[Dịch] Đại Đường Song Long Truyện

Chương 665 : Kiên định không chuyển




Thiếu Soái quân tản ra nghỉ ngơi trong rừng rậm sơn dã, các trạm gác được bố trí tại những cao điểm để quan sát gần xa.

Toàn quân đã chọn chiến lược ngày nghỉ đêm đi. Ban ngày dễ đề phòng kẻ địch đuổi theo tấn công, ban đêm lại thuận lợi cho việc bí mật hành quân.

Khấu Trọng thỉnh thoảng lại thả Vô Danh trinh sát trên không, trừ khi địch nhân có thuật ẩn thân, nếu không khó mà dùng kỳ binh đột kích được.

Đêm qua đoàn người đã chạy hết tốc độ cho đến cách đầu nguồn sông Y Thủy khoảng mười mấy dặm. Đó cũng là khu vực nguy hiểm có khả năng bị phục kích, thế nên phải nghỉ ngơi lấy sức để có thể đối phó mọi sự bất ngờ xảy ra trong hành trình vào ban đêm.

Khấu Trọng và Bạt Phong Hàn leo lên một đỉnh núi ở bờ Tây sông Y Thủy để thả Vô Danh. Trần Lão Mưu tới tìm hai người. Lão nói:

- Ta có dự cảm không lành, thế nào Lý Thế Dân cũng không bỏ qua cơ hội chặn đường chúng ta ở đầu nguồn phía Nam sông Y Thủy đâu.

Khấu Trọng mỉm cười hỏi:

- Trần công đối với vấn đề này có đề nghị gì?

Trần Lão Mưu đáp:

- Ta nghĩ nên lập tức chặt cây làm bè, sau khi trời tối thì bắc cầu nổi nhanh chóng vượt sông. Đến khi Lý Thế Dân phát hiện được thì chúng ra đã sớm chạy xa khỏi Y Thủy, hắn chỉ có thể từ phía sau mà đuổi theo thôi.

Bạt Phong Hàn trầm giọng:

- Lý Thế Dân, con người này không thể xem nhẹ. Nói không chừng hắn đã bố trí người giám thị ở bờ bên kia để có thể kịp thời kéo đến tấn công khi chúng ta vượt sông.

Trần Lão Mưu nói:

- Vậy trước hết chúng ta hãy phái một đội quân tinh nhuệ bơi qua sông làm rõ tình thế bờ bên kia, sau đó mới đưa ra quyết định.

Khấu Trọng đồng ý:

- Đề nghị của Trần công rất chu đáo! Chuyện làm cầu giao cho Trần công xử lý. Quan trọng nhất là không được gây ra tiếng ồn, nếu để Lý Thế Dân biết được chúng ta định làm cầu nổi thì sẽ rất bất lợi.

Trần Lão Mưu khẽ cười đáp:

- Cái đó để lão phu phụ trách.

Dứt lời lão vui vẻ nhận lệnh bước đi.

Khấu Trọng quay sang nói với Bạt Phong Hàn:

- Ta có một nhiệm vụ rất trọng yếu cần nhờ lão ca ngươi giúp.

Bạt Phong Hàn bật cười:

- Chuyện của ngươi tức là chuyện của ta. Mọi người đều là huynh đệ, cần gì phải khách sáo như vậy.

Khấu Trọng cảm động đưa tay choàng lên vai hắn rồi nói:

- Vậy từ giờ ta sẽ không khách khí với ngươi nữa. Xin nhờ lão ca ngươi lập tức vượt sông Y Thủy chạy hết tốc lực đến Trần Lưu, đem hết tình hình của bọn ta ở đây kể cho Hành Chi nghe, bảo y phải toàn lực cố thủ Trần Lưu, đợi bằng được đến khi đại quân của Tống Khuyết đến chi viện. Chỉ có lão ca ngươi là có bản lĩnh đột phá vòng vây của Lý Thế Tích, những người khác đều không làm được.

Bạt Phong Hàn nhẹ nhàng nói:

- Chỉ đơn giản vậy thôi sao? Chi bằng để ta thuận đường đào vũ khí lên rồi đến đầu bên kia của Thiên Thành Hiệp chờ hội hợp với ngươi. Như vậy có thể đỡ tốn công hơn chục ngày đi đường, lại bảo đảm không bị quân Đường phát giác.

Khấu Trọng vui mừng nói:

- Như thế lại càng lý tưởng. Hành Chi sẽ an bài Phi Luân thuyền và đầy đủ nhân thủ cho huynh. Tốt nhất là có thể vận chuyển cả lương thảo quân nhu đến, được vậy chúng ta càng nắm chắc phần thắng hơn khi ứng phó với Lý tiểu tử.

Ánh mắt dừng ở bên kia bờ, Bạt Phong Hàn trả lời điềm nhiên như không:

- Nói thẳng ra, hiện tại trong lòng ta rất uất ức, bất cứ việc gì có hại cho quân Đường ta đều làm hết. Nên biết không những ta vì ngươi mà còn vì mình mà xả cơn giận. Bây giờ ta sẽ lập tức đi ngay. Nếu bên kia bờ có thám tử của quân Đường, ta sẽ thuận đường diệt đi cho ngươi. Huynh đệ! Hẹn gặp lại ở Thiên Thành Hiệp, bảo trọng!

Khấu Trọng đem chỗ cất giấu hỏa khí nói lại tường tận cho Bạt Phong Hàn, đoạn siết chặt vai hắn. Tình cảm trong lòng quả thực không thể nói hết bằng lời.

Bạt Phong Hàn vỗ vỗ vào Thâu Thiên Kiếm trên lưng, phóng mình vài cái đã nhảy xuống sông mà không làm nước bắn lên một giọt, cứ thế di chuyển ngầm dưới lòng sông, tiến về phía bờ bên kia.

o0o

Hầu Hy Bạch phi thân trong rừng rậm nhanh như quỷ mị, sau khi lượn một vòng lớn mới quay lại chỗ Từ Tử Lăng ẩn thân trên một đỉnh núi gần đó. Y ngồi xổm xuống theo Từ Tử Lăng trong một đám bụi rậm, nhỏ giọng nói:

- Ta đã đem chiếc áo đầy máu của ngươi quấn vào mình một con sói, lại làm cho nó đau đớn bỏ chạy. Lúc ta quay lại đã vận công thu hẹp lỗ chân lông, không để mùi trong cơ thể tiết ra ngoài. Hy vọng chiêu này hữu hiệu, nếu không ta sẽ cõng ngươi đánh giết mà ra khỏi vòng vây.

Hầu Hy Bạch có điểm không giống Khấu Trọng và Từ Tử Lăng. Hắn rất chú trọng đến việc giữ cho y phục được sạch sẽ chỉnh chu, tới bất kỳ đâu cũng đem theo y phục để thay. Vừa rồi hai người trên đường đào tẩu đã gặp phải một con sói đi kiếm mồi. Từ Tử Lăng bảo Hầu Hy Bạch bắt con sói đó lại, cởi chiếc áo đầy máu ra quấn lên, sau đó mặc y phục của Hầu Hy Bạch vào để thi triển kế này.

Từ Tử Lăng mỉm cười nói:

- Cơ hội thành công của chúng ta ít nhất cũng hơn một nửa. Nhìn kìa! Ba con diều hâu đuổi tới rồi!

Hầu Hy Bạch cũng thấy lũ chim bay về phía Tây, sau đó không ngừng hạ thấp xuống. Đây là loài chim thích ăn thịt thối, khứu giác đặc biệt nhạy bén với mùi máu.

Hầu Hy Bạch hạ giọng:

- Tới rồi!

Tiếng xé gió vang lên, hơn chục bóng người lướt đi trong rừng cây đuổi theo hướng bay của lũ diều hâu, bóng dáng nhanh chóng khuất xa dần. Kẻ dẫn đầu chính là Lý Nguyên Cát.

Hầu Hy Bạch mừng rỡ nói:

- Thành công rồi!

Từ Tử Lăng kéo họ Hầu lại không cho y để lộ thân hình, đoạn nói khẽ:

- Nhẫn nại thêm chút nữa!

Lời chưa dứt, một bóng đen đã hiện thân trên một cành cao gần ngọn một cây cổ thụ, ánh mắt đang quét ra bốn phía. Đó chính là Dương Hư Ngạn, kẻ đã luyện thành Bất Tử Ấn Pháp và Ngự Tẫn Vạn Pháp Căn Nguyên Trí kinh.

Hầu Hy Bạch đổi một hơi khí lạnh, lòng thầm kêu hung hiểm. Hai gã thu mình vào trong bụi cây không dám thở mạnh.

Hắng giọng một tiếng, Dương Hư Ngạn tung người đuổi theo bọn Lý Nguyên Cát rồi biến mất trong nháy mắt.

Thở phào một hơi, Hầu Hy Bạch nói:

- Tên tiểu tử này giảo hoạt quá, bây giờ chúng ta nên làm sao? Nói đến trốn tránh địch nhân truy sát, không ai có thể hơn được Khấu Trọng và Từ Tử Lăng ngươi.

Từ Tử Lăng mỉm cười:

- Năm đó vì tránh sự truy sát của Lý Mật, ta và Khấu Trọng đã từng chạy ngược chạy xuôi suốt cả dãy đồi núi này nên vẫn nhớ được địa thế trong khu vực, chắc sẽ bỏ rơi được bọn chúng thôi. Đi nào!

Hai gã vội rời khỏi chỗ nấp để tiếp tục lên đường.

o0o

Màn đêm buông xuống, Trần Lão Mưu lập tức sai người bắc cầu nổi. Năm ngàn người nhanh chóng vượt sông, sau đó hủy đi chiếc cầu rồi vội vã rút về phía Đông. Chạy một hơi được bốn mươi dặm, người ngựa đều mệt mỏi không chịu nổi nữa.

Khấu Trọng chọn một cao điểm nhiều cây cối rậm rạp, sai quân lính chặt cây làm hàng rào để tạo thành một tuyến phòng ngự thô sơ nhưng hữu hiệu, sau đó mới ra lệnh cho toàn quân đốt lửa nấu cơm, nghỉ ngơi lấy sức.

Gã cùng với bọn Ma Thường, Vương Huyền Thứ, Bạt Dã Cương và Úc Nguyên Chân leo lên một ngọn núi ở phía Tây doanh trại. Sau khi thả Vô Danh bay đi trinh sát, cả nhóm cùng nhau quan sát động tĩnh từ hướng Y Thủy.

Thoát khỏi bình nguyên Y Lạc đầy nguy cơ, lại rời xa được chiến trường thương tâm nơi đã hao binh tổn tướng, mọi người đều cảm thấy như trút được gánh nặng. Mặc dù nguy cơ chưa qua nhưng tâm trạng cũng đã thoải mái hơn nhiều. Huống hồ bọn họ đã có mục tiêu và sách lược ứng phó rõ ràng, so với lúc vừa thất bại thì quả là một trời một vực.

Bạt Dã Cương nói:

- Chiêu này của chúng ta khẳng định đã nằm ngoài dự liệu của Lý Thế Dân, khiến cho kế sách ban đầu của hắn không thể dùng được, thế nên đến lúc này hắn vẫn chưa thể đuổi tới.

Úc Nguyên Chân gật đầu cảm thông:

- Chí ít là không phải sống trong sự uy hiếp thường trực của thủy sư nhà Đường.

Khấu Trọng quan sát đường bay của Vô Danh trên không, trong lòng nghĩ đến Dương Công Khanh bỏ xác ở bờ bên kia sông Y Thủy, muốn nói mà không thốt nên lời.

Vương Huyền Thứ lên tiếng:

- Lý Thế Dân sẽ nghĩ rằng chúng ta vì cùng đường nên phải liều mạng chạy đến Trần Lưu. Trong tình huống đó hắn sẽ báo tin cho cho tướng lĩnh đang thủ Tương Thành, còn mình thì dẫn đại quân đuổi theo phía sau, đợi cho chúng ta chạy đến kiệt sức mới tiền hậu giáp kích để dễ dàng thu thập.

Ma Thường tán thành:

- Tính toán Huyền Thứ công tử nếu không đúng hẳn thì cũng chẳng sai trật là bao.

Vương Huyền Thứ cười khổ:

- Ta không còn là công tử gì nữa, cứ gọi là Huyền Thứ ta lại thấy dễ chịu hơn.

Khấu Trọng đưa tay vỗ vai hắn, đoạn nói với giọng vô cùng thân thiết:

- Ngươi là đệ đệ thân yêu nhất của bọn ta. Ài! Sự tình phát triển đến mức này ai cũng không thể dự liệu được.

Vương Huyền Thứ buồn bã đáp:

- Hy vọng Lý Uyên có thể đối đãi với cha ta tốt một chút!

Khấu Trọng thở dài một hơi, chỉ lắc đầu không nói.

Bạt Dã Cương và Úc Nguyên Chân nhìn nhau, cùng cảm thấy ngạc nhiên trước thần sắc của Khấu Trọng.

Môi Vương Huyền Thứ khẽ run, cuối cùng cũng nhịn không được hỏi:

- Thiếu Soái cho rằng cha ta sẽ gặp chuyện chẳng lành sao?

Khấu Trọng trầm giọng nói:

- Huyền Thứ cần phải kiên cường đối diện với sự thật tàn khốc, cũng như trên chiến trường đối diện với sinh tử, mỗi người đều có thể gặp tai họa bất trắc.

Ma Thường ngạc nhiên hỏi:

- Đổng Thục Ni hiện được Lý Uyên sủng ái. Để lấy lòng ái phi, chắc Lý Uyên sẽ không hạ thủ đối phó người nhà của Huyền Thứ chứ?

Khấu Trọng nói:

- Hy vọng là ta đoán sai. Có điều vấn đề không phải xuất phát từ Lý Uyên mà là từ người của Ma môn đang thao túng Lý phiệt. Người ta nói thêm bàn thờ tức là thêm con ma. Cha của Huyền Thứ đã biết rõ bí mật của Ma môn, lại có sức ảnh hưởng lớn đối với Thục Ni, thế nên bọn Dương Hư Ngạn tuyệt không để cho một nhân vật như vậy an nhiên đến Trường An đâu.

Vương Huyền Thứ ngẩn người hỏi:

- Cha ta làm sao biết được chuyện của Ma môn chứ?

Khấu Trọng cảm thấy nhức đầu, chỉ đành nói:

- Chuyện này nói ra thì dài dòng lắm, sau này ta sẽ kể với ngươi. Chỉ hy vọng lệnh tôn cát nhân thiên tướng, nhưng Huyền Thứ ngươi nên tính đến điều xấu nhất. Tranh bá thiên hạ vốn là chuyện tàn nhẫn vô tình như vậy đấy. Căn cứ vào đường bay của Vô Danh, kỵ binh của Lý Thế Dân đang từ phía Tây Nam ùn ùn kéo tới rất nhanh. Theo tình hình này, Lý Thế Dân sẽ lập tức xua quân tấn công, tìm cách vây khốn chúng ta trong vùng núi. Bọn ta nên mau chóng quay về để chuẩn bị.

Mọi người lớn tiếng đáp ứng, sĩ khí ngất trời.

o0o

Hầu Hy Bạch nói:

- Có một chuyện ta vẫn luôn muốn nói với ngươi. Ồ! Bên kia có một thôn làng bỏ hoang.

Từ Tử Lăng đột nhiên dừng bước, đưa mắt nhìn về phía những nóc nhà nhô ra ở cuối chân đồi, mọi cảm xúc xa xưa chợt ùa về. Gã lẩm bẩm:

- Cũng chính tại thôn này bọn ta đã gặp Đổng Thục Ni. Hy Bạch huynh muốn nói với ta chuyện gì?

Hầu Hy Bạch than:

- Tử Lăng huynh chắc biết việc ta không tài nào vẽ được Phi Huyên. Cho đến tận lúc này ta vẫn không nắm chắc được thần thái của nàng. Điều Hy Bạch này muốn nói, đó là hiện tại ngoại trừ Phi Huyên còn có một mỹ nhân mà ta không sao dùng ngòi bút họa lại thời khắc động lòng người nhất của nàng. Thiếu nữ ấy chính là Thạch Thanh Tuyền. Cả hai người đều có quan hệ với huynh.

Từ Tử Lăng bật cười hỏi:

- Vấn đề rốt cuộc là ở đâu? Loan Loan lẽ ra cũng rất khó nắm bắt, sao huynh lại có thể hạ bút họa nàng đẹp như vậy?

Hầu Hy Bạch bước tới một tảng đá lớn ngồi xuống, ánh mắt hướng về ánh tịch dương đang tắt dần ở bầu trời phía Tây, miệng cười khổ:

- Đó là việc không thể giải thích được. Tử Lăng sao lại dẫn ta đến hoang thôn này? Ta cứ cảm thấy nơi đây có điểm gì đó bất thường.

Từ Tử Lăng ngồi xuống bên cạnh hắn, gương mặt lộ ra thần sắc suy tư, đoạn nhẹ giọng nói:

- Sau khi ta bị thương, thân thể không hiểu sao lại thanh tĩnh hơn lúc trước rất nhiều, huyệt linh đài rộng mở và trong sáng, nghĩ thông rất nhiều việc mà lúc trước luôn bế tắc. Vừa rồi ta có cảm giác mờ mờ ảo ảo là nên đi về phía này, bởi vì ở đây sẽ phát sinh một số chuyện.

Hầu Hy Bạch chau mày:

- Đối với tình cảnh hiện tại của Tử Lăng, thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện, phải vậy không?

Từ Tử Lăng mỉm cười đáp:

- Bộ ta là người thích sinh sự sao? Thế nhưng sự tình rất kỳ diệu. Trước đây Trường Sinh Khí trong thân thể ta luôn có tác dụng trị thương vô cùng hữu hiệu, chưa loại nội thương nào có thể làm ta bó tay. Song lần này sự linh diệu đó đã bị một thân ma công dung hợp hai đại bí pháp vô cùng đáng sợ của Dương Hư Ngạn phá mất. Tạm thời ta không có khả năng khôi phục võ công như trước để có thể tranh hùng đấu thắng với địch nhân, thế nhưng tinh thần và linh giác của ta chẳng những không vì võ công suy giảm mà yếu đi, trái lại so với lúc trước càng rõ ràng và thanh tĩnh hơn. Huynh có hiểu ý ta không?

Hầu Hy Bạch mừng rỡ đáp:

- Nói như vậy việc Tử Lăng bị thương có thể không phải chuyện xấu, trái lại là một cơ duyên khó gặp trong tu hành. Đến khi nội thương của ngươi khôi phục hoàn toàn, tu vi rất có thể sẽ như thoát thai hoán cốt tiến lên một tầng mới, đạt được đột phá mà ngoài cách này ra không còn cách nào khác có thể đạt được. Bất quá ta vẫn không tán thành khi Tử Lăng có ý định mạo hiểm. Nếu như ngươi có bất trắc gì, ta làm sao ăn nói với Khấu Trọng, Bạt Phong Hàn, Phi Huyên và Thanh Tuyền?

Từ Tử Lăng thong thả nói:

- Huynh nên tin tưởng vào linh cảm của ta. Đợi chúng ta trong hoang thôn chưa biết là họa hay phúc, nhưng chung quy ta cảm thấy nó có quan hệ đến một phần sự rèn luyện tinh thần của mình. Tu hành không phải là trốn tránh mà là đối diện, chỉ có trong tình huống ác liệt nhất, năng lực tiềm tàng của mỗi con người mới phát huy hết được. Đây cũng là một cơ hội cho Hy Bạch huynh, từ hội họa tiến nhập vào võ đạo cần phải trải qua phong ba thử thách.

Hầu Hy Bạch cười khổ:

- Lời của ngươi rất có lý nhưng địch nhân của chúng ta là Lý Nguyên Cát và rất nhiều cao thủ dưới trướng, lại thêm một tên Dương Hư Ngạn nữa. Bất luận ta tự tin thế nào cũng không dám đảm bảo an toàn cho ngươi.

Từ Tử Lăng nói:

- Cái này có thể là do tác dụng của dị lực về tinh thần của ta. Từ lúc trốn chạy đến giờ ta luôn có một cảm giác rất rõ ràng linh mẫn, tựa như biết rõ nguy hiểm ở chỗ nào, thế nên không ngừng thay đổi lộ tuyến đào tẩu, cuối cùng chạy đến thôn làng bỏ hoang này, lại cảm giác được hoang thôn chính là đường sống duy nhất. Đây là linh cảm không cách gì giải thích được, Hy Bạch huynh chỉ có thể tin ta.

Hầu Hy Bạch rốt cuộc cũng mỉm cười, đoạn nói một cách hứng thú:

- Cách diễn đạt của Tử Lăng thật vô cùng huyễn hoặc, nhưng cũng rất chí lý. Ta nên chăng nhân đây hỏi ngươi một vấn đề, đó là lúc này Tử Lăng có thể cảm thấy vị trí của truy binh ở đâu không?

Từ Tử Lăng thản nhiên đáp:

- Cảm giác nguy hiểm càng lúc càng mạnh. Nếu ta tính toán không sai thì bọn chúng đang lần theo con đường mà chúng đã đi mà đuổi đến. Ta không có cách nào ẩn giấu được vết chân, vậy làm sao thoát khỏi pháp nhãn của cao thủ truy tung như Dương Hư Ngạn được.

Hầu Hy Bạch biến sắc gắt:

- Sao không nói sớm, ta có thể cõng ngươi chạy mà!

Từ Tử Lăng than:

- Vậy thì có tác dụng gì? Khí vị mà ta lưu lại cũng không qua mắt được truy binh. Không cần do dự nữa! Chúng ta đến hoang thôn trước mặt để thử vận khí được chứ?

Hầu Hy Bạch cười nhăn nhó:

- Còn có lựa chọn khác sao?

o0o

Khấu Trọng thi triển hết mọi bản lĩnh, chỉ huy Thiếu Soái quân cố thủ trên núi, hạ cây lập thành chướng ngại vật, đánh lùi hết đợt tấn công này đến đợt tấn công khác của kỵ binh nhà Đường. Đôi bên đều có thương vong, tuy nhiên địch nhân chủ động tấn công nên thiệt hại thê thảm hơn nhiều, thế nhưng rốt cuộc chúng cũng hình thành được thế hợp vây.

Một vạn kỵ binh tiên phong của quân Đường do đại tướng Vương Quân Khuếch soái lĩnh vừa mới tới đã lập tức điên cuồng đánh phá, chia quân thành nhiều lộ tấn công mãnh liệt. Cũng may bên Khấu Trọng chiếm được tiện nghi dĩ dật dãi lao và từ trên cao đánh xuống, đồng thời trên dưới một lòng nên mới giữ vững được trận địa.

Địch nhân tựa như thủy triều rút lui về phía sau theo tiếng kèn hiệu để chấn chỉnh lại trận thế.

Dưới ánh chiều tàn, ở xa xa phía Tây Nam bụi bốc lên mù mịt, có thể lờ mờ thấy được cờ xí tung bay phất phới.

Khấu Trọng xếp cung lại rồi nói:

- Lý Thế Dân đến rồi!

Tướng sĩ xung quanh nghe vậy đều có cảm giác lòng nặng như chì, không khí ngột ngạt bức bối rất khó thở.

Khấu Trọng trầm giọng hỏi:

- Chúng ta còn bao nhiêu tên?

Trần Lão Mưu đáp:

- Đủ để chống chọi đến bình minh ngày mai.

Khấu Trọng lại quay sang hỏi Ma Thường:

- Tình hình đường rút lui thì sao?

Ma Thường thần sắc ngưng trọng đáp:

- Vương Quân Khuếch phái một cánh quân ước khoảng ba ngàn kỵ binh đóng trên một đỉnh núi ở phía Đông cách đây nửa dặm. Nếu chúng ta muốn rời đi trước hết phải vượt qua cửa ải của đám người đó.

Bạt Dã Cương lo lắng nói:

- Nếu Lý Thế Dân đã kéo quân đến đây, chắc chắn hắn sẽ lập tức tăng cường binh lực tại nơi đó, cơ hội thoát thân của chúng ta lại càng mờ mịt hơn.

Khấu Trọng mỉm cười:

- Hảo tiểu tử! Lý Thế Dân nhất định đã nhìn ra ý đồ của chúng ta nên mới dùng thế lôi đình vạn quân, minh đao minh thương kéo đến như vậy. Cũng may chúng ta không những chiếm được địa lợi mà còn chiếm được thiên thời. Lý Thế Dân đến đây cũng vừa lúc trời tối, đó chính là cơ hội đào tẩu duy nhất của quân ta.

Úc Nguyên Chân nói:

- Thiếu Soái xin chỉ giáo!

Khấu Trọng nói mười phần tự tin:

- Hiện tại gió Đông Bắc đang thổi, chúng ta đem nhân mã chia làm hai đội, mỗi đội hai ngàn sáu trăm người. Nhân lúc Lý Thế Dân vừa tới chưa ổn định trận thế, một đội đột vây tiến về hướng Đông Bắc, dọc đường phóng hỏa đốt rừng, đội kia thì tùy cơ ứng biến phụ trách đoạn hậu. Có lửa lớn và khói mù yểm hộ, thêm vào đêm đen gió mạnh, địch nhân lại người ngựa mệt mỏi, chúng ta nhất định có thể an nhiên rời khỏi đây. Ngược lại, nếu cứ cố thủ ở chỗ này, đợi địch nhân chặt hết các rừng cây ở gần đây thì chúng ta sẽ trở thành cô quân không có chỗ trú, nằm trong trùng vây của địch nhân, vĩnh viễn mất đi cơ hội sống sót.

Bọn Ma Thường chợt hiểu cái mà gã gọi là ưu thế thiên thời địa lợi, ai cũng tăng thêm lòng tin.

Khấu Trọng hạ lệnh:

- Quân đột vây do Ma Thường chỉ huy, Bạt đại tướng quân và Úc đại tướng quân làm phó, Huyền Thứ và Trần công ở lại bên cạnh ta cùng đảm đương nhiệm vụ đoạn hậu.

Chúng tướng đồng thanh đáp ứng, lĩnh mệnh rời đi.

Đến cuối cùng chỉ còn Trần Lão Mưu và Vương Huyền Thứ bên cạnh Khấu Trọng. Gã nghiến răng nói:

- Lý Thế Dân nếu muốn trừ Khấu Trọng này thì đã sớm để lỡ mất cơ hội rồi. Ta sẽ dùng chiến thuật của người Đột Quyết phụng bồi hắn tới cùng, khiến hắn biết được Khấu Trọng không phải loại dễ động tới.

Hai người kia nghe vậy đều hiểu gã đối với Lý Thế Dân chỉ còn hận thù sâu sắc, không còn tình nghĩa gì nữa.

Vương Huyền Thứ chợt hỏi:

- Chiến thuật của người Đột Quyết là thế nào?

Hai mắt Khấu Trọng sát cơ ngùn ngụt nhưng giọng nói lại vô cùng bình tĩnh:

- Cách đánh của người Đột Quyết là tiêu hao sinh lực địch, xuất kỳ bất ý, công kỳ vô bị, đến và đi bất ngờ như gió, trên thảo nguyên phát huy được sức phá hoại khó mà tưởng tượng được, rất thích hợp để lấy ít địch nhiều. Từ đây đến Tương Thành toàn là vùng bằng phẳng, chính là địa điểm tốt nhất để phát huy chiến thuật của người Đột Quyết. Hai quân đối lũy cũng giống như cao thủ giao chiến, bất kể đối phương có nhân mã hùng mạnh thế nào, chỉ cần bên ta nắm được thế chủ động, tránh chỗ mạnh đánh chỗ yếu, vậy thì Lý Thế Dân còn có gì đáng sợ chứ? Hắn vốn nổi danh phòng thủ, thế mạnh của ta lại là tấn công. Hiện tại hắn đem quân đến đánh, ta sẽ lấy công đối công, vào chỗ chết để tìm đường sống.

Trần Lão Mưu và Vương Huyền Thứ nghe mà bội phục trong lòng. Đổi thành người khác, vừa mới thất bại thê thảm, tình huống trước mắt lại vô cùng khó khăn, không mất hết đấu chí ôm đầu chạy như chuột mới là lạ. Chỉ có Khấu Trọng vẫn vững vàng kiên định, ngoan cường phản kích không hề sợ hãi.

Khấu Trọng thở dài một hơi nói:

- Lý Thế Dân đến rồi đó!

(Hết hồi 665).


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.