[Dịch] Đại Đường Song Long Truyện

Chương 587 : Từ Giản hội chiến




Vương Thế Sung cùng Khấu Trọng lên thành lâu, quan sát trận thế quân địch.

Quân Đường bắt đầu tập kết bên ngoài hai doanh trướng, việc điều động rất trật tự, nhanh chóng linh hoạt, quân dung quả thực hưng thịnh, sỹ khí như cầu vồng, trang bị đầy đủ, huấn luyện chu đáo.

Tuy mới trong giai đoạn tập kết, nhưng từ manh mối nhỏ này, người ta có thể thấy được toàn bộ hình ảnh sơ lược của chiến trận.

Vương Thế Sung hạ giọng cất tiếng bên tai Khấu Trọng:

- Trẫm sai rồi, Thiếu soái có cách nào bổ cứu không? Nên thủ thành hay xuất quân nghênh chiến?

Khấu Trọng chấn động tinh thần, Vương Thế Sung đúng là đã khiếp sợ, mất hết sự tự tin, dẫn đến tinh thần đại loạn nên mới hạ giọng hỏi ý kiến gã như thế. Sự thay đổi xoành xoạch của Vương Thế Sung chính là điều vô cùng nguy hiểm, khiến cho gã khi đối diện với những quyết định then chốt có thể có những phán đoán sai lầm.

Khấu Trọng ngưng thần đánh giá trận thế của địch, binh lực chừng năm vạn, năm ngàn người còn lại chắc được ở nhà để giữ trại. Ở chính giữa toàn bộ binh, hai bên cánh và trước sau đều là kỵ binh. Bộ binh lại được chia thành chín tổ, mỗi tổ ba ngàn người, do nhiều binh chủng khác nhau hợp thành, được trang bị các loại binh khí như nỏ, cung, thương, đao, kiếm, thuẫn, chướng ngại vật và các binh khí khác. Có thể tưởng tượng, dưới sự chỉ huy của Lý Thế Dân, trong lúc tác chiến thì trận pháp này sẽ biến hoá vô cùng, tuỳ theo phản ứng của địch nhân mà có những ứng biến hữu hiệu nhất.

Khấu Trọng nhìn thấy uy thế của quân Đường như vậy bất giác cũng cảm thấy lạnh mình, từ đó có thể suy ra được cảm giác của Vương Thế Sung và đám người kia. Tự nhiên gã thấy căm hận họ Vương vô cùng. Giả sử Vương Thế Sung nghe theo lời gã, xuất quân trước Lý Thế Dân một bước thì sẽ không bị tiểu tử này hớt mất chén canh đầu tiên, khiến cho ngay cả gã giờ đây cũng cảm thấy tiến thoái lưỡng nan.

Nếu Từ Giản là thành trì kiên cố như Lạc Dương, Trường An, hoặc kém hơn một chút như Lê Dương, Hổ Lao thì gã chẳng cần suy nghĩ mà sẽ chủ trương cố thủ không ra, dựa vào sự kiên cố của thành cùng với lực phòng thủ cường đại làm tổn hao lực lượng quân Đường. Hận một điều Từ Giản chỉ là một thành nhỏ, không chịu được sức tấn công của đại quân, cũng chẳng có cách nào chứa nổi hai vạn quân Trịnh. Chính vì vậy nên bọn Khấu Trọng đành phải lập trại dựa vào thành để kháng cự lại đại quân mạnh mẽ của địch nhân.

Dương Công Khanh và các tướng lĩnh đến bên Vương Thế Sung và Khấu Trọng, chờ đợi chỉ thị của Vương Thế Sung, nhưng họ Vương lại đợi ý kiến của ‘Hộ giá quân sư’ Khấu Trọng.

Bạt Dã Cương, một đại tướng tâm phúc mang huyết tính người Hồ của Vương Thế Sung, thân hình thấp đậm vạm vỡ, hình dáng thô hào, phân tích:

- Quân địch đã sắp hoàn thành giai đoạn dàn trận. Nếu bọn ta xuất quân nghênh chiến, chưa hoàn thành trận thế, nếu bị quân địch áp sát tấn công, quân ta sẽ khó trụ được, tất sẽ thiệt hại lớn. Theo thần thấy, chúng ta nên lấy hào thành cố thủ là ổn thỏa nhất.

Trong hơn mười danh tướng trên thành, gần một nửa gật đầy tỏ vẻ đồng ý với ý kiến này.

Ngay cả Dương Công Khanh cũng phải thở dài:

- Chúng ta đã bỏ lỡ mất cơ hội nghênh chiến ngoài doanh trại rồi.

Khấu Trọng hiểu câu này Dương Công Khanh chính là muốn nói với gã, biểu thị rằng lão không ủng hộ việc xuất kích trong tình huống này. Gã hít sâu một hơi, tâm thần tiến tới cảnh giới Tỉnh Trung Nguyệt, nếu ngay cả gã mà cũng mất hết ý chí chiến đấu thì kỳ này bại là cái chắc.

Gã bình thản cười:

- Nếu chúng ta kiên trì phòng thủ không ra, Lý Thế Dân sẽ phản ứng thế nào? Cho quân tấn công mãnh liệt hay sẽ thu binh?

Vương Thế Sung hốt nhiên nhíu mày:

- Kỳ quái thật, sao không thấy bọn chúng chuẩn bị công cụ để lấp hào công thành?

Lang Phụng xu nịnh:

- Có thể thấy Lý Thế Dân chỉ khoe khoang thực lực, diễu võ giương oai, chúng ta cứ mặc kệ là hơn.

Đại tướng Trần Trí Lược trầm giọng nói:

- Các chiến tích của Lý Thế Dân đều là nhờ thủ thành mà có, hắn không chuyên về công thành. Vì vậy, chúng ta nên xác định chủ ý thủ vững thành trì, Lý Thế Dân sao làm khó chúng ta được.

Khấu Trọng than thầm trong lòng, Lý Thế Dân đã là chuyên gia thủ thành, đương nhiên hiểu rõ hơn bất cứ ai điểm yếu, điểm mạnh của thành trì, biết thủ tất sẽ biết công. Rõ ràng Vương Thế Sung và các đại tướng thủ hạ bị uy danh và thực lực trước mắt của Lý Thế Dân doạ cho không dám nghênh chiến.

Khấu Trọng lạnh lùng nói:

- Chư vị vẫn chưa trả lời câu hỏi mà ta đưa ra, rốt cuộc Lý Thế Dân sẽ xua quân tấn công doanh trại của ta hay khoe khoang thực lực rồi thu binh?

Quách Thiện Tài nói:

- Thiếu soái thấy thế nào?

Ánh mắt của mọi người đều tập trung vào Khấu Trọng để chờ nghe đáp án.

Khấu Trọng cười ha hả đáp:

- Lý Thế Dân quả xứng đáng là chủ soái tung hoành vô địch, thực hư khó đoán, khiến người ta không thể nắm bắt được mục đích của hắn. Cuối cùng thì bọn ta ngay cả việc hắn định xua quân tấn công hay chỉ ra oai cũng hoàn toàn không biết nữa.

Khấu Trọng quay sang nói với Vương Thế Sung:

- Lý Thế Dân đang thăm dò phản ứng của ta. Nếu ta là hắn, thấy Thánh thượng rụt rè không ra, ta sẽ phái một cánh quân đi vòng ra hậu phương của Từ Giản, tìm một địa điểm chiến lược lập một doanh trại có thể phòng thủ kiên cố, cắt đứt liên hệ của chúng ta với Lạc Dương, tuyệt đường lương thảo. Chờ đến khi Đường quân dựng xong những trại như thế ở bốn phía Từ Giản thì thành này sẽ bị phong toả bốn bề, chúng ta không cần đánh cũng tan. Đối chọi với phương pháp phiền phức này của hắn, chi bằng chúng ta làm một trận đại chiến thật đẹp, hươu chết về tay ai vẫn còn chưa biết được.

Vương Thế Sung giật mình:

- Thiếu soái chủ trương xuất chiến à?

Khấu Trọng đáp:

- Chúng ta không có sự lựa chọn, thế chủ động đã nằm trong tay Lý Thế Dân. Khi trận thế hoàn thành, hắn sẽ xua quân tiến công, đến lúc quân ta bị kiềm chế không thể động đậy, chúng ta sẽ biến thành miếng thịt trên bàn, tuỳ hắn cắt xẻo. Thánh thượng tất phải quyết đoán, nếu chậm trễ thì sau này hối cũng không kịp.

Dương Công Khanh gật đầu tán đồng:

- Lời của Thiếu soái rất sáng suốt, xin Thánh thượng lập tức quyết định.

Hơi thở của Vương Thế Sung trở nên gấp gáp, đột nhiên lão đứng dậy quát to:

- Cứ theo lời Thiếu soái đề nghị, lập tức bố trận nghênh địch.

Đúng lúc này phía bên địch trận bỗng xuất hiện những tiếng hò hét chấn động trời xanh, liên miên không ngừng như thủy triều ào ạt, chỉ thấy soái kỳ của Lý Thế Dân xuất hiện ngoài cửa doanh trại. Chủ tướng Lý Thế Dân được các chư tướng thuộc hạ trong Thiên Sách phủ hộ tống, đi vào giữa trận thế của Đường quân.

Khấu Trọng ngửa mặt lên trời cười:

- Lý Thế Dân! Hãy cho bọn ta xem một lần bản lĩnh thực sự của ngươi nào.

Quân Trịnh từ trong thành và doanh trại nhanh chóng kéo ra chiến trường, quân Đường cũng bắt đầu tiến tới. Đúng như Khấu Trọng dự đoán, Lý Thế Dân chọn ngọn đồi nhỏ giữa hai bên làm nơi chỉ huy tạm thời để tác chiến, dùng cờ, trống trận, tù và để chỉ huy toàn quân tiến thoái.

Quân Trịnh bố trí thế trận hình bán nguyệt, tựa lưng vào thành Từ Giản, thu hẹp tuyến phòng ngự đến mức tối đa, với đội hình tập trung chặt chẽ, gắng sức hình thành một hệ thống phòng ngự có mối liên hệ bền chặt uyển chuyển để đối kháng với thế trận tấn công hình vuông có phần phân tán của quân Đường.

Hơn hai vạn quân Trịnh chia làm ba đạo: trái, phải và giữa. Trái phải đều có năm ngàn kỵ binh, hai vạn bộ binh ở giữa. Kỵ binh phía phải do Dương Công Khanh cùng Ma Thường chỉ huy, kỵ binh phía trái do Trần Trí Lược làm chủ, Bạt Dã Cương làm phó.

Bộ binh ở giữa chia làm bốn tổ, mỗi tổ năm nghìn quân do Úc Nguyên Chân, Đan Hùng Tín, Đoạn Đạt và Quách Thiện Tài thống suất. Tống Mông Thu và Lang Phụng lưu lại thủ thành.

Khấu Trọng, Trương Chí cùng Vương Thế Sung được hai ngàn thân vệ binh hộ tống đóng ở giữa trung quân, chỉ huy tiến binh, thống lĩnh toàn cục.

Phương trận của quân Đường là bán nguyệt trận, dựa vào thành của Trịnh quân. Hai bên binh mã đứng đối mặt giữa một khoảng cách xa, trường đại chiến sắp sửa nổ ra.

Thực tế binh lực hai bên chỉ hơn nhau hai vạn người, nhưng do quân Đường bố trí trận thế theo kiểu tiến công trải rộng, quân Trịnh lại phòng ngự tập trung nên trong khoảnh khắc, nhìn khắp núi rừng đâu đâu cũng thấy binh sĩ và cờ xí tung bay của Đường quân, quân số tưởng như nhiều hơn gấp bội.

Từ góc độ nơi Khấu Trọng quan sát thì các binh chủng của quân Đường kéo dài dằng dặc, từ trái qua phải, thanh thế hãi nhân đến cực điểm.

Đúng là tướng giỏi binh hùng, quân dung đại thịnh.

Trái ngược hẳn với Trịnh quân, do tiên cơ bị đoạt mất, bị quân địch dắt mũi nên người nào người nấy mặt mũi nặng nề, ai cũng mang tâm thái bị động, tay nắm chặt binh khí để chuẩn bị chống đỡ sự tấn công của địch nhân.

Khấu Trọng gạt bỏ hết mọi tạp niệm, chú tâm dồn hết vào việc quan sát địch nhân, cố tìm những sơ hở của đối phương.

Thùng! Thùng! Thùng!

Trống trận bên địch vang lên, ba tổ bộ binh phía trước trung quân cùng với đội kỵ binh tiên phong tiến lên phía trước, dần dần ép tới, dừng lại cách trung quân của quân Trịnh khoảng một ngàn bộ. Đội hình mở rộng thành hai nhánh, hình thành trường phương trận, động tác chỉnh tề thống nhất, nhanh nhẹn chính xác, đúng là do thành quả huấn luyện tốt.

Đường quân vẫn áp dụng trận thế trước là kỵ binh, sau là bộ binh. Tuy chưa thực sự tấn công nhưng đã tạo ra áp lực rất lớn cho quân Trịnh.

Khấu Trọng thản nhiên cười:

- Giỏi thay Lý Thế Dân, suýt làm Khấu Trọng ta sơ xuất.

Tù và vang lên, kỵ binh quân Trịnh từ hai bên cánh chậm rãi tiến ra, từ từ trải rộng ra, giống như một bàn tay lớn đang xòe ra áp tới quân địch.

Vương Thế Sung thần sắc ngưng trọng hỏi:

- Thiếu soái phát hiện ra Lý Thế Dân có âm mưu quỷ kế gì vậy?

Khấu Trọng đáp:

- Kỵ binh bên phải gồm năm đội, mỗi đội nghìn người, đội ở mé trong chính là lực lượng Thiên binh Huyền giáp tinh nhuệ nhất của Lý Thế Dân, là đạo kỳ binh có khả năng xuyên sâu vào trận địa đối phương. Lý tiểu tử nhờ vào đội quân này đã nhiều lần chiến thắng đại địch. Nếu không sớm tìm ra kế đối phó, trận này chúng ta thua chắc chẳng sai.

Trương Chí đứng bên cạnh Vương Thế Sung lấy làm lạ hỏi:

- Chúng tôi không phải chưa từng nghe đến Huyền giáp thân binh của Lý Thế Dân, nhưng nhìn bên ngoài thấy đám kị binh này với các nhóm kị binh khác chẳng có điểm nào khác biệt. Thiếu soái dựa vào điều gì để phán đoán được đó chính là Huyền giáp Thiên binh?

Vương Thế Sung gật đầu tỏ ý có nghi hoặc tương tự.

Khấu Trọng nghiêm mặt giải thích:

- Ngựa của bọn chúng so với chiến mã của các đội kỵ binh khác có vẻ an nhàn chỉnh tề. Đây chính là bí quyết xem ngựa của người Đột Quyết. Ngựa có xúc giác rất sắc bén, nếu như chủ nhân khẩn trương bất an thì nó sẽ sinh ra cảm ứng, sẽ có những hành động và thần thái khác lạ phản ánh ra ngoài. Chính vì đội nhân mã này là tinh nhuệ trong tinh nhuệ, trải qua trăm trận nên người nào cũng cực kỳ tập trung song lại rất bình tĩnh, không hề lo lắng như những đội khác. Chỉ nhìn dáng vẻ của ngựa có thể thấy rõ.

Trương Chí định thần nhìn kỹ, hết sức thán phục nói:

- Quả đúng như vậy, nhãn lực của Thiếu soái thật là cao minh.

Vương Thế Sung hỏi:

- Vậy chúng ta nên đối phó thế nào?

Khấu Trọng điềm đạm trả lời:

- Nơi địch nhân mạnh nhất cũng là nơi sơ hở nhất. Nếu như chúng ta có thể chống cự được toán Huyền giáp binh thì trận này Lý Thế Dân sẽ không có đất để thi thố cách đánh quen thuộc của hắn nữa. Còn về trận kế tiếp thì chờ đến lúc đó hãy tính.

Gã nhìn qua Vương Thế Sung, trầm giọng:

- Quân tinh nhuệ nhất của Thánh thượng có phải là lực lượng thân binh phía sau chúng ta không?

Vương Thế Sung miễn cưỡng gật đầu:

- Đúng vậy!

Khấu Trọng cười nói:

- Không hy sinh làm sao có thu hoạch! Thánh thượng lấy ra năm trăm người giao cho ta chỉ huy. Ta có thể đón đánh đạo kỳ binh chủ lực có sức xuyên phá này của Lý Thế Dân, đánh cho chúng lạc hoa lưu thuỷ. Nếu để cho toán quân này đánh xuyên qua trận của chúng ta, rồi đánh vu hồi trở lại, chúng ta sẽ thành trận không ra trận, quân chẳng thành quân.

Thùng! Thùng! Thùng!

Trống trận vang lên, sát khí lan toả đến tận trời xanh. Quân Đường cuối cùng cũng phát động công kích, đội hình hoàn chỉnh từ khắp nơi ồ ạt tiến tới.

Đại quân hai bên cuối cùng đã chính diện giao phong.

---oOo---

Khi hoàng hôn buông xuống, Từ Tử Lăng tiến nhập Trường An. Lần này gã tập trung tinh thần thật tỉnh táo, thi triển nhiều lần các thủ đoạn tránh địch, đề phòng các cao thủ cỡ Thạch Chi Hiên hay Loan Loan ngầm bám sát, bí mật đến Đa Tình oa của Hầu Hy Bạch.

Hầu Hi Bạch thấy gã quay lại, mừng rỡ:

- Ta đã sớm đoán chắc là đêm nay ngươi quay lại nên không dám đến Thượng Lâm Uyển. Tình hình ra sao rồi? Khấu Trọng có nghe theo lời ngươi không?

Từ Tử Lăng ngồi xuống một góc thư phòng nói:

- Nghe theo lời nào của ta đây?

Hầu Hi Bạch cười nói:

- Ta không biết hỏi thế nào cho phải nên mới thuận mồm hỏi một câu. Chỉ cần Khấu Trọng đề cao cảnh giác, Dương Hư Ngạn sẽ không thể thực hiện được mưu gian. Lý Thế Dân có tính toán gì không?

Từ Tử Lăng cười khổ:

- Tính toán của hắn là không quản con mẹ nó việc ở Trường An, diệt Khấu Trọng trước rồi mới tính sau.

Hầu Hi Bạch ngồi xuống bên cạnh, ngẩn người ra, mù mờ hỏi:

- Như thế gọi là tính toán gì vậy?

Từ Tử Lăng than:

- Chuyện này nghĩ nhiều vô ích, chi bằng vứt đấy không nghĩ gì cả. Ngươi đã liên lạc được với Lôi đại ca chưa?

Hầu Hi Bạch gật đầu:

- Họ đã nhập thành hôm qua, đang ở trong một ngôi nhà xa hoa ở Sùng Nhân phường, tất cả mọi việc dường như đều thuận lợi cả. Bọn Lôi đại ca đều tỏ ra thái độ rất kín đáo khẽ khàng, bất quá tin Tư Đồ Phúc Vinh đến Trường An đã âm thầm lan rộng. Nhưng do việc Đường Trịnh giao phong, lại thêm có Khấu Trọng tham chiến, nên sự chú ý của Đường thất đều để cả vào đó. Bây giờ người ta gặp mặt mở miệng ra đều nói đến chuyện này, không ai còn rảnh quan tâm đến chuyện xuất hiện hay biến mất của một gã phú hộ.

Từ Tử Lăng lại hỏi:

- Đã gặp Kỷ Thiến chưa?

Hầu Hi Bạch lắc đầu:

- Kỷ Thiến cáo bệnh không tới Thượng Lâm Uyển mấy hôm nay. Âm Hiển Hạc cũng không có tin tức gì, không hiểu hắn có gặp chuyện gì bất trắc không?

Từ Tử Lăng thở dài:

- Bọn ta bất tất phải suy đoán bừa bãi, khiến cho tâm phiền ý loạn.

Hầu Hi Bạch nói:

- Loan Loan có đến đây tìm ngươi hai lần, phải ứng phó với y thị như thế nào cho phải?

Từ Tử Lăng trả lời:

- Nếu cô ta lại đến đây, hãy thay ta hẹn thời gian gặp mặt ở nơi này. Bây giờ ta phải tìm Hồ Tiểu Tiên. Còn chuyện bức Hàn Lâm Thanh Viễn đồ thì thế nào?

Hầu Hi Bạch tinh thần đại chấn, vui vẻ nói:

- Đúng rồi, tại hạ còn sợ Lăng thiếu gia quên chuyện này. Khi nào ngươi đi ăn trộm thì ta phải đến Thượng Lâm Uyển để tạo bằng chứng ngoại phạm.

Rồi hạ giọng nói tiếp:

- Thạch sư phụ vẫn không thấy động tĩnh gì. Có lẽ ngươi thực sự đã làm thương thế ông ta tái phát, phải tìm nơi bí mật tu luyện. Hy vọng những ngày tốt đẹp thế này kéo dài thêm một chút.

Tử Lăng nhớ tới Thạch Chi Hiên lập tức đau đầu, hỏi ngay:

- Bức Bách Mỹ đồ của ngươi tiến triển đến đâu rồi?

Hầu Hi Bạch nói:

- Còn thiếu mười mỹ nhân nữa. Vẽ mỹ nhân chính ra không khó, khó nhất là một trăm bài thơ về mỹ nhân, không bài nào được giống bài nào. Đôi lúc ta mệt mỏi muốn buông xuôi cho rồi.

Từ Tử Lăng vỗ vai hắn nói:

- Tối nay đến Thượng Lâm Uyển uống rượu chơi bời đi. Ta tìm Lôi lão ca, Tống nhị ca hội họp, sau khi hiểu rõ tình hình sẽ hành sự. Tối nay sẽ là một đêm vô cùng bận rộn đây.

---oOo---

Cuộc chiến vô cùng kịch liệt kéo dài từ giờ chiều đến tận hoàng hôn.

Quân Đường tấn công, quân Trịnh phòng thủ.

Dưới sự chỉ huy của Lý Thế Dân, quân Đường phát động nhiều đợt tấn công mãnh liệt không ngừng vào quân Trịnh, từ dùng tên bắn ở khoảng cách xa cho đến đánh giáp lá cà, hết đợt này đến đợt khác, không ngừng không nghỉ.

Vó ngựa và gót giày làm bụi bay mù trời. Hai bên đều có thương vong, máu chảy thành sông, thây chất thành núi hết sức thảm khốc.

Khấu Trọng dùng tâm thái Dịch Kiếm thuật đối diện với trận kịch chiến mà chẳng khác nào gã là người chỉ huy, Vương Thế Sung trở thành người truyền lệnh trong quân.

Trong thời điểm này, Khấu Trọng biến thành người chỉ huy chỉ nghĩ đến thành công, mỗi tướng sỹ như một quân cờ trên bàn cờ. Gã lạnh lùng ra phán đoán, quân cờ nào cần giữ, quân cờ nào nên thí để có thể đến được thắng lợi cuối cùng. Nếu không như vậy thì quân Trịnh sớm đã không đứng vững trước các cuộc công kích của quân Đường, bị bức phải thối lui vào trong thành.

Tiếng tù và vang lên, đạo trung quân của quân Đường tháo lui như nước cuốn. Khấu Trọng hạ lệnh truy kích nhưng lập tức vấp phải sự chống trả của toán Đường quân hậu bị dùng cung cứng tên dài bắn trả. Song phương lại quay về thế đối địch.

Khấu Trọng tự trách mình sơ suất, quân Đường thối lui nhưng không loạn, những kẻ bị thương cũng được đưa về hậu phương, có thể nói là cuộc rút lui có trật tự, đáng lẽ không nên truy kích. Chỉ một thoáng sai sót mà hàng trăm mạng quân lính đã chết vì đối phương, thân làm chủ soái quả thực trách nhiệm hết sức trọng đại.

Trịnh, Đường hai bên đốt lên hàng nghìn ngọn đuốc, nhật chiến chuyển sang thành dạ chiến, không khí và tình cảnh mang một bộ mặt mới.

Vương Thế Sung trầm giọng hỏi:

- Lý Thế Dân rốt cuộc có chủ ý quỷ quái nào đây?

Đây chính là điều mà mỗi người bên phía quân Trịnh đều nóng lòng muốn biết. Dưới sự chỉ huy trực tiếp biến hoá vô cùng của Lý Thế Dân, nếu không có một thiên tài quân sự như Khấu Trọng chỉ huy bình tĩnh ứng phó, nhất nhất hoá giải, thì quân Trịnh khẳng định không thể được như bây giờ, không lùi một bước.

Hai bên điều chỉnh trận cước, di chuyển thương binh.

Khấu Trọng trên người bị thương nhiều chỗ, nhưng lại không hề quan tâm đến, thậm chí từ chối băng bó. Mọi người đều nghĩ gã anh hùng, không sợ đau đớn, duy chỉ gã là tự hiểu việc của mình, Trường Sinh khí là loại thánh dược trị thương hữu hiệu hơn bất kỳ loại thuốc nào khác.

Năm trăm thân vệ do Vương Thế Sung giao cho gã đã nhiều lần xuất kích, đánh tan nhiều cuộc tấn công mãnh liệt của địch quân. Thích Nhật cung liên tục bắn tên ra, làm kẻ địch kinh hoàng khiếp đảm. Nếu không chiến cuộc đã phát triển theo hướng do Đường quân khống chế toàn cục.

Hai ngàn thân vệ tinh nhuệ của Vương Thế Sung chia làm bốn nhóm cho gã thống suất điều khiển, nhiều lần thay nhau dũng mãnh phản kích quân Đường, lập được nhiều kỳ công.

Trương Chí lên tiếng:

- Kỳ quái thật, Lý Thế Dân vì sao vẫn chưa sử dụng Huyền giáp binh nhỉ?

Cho đến bây giờ, đám thiên binh kỵ sĩ gồm khoảng một nghìn người bị Khấu Trọng khám phá ra đó chỉ tham gia tấn công hai lần, nhưng vẫn được nghỉ ngơi đầy đủ, chờ đợi thời cơ.

Khấu Trọng mỉm cười hỏi lại:

- Đại tướng quân có mệt không?

Trương Chí than:

- Trừ khi đúc bằng sắt, chứ sao lại không mệt?

Khấu Trọng nói:

- Vậy thì ai cũng đã mệt rồi. Lý tiểu tử chính là đang chờ đợi thời khắc này, toán thiên binh của y mới phát huy hiệu quả đến mức cao nhất.

Lời nói chưa dứt, toán quân bao gồm cả bộ binh lẫn kỵ binh được lưu lại ở hậu phương quân Đường chưa từng tham gia công kích lần nào bắt đầu tiến lên, trong đó có cả thiên binh kỵ đội. Hai vạn kỵ, bộ binh vừa mới lùi lại điều chỉnh trận thế, án binh bất động. Tuy nhiên chỉ cần Lý Thế Dân hạ lệnh xuống, toán quân này lúc nào cũng có thể lao ra chiến trường tái đấu.

Địch quân không ngừng áp sát.

Khấu Trọng rút Tỉnh Trung Nguyệt hướng về năm trăm thân vệ kỵ binh đã được nghỉ ngơi đầy đủ sau lưng nói:

- Thành công hay thất bại đều phải xem ở bản lĩnh bọn ta.

Năm trăm chiến sỹ nhiệt tình hưởng ứng. Khấu Trọng đã trở thành lãnh tụ vô địch trong lòng họ, người người sẵn sàng theo gã, sẵn sàng chết vì gã. Tuy điều này có thể làm Vương Thế Sung nghi kỵ nhưng Khấu Trọng cũng không thể lo lắng nhiều việc quá được. Nếu gã phơi xác ở đây thì cũng không cần phải nghĩ đến chuyện Lạc Dương hay Thiếu soái quân.

Bộ binh trung quân ở phía trước theo sự chỉ huy của thanh la và cờ hiệu, tránh ra hai bên, lộ ra một cửa khẩu để Khấu Trọng dẫn quân ùa ra, đón đánh toán Huyền giáp thiên binh đã áp sát trận thế và hàng vạn Đường quân theo sau.

(Hết chương)


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.