với những người tu đạo hơn là ta. Không! Phải nói ngươi đích thực đã trở thành Tử Lăng Chân Nhân rồi mới đúng! Hì, chỉ thiếu mỗi nước mặc đạo bào lên nữa thôi! Ngươi với Sư Phi Huyên có lẽ là trời sinh một cặp đó, sao không cướp nàng ta trong tay Hầu Hy Bạch cho hắn tức tối nhỉ?".

Từ Tử Lăng cười khổ nói: "Lúc này mà ngươi còn tâm trạng nói những lời đó sao?".

Khấu Trọng nghiêm mặt nói: "Đây tuyệt đối không phải chuyện đùa. Nếu ngươi thật sự có thứ linh cảm đó, chúng ta có thể lợi dụng được ưu thế này, tỷ như ngươi có thể cảm giác được vị trí đại khái của địch nhân hay không?".

Từ Tử Lăng trầm mặc hồi lâu rồi chậm chạp lắc đầu đáp: "Không! Chỉ là trong lòng ta có chút dự cảm bất thường thôi, chỉ có vậy mà thôi!".

Khấu Trọng dài người đứng dậy nói: "Chi bằng chúng ta làm một cuộc thử nghiệm. Bây giờ thử đi dạo vài vòng trong thành đã, nếu không được thì sẽ ra ngoài thành xem sao, nếu như cảm giác nguy cơ trong lòng ngươi tăng lên, như vậy biểu thị chúng ta càng đến gần địch nhân hơn. Hì hì, thuật thăm dò như chúng ta đây đảm báo là khoáng cổ tuyệt kim, không ai có thể tưởng tượng ra được, có thể giết cho địch nhân trở tay không kịp... hà hà...".

Từ Tử Lăng giật mình nói: "Đâu cần phải đi vài vòng làm gì, ngươi còn nhớ sáng nay lúc ra khỏi thành, ngươi hỏi ta đang nghĩ chuyện gì không? Ta trả lời rằng nghĩ đến Dương Hư Ngạn, kỳ thực là chuyện sau này, lúc đó cảm giác nguy hiểm trong ta đột nhiên tăng mạnh, trong lòng cảm thấy rất khó chịu, giống như trước khi Dương Hư Ngạn tấn công chúng ta ngày hôm đó vậy, vì thế ta mới sực nhớ tới Dương Hư Ngạn, nhưng sau khi đi về phía Tây, cảm giác quái dị đó lại từ từ biến mất.

Khấu Trọng cả mừng thốt lên: "Như vậy thì được rồi. Ở bến cảng bên ngoài thành môn có rất nhiều thuyền lớn thuyền nhỏ, trong đó nhất định có một chiếc là nơi ẩn thân của địch nhân. Còn lúc đó thì bọn chúng đang ở trong bóng tối rình mò chúng ta, hòng suy tính xem có nên đi theo hạ thủ hay không nên ngươi mới nảy sinh cảm ứng như vậy, giống như hôm ấy Dương Hư Ngạn muốn hành thích Hương tiểu tử vậy! Hà! Lần này thì lợi lớn rồi!".

Những thứ dư thừa chưa kịp vận chuyển vào thành. Từ Tử Lăng và Khấu Trọng nấp trong một đống hàng hóa sát mép nước, chăm chú quan sát mấy trăm chiếc thuyền đã lên đèn, hoàn toàn không biết phải làm sao mới tìm được địch nhân.

Khấu Trọng thấp giọng nói: "Ngươi có cảm giác gì không?".

Từ Tử Lăng cười khổ nói: "Hoàn toàn không có! Hà! Chúng ta có nên quay về đi ngủ không nhỉ?".

Khấu Trọng lắc đầu biểu thị không đồng ý, trầm ngâm nói: "Nếu như chúng ta áp tai vào sát đáy thuyền, vận công nghe trộm, ngươi bảo có thể nghe được người trên thuyền nói gì không?".

Từ Tử Lăng bực bội nói: "Nghe được thì sao chứ? Nếu như người trên thuyền đều đã ngủ hết, hoặc giả không nói chuyện, chúng ta có phải lần lượt nghe trộm hết từng thuyền một hay không? Đừng quên rằng chỗ này có tới vài trăm chiếc thuyền lớn nhỏ đấy, nếu như mỗi chiếc chúng ta chỉ tốn một khắc thời gian, nghe chưa hết một phần mười thì trời đã sáng bảnh rồi!".

Khấu Trọng cuối cùng cũng đành bỏ cuộc, chán nản nói: "Vậy thì đành để sáng mai quay lại vậy, hi vọng lúc ấy cảm giác của ngươi sẽ linh hơn hôm nay! Kìa!".

Từ Tử Lăng vội nhìn theo ánh mắt của gã, chỉ thấy một chiếc khoái thuyền không có ánh đèn đang lướt đi giữa những thuyền khác về phía gần bờ, chỉ xem tốc độ của khoái thuyền đã biết người điều khiển nó ắt hẳn phải là cao thủ. Hai gã vội vận công vào song mục, không bỏ qua bất cứ động tĩnh nào của mục tiêu.

Trên khoái thuyền có một nam một nữ đang đứng, nữ tử kia đứng ở đầu thuyền, y phục giống như một ả nô tỳ, dung mạo dễ nhìn nhưng lại mang đôi phần phóng đãng. Nam nhân thân hình cao lớn, nhưng nét mặt thì đầy vẻ thô tục, nhìn dáng vẻ thì cũng chỉ là hạng nô bộc giống như nữ tử kia. Khoái thuyền nhanh chóng đến gần bờ, còn chưa cập bến thì nữ tỳ kia đã tung người lao vút lên, sau mấy cái nhấp nhô đã biến mất trong màn đêm, nam bộc nhân kia thì ngồi dưới thuyền chờ đợi.

Hai gã mừng rỡ ra mặt, tuy không dám khẳng định bọn họ có phải là người của Ác Tăng Diễm Ni hay không, nhưng so với không có đầu mối thì tự nhiên là tốt hơn nhiều. Sau khi đưa mắt nhìn nhau ra hiệu, hai gã nhẹ nhàng đảo một vòng, len lén xuống nước ở nơi khuất tầm mắt tên nam bộc, trong chốc lát đã đến dưới đáy chiếc khoái thuyền, vận công dán chặt người vào bên dưới. Bọn gã cũng nhân cơ hội này ngưng tụ nội lực, hòng ứng phó với trận ác chiến sắp tới. Chừng nửa canh giờ sau thì nữ tỳ kia quay lại. Nam bộc nhân hỏi: "Có lấy được chưa?" Nữ tỳ "ừm" một tiếng, đưa tay lên biểu thị đã lấy được thứ đồ gì đó.

Chiếc thuyền lại rời khỏi bờ. Một tỳ một bộc trên thuyền đều không lên tiếng nói gì. Một lát sau thì chiếc khoái thuyền đến bên cạnh một chiếc thuyền lớn rồi dừng lại. Hai gã rời khỏi thuyền nhỏ, nấp dưới đáy chiếc thuyền lớn, áp sát tai vào vận công lắng nghe, cơ hồ như ẩn ước có tiếng người nói chuyện, đáng tiếc là thính giác của hai gã bị tiếng sóng vỗ ì oạp vào mạn thuyền làm nhiễu loạn nên không thể nghe được rõ ràng.

Khấu Trọng kéo Từ Tử Lăng lên khỏi mặt nước, thấp giọng nói: "Không vào hang hổ, sao bắt được hổ con, ngươi thấy thế nào?".

Từ Tử Lăng cười cười nói: "Nói những lời thừa thế để làm gì, đi thôi!".

Hai gã nhìn nhau bật cười, rồi cùng lúc bò lên trên, khi lên đến sàn thuyền thì thò đầu lên quan sát hai bên. Ở dưới đáy nước nhìn lên, chiếc thuyền này đã lớn lắm rồi, hiện giờ nhìn từ trên xuống lại càng gây cảm giác hùng vĩ to lớn, thuyền dài tới hơn hai trăm thước, khoang thuyền tổng cộng có ba tầng, trong hơn ba mươi chiếc cửa sổ chìa ra phía ngoài, chỉ thấy chừng bốn năm chiếc là còn sáng đèn và vang lên tiếng người nói chuyện. Trên sàn thuyền tịnh không một bóng người.

Từ Tử Lăng ghé miệng sát tai Khấu Trọng nói: "Ta phát hiện hai chòi canh kín, đều ở trên tầng thứ ba, có thể thấy bọn chúng chủ yếu chỉ giám thị động tĩnh của các thuyền khác trên sông chứ không thể chú ý đến tình hình trên sàn thuyền".

Khấu Trọng nhàn nhã nói: "Thế nào cũng phải đánh bà nó một trận cho thống khoái, đánh không lại thì nhảy xuống nước chạy trốn! Lên nào!".

Hai gã tung mình lên sàn thuyền, thân người ép sát xuống dưới, nhanh nhẹn trườn tới góc tối ở cuối thuyền, chẳng những tốc độ nhanh như loài quỷ mị, mà động tác cũng thống nhất vô cùng, giống như hai gã đã từng rèn luyện cả trăm ngàn lần rồi vậy. Bọn gã không dám mạo hiểm xông vào trong, chỉ ngưng tụ nội lực vào song nhĩ, cẩn thận lắng nghe. Trong khoang thuyền vang lên một giọng nói của nam nhân. Người đó nói: "Hai tên tiểu tử này khi hợp lại thì lợi hại phi thường, cả Nhậm Thiếu Danh cũng bị bọn chúng làm cho nuốt hận mà chết, thế nên khi chúng ta động thủ, phải tập trung lực lượng giết chết một tên trước đã, sau đó mới bắt sống tên thứ hai kia, nghiêm hình bức cung, sợ gì hắn không đem bí mật Dương Công Bảo Khố nói ra chứ?".

Hai gã nghe mà ngạc nhiên nhìn nhau, đây không phải là thanh âm của nhị đương gia Đại Giang Hội Hổ Quân Bùi Viêm đã từng truy kích hai gã ở cửa sông khi mới rời khỏi Thường Thục hay sao? Lúc đó còn có cả một tên Vương Khôi Giới võ công lợi hại phi phàm nữa. Thật không ngờ lần này không kiếm được Ác Tăng Diễm Ni, nhưng lại gặp phải một món hời khác.

Một thanh âm lạ vang lên: "Chúng ta đợi tám ngày sau khi bọn chúng vượt sông Bắc thượng, sẽ dùng thế công thần tốc như sét đánh không kịp bưng tai tấn công bọn chúng, giết chết một tên, bắt sống một tên. Hừ, với thực lực của chúng ta, đối phó bọn chúng thực dễ như là giết chết mấy con kiến vậy".

Giọng nói của người này biến hóa đa đoan, lúc thì thấp trầm, lúc lại vút cao sắc nhọn, ngừng ngắt không liên tục, nghe mà cảm thấy khó chịu vô cùng. Nếu vì luyện công mà biến thành thế này, vậy thì võ công của hắn phải ngụy dị khôn lường, khiến người ta không thể nào đoán biết. Khấu Trọng và Từ Tử Lăng cùng lúc biến sắc, không phải là vì thanh âm quái dị của người kia, mà là vì đối phương lại nắm rõ hành tung của hai gã như lòng bàn tay vậy. Không cần nói cũng biết là đã có người ngầm báo tin tức, chẳng trách bọn chúng không cần phái người đến thăm dò động tĩnh của hai gã.

Một giọng nữ thấp trầm khác phẫn nỗ nói: "Kẻ chúng ta phải giết chết trước là Từ Tử Lăng, sau đó mới bắt sống tên tiểu tử trời đánh không chết là Khấu Trọng kia, ta phải khiến hắn chịu đủ mọi sự đau khổ trên đời rồi mới được chết".

Chỉ thoáng nghe thanh âm tràn đầy cừu hận này cũng biết người vừa phát thoại đã hận Khấu Trọng đến nhập tâm nhập cốt. Hai gã đều cảm thấy thanh âm này rất quen, nhưng nhất thời cũng không nhận ra nữ nhân này là ai.

Một giọng nữ ngọt ngào, nhẹ nhàng mềm mại như những áng mây trên trời, chậm rãi nói: "Tâm nguyện của Du tiên cô tất sẽ đạt được, hai tên tiểu tử này đều có thể tự hào là đã tác thành cho cha và Trầm đương gia hợp tác với nhau, sau này chúng ta vạch đất xưng vương, còn phải đa tạ bọn chúng nữa đấy!".

Khấu Trọng và Từ Tử Lăng lập tức hiểu ra, nữ nhân hận bọn gã đến nhập xương thấu cốt kia chính là ni cô xinh đẹp của Hải Sa Bang, Dtn, là một Diễm Ni khác. Trầm đương gia kia tự nhiên chính là Trầm Pháp Hưng, Hải Sa Bang gần đây đã về làm chó săn cho y, liên quân này đã bị hai gã đánh bại thảm hại, chẳng trách mà lại nóng ruột phục cừu đến thế. Cha của nữ tử kia là ai? Xem ra thì cả Đại Giang Hội cũng phải nghe lệnh của y.

Thanh âm củaTrầm Pháp Hưng vang lên: "Lần này được Mi công chúa chủ trì đại cục, Trầm mỗ khẳng định hai tên tiểu tử kia tất sẽ không thể thoát thân, có được Dương Công Bảo Khố, thêm vào lực lượng của liên minh quân Giang Nam và quân Già Lâu La chúng ta, thiên hạ chẳng phải đã là vật trong túi rồi hay sao?".

Khấu Trọng và Từ Tử Lăng cùng lúc lạnh người, cuối cùng cũng đã biết được cha của Mi công chúa này là ai. Trong các đạo quân khởi nghĩa hiện nay, nếu luận hung tàn thành tích, e rằng không ai qua được kẻ tự xưng là Già Lâu La vương Chu Xán. Nghe đồn khi quân của Già Lâu La thiếu lương thực đã nếu cả người chết lên để ăn, chuyện này tuy có lẽ là khoa trương lên, nhưng cũng có thể thấy thanh danh của họ Chu xấu thế nào rồi.

Khấu Trọng ghé miệng sát tai Từ Tử Lăng nói: "Làm sao đây? Chi bằng lấy đao khắc lên mấy chữ Khấu Trọng và Từ Tử Lăng đã từng đến đây du ngoạn, dọa bọn chúng giật mình một phen chơi!".

Từ Tử Lăng lắc đầu nói: "Không! Như vậy chúng ta mãi mãi cũng không thể trở thành cao thủ chân chính được, chi bằng dứt khoát đánh con bà nó một trận oanh liệt, tránh để sau này khỏi vướng chân vướng tay!".

Khấu Trọng bóp mạnh vai gã, mắt hổ sáng ngời: "Được! Chúng ta tùy cơ ứng biến! Xem quyền đấu của kẻ nào cứng hơn!".


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.